Chương 86 - Đan tâm (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đan tâm (8)

Ngụy Vô Tiện hỏi: "Vậy lời cô kể ra đây, có cái gì làm chứng không?"

Tư Tư đáp: "Không có."

Diêu tông chủ lập tức nói: "Nàng kể chi tiết rõ rang như vậy, tuyệt đối không phải nói dối!"

Lam Khải Nhân nhíu chặt mày, chuyển hướng sang một nữ tử khác, nói: "Ta hình như đã gặp qua ngươi."

Nàng kia vẻ mặt sợ hãi, đáp: "Hẳn là... Hẳn là gặp qua."

Người khác liền ngẩn ra: Vị Tư Tư này là một kỹ nữ buông thả, nên chắc vị nữ tử cũng thế chăng? Lam Khải Nhân như thế nào lại từng gặp qua nàng?

Nàng kia nói: "Vào lúc Nhạc Lăng Tần thị tổ chức Thanh Đàm hội, ta thường xuyên ở bên cạnh phu nhân nhà ta."

"Nhạc Lăng Tần thị?" Một người nữ tu sĩ nói: "Ngươi là thị nữ của Nhạc Lăng Tần thị?"

Một vị nữ tu sĩ như sực nhớ ra trực tiếp hô tên lên: "Ngươi là... Bích Thảo, Thị nữ bên người Tần phu nhân Bích Thảo! Đúng không?"

Nàng nói Tần phu nhân là chỉ thê tử của Tần Thương Nghiệp, cũng chính là mẹ ruột của Tần Tố - thê tử củaKim Quang Dao. Vị nữ tử này gật đầu, đáp: "Bất quá hiện tại ta đã không còn ở Tần gia."

Diêu tông chủ cực kỳ hưng phấn, vỗ tay lên bàn, nói: "Ngươi cũng có chuyện muốn kể với chúng ta phải không?"

Bích Thảo hốc mắt hơi đỏ lên, nói: "Ta muốn kể một chuyện, xảy ra còn sớm hơn một chút, 12-13 năm trước.

"Ta hầu hạ phu nhân nhà ta đã nhiều năm, còn nhìn tiểu thư nhà ta lớn lên, phu nhân luôn luôn rất quan tâm đến tiểu thư, nhưng vào những ngày mà tiểu thư sắp thành thân, phu nhân bỗng tâm tình không được tốt lắm. Mỗi buổi tối người thường mơ thấy ác mộng, ban ngày đột nhiên có khi sẽ lấy nước mắt rửa mặt, ta tưởng do tiểu thư phải gả đi, trong lòng người vô cùng luyến tiếc, nên ta vẫn hay an ủi người rằng vị Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao mà tiểu thư phải gả qua kia là một chàng trai trẻ đầy hứa hẹn, lại rất ôn nhu săn sóc, là một nam tử có một không hai, tiểu thư sẽ sống rất tốt. Ai ngờ phu nhân sau khi nghe xong, càng tỏ ra khổ sở hơn."

"Lúc gần tới hôn lễ, vào một buổi tối, phu nhân bỗng nhiên nói với ta, muốn đi gặp hôn phu tương lai của tiểu thư, hơn nữa lại ngay lúc đó, muốn ta âm thầm giúp người. Ta mới nói, người có thể triệu hắn tới gặp người mà, vì sao đêm hôm khuya khoắt lại muốn lén lút mà đi gặp một nam tử trẻ tuổi chứ? Nếu để người khác biết được sẽ truyền ra mấy lời đồn khó nghe. Nhưng thái độ của phu nhân lại vô cùng kiên quyết, ta đành phải đi cùng với người. Nhưng sau khi đến nơi, người bắt ta canh giữ ở ngoài cửa, không được đi vào. Do đó ta không nghe được gì hết, không biết nàng rốt cuộc cùng Kim Quang Dao đã nói chuyện gì. Chỉ biết là qua mấy hôm, cũng đến ngày tiểu thư thành thân, phu nhân vừa thấy thiệp mừng liền hôn mê bất tỉnh. Mà sau khi tiểu thư thành thân, phu nhân cũng vẫn luôn rầu rĩ không vui, sinh ra tâm bệnh, bệnh càng ngày càng nghiêm trọng. Trước khi lâm chung, nàng vẫn là chịu đựng không nổi, đem hết mọi sự tình kể ra với ta."

