Băng Trừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Req của Tsuki-Kurisutaru ! Có H, giam cầm play ngọt nhé!
_____________________________________________
- Lạc đại nhân, cậu chủ nhỏ hôm nay lại bỏ bữa.
Quản gia như không có chuyện gì báo cáo, hoặc có lẽ là so với mấy ngày đầu còn lo sợ, hiện tại đã thành thói quen với nháo loạn giữa hai vị chủ nhân trong nhà.

Lạc Băng Hà nhíu mày, cảm thấy thái dương lại nhảy lên.
Tiểu quỷ này!

Gã lần thứ mười trong ngày đem giấy tờ đặt xuống, từng ngón tay giật giật, thầm nghĩ nên đem nhãi ranh trong nhà ném ra biển thì tốt, hay là ném vô trường giáo dưỡng thì tốt. Cuối cùng vẫn là đầu hàng, mèo con nhà mình, ném đi cũng không tốt, nói nữa cũng là tự gã ra lệnh giam lỏng người trong phòng không cho ra ngoài, mèo xù lông thì bản thân đi dỗ chứ sao? Đứng dậy khỏi bàn làm việc, lướt qua vị quản gia đang cung kính cúi người, gã trực tiếp đi thẳng đến căn phòng của tiểu quỷ trong nhà.

Giang Trừng nằm trùm chăn trên giường, cả gương mặt nhỏ cũng bị giấu trong chăn, mông nhỏ chổng về phía cửa, nghe tiếng chìa khóa lạch cạch cũng không quan tâm, nghe tiếng bước chân bước vào cũng mặc kệ, chỉ giận dỗi mắng ra ngoài "Ta không ăn, các ngươi đều cút đi!"
Cho đến khi mông nhỏ bị cả bàn tay to lớn của Lạc Băng Hà đánh cái bốp mới biết là ôn thần đã đến, cả người lại càng nhúc nhích chui sâu hơn vào trong góc giường, trực tiếp biến bản thân thành một cục sâu lông nhỏ mặc kệ sự đời.

Lạc Băng Hà trực tiếp bị chọc giận, mặc kệ thằng nhóc này nghĩ cái gì, bỏ bữa là không tốt, Lạc Băng Hà này không nuôi heo bệnh! Trực tiếp cúi xuống vác người như vác bọc khoai tây, mặc cho đối phương giãy giụa phản kháng, đơn giản mạnh bạo mang người xuống phòng ăn, dưới ánh mắt bình thản như muốn nói "Tau quen rồi" của quần chúng nhân dân, tự thân giám sát việc ăn uống của con mèo cáu kỉnh kia.

Đó là tròn một tháng Giang Trừng bị giam lỏng trong biệt thự ngoại ô của Lạc Băng Hà.

Nguyên nhân đơn giản, con mèo họ Giang đi học bị bạn xấu dụ hư, không chỉ học đòi hút thuốc lá, lại còn bị dẫn đi bar thâu đêm quẩy. Đi bar bị bắt về không nói, thuốc mới hút thử có một điếu chưa kịp dập thì bị Lạc ôn thần bắt gặp. Thật sự thì Giang Trừng cũng không thích hút thuốc lắm, em đủ lớn để hiểu sự độc hại của nó, cũng chẳng thích cái vị đắng đắng nơi đầu lọc. Nhưng bản tính thích trêu ngươi Lạc Băng Hà lại không để em yên, thành ra bị bắt xong còn cợt nhả đùa lại gã, chọc cho Lạc Băng Hà tức giận, liền đem em nhốt lại trong nhà, thuê gia sư cá nhân đến dạy dưới sự giám sát của mình. Công việc trên công ty bận rộn, Lạc tổng cũng đi đi về về mấy lượt, Giang Trừng lại càng không vui, mỗi ngày đều phụng phịu bỏ bữa, thành công chọc cho Lạc Băng Hà tức đến run người, ngay trong đêm liền hoàn thành công việc sớm, bôn ba từ Paris trở về.

