Hiên Trừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Req của tntpanda !
______________________________________
Phòng khách đã bừa bãi, vật dụng mỗi thứ một nơi. Thứ duy nhất còn ở trên bàn, là một tờ báo lá cải mới phát hành. Giang Trừng thẫn thờ nhìn tờ báo, khẽ mỉm cười cay đắng. A, sớm nên đoán ra đi. Bọn họ lại có quan hệ gì chứ, chỉ có bản thân ngươi ngu ngốc cho rằng hai người đang ở bên nhau mà thôi. Tỉnh mộng đi. Nước mắt từng giọt từng giọt lăn trên gò má, Giang Trừng cắn răng kìm nén tiếng khóc nức nở.
Cậu sớm nên đoán được kết cục này. Bọn họ vốn là không quan hệ, có thì cũng chỉ là tình nhân, cậu sớm nên thu hồi những ảo mộng ngu xuẩn đó. Thế nhưng ai lại có thể ngăn lại trái tim đây? Ai có thể kéo cậu ra khỏi vũng lầy tình ái đau khổ này? Chẳng một ai cả!

Giang Trừng gặp Kim Tử Hiên vào một đêm thu se lạnh. Cậu cùng bạn học đến quán bar ăn mừng tốt nghiệp, rồi gặp Kim Tử Hiên đang cùng khách hàng bàn việc tại đây. Giang Trừng lần đầu đến bar cùng tò mò, ngó cái này lại ngó cái kia, rượu thì mỗi thứ nhấp một ít, quả thật là làm đám bạn cậu cũng thấy buồn cười. Giang Trừng tuy là phú nhị đại, gia đình thuộc hàng quyền quý trong xã hội, nhưng mẹ cậu quả thật rất nghiêm khắc, quán bar nhậu nhẹt hoàn toàn cấm cậu đi, chỉ đến đủ mười tám mới được đi. Ba cậu tuy cũng rất hiền lành, nhưng chính là một người đàn ông lỗ tai mềm, vợ nói một chính là một, là một bộ người đàn ông thê nô tiêu chuẩn. Vậy nên, cuộc sống mười tám năm qua của Giang Trừng chính là nghiêm túc, quy chuẩn đến mức có thể lấy ra so sánh với hai vị công tử của Lam gia bên kia. Tất nhiên, ở đây ai cũng từng nghe đến tiếng tăm của Ngu phu nhân Ngu Tử Diên rồi, vậy nên ngoài than khổ hộ cậu thì bọn họ cũng chẳng làm gì được. Giang Trừng chính là được bảo bọc như một cô công chúa Disney mà lớn lên.
(Xin lỗi vì dùng phép so sánh này Giang tông chủ, chỉ là em thấy hợp thôi😂😂😂)

Tất nhiên, với cái kiểu mỗi món thử một ít như vậy, với người lần đầu uống rượu như Giang Trừng chỉ có một kết quả, say quắc cần câu. Giang Trừng cũng không nhớ ngày đó xảy ra việc gì, chỉ biết sáng hôm sau cậu tỉnh dậy với cái đầu đau nhức, cái eo muốn gãy và cả người đều trần trụi, đang nằm trên giường với một tên đàn ông. Người kia, là Kim Tử Hiên.
Giang Trừng lúc đó quả thật muốn tự sát. Ai cũng biết Kim Tử Hiên so với bọn họ ngoài có tiền và cái mặt cũng tạm ổn thì chẳng có gì. Đã thế lại con kiêu căng ngạo mạn, người đã gặp hắn đều biết. Mãi đến khi hắn tiếp nhận công ty từ tay Kim Quang Thiện, mọi người mới chú ý đến thủ đoạn làm việc của hắn, so ra cũng không thua kém các nhà khác. Tên này cũng thuộc dạng thanh tâm quả dục, đưa gái lên cho hắn còn bị hắn chê bai đủ điều, đưa trai liền trực tiếp bị đạp bay. Vậy nên, Giang Trừng mờ mịt tự hỏi, bọn họ là như thế nào lăn giường? Kí ức như bị khóa lại, Giang Trừng chỉ nhớ bản thân uống rượu cùng đồng bọn, sau đấy liền hết. Cậu khẽ lắc đầu, từ áo khoác nằm chỏng chơ dưới sàn rút ra điện thoại, tá hỏa phát hiện mười mấy cuộc gọi nhỡ từ mẹ, liền mặc kệ sự đời, không quan tâm cái eo đau nhức, nhảy xuống giường nhanh tay mặc quần áo. Vừa mặc, Giang Trừng vừa nghĩ có nên để lại tiền hay cái gì cho Kim Tử Hiên không, cuối cùng quyết định mặc kệ hắn.
Giang Trừng không biết, khoảnh khắc cậu đóng cánh cửa phòng lại, Kim Tử Hiên vốn nên mê mang trên giường mở mắt ra, nhìn về phía cửa cười đầy tà khí.

Lần hai cả hai gặp lại là tại tiệc mừng thọ của Kim tổng, cũng chính là ông nội Kim Tử Hiên. Nói cũng lạ, tuy là ông nội hắn sống rất lâu, cũng phải thọ gần trăm tuổi rồi, nhưng cha Kim Tử Hiên lại là số phận bạc mệnh, qua đời từ rất sớm. Ngày đó, Giang Trừng cũng là bị mẹ bắt đi tham gia, cậu liền tìm một góc mà tránh, cũng không muốn đụng mặt Kim Tử Hiên rồi lại ngại ngùng. Chỉ tiếc, ngay từ lúc cậu mới vào cửa, Kim Tử Hiên chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra, ngoài mặt tuy vẫn cùng đối tác làm ăn thảo luận, trên thực tế trong lòng đã sớm thầm cười. Đến gần hết bữa tiệc, ngay khi Giang Trừng còn đang định thở phào nhẹ nhõm, cho rằng vị Kim đại gia kia không có nhận ra bản thân, Kim Tử Hiên liền cầm theo một ly sâm panh đến chặn cậu lại. Giang Trừng cứng cả người nhìn hắn, Kim Tử Hiên cũng chỉ mỉm cười đáp lại.