Bích Thảo vừa rơi lệ vừa kể: "Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao cùng tiểu thư nhà ta Tần Tố, bọn họ sao có thể thành vợ chồng, bọn họ vốn dĩ là một cặp anh em mà ..."

"Cái gì?!"

Cho dù ngay lúc này có một đạo thiên lôi dội vào trong Thử Kiếm Đường, thì uy lực của nó cũng sẽ không vang dội bằng câu nói vừa rồi. Trước mắt Ngụy Vô Tiện bỗng hiện ra khuôn mặt tái nhợt kia của Tần Tố. Bích Thảo nói: "Phu nhân nhà ta thật quá bất hạnh... Kim lão tông chủ kia thật không phải người mà, hắn say mê nhan sắc của phu nhân, trong một lần say rượu bên ngoài đã cưỡng ép người... Phu nhân không chống cự nổi, sau đó cũng không dám lộ ra, vì chủ nhân nhà ta rất trung thành và tận tuỵ với Kim Quang Thiện, nên nàng cực kỳ lo sợ. Kim Quang Thiện không nhớ rõ tiểu thư là nữ nhi của ai, phu nhân nhà ta lại không thể quên nổi. Người lại không dám tìm Kim Quang Thiện, biết tiểu thư có tâm ý với Kim Quang Dao, giãy giụa thật lâu, vẫn là trước lúc đại hôn lặng lẽ đi tìm y, thổ lộ một ít nội tình, cầu xin y nghĩ cách hủy bỏ hôn sự, trăm triệu không thể gây thành sai lầm to lớn. Ai ngờ... Ai ngờ Kim Quang Dao biết rõ tiểu thư là em ruột của y, lại vẫn cứ cưới nàng!"

Càng đáng sợ hơn chính là, không chỉ cưới nàng, hai người còn sinh hài tử!

Việc này mà lộ ra sẽ trở thành một sự gièm pha kinh thiên động địa!

Thanh âm thảo luận của mọi người càng lúc càng dâng cao. "Tần lão tông chủ đi theo Kim Quang Thiện không ít năm đâu, thế mà cả thê tử lẫn nữ nhi của chính mình đều bị nhúng chàm. Vị Kim Quang Thiện này thật !!!"

"Trên đời chung quy là không tường nào chắn được hết gió *..."

*Ý nghĩa giống như câu cây kim trong bọc thế nào cũng lòi ra

"Kim Quang Dao muốn ở Lan Lăng Kim thị đứng vững gót chân, dù thế nào cũng phải có vị nhạc phụ Tần Thương Nghiệp này làm trợ thủ đắc lực cho y, y sao có thể bỏ không cưới đây?"

"Luận táng tận lương tâm, hắn quả thật độc nhất vô nhị!"

Ngụy Vô Tiện nói khẽ với Lam Vong Cơ nói: "Chả trách hắn lúc trước ở mật thất đối Tần Tố nói, ' A Tùng nhất định phải chết '."

Trong Thử Kiếm Đường, cũng có những người khác nghĩ tới A Tùng, Diêu tông chủ nói: "Như thế xem ra, ta cả gan suy đoán, con hắn chỉ sợ căn bản không phải người khác ám hại, mà là chính hắn hạ độc thủ."

"Sao lại nói thế?"

Diêu tông chủ phân tích: "Anh em hay họ hàng gần mà sinh con với nhau, hết tám chín phần sẽ là đứa khờ. Kim Như Tùng khi chết vừa vặn mới vài tuổi, là tuổi còn nhỏ dại. Hài tử vào tuổi ấy thường khó mà phát hiện ra điều gì khác thường, nhưng một khi lớn lên, liền sẽ bại lộ sự thật này ngay. Cho dù không hoài nghi đến huyết thống của cha mẹ, nhưng nếu là sinh ra một cái đứa khờ, thì người khác cũng sẽ mà nói ra nói vào phía sau Kim Quang Dao, chỉ chỉ trỏ trỏ, nói là bởi do hắn mang trong mình dòng máu dơ bẩn của kỹ nữ mới có thể sinh ra loại hài tử thế này, cùng tin đồn nhảm nhí linh tinh khác..."

