Song Bích Tiện Trừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại thêm một H 4p của cô Sumire_82_2 !!! Mau vào ăn thịt!!! Cảnh báo là nữ trang, gương play mặn mòi nhé các nàng!
_____________________
- Cái gì đó?
Giang Trừng nghi ngờ nhìn chiếc hộp gỗ vô cùng tinh xảo mà chủ sự mang vào, một mặt đầy tò mò mà ngắm nhìn cái hộp trong tay ông. Chủ sự chỉ đơn giản là đặt cái hộp trên tay lên bàn, vừa làm vừa nói với Giang Trừng:
- Đây là quà từ Vân Thâm Bất Tri Xứ gửi đến. Mấy ngày nay tông chủ mất ngủ, Lam tông chủ và Lam nhị công tử nghe tin liền bảo Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi công tử mang chiếc hộp này sang, nói là giúp chữa chứng mất ngủ!
Giang Trừng nhìn cái hộp trên bàn, khẽ nhíu mày, sau đấy cười lạnh mà nói:
- Cho hai tên nhóc kia sang gửi quà cái gì chứ, rõ ràng là tạo cơ hội cho hai đứa chúng  nó sang gặp Kim Lăng thì có!
Giang Trừng ngoài mặt bĩu môi khinh thường món quà mua chuộc hắn bán Kim Lăng quá nhỏ, cuối cùng vẫn không khống chế được sự tò mò, đem chiếc hộp mở ra. Bên trong chỉ đơn giản là vài ba thứ huân hương đơn giản, màu là xanh tím đan xen, mùi hương cũng là thật làm người ta tinh thần thoải mái, Giang Trừng chỉ đơn giản là ngửi một chút đã suýt nữa là ngủ. Y thầm cảm thán, Lam gia đúng là không thiếu kỳ trân dị bảo, mấy thứ như thuốc thang huân hương như này lại càng là không hiếm lạ. Thôi thì xem trên việc thứ huân hương này giúp hắn chữa bệnh, hắn đành "rộng lượng" mà tiếp nhận, mắt nhắm mắt mở cho hai tên nhóc họ Lam kia tìm Kim Lăng chơi vậy!
Tối đến, Giang Trừng mệt mỏi trở về phòng ngủ. Rửa ráy qua loa, mặc lên người một bộ nội y đơn giản, y mệt mỏi mà ngã lên giường. Chỉ là, dù cho cơ thể đã mệt mỏi tới cực hạn, y vẫn là không thể ngủ được, cả cơ thể tỉnh táo đến lạ. Giang Trừng đau đầu, bỗng nhớ đến thứ huân hương kỳ lạ mà sáng nay Lam gia người mang sang, liền tò mò mà đứng lên muốn đốt hương. Loay hoay tìm được chiếc hộp gỗ tinh xảo ở trên bàn trà, y còn chưa kịp đốt lên, đã thấy cửa phòng bật mở, Nguỵ Vô Tiện thản nhiên đứng ở cửa, trong tay là gối ngủ mềm mại, đang cực kỳ uỷ khuất mà nhìn y:
- Trừng Trừng, ta mất ngủ!
Giang Trừng đen mặt nhìn Nguỵ Vô Tiện, còn chưa để y nói thêm một câu gì, Nguỵ Vô Tiện đã mặt dày ôm gối vào phòng, mặt dày đặt gối ngủ lên giường, lại mặt dày mà chui vào trong chăn của y mà nói:

- Trừng Trừng, mau lên giường a, sư huynh hảo lạnh!!!!
Giang Trừng đen mặt nhìn cái kẻ đang không ngừng mà uốn éo trên giường kia, có một loại xúc động muốn đá hắn xuống giường dâng lên, cuối cùng, y vẫn là hừ lạnh một tiếng, đi đốt huân hương rồi liền chui lên giường nằm. Rất nhanh, cả hai liền chìm vào giấc ngủ. Từ lô đỉnh, một làn khói màu trắng nhẹ nhàng bay ra.
~~~~~~~~
Giang Trừng tỉnh lại lần nữa, mới tá hoả phát hiện khung cảnh không bình thường. Trần nhà vẫn là trần gỗ mà y quen thuộc, nhưng tại sao lại là trần của Tàng Thư Các ở Vân Thâm Bất Tri Xứ? Hết cách, ấn tượng của y với nơi này quá sâu, Giang Trừng tỏ vẻ, chỉ cần liếc cái là nhận ra rồi!
Y nhíu mày ngồi dậy, phát hiện bản thân thế nhưng lại bị thu nhỏ đi, đúng hơn thì đây là cơ thể y năm mười sáu mười bảy tuổi, khung cảnh này, hẳn là lúc y đang cầu học ở Lam gia đi! Cái quan trọng là, Giang Trừng đen mặt, tại sao y lại mặc nữ trang?
