Truy Trừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: Có H. Nghiêm cấm tâm hồn ngây thơ trong sáng không biết đến xôi thịt là gì. Tâm hồn bị bôi đen thì đừng có kêu với tui!
Quà tặng cô Datealive0 nha! Vào nhận quà này cô ơi!
_____________________
Giang Trừng và Lam Tư Truy kết làm đạo lữ. Tin này vừa được truyền ra liền gây náo loạn Tu Chân Giới. Nguỵ Vô Tiện lúc nghe tin, cảm thấy bản thân trong một khắc đó liền muốn giết chết tiểu bối mà hắn từng nuôi dạy và bảo vệ. Lam Hi Thần chỉ hận tại sao ngày xưa mình lại đồng ý cho đệ đệ mang thằng nhóc kia về Lam gia nuôi dưỡng. Còn Lam Vong Cơ thì trực tiếp đi Tàng Thư Các tìm sách về thời không mà đọc, lúc bị hỏi đến liền trả lời là đang tìm cách đi về quá khứ, một chưởng đập chết củ cải năm đó bản thân từng chăm. Mà mọi người loạn ra sao, cũng không thể phủ định sự thật là Giang tông chủ có đạo lữ rồi. Lam Tư Truy thì rất vinh hạnh thành kẻ thù của cả Vân Mộng cùng hơn nửa cái Tu Chân Giới.
Giang tông chủ thư phòng...
Giang Trừng ngồi trong thư phòng, vốn là đang xử lý công vụ của Giang gia, kết quả nhìn thấy chủ sự mang một chồng thư đi vào liền thấy đau đầu. Từ ngày hắn và thằng nhóc họ Lam kia công khai, liền có một đống thư từ khóc lóc với chả kêu gào, rồi còn một đống kẻ không ngừng kêu gào mong muốn y nghĩ lại nữa. Mà đáng sợ nhất, là bên trong chồng thư kia thẩn nào cũng có thư của tên vô sỉ họ Nguỵ, Lam gia tông chủ Lam Hi Thần cùng với tên mặt liệt họ Lam kia không ngừng kêu hắn suy nghĩ lại. Giang Trừng mấy hôm nay đã không được nhìn thấy cái mặt của thằng nhóc Lam Uyển kia rồi (bị triệu tập về Lam gia từ hôm công khai đến giờ vẫn chưa về), lại thêm một đống rắc rối này nữa, Giang Trừng lúc này chỉ hận không thể đến Lam gia lôi thằng nhóc kia về, quật một trận sau đó liền ôm như túi sưởi mà ngủ (mặc dù bây giờ ngoài trời đang là 38 độ).
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện. Sau hai tuần bị triệu tập về Lam gia, cuối cùng, Lam Tư Truy cũng thành công trốn thoát khỏi ma trảo của mấy vị tiền bối mà ngự kiếm đến Liên Hoa Ổ. Hai tuần không gặp, chả ai biết hắn nhớ đạo lữ nhà mình ra sao đâu. Hai tuần bị cấm dục, mấy người nghĩ ai chịu được hả! Thiếu niên bình thường có ngoan ngoãn bao nhiêu, một khi đã được nếm trái cấm của dục vọng liền phát nghiện, hận không thể có hai tư giờ ở bên đối phương, cùng nhau trải qua đỉnh cao của khoái lạc. Vì vậy, vừa về đến Liên Hoa Ổ, việc đầu tiên Lam Tư Truy nghĩ đến chính là đè Giang Trừng ra mà hoan ái, không quản đối phương đang ở đâu.
Giang Trừng nhìn thiếu niên đứng ở cửa, một khuôn mặt đã mang vài phần trưởng thành nay lại đỏ ửng, mồ hôi không ngừng chảy dọc theo trán, lướt qua gò má hồng, len qua trái cổ nam tính rồi mất hút sau cổ gia phục. Nói không nhớ thiếu niên là nói dối, nhưng bản tính ngạo kiều lại không cho phép Giang Trừng thốt lên lời tâm tình ngọt ngào. Hắn chỉ đơn giản là nhếch mép, theo thói quen lại xoa Tử Điện ở tay phải, trầm giọng mà hỏi:
- Về rồi đấy à? Còn tưởng ngươi...