Mọi người cảm thấy có lý, nói: "Diêu tông chủ thật là sắc bén!"

Diêu tông chủ lại nói: "Hơn nữa lúc ấy người độc hại Kim Như Tùng lại vừa vặn là người phản đối hắn ngồi lên chức vị gia chủ, sao lại có chuyện trùng hợp như thế?" Hắn cười lạnh nói: "Dù sao, vô luận như thế nào, Kim Quang Dao đều sẽ không lưu trữ một đứa con mà có thể trở thành ngốc tử khi lớn lên . Giết Kim Như Tùng, vu oan người phản đối hắn làm gia chủ, sau đó nhân danh việc báo thù cho nhi tử, quang minh chính đại mà thảo phạt những phần tử không phục theo hắn —— tuy lãnh khốc vô tình, lại là nhất tiễn song điêu. Liễm Phương Tôn thật quá thủ đoạn!"

Bỗng nhiên, Ngụy Vô Tiện chuyển hướng Bích Thảo, hỏi: "Kim Lân đài Thanh Đàm hội đêm đó, cô có phải đã từng gặp Tần Tố?"

Bích Thảo ngẩn ra, Ngụy Vô Tiện lại hỏi: "Đêm đó ở trong Phương Phỉ điện, Tần Tố cùng Kim Quang Dao đã có một phen khắc khẩu, nàng nói nàng đi gặp một người, người này có kể cho nàng một vài chuyện, đưa cho nàng một phong thơ, người này tuyệt đối không lừa nàng, có phải là nói cô không?"

Bích Thảo nói: "Là ta."

Ngụy Vô Tiện nói: "Bí mật này cô giữ nhiều năm như vậy, vì sao bỗng nhiên quyết định muốn nói cho nàng biết? Lại vì cái gì bỗng nhiên lại công khai ngay lúc này?"

Bích Thảo nói: "Bởi vì... Ta phải giúp tiểu thư thấy rõ trượng phu của nàng là cái hạng người gì. Thực ra ta cũng không nghĩ công khai với thiên hạ, nhưng khi tiểu thư ở Kim Lân đài tự nhiên lại tự sát, ta nhất định phải vạch trần cái kẻ mặt người dạ thú, để lấy lại công đạo cho phu nhân cùng tiểu thư nhà ta."

Ngụy Vô Tiện cười cười, nói: "Cô chẳng lẽ không biết sao? Chính là bởi vì cô nói cho tiểu thư nhà ngươi, cho nên nàng mới có thể bỗng nhiên tự sát."

Bích Thảo nói: "Ta..." Diêu tông chủ bất mãn nói: "Lời này của ngươi ta không đồng ý, chẳng lẽ dấu diếm chân tướng mới là tốt sao?"

Lập tức có người đệm thêm: "Chẳng trách người khác được ...A...Ai... Kim phu... Tần Tố vốn quá yếu ớt đi."

Vài vị nữ tu sĩ lớn tiếng thở dài, nói: "Tần Tố thật đáng thương a."

"Lúc trước ta còn hâm mộ nàng ta, trong tâm thầm khen là mệnh tốt, xuất thân tốt, gả cũng tốt, trên Kim Lân đài như một nữ chủ nhân, trượng phu toàn tâm toàn ý, ai ngờ, chậc chậc..."

Một vị phu nhân khác lại nói: "Cho nên mới nói một số đồ vật mới nhìn qua tuy đẹp, bên trong thường là mục nát cả. Căn bản không có gì đáng hâm mộ."

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Chỉ sợ Tần Tố chính là bởi vì không thể chịu đựng được người khác xì xào, mới nghe cứ tưởng như đồng tình thương hại, kỳ thật là rảnh rổi bàn tán hăng say chuyện nhà người khác, cho nên mới lựa chọn tự sát."

