Song Bích Tiện Trừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Req của nakookhang , mau vào nhận hàng nè tiểu khả ái!
______________________________________
Giang Trừng lên đại học liền bị cha mẹ đạp ra ở phòng trọ gần đại học, ngoài mặt thì nói là để cậu luyện tập sống độc lập, không phụ thuộc vào gia đình, kỳ thực Giang Trừng biết thừa hai vị đại nhân nhà mình ở nhà tú ân tú ái, chị gái hai năm trước đã gả đi, trong nhà chỉ còn cậu sống cùng cha mẹ, sống độc lập gì đó chỉ là cái cớ, kỳ thực là muốn hai người một thế giới bồi đắp tình cảm. Y như rằng, ba hôm sau liền thấy cha nhắn tới cái tin, lời nói lý lẽ chính là cảm động trời xanh cảm động người đọc loại kia, kỳ thực Giang Trừng chỉ nhìn đại ý liền hiểu:

"A Trừng, ba cùng ngươi mẹ biết ngươi ở ngoài sống vất vả, thật xin lỗi làm con dọn ra phòng trọ ở, ba mẹ cũng là vô cùng bất đắc dĩ. Vì đảm bảo bốn năm đại học của con vui vẻ làm quen với bạn bè, hai người bọn ta quyết định sẽ không làm phiền con. Ta và A Diên quyết định sẽ đi du lịch Châu Âu, A Trừng ở lại phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để bản thân sinh bệnh, nếu thiếu tiền liền nhắn cho ta, không cần làm phiền mẹ con.
A Trừng phải chăm sóc bản thân thật tốt, nếu được liền trải nghiệm cảm giác yêu đương đi, mấy năm nay con đều chỉ chăm chú học tập, A Diên đều vì con mà đau lòng. Tận hưởng cho tốt cuộc sống đại học tốt đẹp!
Yêu con, con trai của ta!
Giang Phong Miên- ông bố tốt nhất!"

Giang Trừng đọc xong tin nhắn, cười lạnh một tiếng, lão cha thối, viết đến mùi mẫn tình cảm như vậy, nếu là người khác chỉ sợ đã cảm động khóc lóc sướt mướt rồi đấy! Cơ mà, ai khóc chứ khẳng định không phải Giang Trừng cậu! Cái gì mà không muốn làm phiền cuộc sống đại học của cậu hả, lão cha khẳng định là đã dụ dỗ mẹ đi hưởng thế giới hai người ở Châu Âu rồi, bảo sao liền như vậy gấp gáp đem cậu ném ra ở trọ, nhất định là đã âm mưu từ trước! Lại còn cái gì mà trải nghiệm cảm giác yêu đương chứ hả, còn không phải là muốn tú ân tú ái sao? Mấy năm nay Giang Trừng vì n+1 lý do mà chỉ chú tâm vào việc học hành, trong khi đám bạn cùng lứa không năm thì cũng đã sáu mối tình, thì cậu đến cái tay của bạn nữ còn chưa được nắm. Vì thương con, Ngu Tử Diên không nỡ ở trước mắt cậu cùng Giang Phong Miên thể hiện tình cảm, lão cha sán vô sẽ lại bị mẹ đẩy ra xa năm mét. Giang Phong Miên sao có thể không tức giận, nhưng tức giận lại làm được gì, nguyên nhân là con trai bảo bối (của vợ), có trách thì trách Giang lão cha là một tên đội vợ lên đầu mà sống, mà vợ ông lại là một người yêu thương con cái, Ngu Tử Diên nhíu mày một cái liền không dám động. Giang Trừng phun tào một hồi liền nhắn gửi lại Giang Phong Miên mấy chữ "Con đã biết, hai người thượng lộ bình an", sau đó khổ sở tiếp tục đem góc phòng của bản thân trong phòng trọ sửa sang lại. Không thể không phủ nhân Giang Phong Miên mắt nhìn tốt, vung tay liền chọn thuê cho con trai một phòng trọ hai tầng bốn phòng ngủ tốt nhất gần trường (tuy phải chịu thuê chung cùng người khác), nhưng mà quanh đây chỉ có nơi này là trường học lớn, ngoại trừ sinh viên gần như không ai thuê, lại thêm mỗi người một phòng ngủ, xác suất chạm mặt còn thấp chứ đừng nói làm phiền, vậy nên Giang Trừng vừa có không gian riêng, lại cũng coi như dễ dàng nếu muốn kết bạn. Giang Trừng đã tìm hiểu qua bạn cùng phòng của mình, thuê chung với cậu là hai đàn anh năm hai cùng một đàn anh năm tư cùng trường, ba vị này mỗi người đều học một chuyên ngành khác nhau, có mỗi vị đàn anh năm tư kia là cùng ngành với cậu, coi như cũng có ích lợi, gặp vấn đề khó cũng dễ mà hỏi.

