【Vong Tiện】Mời trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Lãnh Tranh Nghiên

Dịch: ngộ :> (Vong Tiện Anh Trạm)

Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả, xin đừng đưa đi đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi ngộ, cảm ơn.

Chú thích của tác giả:

* Đây vốn là đồng nhân viết cho trung thu nhưng không viết kịp QAQ

* OOC

* Nội dung chính: Chuyện kể về việc Lão tổ say rượu, thất thân, nguyên nhân thất thân được xây dựng trên cơ sở má Mặc đã từng nói Tiện say rượu và Tiện tỉnh táo chẳng khác nhau là mấy, nên là Kỷ gặp Tiện say hay không say không ai biết là say hay không say :))) rồi bị Tiện chuốc say rồi ra tay khiến Tiện thất thân :>

~~~> trời ơi thà đừng đọc cái nội dung chính còn dễ hiểu, đọc xong thấy khó hiểu hơn ấy trời, dù là ngộ hiểu hết rồi đấy nhá :3 tóm lại là có thịt!!!

~~~ Start reading ~~~

Bữa nay mừng sinh nhật Tiện Tiện (●'◡'●)ノ♥  ngộ up phần thượng, tức phần 01.

(●'◡'●)ノ♥ Tiện bảo bối sinh nhật vui vẻ!(●'◡'●)ノ♥

Lần đầu Ngụy Vô Tiện cùng người Ôn gia ở Loạn Táng Cương đón trung thu cùng nhau, phát hiện trăng ở nơi hoang vu này thật là sáng đến không ngờ lại còn thật là tròn nữa, chẳng qua là một nhóm người tụm chung một chỗ mà ngửa đầu nhìn thật lâu, không hẹn mà cùng nghĩ: "Vẫn là ánh trăng ở quê nhà thích hơn.

Ngụy Vô Tiện dùng ống trúc to chế thành ly uống, uống một hớp rượu bưởi do Tứ thúc cất, chẹp chẹp miệng một cái, cảm nhận vị bưởi, vị cam quýt mát rượi từ rượu truyền khắp người thật sung sướng, đáng tiếc không thể uống nhiều, bưởi ở Loạn Táng Cương không có bao nhiêu, muốn uống sảng khoái nửa vò rượu bưởi cũng rất khó khăn, khiến cho lòng người cảm thấy không được thoải mái quá... Nghĩ thế, Ngụy Vô Tiện liền ngồi thưởng thức trăng tròn ánh bạc phản chiếu trong ly rượu làm từ ống trúc, rồi ngửa đầu đem ly rượu trái cây hắn vốn định tiết kiệm để dành uống một hơi cạn sạch.

Buông ly xuống mới phát hiện mọi người đang rối rít giơ ly nhìn hắn, Ôn Tình bên người khiển trách: "Mọi người vừa rồi muốn mời ngươi, ngươi thì cứ một mình uống!"

Ngụy Vô Tiện mờ mịt: "Thế thì cho ta thêm ly nữa đi chứ?"

Ôn Tình lại hừ một tiếng: "Không có. Trước đó cũng toàn do ngươi trộm uống mới hết sạch đấy, Tứ thúc khó khăn lắm mới giữ lại được một vò để dành cho trung thu, để mỗi người được một ly đó thôi!"

Ngụy Vô Tiện nghe xong, bừng bừng giận dữ nhìn Tứ thúc: "Tứ thúc, đây là người không đúng nha, trung thu là ngày gì, sao người lại chỉ để lại có mỗi một vò!"

Ôn Tình đẩy hắn một cái, Ôn Ninh mặt không đổi sắc đổ đầy nước vào trong ly của hắn, để hắn cùng mọi người cạn ly, Ngụy Vô Tiện uống nước lã xong, muốn phun cmn ra luôn, đã thế bánh trung thu cũng ăn không ngon nữa... bánh trung thu sao lại có thể không có nhân thịt cơ chứ? Tại sao tất cả lại là ngọt? Lí nào lại thế?

Nhưng những điều này Ngụy Vô Tiện sẽ không nói ra thành lời, dù sao thì hắn bây giờ cũng không thể so với năm đó.

Sau khi ăn xong, Ôn Tình nắm lấy hắn, hung hăng ghim cho mấy kim, sau đó hỏi Ngụy Vô Tiện cảm thấy thế nào, còn dám nghiện rượu nữa hay không. Ngụy Vô Tiện xụi lơ xụi lả, uể à uể oải nằm trên giường, nói: "Cô cho ta uống một hớp rượu đi ta sẽ không nghiện rượu nữa..." Thế là Ôn Tình nổi giận đùng đùng nhét tiền vào trong túi hắn rồi tống cổ xuống núi.