Hắn cúi đầu nhìn nhìn, chợt thấy trên cổ tay Bích Thảo trên cổ tay đang đeo một chiếc vòng phỉ thuý, chất lượng rất tốt, tuyệt không phải thứ đồ mà một hầu gái có thể đeo được, cười cười, nói: "Vòng tay không tệ ha."

Bích Thảo vội vàng kéo tay áo, cúi đầu không nói.

Nhiếp Hoài Tang ngơ ngác nói: "Nhưng... Nhưng hôm nay , cái người đưa hai vị này đến nơi đây tới ... Đến tột cùng có địa vị gì a?"

Diêu tông chủ nói: "Cần gì lo lắng việc đó! Mặc kệ là ai, có thể xác định một việc là: Y là một vị nghĩa sĩ, tuyệt đối là đứng ở bên phía chúng ta."

Tức khắc nhiều âm thanh phụ họa theo: "Không sai!"

Ngụy Vô Tiện lại nói: "Cứu Tư Tư cô nương, vị này đích thực không đơn giản, có tiền lại còn rảnh. Bất quá, nghĩa sĩ? Chưa chắc đâu."

Lam Vong Cơ nói: "Còn nhiều nghi vấn."

Nếu là Ngụy Vô Tiện nói những lời này, sẽ có người cãi lý, nhưng khi người nói là Lam Vong Cơ, mọi người tức khắc thu liễm tiếng động. Lam Khải Nhân nói: "Chỗ nào còn nghi vấn?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Đúng là nhiều nha. Tỷ như, Kim Quang Dao tàn nhẫn độc ác như thế, vì sao giết hai mươi người, lại chỉ lưu lại một mình Tư Tư? Hiện tại nhân chứng là có, nhưng vật chứng đâu?"

Y vẫn luôn đưa ra ý kiến bất đồng, có vẻ như đang đối lập với sự xúc động và phẫn nộ của quần chúng xung quanh, vài người đã tức giận không vui. Diêu tông chủ lớn tiếng nói: "Đây gọi là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát."

Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện chỉ hơi mỉm cười, không nói gì nữa.

Y biết, hiện tại không ai chịu nghe y nói, cũng không ai sẽ cẩn thận suy xét những nghi hoặc của y. Nhiều lời thêm vài câu, người khác không chừng lại bắt đầu nhắm vào y. Nếu là mười mấy năm về trước, y căn bản sẽ không để ý tới người khác, muốn nói cái gì liền nói cái đó, ngươi nghe cũng được không nghe cũng xong. Nhưng hôm nay, Ngụy Vô Tiện đã không có hứng thú tạo nổi bật kiểu này nữa rồi.

Vì thế, trong phòng mọi người bắt đầu cao giọng công khai lên án:

"Không nghĩ tới người này lại vong ân phụ nghĩa, táng tận lương tâm như thế!"

"Vong ân phụ nghĩa" cùng "Táng tận lương tâm" này hai câu này mười mấy năm qua cơ hồ buột chặt cùng Ngụy Vô Tiện, vừa rồi khi chợt nghe thấy y còn tưởng rằng lại đang mắng chính mình, giây lát sau mới phản ứng lại. Cũng cùng người mắng, câu mắng không khác gì, đối tượng bị mắng lại thay đổi, thật không quen lắm.

Ngay sau đó, một người khác lại nói: "Lúc trước Kim Quang Dao chính là dựa vào việc lấy lòng Xích Phong Tôn cùng Trạch Vu Quân mới có thể từng bước một bò lên cao, nếu không cái loại con của kỹ nữ như hắn, có tư cách gì để ngồi vào vị trí ngày nay? Hắn vậy mà lại hạ độc thủ với Xích Phong Tôn! Trạch Vu Quân hiện tại còn ở cùng hắn, chỉ trăm triệu lần mong là không có gì sơ xuất thôi!"

Ban đầu bọn họ đều không tin cái chết của Nhiếp Minh Quyết, vụ phanh thây, cùng với đàn thi vây đánh ở Loạn Táng Cương là có liên quan với Kim Quang Dao, hiện tại bỗng nhiên đều tin hết.