Vì Giang Phong Miên và Ngu Tử Diên đi gấp, vậy nên Giang Trừng cũng liền là người đầu tiên đến phòng trọ. Phòng ngủ của cậu trên lầu hai, Giang Trừng cũng khá hài lòng với bài trí trong phòng, xem ra lão cha thối nhà cậu cũng đã chỉnh sửa lại theo yêu thích của con trai. Cậu đơn giản đem quần áo từ vali ra, xếp gọn vào trong tủ, sau đó liền đem giáo trình cùng vở ghi xếp gọn trên tủ sách cạnh bàn học, làm xong tất cả trời cũng đã ngả màu, ánh mặt trời khẽ khuất dạng từng chút một nơi xa, cậu giật mình mở điện thoại lên xem, nhìn đến thời gian liền thở dài, mới có năm giờ, xem ra cũng không muộn lắm, vẫn đủ thời gian đi nấu tạm cái gì đó cho bữa tối. Mở cửa phòng ngủ, Giang Trừng xuống lầu, đi đến phòng bếp mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong đã đầy đủ rau củ quả, thầm nghĩ phòng trọ này cũng quá tiện rồi, còn có sẵn cả đồ ăn sao? Nhìn một vòng tủ, Giang Trừng quyết định sẽ nấu đơn giản một chút, dù sao bản thân cũng khá oải sau khi dọn đồ. Cậu lấy túi sườn trong tủ ra, định bụng sẽ làm một chút sườn xào chua ngọt, có lẽ sẽ nấu thêm một bát canh rau, kết quả vừa đóng cửa tủ liền bị gương mặt lạnh băng đứng chình ình ở đó dọa cho hết hồn, theo bản năng liền làm rớt túi sườn, nếu không phải vì tâm lý cậu tốt chắc đã hét ầm lên rồi. Tin Giang Trừng đập bình bịch trong lồng ngực, trong đầu chạy qua một vạn câu chữ chửi người, cậu nhìn cái người mặt lạnh này giờ vẫn không thay đổi cái sắc mặt gì kia, cố gắng bình ổn lại trái tim đang đập với vận tốc ánh sáng trong lồng ngực. Trong lúc Giang Trừng còn đang loay hoay không biết nên làm gì, tiếng bước chân dồn dập từ trên lầu truyền đến, một nam nhân với gương mặt y hệt liền xuất hiện nơi cầu thang:
- Vong Cơ, sao vậy?