Còn chưa kịp nói xong, y đã bị thằng nhóc kia kéo vào một cái ôm đầy mạnh mẽ, hương trúc thanh khiết đầy quen thuộc bỗng chốc lại ngập tràn buồng phổi làm Giang Trừng có chút thoả mãn. Y hít một hơi, cảm nhận hương vị của ái nhân quẩn quanh mình liền thấy nhẹ nhõm thấy lạ, bao nhiêu mệt mỏi từ mấy hôm người kia không có ở đây liền bỗng chốc tan biến. Rồi lại như lẽ đương nhiên, hai cánh môi tìm đến nhau mà dây dưa, như để thoả nỗi nhớ mong sau hai tuần xa cách. Người ta nói, tiểu biệt thắng tân hôn, nụ hôn lần này cuồng dã, chứa đầy chiếm hữu của cả hai, ai cũng không chịu nhường ai cả. Không biết là ai động thủ trước, đến lúc Giang Trừng nhận ra, cả hai người bọn họ đã không còn một chút y phục nào trên người rồi. Tử y cùng bạch y hỗn loạn trên mặt đất, nhìn chúng quấn quýt lấy nhau lại hợp đến lạ thường. Thiếu niên buông tha cho cánh môi đã sưng lên của y, đôi mắt tràn đầy dục vọng nhìn thân hình bạch nộn dưới thân. Da Giang Trừng rất trắng, qua hai tuần không hoan ái, hôn ngân trên người cũng đã nhạt hơn. Trước ngực y là một vết giới tiên đầy dữ tợn, cùng với da thịt trắng mịn của y lại chẳng ăn nhập. Tư Truy lần nào nhìn đến vết roi này cũng đều cảm thấy vô lực, thậm chí lúc đầu, hắn còn căm hận dòng máu đang chảy trong huyết quản, bởi lẽ đấy là chung dòng máu với những kẻ đã từng hành hạ người hắn tâm duyệt kiếp này. Mỗi lần như vậy, Giang Trừng lại nhẹ nhàng ôm hắn, hôn lên trán hắn, thì thầm rằng đó không phải là lỗi của hắn. Lam Tư Truy cắn nhẹ lên cần cổ y, gọi người dưới thân phát ra vài tiếng ngâm trầm đầy thoả mãn. Hắn cắn nhẹ lên trái cổ người kia, sau đó liền mút mạnh hai cái ở xương quai xanh tinh xảo, liếm dọc một đường xuống hai khoả thù dù trên lồng ngực tinh mịn. Khẽ ngậm hạt đậu bên trái vào trong khoang miệng mà mút mát, tay phải của hắn cùng lúc đó trêu đùa với hạt đậu bên phải. Hai bên núm bị khi dễ đến sưng to, không ngừng run rẩy dưới sự trêu chọc của người trên thân. Mà tay trái của Lam Tư Truy lại như "ngựa quen đường cũ" mà lần mò xuống hạ thân y, bắt lấy tiểu Trừng đã cương cứng mà nghịch. Khoái cảm như bão lũ bủa vây Giang Trừng, y nhịn không được mà phát ra vài tiếng rên rỉ trầm thấp, rồi lại như ngại ngùng mà che miệng cắn chặt môi, nhất quyết không để phát bản thân lại phát ra âm thanh đáng xấu hổ kia nữa. Mà Tư Truy cũng biết tính đạo lữ nhà mình, cũng không lại tiếp tục khi dễ hai khoả thù du đã sưng huyết kia nữa, mà chuyển sang đùa nghịch với tiểu côn thịt đã cương cứng cùng hậu huyệt phấn nộn kia rồi. Tiểu Trừng Trừng dưới sự hầu hạ của người kia đã chảy ra vài giọt nước mắt trong suốt, mà tiểu huyệt phía sau cũng bị một ngón tay đâm vào. Hai tuần không bị đụng chạm, tiểu huyệt đã khép lại, lúc này bị dị vật xâm lấn liền cắn chặt lấy ngón tay trong cơ thể, như là chối từ, lại như cổ vũ đối phương mau đi vào. Giang Trừng cảm nhận ngón tay trong cơ thể đang không ngừng ngọ nguậy, liền xoay eo để thứ kia chạm đến đúng điểm có thể giúp y thoải mái. Côn thịt không ngừng bị tuốt lộng cũng không ngừng chảy ra thanh dịch, thể hiện rõ chủ nhân nó đang vô cùng vui vẻ, ngón tay ở huyệt khẩu đằng sau cũng đúng lúc tìm được điểm nhạy cảm ẩn sâu trong miệng huyệt. Giang Trừng cong người, đón nhận thứ khoái cảm quen thuộc kia, miệng nhỏ lại không nhịn được mà thốt ra vài câu rên rỉ chọc người:
- A...Tư...Tư Truy...ch-chỗ đó...a....aha....ân....Tư Truy.....ưm...đừng.....đừng mà...ah~~~~
Lam Tư Truy nhịn đến đau rồi, bị người kia trêu chọc cẫn là kiên nhẫn mà khuếch trướng cẩn thẩn vị trí kia, chỉ sợ bản thân bất cẩn lại tổn thương đối phương. Chỉ là người dưới thân lại không biết sống chết mà đi trêu chọc mình, chính là ỷ lại vào việc hắn không nỡ làm y đau liền làm càn, hầu như lần nào cũng như vậy. Lam Tư Truy chậm rãi khuếch trướng, mồ hôi không ngừng lăn dài trên trán, từng sợi tóc ướt đẫm dán vào gương mặt hại nước hại dân kia, càng làm thiếu niên bớt đi mấy phần non nớt, thêm vào mấy phần tà mị quyến rũ cùng trưởng thành. Mà nét mặt này sẽ chỉ có mình Giang Vãn Ngâm y được nhìn thấy.