"Không riêng nghĩa huynh, huynh đệ ruột càng khó thoát một kiếp. Trước khi Kim Quang Thiện chết mấy năm y vội vàng đi thanh lý những đứa con khác của cha y, sợ có người đột nhiên nhảy ra tranh đoạt vị trí với y. Mạc Huyền Vũ còn tốt số, nếu không phải bị điên bỏ trở về, nói không chừng cũng cùng chung số phận, bởi đủ loại nguyên nhân biến mất."

"Cái chết của Kim Tử Hiên chết chắc chắn có liên hệ với y!"

"Ai còn nhớ vụ Hiểu Tinh Trần năm đó không? Minh Nguyệt Thanh Phong Hiểu Tinh Trần.Còn cả án Lịch Dương Thường thị nữa, trong vụ đó Tiết Dương cũng là do vị Liễm Phương Tôn này dốc hết sức bảo vệ đấy."

"Vào lúc đạo trưởng Hiểu Tinh Trần mới vừa xuất sơn, không phải rất nhiều gia tộc đều thỉnh người đến làm khách sao? Lan Lăng Kim thị cũng từng mời người gia nhập, nhưng người lại nhẹ nhàng từ chối. Kim gia khi đó đang đắc ý, kết quả bị một vị đạo sĩ nhỏ nhoi cự tuyệt, cảm thấy thật mất mặt, cho nên sau đó Lan Lăng Kim thị muốn bảo hộ Tiết Dương, cũng do duyên cớ thù cũ này, tóm lại chính là muốn xem Hiểu Tinh Trần kết cục thê thảm mà."

"Phi! Nhà bọn họ cho rằng mình là ai chứ, không gia nhập liền cho ngươi đẹp mặt sao?"

"Ai, đáng tiếc. Năm đó ta từng có dịp nhìn thấy phong thái của đạo trưởng Hiểu Tinh Trần khi đi săn đêm. Sương Hoa nhất kiếm động thiên hạ đó nha."

"Kim Quang Dao sau đó lại đem Tiết Dương để xử lý, đúng là chó cắn chó mà."

"Ta nghe nói năm đó khi Kim Quang Dao còn nằm vùng ở ở Kỳ Sơn Ôn thị, căn bản không có ý tốt gì hết, chủ ý chính là như vầy: Nếu Xạ Nhật Chi Chinh tình hình chiến đấu không tốt, vậy sẽ tiếp tục ở Ôn gia tiếp tay cho giặc, vỗ mông ngựa lấy lòng Ôn Nhược Hàn. Nếu Ôn gia bị rơi đài, hắn liền quay sang phản một kích, liền trở thành anh hùng."

"Ôn Nhược Hàn dưới suối vàng phỏng chừng phải cũng bị y làm cho tức chết rồi, năm đó hắn chính là đem Kim Quang Dao bồi dưỡng thành thân. Một thân kiếm pháp hiện giờ của Kim Quang Dao, bảy tám phần đều là do Ôn Nhược Hàn dạy cho hắn đấy!"

"Này tính là gì, ta nghe nói lúc trước Xích Phong Tôn sở dĩ tập kích bất ngờ thất bại, chính là bởi vì y cố ý truyền tinh tình báo giả!"

"Để ta kể một bí mật, lúc hắn xây đài, tiền cùng vật tư đều là cướp đoạt từ những nhà khác mà ra. Khi xuất lực mọi nhà đều có phần, ta nghe nói hắn còn tự mình lặng lẽ ăn xén bớt... Khoảng chừng này."

"Trời ạ... Nhiều như vậy, thật sự là không biết xấu hổ, ta lại còn tưởng rằng hắn thiệt tình muốn nhờ vả, một mảnh chân thành của chúng ta đều để cẩu ăn hết rồi!"

Ngụy Vô Tiện cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ: "Đã là nghe đồn, sao vội vả tin tưởng nhanh thế? Đã là bí mật, các người lại biết rõ thế sao?"

Việc đồn đãi gì đó đều không phải mới truyền ra ngày một ngày hai, nhưng mà, lúc Kim Quang Dao còn đang đắc thế trước kia, chúng đều bị áp chế hết mức, căn bản không ai tin là thật. Mà ở tối nay, những lời đồn đãi ấy lại thoáng cái như biến thành sự thật có chứng cứ rõ ràng, trở thành viên gạch nền cho tội ác chất chồng của Kim Quang Dao, dùng để làm bằng chứng cho sự táng tận lương tâm của y.