Giang Trừng:.......
Trong đầu Giang Trừng chạy qua một vạn chữ "Đậu má nó!!", bắt đầu tự hỏi bản thân rốt cuộc hai người trước mắt là ai, không phải là quỷ chứ?......
- Là người!
Giang Trừng ngơ ngác nhìn cái mặt lạnh băng trước mắt, à, ra là người, may mà không phải quỷ......
.....Ha ha........
Cậu hình như vừa lỡ miệng nói ra suy nghĩ đúng không?
- Đúng vậy.
Giang Trừng:.......ai đưa cậu miếng đậu hũ để tự tử cái!
~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Nói vậy, hai người là bạn cùng phòng của tôi?
Giang Trừng ngồi khoanh chân trên ghế sofa làm bằng nhung mềm, trong ngực là cái gối mềm, đưa mắt nhìn hai người bạn cùng phòng mới với gương mặt gần như y hệt nhau. Theo bọn họ giới thiệu, người anh (cái tên từ trên tầng chạy xuống lúc cậu bị dọa đứng người) tên là Lam Hi Thần, chính là vị sinh viên năm tư cùng ngành với cậu, người còn lại là em trai anh, sinh viên năm ba, cũng là cái người dọa cho Giang Trừng sợ đứng người, Lam Vong Cơ. Cả hai tuy gương mặt giống nhau, nhưng lạ thay lại không phải song sinh như Giang Trừng thường thấy, khác biệt rõ nhất có lẽ là màu mắt của hai người họ. Lam Hi Thần sở hữu một cặp mắt màu nâu trà hơi trầm, trong khi đó Lam Vong Cơ lại mang một cặp mắt màu lưu ly hiếm thấy. Nói đến tính cách cả hai, Giang Trừng cũng thấy lạ, bởi lẽ sắc nâu trà trong mắt Lam Hi Thần có lẽ sẽ hợp với tính cách lạnh lẽo của Lam Vong Cơ hơn. Thế nhưng, Lam Hi Thần lại là một người ôn hòa, thậm chí có thể nói là ôn nhu, trong khi đó Lam Vong Cơ lại là một người cao lãnh, rất ít nói, hầu như cả cuộc nói chuyện nãy giờ hắn chỉ gật và lắc, chỉ vào lúc cần giới thiệu mới mở miệng nói ra được tên bản thân, sau đó cũng chẳng nói gì. Giang Trừng thực tò mò, Lam Hi Thần ngồi cạnh hắn là làm cách nào mà sống được với cái tảng băng di động này? Chính là, bản thân Giang Trừng cũng khá thưởng thức tính cách này, hãy tưởng tượng, nếu là một tên nhiều lời như tên anh trai nào đó, khụ, chắc cậu sẽ phát điên mất.

Làm quen với hai vị trước mắt xong, ít nhất là hiểu sơ qua về tính cách của hai người trước mắt, đang lúc không khí còn chút ngượng ngùng, bụng Giang Trừng khẽ vang lên hai tiếng "ọt ọt". Giang Trừng mặt đỏ đến tận tai, cúi gằm mặt không dám nhìn hai người trước mắt, trong đầu thầm mắng chửi dạ dày bản thân, lúc nào không kêu sao lại kêu đúng lúc này hả, có mất mặt không hả? Dường như nhìn ra Giang Trừng ngượng ngùng, Lam Hi Thần mỉm cười, giúp cậu giải vây:
- Ừm, cũng đã tối rồi, mọi người có lẽ đều đói rồi, để anh đi làm cơm tối, coi như chúc mừng chúng ta làm quen và trở thành bạn cùng phòng.
Lam Vong Cơ bên cạnh có lẽ cũng hiểu dụng ý của anh trai, khẽ gật đầu.
Giang Trừng lúc đó thực sự đã thấy đằng sau Lam Hi Thần hiện lên một đôi cánh thiên thần.

Tất nhiên, Giang Trừng vẫn là theo Lam Hi Thần vào bếp phụ anh nấu cơm, mặc cho Lam Hi Thần không ngừng đẩy cậu ra ngoài, đảm bảo rằng một mình anh cũng có thể nấu được bữa tối. Nhưng là Giang Trừng sao có thể để anh một mình làm việc, vậy nên sau một hồi đấu tranh, phòng bếp liền xuất hiện hình ảnh hai người ăn ý nấu cơm với nhau. Cuối cùng, bữa tối cũng không nhiều, một đĩa sườn xào chua ngọt, một bát canh rau cải nấu với thịt băm cùng với một đĩa rau xào (Lam Hi Thần nói rằng gia đình bọn họ có truyền thống ăn chay từ lâu đời, bình thường tuy vẫn có thể ăn thịt nhưng Lam Vong Cơ, một người vô cùng tôn trọng truyền thống lâu đời của gia đình, gần như luôn luôn tuân thủ theo truyền thống đã mỗi ngày).