Sau đấy, là chuyện của sáng nay. Giang Trừng không nghĩ tới gã ôn thần này lại về sớm tới như vậy, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi ăn bữa sáng kiểu Anh trên bàn, mặt cúi gằm không dám đối diện với đôi mặt chỉ trực chờ cắn xé em kia. Lạc Băng Hà cũng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn em ăn hết bữa sáng, miệng nhỏ cắn miếng nhỏ, càng nhìn lại càng thấy giống con mèo con.
Ăn uống xong xuôi, người hầu tự động đi lên dọn bát đĩa, quản gia nhanh trí xua hết người trong phòng, chỉ để lại hai vị chủ nhân. Giang Trừng thấy mọi người đi hết thì cũng khóc trong lòng nhiều chút, nói thật thì nháo lớn đến vậy em cũng có chút sợ gã ôn thần trước mặt, nhớ đến lần trước bị gã phạt, em lại không tự chủ được mà rùng mình, cũng thấy hai má bỗng chốc nóng lên. Tên khốn biến thái này cũng chỉ lợi dụng việc em ương bướng mà dở trò người lớn, mỗi lần đều làm đến Giang Trừng ngất xỉu còn cày cấy, trực tiếp đem em làm cho tỉnh lại, lại làm em ngất thêm lần nữa mới bỏ qua. Hơn nữa, cái sở thích biến thái nhìn em khóc lóc cầu xin khiến hắn càng thích bắt nạt em hơn, tốt nhất là làm đến khi em thành cái bao khóc mới vừa lòng. Giang Trừng ban đầu còn phản kháng hết lòng cái sở thích khốn nạn kia, song lâu dần cũng chai mòn, quen luôn việc tên dở hơi này chọc ghẹo em. Mà hôm nay, em đoán, hẳn là không thoát khỏi việc bị phạt rồi, tốt nhất là hiện tại em ngoan ngoãn nghe lời, xin sự khoan hồng, bằng không đến lát nữa, có khổ cũng chỉ có cái mông em thôi.

Lạc Băng Hà tất nhiên là nhìn thấu hết suy nghĩ của mèo nhỏ, nói đùa, mèo hắn nuôi, em tính toán cái gì hắn lại không biết thì cũng quá uổng phí mấy năm nuôi em rồi. Lạc Băng Hà không nghĩ để em đánh bài chuồn đâu cưng à, gã cao tay hơn em nhiều, em đừng hòng trốn. Gã khẽ ngoắc tay gọi con mèo đang đánh bàn tính trong đầu kia, giọng nói trầm ấm giờ nhuốm một màu lửa, càng thêm sự quyến rũ. Gã tất nhiên biết mèo con yếu nhất khi đối diện với chất giọng này của hắn, có khi chỉ cần hắn khẽ gọi tên em cũng đủ để Giang Trừng mềm eo rồi. Quả nhiên, Giang Trừng liền bị dụ, em mềm nhũn bò lại gần hắn, đây cũng là điều Lạc Băng Hà đã dạy em từ lâu, khi bắt đầu cuộc chơi thì em chỉ có thể bò đến bên hắn. Lạc Băng Hà cưng chiều xoa lên mái tóc đen mềm mại, Giang Trừng cũng thuận theo mà cọ vào bàn tay hắn, bộ dáng y chang một chú mèo nhu thuận lấy lòng chủ nhân. Nhưng gã không để em hưởng thụ lâu. Bàn tay rắn khỏe với những đốt xương to dày tóm lấy sau gáy em, dùng lực nhấn gương mặt em kề sát hạ thân gã. Gã khẽ cười, ngón cái vuốt ve chút tóc con trên đường gáy trắng nõn, lời nói ra lại hoàn toàn trái ngược:
- Bé con, liếm.