Ngụy Vô Tiện vui mừng hớn hở chạy ngay xuống quán trọ dưới chân núi, thuê một gian phòng hạng nhất, ngồi bên cửa sổ ngắm trăng, uống rượu, uống hết một vò lại âm thầm vào phòng bếp khách sạn lấy thêm vò nữa. :))) Uống uống uống, hắn cảm thấy một người uống rượu thật là không vui, trong đầu nghĩ: "Xưa kia, cổ nhân hướng trăng sáng ném lên một đôi đũa, có thể mời được tiên nữ hạ phàm tới ca múa một khúc, chi bằng ta đây cũng mời thần tiên trên trời uống một ly rượu đi." Thế là hắn xách một vò rượu nhảy lên nóc phòng.

Kết quả, thật sự có người đạp lên ánh trăng u lam đang trôi dạt kia mà đến thật.

Người đến toàn thân được một tầng ánh sáng bao bọc, bay từ trên trời xuống, nhẹ nhàng nhảy đến nóc nhà Ngụy Vô Tiện ngồi. Người nọ dáng người thon dài, một bộ quần áo trắng phiêu dật, đồ bên thân thì bó sát người, tà áo và trường bào thì rộng, phất phơ theo gió bay bay, quanh thân là cả bầu trời đầy tinh tú điểm tô như đang nhảy trên tà áo, một đôi con ngươi màu thật nhạt nhưng lại tựa như nhận hết ánh trăng vô biên kia, ở trong bóng đêm lẳng lặng di chuyển. Ngụy Vô Tiện ngoẹo đầu nhìn một chút, lại nhìn thêm chút nữa, rồi mới cười nói: "Ô, chả lẽ là ta hoa mắt."

Người đến nhẹ giọng: "Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện tiếp tục cười, tiếng cười kéo dài mà trầm thấp: "Ta nhìn trăng uống rượu, vốn là muốn mời tiên nữ xuống cùng ta, sao lại đem ngươi mời tới thế này? Lam Trạm, ta không nhìn lầm chứ, có phải ngươi hay không đó?"

Lam Vong Cơ dừng chân một lát, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, đem Tị Trần thu vào trong vỏ, đi đến chỗ Ngụy Vô Tiện ngồi. Nhìn thấy bên người Ngụy Vô Tiện một đống vò rượu trái nghiêng phải đổ, lại nhìn Ngụy Vô Tiện mặt cười như mèo meo meo đang nhìn y, một lát lâu sau mới nói: "Ngươi... tại sao lại ở chỗ này?"

Ngụy Vô Tiện dựng hai tai lên, đầu lắc lắc, dây buộc tóc đỏ tươi cũng lay động theo, phất phơ trong gió, dường như ánh mắt có hơi thanh tỉnh đôi chút, chậm rãi cong môi: "Ta ở chỗ này không có gì kỳ quái cả, ngược lại là ngươi.. Hàm Quang Quân... sao lại ở chỗ này?" Nói đến đây, hắn ngừng lại, lắng tai nghe thì thấy dưới đường truyền đến tiếng gõ bang bang báo canh giờ, lại nói: "Nghe thử đi, giờ cũng đã... canh ba rồi, khẳng định là ngươi không về Cô Tô được. Nhưng là mười lăm tháng tám... ngươi không ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, tới Di Lăng làm gì?"

Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn hắn, đôi mắt lưu ly nhẹ nhàng nhìn xuống, dưới trăng nhìn nhẹ nhàng ôn hòa dị thường, nhưng y không trả lời.

Ngụy Vô Tiện không cho cũng chẳng thấy gì lạ, híp mắt tiếp tục nói: "Hay là.. tới săn đêm?"

Lam Vong Cơ lắc đầu.

Ngụy Vô Tiện giống như bừng tỉnh hiểu ra, nói: "Vậy khẳng định là tới tìm ta rồi."

Môi Lam Vong Cơ giật giật, nhưng vẫn không nói chuyện.

Ngụy Vô Tiện trầm mặc một hồi, không nhịn được cười: "Đùa thôi... Ta dĩ nhiên biết là ngươi đi ngang qua mà, lần trước ngươi cũng là đi ngang qua mà, nhưng nếu đi ngang qua mà lại đụng phải, vậy thì nể mặt ta, cùng ta uống ly rượu đi, thế nào? Uống rồi đi nhé?" Vừa nói vừa không đợi đối phương trả lời đã đem rượu vốn để tế trăng đặt đến trước mặt y, rót đầy ly, đưa cho Lam Vong Cơ.

Tay áo Lam Vong Cơ khẽ động, giống như muốn đưa tay ra, nhưng lại chần chờ, chớp mắt một cái lại nói: "Vân Thâm..."

Ngụy Vô Tiện ngắt lời: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu. Được rồi." Vừa nói vừa nhìn ly rượu trong tay, ý cười nhàn nhạt: " Ta thay ngươi uống." Ngay sau đó, ngửa đầu uống cạn ly, rồi để lại về phía Lam Vong Cơ một ly sạch loáng.