Đúng vậy, Giang tông chủ đen mặt nhìn y phục của bản thân, y thế nhưng lại mặc một bộ nữ trang, còn là cái loại váy múa nửa kín nửa hở đầy quyến rũ của mấy vũ cơ ở tửu lâu nữa. Chỉ là, mấy vũ nữ kia chỉ bán nghệ, cũng không ai ép các nàng bán thân được, còn Giang Trừng, y khẽ thở dài cảm thán, âm thầm mà thương tiếc cho cúc hoa bé nhỏ của bản thân. Đợi một chén trà vẫn không thấy có ai xuất hiện, Giang Trừng tò mò định rời khỏi Tàng Thư Các, kết quả vừa mới đứng lên đã thấy cửa mở ra, ba thân ảnh cùng xuất hiện ở ngoài.
Giang Trừng: Ngoạ tào!!! Biết ngay Nguỵ Vô Tiện cố tình sang phòng ngủ là có ý đồ mà!! Biết ngay huân hương kia là có vấn đề!!!
               ~~~~~~~~~
- Ưm...Nguỵ...Nguỵ Vô Tiện...ha ah,...đư...đừng mà!!
Giang Trừng nằm ngửa trên mặt bàn, hai mắt bị mạt ngạch của Lam Hi Thần che khuất, hai tay bị mạt ngạch của Lam Vong Cơ buộc ra đằng sau, lớp váy múa xộc xệch làm lộ ra một mảng lớn da thịt mềm mại đang ửng hồng, càng làm y tăng thêm ba phần quyến rũ. Mà Nguỵ Vô Tiện lúc này thì đang dùng dây buộc tóc ma sát với nhũ tiêm và côn thịt mẫn cảm của y. Giang Trừng cong người chống đỡ thứ khoái cảm như triều cường này, thế nhưng, hai mắt bị che lấp càng làm cơ thể y vạn phần mẫn cảm hơn mọi khi, hai tay bị trói chặt không thể cử động, chỉ có thể mặc cho mấy kẻ trên thân muốn làm gì thì làm. Lam Vong Cơ một mặt lạnh lùng nghe tiếng rên rỉ của y, cuối cùng dường như không chịu được nữa mà tiến lên, dùng hai ngón tay của mình bịt kín miệng người kia lại. Tiếng rên rỉ chỉ còn lại âm ngâm đầy tình sắc, cả ba đại côn thịt đều đã trướng đến đau, chỉ hận không thể đem bản thân vùi vào tiểu huyệt mềm mại mà ma sát. Lam Hi Thần xoay người Giang Trừng nghiêng qua một bên, bàn tay to lớn khẽ tách hai cánh mông y ra, để lộ hậu huyệt mềm mại màu hồng phấn. Hắn không nói nhiều, khẽ thở một hơi lên, làm cơ thể mẫn cảm khẽ run rẩy, sau đấy liền vùi đầu vào mà liếm hút bên trong. Giang Trừng lần đầu được người phục vụ đến mức này, sướng đến mức nức nở ra thành tiếng, chiếc lưỡi mềm mại của Lam Hi Thần đem tiểu huyệt liếm hút đến mềm mại, vòng eo y khẽ đung đưa theo tiết tấu ra vào của lưỡi hắn. Đến khi tiểu huyệt đã đủ ướt át, mềm xốp, hai nhũ tiêm của y đã bị ma sát đến sưng đỏ như hai trái hồng anh chờ ngươi đến ngắt, cả ba tên cầm thú mới khẽ buông tha cho cơ thể y. Giang Trừng thở dốc, mạt ngạch trên mắt khẽ trượt xuống, trả lại ánh sáng cho đôi mắt của y. Chỉ là, khi Giang Trừng ngẩng lên, chẳng biết từ bao giờ, đối diện y là một tấm gương bằng đồng sáng bóng, toàn bộ ảnh phản chiếu của y lúc này liền hiện lên đó. Trong gương, Giang Trừng một thân vũ y mềm mại đang nửa nằm nửa quỳ trên sàn nhà, vũ y vốn nên nghiêm chỉnh mà mặc trên thân y nay đã xộc xệch, một bên vai áo đã rách toạc, bên vai còn lại thì bị kéo trễ xuống, để lộ cặp nhũ tiêm sưng đỏ và cứng rắn nổi bật trên lồng ngực trắng nõn. Cả gương mặt y đỏ bừng, cánh môi hoa đào nay sưng đỏ thẫm, mồ hôi khẽ lăn dài trên gò má. Nhìn y tựa hồ ly tinh đi câu dẫn nam nhân vậy. Giang Trừng không tin vào mắt mình, nhưng người trong gương kia đích thị là y. Nguỵ Vô Tiện chú ý tới y đang nhìn gương tới thất thần, khẽ mỉm cười, lại gần y, khẽ nâng y lên, để cả cơ thể y đối diện với gương, sau đấy khẽ thì thầm vào tai y:
- A Trừng, mau nhìn đi, tiểu dâm đãng trong gương kia là ai a, thật là khiến sư huynh tâm động mà! Nhìn cái tiểu yêu tinh kia đi, tư thái kia là đang đi dụ nam nhân đến thao mình phải không?