Chỉ đơn giản một mệnh lệnh, Giang Trừng đã thoăn thoắt dùng hàm răng trắng nõn kéo đai quần thể thao màu xám trên người gã xuống, sau đấy lại từ từ, hai mắt trong veo nhìn hắn như khiêu khích, cắn lấy mép quần trong, chậm chạp kéo ra. Phần thân thô to theo đà liền bắn ra, khẽ đập lên mặt em. Giang Trừng cười ranh mãnh, em khẽ liếm hai cái như mèo con lên đầu khấc, cổ họng rung lên trêu đùa phát ra mấy tiếng hỏi thăm chủ nhân cây kẹo trước mắt:
- Nhìn ai đang căng đau vì em này. Chú đã thế này từ khi về sao? Hay từ khi vác em sa xuống nhà ăn?

Lạc Băng Hà hơi hít sâu một hơi, rung động từ cổ họng bé con tác động lên đồ chơi của gã không nhiều, nhưng đủ để một luồng run rẩy bắn vọt lên từ bụng dưới. Gã vẫn xoa bóp sau gáy em, bàn tay khẽ dùng lực đẩy sát gương mặt em vào hạ thể hắn hơi:
- Bé con, tập trung chuyên môn đi.

Giang Trừng tiểu kế thành công, liền chăm chú chăm sóc cho quái vật trước mắt. Em cúi xuống trêu đùa với hai bên tinh hoàn, hàm răng thu cẩn thận ngậm lấy liếm láp hai bên, lại thành thục từ hệ rễ liếm lên tận đầu cán, dùng nước bọt lau đến sáng bóng cả côn thịt. Em ngậm lấy quy đầu, đầu lưỡi khẽ chơi đùa với mã mắt, nếm một chút sơ tinh rỉ ra, hai bàn tay trắng nõn chu du khắp phần thân, an ủi những gân xanh thô tráng. Bàn tay Lạc Băng Hà trên gáy lại càng bóp chặt hơn, Giang Trừng biết trò mèo nhỏ này chả giúp được gì đâu, không làm gã sớm ra thì mệt mỏi cũng chỉ có em thôi chứ ai. Cẩn thận thu hàm răng tránh cho động tới côn thịt, em cố gắng đưa đẩy trụ vật ra vào khoang miệng, theo mỗi lần đẩy xuống lại càng nuốt sâu, cổ họng đã quen hầu hạ dương vật ngoan ngoãn co bóp mát xa lấy cự vật xâm lấn, chọc đến Lạc Băng Hà bắt đầu thở dốc, gân xanh nổi lên, mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên vầng trán. Hắn vừa vỗ về em bằng những lời khen có cánh, vừa dùng lực từ sau trợ giúp, cố gắng đẩy bản thân vào sâu hơn trong cổ họng vừa trơn vừa mềm kia. Khoái cảm tích tụ ngày càng lớn, tốc độ lên xuống của Giang Trừng cũng tăng dần, khóe mắt em dần hiện lên vết nước, cả cơ thể ngồi thụp trên sàn ngẩng đầu phun ra nuốt vào đại căn, bên dưới cũng theo tác động quen thuộc mà ngẩng đầu, tiểu huyệt hình như lại nhớ những lần bị xâm phạm rồi mở rộng mà khẽ mấp máy, eo Giang Trừng đong đưa theo nhịp ra vào bên trên, cọ xát bản thân với sàn nhà cẩm thạch như muốn giải tỏa. Đau đớn và sảng khoái đồng thời đánh tới, em khẽ rên rỉ nơi cổ họng. Lạc Băng Hà cũng mất dần kiên nhẫn, gã trực tiếp nắm lấy tóc em, hông đưa đẩy nhanh hơn, đem đồ vật của bản thân thao tiến khuôn miệng nhỏ ướt át kia. Đến khi hắn gầm lớn một tiếng ra, vật nhỏ bên dưới của Giang Trừng cũng bắn ra dịch trắng, em nức nở nuốt ăn đồ người kia bắn cho em. Cả hai thở dốc, Giang Trừng ngoan ngoãn hé miệng, để lộ ra đầu lưỡi đỏ hồng cùng tinh dịch trắng đục cho người kia xem, mãi đến khi gã mỉm cười khen "Bé ngoan" mới ậm ừ nuốt xuống.