Nói thật là mất hết mặt mũi. Giang Trừng nghĩ vậy, khi lần thứ hai cậu thức dậy trên giường, trong tình trạng trần trụi với thiên nhiên, bên cạnh lại vẫn là Kim Tử Hiên. Giang Trừng cũng không nhớ rõ lắm hai người bọn họ rốt cuộc là đã nói cái gì, cũng không nhớ là như thế nào mà cả hai lại lăn thành một đoàn trên giường, quan trọng là ba mẹ và chị gái cậu cả đêm đó vậy mà không gọi lấy một cuộc điện thoại cho cậu, tựa như là không lo sợ gì vậy. Nhưng Giang Trừng lúc đó cũng không rảnh nghĩ nhiều đến vậy, chỉ là nằm trên giường ngây ngốc với sự thật bản thân vừa lăn giường lần thứ hai cùng với Kim thiếu gia.

Tóm lại, từ đó, cả hai liền thành bạn tình của nhau. Ngoài mặt, họ là bạn tốt, giúp phát triển quan hệ Giang-Kim hai nhà, trên thực tế thì là bạn giường. Giang Trừng thường xuyên nhíu mày hỏi Kim Tử Hiên, tại sao lại chọn cậu, trong khi ngoài kia có biết bao người sẵn sàng leo lên giường của hắn vậy, hắn tùy tiện chọn một người là được. Nhưng câu trả lời lại luôn là một nụ hôn làm cậu ngạt thở, Kim Tử Hiên không bao giờ trả lời. Dần dà, Giang Trừng cũng không hỏi nữa.

Rồi thế nào nhỉ? Giang Trừng thầm nghĩ. Phải rồi, câu chuyện đến đoạn cậu yêu phải cái tên kiêu ngạo này. Kim Tử Hiên nhìn có vẻ cao ngạo, kỳ thực lại rất ôn nhu. Mỗi lần làm, mặc dù hắn có thể đã khó chịu đến mồ hôi từng giọt từng giọt thấm đẫm trán, hắn vẫn sẽ kiên trì mà giúp Giang Trừng mở rộng. Hoặc cũng có thể là vào một buổi sáng nào đó sau một đêm mây mưa bất tận, Kim Tử Hiên dậy sớm, tự mình đi mua những món cậu thích ăn về, sau đó sẽ để cậu ngủ mà yên lặng rời đi. Hoặc có thể là vì ánh mắt chiếm hữu tràn đầy thỏa mãn mỗi khi hắn chiếm lấy cậu vào mỗi đêm nóng bỏng chăng. Cảm giác ấy làm Giang Trừng như mắc vào tấm lưới tình vậy, nó dày đặc, chắc chắn, mặc cho cậu vùng vẫy ra sao cũng không thể tránh thoát.

Giang Trừng cũng từng ảo tưởng qua, rằng Kim Tử Hiên cũng thích mình, rằng mối quan hệ của họ hoàn toàn không phải là do một sự vô ý mà hình thành. Nhưng mỗi câu ám chỉ ẩn tình đều bị đáp trả lại đầy lạnh nhạt, Kim Tử Hiên luôn đối với tình cảm của cậu làm như không thấy, hoặc có lẽ, hắn cũng thấy phiền vì bạn tình của hắn lại nảy sinh tình cảm với hắn chăng? Giang Trừng không biết nữa, nhưng hẳn là vậy đi, chẳng có lý nào Kim Tử Hiên lại thích cậu cả. Ngoại trừ là Giang thiếu gia, cậu còn gì xứng với hắn không? Giang Trừng ngây ngô không biết nữa. Chị hai luôn nói cậu quá ngốc, đối với vấn đề tình cảm lại càng như tờ giấy trắng, mặc cho sau đó có theo ba đi học kinh doanh để tiếp quản công ty, thủ đoạn kinh doanh đầy mình, nhưng lại vẫn là cậu bé ngốc trước cuộc đời. So với hắn, dường như cậu chẳng là gì cả.

Và hôm nay, Giang Trừng tự giễu, bài báo kia cũng như tờ giấy tử cho tình cảm bao nhiêu năm của cậu vậy. Kim Tử Hiên, ha ha, hắn hẹn hò rồi. Trong ảnh, hắn ôm cô gái kia, động tác dịu dàng kia có khi nào dành cho cậu? Giang Trừng mỉm cười cay đắng, nước mắt từng giọt từng giọt chảy ra, cậu gục xuống đầu gối, đưa tay tự ôm lấy bản thân như muốn ngăn lại cái lạnh của căn phòng. Cậu chỉ lẳng lặng mà khóc, lẳng lặng mà thương tâm phòng khách lạnh lẽo không hơi ấm......























































.....bên cạnh là chị hai và Ngụy Vô Tiện đang dịu giọng an ủi, phía trước là mẹ và mẹ Kim trong tay lăm lăm roi da và thắt lưng, cùng với lão ba đang hai mắt rực rỡ nhìn vợ mình, và một Kim Tử Hiên hai tay nâng bình hoa cao quá đầu, dưới đầu gối một cái thảm mát xa.

Nói cách khác, đây là câu chuyện từ bạn tình trên giường thành vợ chồng, kết quả chồng ra ngoài bị người ta thiết kế chụp ảnh, kết quả liền bị tung ra tin đồn ngoại tình, kết quả bị mẹ và mẹ vợ phạt trong sự sung sướng của vợ mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net