Lam Vong Cơ rụt tay về, đứng lặng ở trước người Ngụy Vô Tiện, mặt vốn không cảm xúc nay lại càng không cảm xúc hơn. Ngụy Vô Tiện thấy y không phản ứng, nhưng cũng không có ý định đi, nói: "Uống một ly không đủ? Vậy ngươi ngồi đi, đến, đến chỗ này của ta nè, ngươi đứng ở đó cản ánh trăng quá."

Ngụy Vô Tiện giơ tay bắt lấy tua rua kiếm của Lam Vong Cơ, muốn kéo người tới. Đối phương không cự tuyệt, chớp mắt đã đến gần hắn, nửa quỳ ở trước mặt Ngụy Vô Tiện. Mùi rượu nồng đậm đập vào mặt, Lam Vong Cơ nhịn không được mà nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, nghi hoặc nói: "Ngụy Anh, ngươi... say?"

Ngụy Vô Tiện mờ mịt: "Ngươi không cùng ta uống rượu, làm sao biết ta say hay không chứ. Ta nói ta say, tê liệt trên đất bò dậy không nổi, phải có người ôm mới được, ngươi có tin không?"

Lam Vong Cơ nghe thế, không do dự nhiều, đưa hai tay xuyên qua dưới nách Ngụy Vô Tiện, chuẩn bị ôm lấy người. Ngụy Vô Tiện cười to haha, túm lấy hai vai y, đè người lại, nói: "Ha ha ha ha ha ha đừng nha, mau dừng lại. Lam Trạm, ngươi sao lại vẫn dễ gạt như ngày trước thế, nhiều năm như thế không có tiến bộ gì cả."

Luôn luôn không thích người khác gần người, Lam Vong Cơ giờ phút này gần như bị Ngụy Vô Tiện ôm lấy, cả người cứng nhắc. Ngụy Vô Tiện dường như cảm nhận được, nhẹ vỗ lưng y, đem người kéo qua một bên, cùng sóng vai ngồi trên nóc nhà, ngẩng đầu là có thể thấy trăng đang sáng rực. Nhưng hắn cũng không buông Lam Vong Cơ ra, hai người vẫn đang trong tư thế kề vai sát cánh. Ngụy Vô Tiện nhích lại gần Lam Vong Cơ đang tứ chi căng thẳng ở bên cạnh, định trêu ghẹo mấy câu, nhưng lại phát hiện có cái gì đó cứng rắn chọc ra giữa hai người họ, liền tò mò đi móc tay áo Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ cũng không ngăn cản hắn, còn để Ngụy Vô Tiện móc ra một vò rượu và một bọc điểm tâm. Hắn rất ngạc nhiên nhìn Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân, thật không nghĩ tới, trên người ngươi lại mang theo bánh trung thu... Còn cả một vò... Thiên Tử Tiếu? Ngươi lại không có uống rượu nha, chẳng lẽ là đem cho ta?"

Thấy đối phương không phản ứng, Ngụy Vô Tiện thình lình kéo mạt ngạch đang bay bay đầy phiêu dật của người kia, Lam Vong Cơ thì mặt không đổi sắc giơ tay lên giữ chặt cái nút buộc mạt ngạch của bản thân. Thấy y trong trường hợp thế này mà không tức giận, Ngụy Vô Tiện khoái trá cười ra tiếng, giọng chậm rãi giống như lầm bầm: "Thế này mà cũng không tức giận, ta đang nằm mơ sao?"

Lam Vong Cơ không nói lời nào, chỉ nhìn trăng, không để ý tới hắn, cũng không định đòi lại bánh trung thu và rượu bị Ngụy Vô Tiện móc ra. Vì thế Ngụy Vô Tiện cũng cùng ngắm trăng theo hắn, hồi lâu lại nói: "Qua trung thu cùng với ngươi, cũng coi như rất thú vị, trăng tròn, người đoàn viên."

Lam Vong Cơ ngừng một lát, rốt cuộc nói ra tiếng: "...đoàn viên?"

Ngụy Vô Tiện thấp giọng kể chuyện: "Tất nhiên là đoàn viên rồi, mọi người đã lâu không gặp sẽ vào mười lăm tháng tám cùng tụ họp lại cùng nhau, không phải là đoàn viên sao? Ngươi cảm thấy hai người không phải là đoàn viên à, chả lẽ phải là một đám người thì mới được à... Ngươi nhìn." Vừa nói vừa giơ tay lên, ngón trỏ và ngón cái hơi co lại, vòng trùm lên bao lấy nửa vầng trăng sáng trên đầu, thúc giục Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ngươi cũng làm đi."