Lạc Băng Hà nhìn con mèo sắp bị phạt mới ngoan ngoãn này cũng mềm lòng đôi chút, cúi xương nhấc bổng người lên trở về phòng ngủ. Gã cũng muốn ở ngay tại nơi này mà phạt em lắm, nhưng nghĩ đến da mặt em, nếu làm thật chắc sau này em không dám bước vào phòng ăn quá. Hơn nữa, nhìn đến đầu gối trắng nõn vì quỳ trên sàn cẩm thạch, sau cọ xát mà đỏ ửng lên kia, gã không nỡ. Ai nỡ? Phạt em cũng là để cho em nhớ! Xem sau này có dám hút thuốc rồi đi bar với trai lạ không. 

Về đến phòng ngủ, gã nhẹ nhàng thả em lên giường. Giang Trừng còn cho là thoát được một kiếp rồi, kết quả vừa quay lại nhìn đã thấy gã khốn kia lôi còng tay với bịt mắt ra rồi. Không phải đi, làm gì đến mức đấy, không phải chỉ hút có một điếu (điếu rưỡi, Giang Trừng tự nhắc nhở bản thân, em mới hít có được hai lần khói đã bị gã già này vác về nhà rồi) với lẻn đi uống thử cocktail thôi mà? Nhìn nụ cười trên dưới trái phải chỗ nào cũng thấy tà như ác ma kia, Giang Trừng nuốt nước bọt, thầm khóc thương cho cúc hoa bản thân đêm nay. Và thầm thương cho đôi mắt đảm bảo sẽ sưng vù lên sáng mai. Ngoan ngoãn thì được khoan hồng, em tự nguyện đưa hai cổ ta trắn nõn ra trước mặt hắn, khuôn mặt nhỏ hơi ngẩng lên để cho ai đó tiện buộc bịt mắt vô. Lạc Băng Hà bật cười nhìn mèo nhỏ tự động bán mình, gã còn đang phân vân đêm nay có cần dùng không, nhưng nhìn mèo nhỏ tự nguyên đeo lên vòng cổ thì còn gì bằng? Chiếc còng tay có lót bông đóng lại hai cổ tay nhỏ, khóa hai tay của em lên đầu giường. Bịt mắt đen che khuất đi tầm nhìn, chỉ lờ mờ thấy được bóng dáng các đồ vật xung quanh cùng ánh sáng của bóng đèn trên trần nhà. Lạc Băng Hà quyết định hôm nay sẽ nhẹ nhàng yêu em thôi, dù sao cũng mới sáng. Gã dịu dàng hôn lên từng tấc da em, hài lòng nghe từng tiếng thớ dốc tràn ra từ khuôn miệng nhỏ. bàn tay gã mơn trớn, trêu đùa những nơi gã biết sẽ câu ra từ em từng tiếng rên rỉ ngọt ngào tựa kẹo ngọt, lại cũng ướt át và nóng bỏng như tận sâu bên trong em. Gã tham lam ngấu nghiến từng tiếng hét tựa giọng hát của siren muốn dụ dỗ kẻ săn mồi nơi đất liền chìm vào vòng tay của biển mẹ. Và tại nơi này, Lạc Băng Hà chìm vào âm thanh tội lỗi nơi em.