Bữa tối đã hoàn thành, Lam Hi Thần cùng Giang Trừng bắt đầu dọn bữa tối ra bàn ăn, Lam Vong Cơ từ nãy giờ vẫn đứng ở cửa bếp xem xét hai người bọn họ liền cũng đã đi vô giúp đỡ. Ngay khi ba người bọn họ đã dọn cơm xong xuôi, chỉ còn thiếu nước ngồi xuống ăn cơm, chuông cửa liền vang lên. Giang Trừng nhíu mày nhìn về phía cửa, là ai hả, có biết câu câu trời đánh tránh bữa ăn không hả, đến lúc nào không đến lại đến vào lúc này, thật muốn đánh chết tên ngoài cửa. Lam Vong Cơ nhìn đến gương mặt đen thui của Giang Trừng, lại nhìn đến anh trai đang cười đầy bất lực, nhận mệnh mà thành người mở cửa.
Cánh cửa bật mở, trước mặt Lam Vong Cơ là một tên ăn mặc lôi thôi luốc thuốc(theo gu thẩm mỹ của Lam Vong Cơ), tóc lại còn một màu đỏ đầy chói mắt, không để cho người kia nói được một tiếng, liền ngay lập tức sập cửa vào mặt gã.
Người mới đến:.....
Lam Hi Thần khó hiểu nhìn về phía em trai, sao lại đóng cửa rồi, chẳng phải có khách sao? Đọc hiểu nét mặt anh trai, Lam Vong Cơ lạnh lẽo nói:
- Một tên bất lương.
Giang Trừng:......
Lam Hi Thần:......
Người mới đến chợt nhận ra bản thân có chìa khóa phòng, mới mở cửa liền vô tình nghe thấy:......

- Thằng nhóc kia, nói ai bất lương hả? Nhìn ông đây hiền mà làm quá à, tin ông bất lương cho mày xem không hả?
Giang Trừng nhìn đến gã thanh niên tóc đỏ đang đứng chửi ầm lên ở cửa, thầm cảm thán, nếu không phải cậu nhìn tên này quen, quả thật cậu cũng sẽ nghĩ, tên này đúng giống mấy tên thanh niên bất lương đầu đường thật! Chính là, oan gia ngõ hẹp, ra ở trọ mà cũng gặp người quen được, thật xui!

- Ngụy Vô Tiện, anh ồn ào cái gì hả?
Ngụy Vô Tiện cười hì hì nhìn cậu, tháo xuống cặp kính mắt đen thùi lùi trên mặt, một mặt vô cùng thiếu đánh gọi y:
- Trừng Trừng, anh bị đuổi rồi! Mau bao nuôi người anh đẹp trai này nào, anh nhất định sẽ lấy thân báo đáp!

Giang Trừng thực tự hỏi, hiện tại cậu nên cố gắng chịu đựng, hay là đâm tên này một phát rồi đi tù!
Đối diện ánh mắt khó hiểu của cặp anh em họ Lam, Giang Trừng bất lực giới thiệu:
- Ngụy Vô Tiện, con trai của bạn của ba mẹ tôi, một tên thiếu đánh, bằng tuổi Vong Cơ đàn anh.
Nói xong Giang Trừng chợt giật mình nhận ra gì đó, liền quay sang Ngụy Vô Tiện:
- Chờ chút, người thuê cuối cùng sẽ không phải là anh đấy chứ, Ngụy vô sỉ?
Ngụy Vô Tiện nháy mắt một cái, giơ lên ngón tay cái khen thưởng:
- Bingo, Trừng thật thông minh, hai bác không an tâm em nên bảo anh đến ở với em luôn này.
Cả ba người nhíu mày, đặc biệt là Lam Vong Cơ, nói thật là hắn không có cảm tình gì với tên này hết, nhìn một đầu đỏ như cái mào gà kia liền biết. Giang Trừng khẽ thở dài, sau đấy liền tiến lên, đẩy đẩy Ngụy Vô Tiện:
- Được rồi, tùy anh, mau cất đồ vào phòng rồi ra ăn cơm, với cái đầu kia khẳng định anh chưa nhét cái gì cho cái bụng rồi, tôi cũng không muốn lát phải nấu bữa đêm cho anh!

Ngụy Vô Tiện cười hì hì, đưa tay khoác vai cậu:
- Vẫn là bảo bối hiểu anh trai nhất!
Trước khi xoay người, gã sâu kín lừ mắt nhìn cặp anh em họ Lam, trong mắt là khiêu khích và đe dọa, cánh tai trên vai Giang Trừng khẽ siết. Bàn tay Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ khẽ siết thành nắm đấm.

Từ đây, cuộc sống chung phòng của bốn người bọn họ bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net