Trong lúc Giang Trừng còn đang tự vui vẻ về điều y mới phát hiện, Lam Tư Truy đã rút ba ngón tay đang làm loạn trong cơ thể y, thay vào đó là "súng thật đạn thật" rồi. Hắn ưỡn lưng, đem nghiệt căn chôn sâu vào trong tiểu huyệt ấm nóng lại chặt chẽ kia rồi, dẫn tới Giang Trừng một tiếng thốt to rồi xụi lơ mà ngã trên mặt đất. Cả hai đồng loạt thở ra một hơi đầy thoả mãn, cảm giác bị nhồi đầy nhanh chóng đem Giang Trừng mềm thành một bãi nước, chỉ có thể để mặc người kia làm càn. Không đợi lâu, Lam Tư Truy đã không ngừng luận động, đem tiểu huyệt thao làm. Từng lớp mị thịt bao chặt lấy tính khí trong cơ thể, mỗi lần rút ra đều kéo theo từng lớp nộn thịt màu hồng. Lam Tư Truy nhìn thấy cảnh này, lại càng điên cuồng mà xâm nhập, đem tiểu huyệt thao tới đỏ bừng. Giang Trừng nhịn không được mà điên cuồng rên rỉ, cả cơ thể bị thao tới đỏ ửng. Miệng nhỏ phía dưới không ngừng nghênh đón nghiệt căn đang không ngừng xỏ xuyên, miệng trên lại phát ra từng tiếng rên rỉ dâm đãng, chất lỏng trong suốt chảy dọc theo khoé miệng, lăn xuống lồng ngực rồi lại mất hút sau lớp lông c*. Lam Tư Truy điên cuồng mà đưa đẩy, không ngừng mà gọi tên ngừoi dưới thân:
- Giang Trừng. Giang Trừng. A Trừng. Vãn Ngâm. Hứa với ta, đừng rời bỏ ta! Đừng bao giờ rời bỏ ta!
- A...a.....Tư Truy....A Uyển....ân....khô-.....không rời bỏ ngư-....ngươi....ân....Tư Truy....a..chỗ đó...a...đừng....chỗ đó....ân!
Hai thân thể điên cuồng mà quấn quýt lấy nhau, điên cuồng mà hoan ái, như muốn đem đối phương dung nhập vào cơ thể, chỉ sợ một khắc sau, đối phương liền biến mất như chưa từng tồn tại. Sau một tràng đưa đẩy, Giang Trừng bắn ra, mà Tư Truy cũng vì bị hậu huyệt xiết chặt lại mà cũng bắn ra, đem từng luồng dương tinh nóng hổi đánh vào dương tâm. Giang Trừng chịu kích thích quá lớn mà suýt nữa ngất đi, cả cơ thể vô lực, nằm trên sàn nhà thở hổn hển. Lam Tư Truy sau khi bắn ra cũng gục xuống ngực ái nhân mà thở, sau đó liền đem ái nhân còn chưa hồi phục bế đến giường lớn ở góc phòng (CMN, lực tay Lam gia đáng sợ vl!), vừa đi vừa cười thật dịu dàng, chỉ là Giang Trừng vừa nhìn đến nụ cười này liền thấy sống lưng phát lạnh, cảm giác được bản thân sáng mai đừng hòng lết xuống giường:
- A Trừng, chúng ta tiếp tục. Xa ngươi hai tuần là mười bốn ngày, liền tính cả vừa nãy là còn mười ba lần. Chúng ta cùng bù lại hai tuần xa nhau đi!

Nghe bảo, sáng hôm sau người ta thấy Lam Tư Truy bị đạp khỏi phòng ngủ tông chủ, kèm theo một tiếng rống giận của Giang tông chủ:
- Lam Tư Truy ngươi cút về Lam gia cho ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net