Quyết Trừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Này cô Piko__IU ơi!
Req của cô nè Piko ới!
_____________________
Nhiếp Minh Quyết một mặt mộng bức đứng ngoài cửa Tư thất nhà mình.
Ân, hắn sao lại bị đuổi ra ngoài rồi?

Môn sinh Nhiếp thị đi qua, thấy tông chủ nhà mình ngẩn ngơ mà đứng ngoài cửa phòng, tà áo màu xám khẽ bay theo ngọn gió, một bộ dáng cao lớn khí phách nhìn thế nào cũng thấy lạc lõng là sao???
Môn sinh Ất: Ân, tông chủ sao lại đứng ngoài này???
Môn sinh Giáp: Ta cá tám phần là lại bị chủ mẫu đuổi ra ngoài.
Ân, các ngươi đoán không sai, người duy nhất có thể làm cho đại đại đỉnh danh Xích Phong Tôn, Nhiếp thị tông chủ chật vật thế này chỉ có một người. Còn ai khác ngoài ngạo kiều đạo lữ nhà y- Vân Mộng Giang thị Giang tông chủ Giang Trừng a!
Muốn nói khởi nguồn của câu chuyện, ta phải quay lại tối hôm trước, lúc mà Xích Phong Tôn vẫn còn chưa tiến vào trạng thái chật vật như trên. Hôm qua, Lam thị Song Bích đến bái phỏng, thân làm tông chủ một gia, lại còn là huynh đệ tốt của Lam Hi Thần-một Bích của Lam gia, Nhiếp tông chủ tất nhiên là tự mình ra đón tiếp hảo huynh đệ nha. Cả ba ngồi thưởng trà, Nhiếp Minh Quyết cùng bọn họ nói chuyện không hiểu thế nào mà lại tổ lái đến chuyện phòng the. Lam Vong Cơ bảo là đạo lữ nhà mình rất thích dùng Tị Trần để câu dẫn người khác, Lam Hi Thần thì đồng tình, nói là nhà mình cũng thế. Nhiếp Minh Quyết nghe xong thì não bắt đầu động rồi. Hắn tưởng tượng đến cảnh Giang Trừng dùng Bá Hạ câu dẫn hắn, liền nhịn không được mà muốn chảy máu mũi rồi, liền không để ý đến vẻ mặt đen tối không rõ của huynh đệ Song Bích. Tối đấy, môn sinh nghe thấy trong vườn tiếng cười sảng khoái của tông chủ nhà mình, tiếng tiêu của Lam Hi Thần, tiếng đàn của Lam Vong Cơ. Môn sinh Nhiếp gia tỏ vẻ, tại sao hôm nay họ có cảm giác âm luật của Lam thị Song Bích hôm nay hơi hỗn loạn vậy? Chắc chắn là họ nghe lầm, Lam thị thiện về âm luật nhất ai cũng biết a, chắc chắn là họ nhầm lẫn rồi.
Kì thật các môn sinh là không nghe sai. Lam thị Song Bích cùng Nhiếp tông chủ chính là say rượu rồi, tửu lượng Nhiếp tông chủ vốn dĩ cũng tốt, chỉ là từ khi kết đạo lữ với Giang tông chủ bị cấm tiệt uống rượu (do mỗi lần say rượu đều nổi thú tính không cản nổi), vậy nên tửu lượng cũng giảm đi đáng kể rồi. Sau khi cả ba người bọn họ chơi xong, liền gục xuống ngay tại bàn đá mà ngủ. Giang Trừng đến đêm vẫn chưa thấy đạo lữ nhà mình về phòng, cảm thấy lo lắng liền khoác thêm một cái áo ngoài mỏng vào, xách theo đèn lồng mà đi kiếm lão phu nhà mình. Nghe môn sinh bảo tông chủ ở vườn sau từ chiều vẫn chưa ra, Song Bích đi cùng cũng vẫn chưa ra, Giang Trừng liền có một luồng dự cảm không lành rồi. Quả thật, y vừa đến nơi liền thấy nằm lăn trên đất bốn năm vò Quế Tửu Nhưỡng, hoa lá cùng cây cối xung quanh thì nát bét, như vừa bị một cơn lốc đi qua, mà ba tên thủ phạm thì nằm lăn trên bàn đá giữa sân mà ngủ như ba con heo nái. Giang Trừng đen mặt nhìn thảm cảnh trước mắt, phân phó môn sinh đem Song Bích về phòng khách, còn lại thì khiêng tông chủ nhà mình về phòng. Nhiếp tông chủ được khiêng về cũng mơ hồ mà tỉnh lại, vừa về đến phòng liền muốn dâm phạm đạo lữ nhà mình rồi, còn muốn dùng Tam Độc (tiện tay ngay trong phòng, Bá Hạ đang ở thư phòng rồi) mà ấy ấy, kết quả Giang tông chủ đã tức vì hắn uống say rồi, thấy hắn muốn dùng Tam Độc thì trực tiếp phát điên, Tử Điện một roi liền đem hắn quật ngã lăn quay trên sàn, trực tiếp trói chặt vị tông chủ nào đấy lại nằm trên đất cả đêm. Sáng hôm sau, Giang tông chủ nhớ lại người kia hôm qua uống rượu còn giấu y mà tức giận, liền nhân lúc đối phương còn chưa tỉnh ngủ trực tiếp đem người ném ra khỏi phòng ngủ, hạn lệnh cấm Nhiếp tông chủ không được vào phòng ngủ hai tháng, dám đi ngủ nhờ ở chỗ khác như thư phòng liền tăng thêm thời gian phạt. Chỉ tội Nhiếp tông chủ một mặt ngơ ngác thôi a!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net