Theo mỗi câu chữ thoát ra khỏi miệng Nguỵ Vô Tiện, sắc đỏ trên gò má Giang Trừng càng tăng lên, y lắc đầu, muốn nói gì đó phủ nhận lại lời của Nguỵ Vô Tiện, chỉ là lời còn chưa kịp thoát cánh môi, tiểu huyệt đã bị đại nhục bổng của Nguỵ Vô Tiện hung hăng mà xâm nhập, may thay có tiền hỉ trước đó nên Giang Trừng chỉ cảm thấy hơi trướng. Hai mắt y trợn tròn lên mà nhìn người trong gương, yêu mị vũ cơ trong kia hai chân bị bắt mở lớn, tiểu nhục bổng rỉ ra dịch thể, mà tiểu huyệt mềm mại bị đại côn thịt ra ra vào vào, mỗi lần côn thịt rút ra lại kéo theo một ít mị thịt màu hồng nhạt. Giang Trừng vô lực mà lắc đầu, không muốn lại tiếp tục nhìn hình ảnh trước mắt, hai mắt y nhắm nghiền lại, khoé mắt còn mang theo ẩm ướt. Y mềm giọng mà rên rỉ, chỉ mong Nguỵ Vô Tiện sẽ tha cho y:
- Ân...không...Nguỵ....Nguỵ Anh....khô-...không muốn nhìn....ah...tha....ưm....tha cho ta!
Nguỵ Vô Tiện vẫn hung hăng mà va chạm, ánh mắt liệc nhìn Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đằng sau đầy khiêu khích, môi dán vào vành tai Giang Trừng, tựa trêu ghẹo y mà nói:
- A Trừng sao lại không muốn xem chứ? Ngươi nhìn đi, sư muội mau xem xem bản thân dâm đãng đến mức độ nào, hửm?
Giang Trừng lắc đầu, bị khi dễ đến nước mắt đầy mặt, ngữ khí lại là cao ngạo, tựa như người cầu xin vài giây trước không phải là thật vậy:
- A.....ngươi....ngươi mau cút....cút ra cho lão tử...ah...quá nhanh....không....không cút....lão tử....lão tử đánh gãy.....ah không....đánh gãy chân ngươi!
Giang Trừng không biết rằng, âm thanh rên rỉ đầy mê hoặc của y lúc này, chỉ làm cho lời đe doạ trở thành thứ độc dược đầy mê hoặc đối với nam nhân(hoặc có thể nói là mấy tên này máu M hết cả lũ rồi!). Lúc này đây, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ (nhẫn nhịn nãy giờ) mới tiến lên, một kẻ dụ dỗ Giang Trừng ngậm lấy đại nhục bổng của bản thân, một kẻ cầm lấy bàn tay đầy chai sạn do cầm kiếm, do vực dậy Giang gia của y đặt lên côn thịt của bản thân. Với kẻ thứ nhất, Giang Trừng ngậm chặt miệng nhất quyết không ngậm lấy cự long kia, kết quả bị Nguỵ Vô Tiện khi dễ thành tiếng, một khắc lỡ há miệng thở dốc liền bị Lam Hi Thần thừa cơ đẩy cự long vào miệng, cuối cùng nhận mệnh mà dùng miệng giúp Lam Hi Thần. Về phần Lam Vong Cơ, Giang Trừng vốn còn định bóp nát luôn cái thứ nghiệt căn hại cái mông của y nở hoa này, kết quả cuối cùng là không nỡ, không chỉ không khiến cho Lam mặt liệt cái này tiểu gàn bướng ăn đau, còn khiến hắn thoải mái đến hơi thở hỗn loạn.
Giang Trừng cứ như vậy mà giúp ba tên cầm thú giải toả, cả cơ thể mỏi nhừ, mà ba con sói già trước mắt thì không ngừng thay phiên nhau mà giày vò y, đem y thao đến tinh thần muốn vỡ vụn, lý trí bị nhấn chìm trong biển khoái cảm. Mãi đến khi y không còn xạ ra được gì nữa, mà bộ vũ cơ trên thân cũng đã nát bươm, y mới được tha cho. Sau đấy, Giang Trừng tỉnh dậy.
Sáng hôm sau....
Đại sảnh đường Giang gia.....
Giang Trừng nhàn nhã ngồi trên ghế chủ toạ, sau lưng là đại đệ tử Giang Phong Điệp, trước mắt quỳ ba con sói nào đấy tối qua trong mơ hành hạ y. Y nhấp một ngụm trà, thầm phun tào về việc Lam gia TMD thật đúng là có nhiều kỳ trân dị bảo, hôm nào phải bảo Phong Điệp sang nhà bọn họ đào một phen. Sau khi nhấp một ngụm trà, cũng tính toán xong xuôi nên như thế nào đào mỏ nhà họ Lam, y mới tuyên án tử cho ba kẻ trước mắt (cũng để mấy người đang đứng hóng hớt ngoài kia đỡ rình mò nữa):
- Một tháng tới, các ngươi đừng hòng bò lên giường ta!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net