"Như thế xem ra, vị Kim chủ này giết cha, giết anh, giết vợ, giết con, giết thầy, giết bạn... Còn loạn luân. Thật sự là đáng sợ mà!"

"Lan Lăng Kim thị ngang ngược bá đạo, Kim Quang Dao lại còn chuyên quyền độc đoán, chưa bao giờ nghe ý kiến người khác, hiện giờ lại còn xa hoa dâm dật, một bầu không khí ỷ thế hiếp người, cũng đều là Kim Quang Dao một tay che trời . Tưởng rằng chúng ta sẽ chịu nhẫn nhịn cục tức này sao?!"

"Hắn thấy thế lực của các nhà khác đều không ngừng mở rộng, thực lực dần lớn mạnh nên nảy sinh cảm giác uy hiếp, sợ mình sẽ bị lật đổ như Kỳ sơn Ôn thị trước kia, nên hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, muốn dứt khoát một lưới bắt gọn chúng ta?"

Diêu tông chủ cười lạnh nói: "Vọng tưởng. Đã như vậy, chúng ta sẽ khiến chuyện hắn sợ nhất biến thành sự thật!." Hắn chụp bàn nói: "Tấn công Kim Lân đài!"

Trong phòng tràn ngặp âm thanh khen ngợi cùng ủng hộ, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Chỉ mới hôm qua, vị Liễm Phương Tôn đáng sợ này vẫn còn là người mà ai ai cũng khen ngợi, ngờ đâu hôm nay liền bị người người đòi đánh."

Bỗng nhiên, một người quay đầu sang nói: "Ngụy tiên sinh, trong tay Kim Quang Dao có Âm Hổ phù, vật này cần phải nhờ cậy vào ngươi rồi."

Ngụy Vô Tiện nói: "A?"

Ngụy Vô Tiện không ngờ lại có người chủ động nói chuyện với mình, hơn nữa lại còn nhiệt tình như thế, còn gọi tiên sinh, mà không phải là Nguỵ tặc hay Nguỵ cẩu linh tinh miệt thị, nên hơi ngẩn ra. Ngay sau đó, một vị gia chủ khác cũng nói: "Đúng thế! Với vật này, không ai có thể cao hơn Di Lăng lão tổ."

"Lần này Kim Quang Dao đá phải tấm sắt rồi, ha ha ha ha..."

Ngụy Vô Tiện thoáng câm nín. Cái lần mà người khác tâng bốc nịnh nọt như thế khi nói chuyện với hắn, đã là mười mấy năm trước trong trận Xạ Nhật Chi Chinh rồi.

Tuy cuối cùng cũng đã có người thay thế hắn ngồi lên vị trí kẻ thù chung của mọi nhà, nhưng hắn cũng chẳng cảm thấy được tý khổ tận cam lai nào hết, lại càng không có sự xúc động khi cuối cùng cũng được người đời chấp nhận.

Chỉ không nhịn được mà hoài nghi trong lòng: "Lúc ấy phải chăng bọn họ cũng như tối nay vậy, một đám người tụ lại mở một cuộc họp bí mật, chửi mắng loạn xạ một hồi, sau đó là tiến lên vây quét Loạn Táng Cương?"

Sau khi chấm dứt hội nghị, tiệc rượu của Vân Mộng Giang thị cũng vừa chuẩn bị xong xuôi, có thể nhập tiệc dùng cơm được rồi.

Vậy mà, trên bữa tiệc lại thiếu mất hai bóng người. Mọi người ngạc nhiên nói: "Sao lại thiếu thiếu Ngụy... Di Lăng lão tổ cùng Hàm Quang Quân?"

Giang Trừng ngồi trên vị trí thủ lĩnh, hỏi tên tuỳ tùng bên cạnh: "Người đâu rồi?"

Tên tuỳ tùng kia nói: "Hai vị ấy ra khỏi phòng đi thay đồ, nói là ra ngoài chốc lát, chút nữa sẽ về."