Giang Trừng nức nở từng tiếng, hai chân cứ co lại kẹp lấy bàn tay gã, xong lại bị nhẹ nhàng tách ra. Ánh sáng bị cướp mất khiến em ngày càng nhạy cảm với từng cái chạm nhẹ của gã, cũng càng khát cầu thứ tình dục nóng cháy như than mỗi lần gã trao em. Huyệt nhỏ dường như thực tủy biết vị, cứ khao khát mấp máy, mong muốn có một thứ gì đó tiến vào, lấp đầy em, ép khỏi em tiếng hét thất thanh đầy nhục dục. Lạc Băng Hà dường như cũng mất hết kiên nhẫn, ngón tay gã nấn ná nơi cánh môi em, trêu đùa với đầu lưỡi nhỏ, để thứ bôi trơn mà em tự mình mang theo này thấm ướt đầu ngón tay, lại hung hăng dùng chúng để mở rộng vùng đất cấm đầy tội lỗi kia. Giang Trừng hét không thành tiếng, cảm giác bị lấp đầy quá đột ngột, cả người em run lên đầy khao khát, mong muốn lại càng nhiều, xin người hãy trao cho em càng nhiều. Lạc Băng Hà nhìn khuôn mặt em ửng hồng, dù đôi mắt đã bị che khuất gã cũng có thể tưởng tượng rõ ràng biểu cảm mất khống chế của em, chỉ cảm thấy nơi đũng quần lại càng chặt thêm, bàn tay lại càng thêm mạnh bạo mà khai thác tử địa của gã, càng thêm mong muốn có thể phá vỡ em tại nơi này, để em chỉ là của gã, để em chỉ có thể ở tại nơi này tiếp nhận gã.

Tiền diễn kéo dài, không khí trong phòng cùng dường như trở nên nóng hơn. Làn da trắng trẻo của Giang Trừng đã ướt đẫm mồ hôi, càng khiến nó trở nên bóng loáng. Phần eo mượt mà nâng lên hạ xuống theo ngón tay hắn, khao khát nhiều hơn chỉ là thứ bên trong em. Lạc Băng Hà hung hăng chửi thề một câu, không chút ngập ngừng rút ngón tay ra, gấp gáp mở khóa quần rồi xông thẳng vào em. Sự đột ngột khiến em khóc không thành tiếng, gã là quái vật, nỗi đau này em sao chịu nổi. Nhưng ẩn giữa cơn đau như muốn bị xé rách, một chút ngứa ngáy lại bùng lên, khiến em tiến cũng không được, lùi cũng không xong, chỉ có thể cố gắng lấy lại hơi thở, mấp máy miệng huyệt cắn nuốt lấy gã. Nhưng Lạc Băng Hà chưa bao giờ là kẻ nhẹ nhàng. Ban đầu chỉ là những cú thúc chậm rãi, nghiền sâu vào nơi nhạy cảm nhất trong em, khiến em rên rỉ, khiến hai mắt em ánh lên những vì sao, lại khiến em càng mong muốn theo đuổi thứ khoái cảm gây nghiện này hơn. Càng ngày, gã lại càng mạnh bạo, tiếng hông hắn đánh vào da thịt em nặng nề, mặc cho em khóc không thành tiếng, cầu xin hắn chậm lại, xin chờ em một chút, làm ơn, gã dường như lại càng ác liệt, động tác cũng mạnh bạo hơn. Phải đến khi em khóc ngất trong vòng tay gã, chẳng thể bắn nổi bất cứ thứ gì, thì gã mới miễn cưỡng dừng lại cuộc chơi.

Nhìn em yên giấc trong vòng tay, Lạc Băng Hà mỉm cười gỡ xuống những món đồ chơi trên người em, nhẹ nhàng giúp em tẩy rửa cơ thể, mới đưa em về lại giường ngủ, nơi đã được thay mới sau lần làm tình hơi quá mạnh bạo vừa rồi. Gã nhẹ nhàng hôn lên trán em, thầm thì một tiếng chúc ngủ ngon, cẩn thận dém chăn cho em rồi mới rời phòng, trở về với công tác bận rộn.

Em chẳng thể thoát nổi đâu.
Mà thật ra thì, em cũng tình nguyện ở lại chiếc lồng giam vàng son này.
Vì không chỉ em, mà gã, dường như cũng đã bị giam lại nơi này rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net