Giang Trừng cười lạnh một tiếng, nói: "Vẫn y như cũ, không biết lễ nghĩa."

Lời này dường như cũng gom Lam Vong Cơ lại mắng chung luôn, Lam Khải Nhân lộ vẻ không vui. Nếu Lam Vong Cơ mà còn bị nói là không biết lễ nghĩa, thì trên đời làm gì còn lễ nghĩa nữa. Nghĩ đến đây, y lại nghiến răng nghiến lợi nghĩ đến Ngụy Vô Tiện. Ngừng chốc lát, Giang Trừng điều chỉnh sắc mặt, khách khí nói: "Chư vị, dùng cơm trước đi thôi, chờ lát nữa ta đi thỉnh bọn họ trở về."

.......................................

Trên bến tàu trước Liên Hoa Ổ có cái sạp nhỏ, Ngụy Vô Tiện đi sang đó, cười nói: "Không ăn cơm với đám bọn họ là đúng, Lam Trạm tới tới tới, bánh này ăn ngon lắm. Ta mời nha! Làm phiền lấy cho hai cái đi."

Chủ sạp lập tức vui vẻ ra mặt lấy giấy dầu bọc hai cái lại. Ngụy Vô Tiện đang định nhận lấy, lại chợt nhớ ra mình không xu dính túi, lấy cái gì mà mời đây?

Quán chủ vui vẻ ra mặt mà dùng giấy dầu bao hai cái bánh, Ngụy Vô Tiện đang muốn đi tiếp, bỗng nhiên nhớ tới, hắn không xu dính túi, lấy cái gì đi thỉnh?

Lam Vong Cơ đã nhận lấy giùm hắn, còn trả luôn cả tiền.

Ngụy Vô Tiện: "Hây dà. Ngại ghê, sao lúc nào cũng vậy hết nhỉ? Cứ như hễ ta muốn mời ngươi ăn món gì, đều chẳng bao giờ thành công ấy."

Lam Vong Cơ nói: "Không sao."

Ngụy Vô Tiện cúi đầu cạp một miếng: "Hồi trước ở bến tàu ta muốn ăn gì cũng đều không trả tiền, tha hồ ăn tha hồ lấy, cứ hết tháng là chủ sạp sẽ đi tìm Giang thúc thúc tính sổ."

Lam Vong Cơ để lại nửa vầng trăng nho nhỏ trên chiếc bánh bột ngô trong tay, nhạt giọng nói: "Bây giờ ngươi cũng đâu cần trả tiền."

Ngụy Vô Tiện: "Á ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Hắn cạp hai ba phát là xong cái bánh, vo giấy dầu thành một cục, cầm trong tay tâng chơi, nhìn ngó nơi nơi rồi nói: "Không có mấy sạp khác. Hồi trước ở đây dù trễ tới đâu cũng đông nghịt sạp, bán đủ thứ đủ kiểu đồ ăn. Bởi buổi tối có không ít người ra khỏi Liên Hoa Ổ ăn khuya. Thuyền cũng rất nhiều, không khác trấn Thải Y của các ngươi bên kia là bao."

Hắn nói: "Lam Trạm. Ngươi tới trễ quá. Không trải qua cái lúc nơi này náo nhiệt thú vị nhất..."

Lam Vong Cơ: "Không trễ."

Lặng im chốc lát, Ngụy Vô Tiện cười nói: "Năm đó lúc ta đi học ở Vân Thâm Bất Tri Xử đã nhiều lần ta nói muốn ngươi tới đây chơi, ngươi đều không để ý tới ta. Ta hẳn là nên ngang ngược một chút, kéo ngươi tới cho bằng được."

Hắn nói: "Sao ăn chậm vậy? Không ngon hả?"

Lam Vong Cơ: "Ăn không nói."

Y ăn cái gì cũng nhai kỹ nuốt chậm, nếu như muốn nói, vậy thì phải bảo đảm trong miệng tuyệt đối không có món gì. Ngụy Vô Tiện: "Vậy ta không nói chuyện với ngươi nữa. Tưởng đâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đam