Đợi thật lâu, Ngụy Vô Tiện cũng không ngại mỏi tay, một lúc sau, Lam Vong Cơ mới lững thững chầm chậm đưa tay ra, ngón tay hai người gần như là chạm vào nhau, mỗi người bao lấy nửa vầng trăng sáng. Ngụy Vô Tiện lại nhích lại gần chút nữa, cho đến khi vầng trăng sáng rực kia được tay hai người ôm trọn lấy, không còn chút khe hở nào hắn mới hài lòng ừ một tiếng, nói với Lam Vong Cơ: "Ngươi nhìn đi, sư tỷ ta nói, chỉ cần không phải một người, đều có thể đoàn viên."

Có lẽ do hai cái đầu cách nhau quá gần, đột nhiên Ngụy Vô Tiện quay đầu lại, rồi ngồi tách ra xa Lam Vong Cơ một chút, nói: "Sao lại nóng thế chứ? Lam Trạm, có phải lỗ tai ngươi đỏ hay không... Ai u, nóng quá."

Lam Trạm bị nhéo tai bất ngờ không kịp đề phòng, quay ngoắt mặt sang bên còn lại, còn định đứng dậy, nhưng bởi vì bị Ngụy Vô Tiện nắm lấy, không thể tránh thoát, thấp giọng buồn bực: "Đừng có sờ!"

Ngụy Vô Tiện lại cười: "Ta thật sự chưa từng thấy ngươi thẹn thùng như thế này đâu nhá, ha ha ha ha ha sao ngươi lại thú vị đến thế cơ chứ, thế này đi, ngươi đưa Thiên Tử Tiếu này cho ta, ta sẽ không sờ nữa."

Lam Vong Cơ yên tĩnh một lát rồi nói: ...Được."

Ngụy Vô Tiện ha ha cười một tiếng, thấy Lam Vong Cơ quay mặt sang, lại thừa dịp sờ soạng thêm một cái. Lam Vong Cơ vừa giận vừa sợ, bắt lấy cái tay làm loạn kia của Ngụy Vô Tiện, muốn đẩy ra, ngờ đâu cái tay đang định mò tới khinh bạc mình kia lại mềm yếu vô lực, bị nắm cũng không phản kháng, chủ nhân của nó thì lại theo lực đẩy bị đẩy ra, cả người mềm nhũn ngả về sau.

Thấy Ngụy Vô Tiện sắp lăn xuống khỏi mái nhà, Lam Vong Cơ lập tức mau chóng phi qua đỡ, lại bị người linh hoạt tránh ra, định thần nhìn lại thì thấy ngụy Vô Tiện đột nhiên uốn éo như con lươn vậy, lăn trên mái hiên nhà lăn đến bên vò rượu, nhưng không hề ý thức được rằng cứ thế thì sẽ ngã xuống đất. Lam Vong Cơ chỉ đành phải nhào lên trên người Ngụy Vô Tiện, hai người dây dưa lăn qua lộn lại hai vòng, khó khăn lắm mới dừng được trên mái hiên, mà ngón áp út của Ngụy Vô Tiện cũng trùng hợp thế nào mà móc vào sợi dây trên vò rượu, thế nên mới không đến nỗi hắn chưa uống được hớp Thiên Tử Tiếu nào thì rượu đã tế thổ địa.

Không bị vỡ vò rượu, tâm tình Ngụy Vô Tiện thật tốt, tay lại sờ mó một nhát trên mặt Lam Vong Cơ, sau khi bị đối phương cứng rắn đè áp chế lại thì mới ngộ ra tình cảnh của mình hiện tại. Thế nhưng hắn lại ngẩn người, giống như có điều gì suy nghĩ, nói: "Lam Trạm... trên người Lam gia nhà các ngươi đều có mùi này sao? Ta tưởng là chỉ có trên người các cô nương mới có thôi..."

Lam Vong Cơ sững người một chút, giọng lập tức khẩn trương: "Cái gì?"

Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, cảm thấy không chỉ có mùi thơm trên người Lam Vong Cơ quen thuộc, mà cái tư thế, lực đạo đè áp chế này, sao hắn lại cảm thấy giống như đã từng gặp rồi ...

Bình thường hắn sẽ không mở miệng hỏi mấy chuyện này, nhưng hiện tại, đại khái thì mấy chục vò rượu uống vào bụng xong, lá gan cũng theo đó mà to ra, lòng nghĩ Lam Vong Cơ sao lại dùng cái tư thế kỳ quái này đè mình không chịu buông ra, dựa vào cái gì mà mình không thể hỏi, thế là Ngụy Vô Tiện hỏi ra miệng luôn: "Lam Trạm, lần săn bắn ở Bách Phượng sơn, lần đó ta bịt mắt, ngươi..."

Lam Vong Cơ bỗng nhiên cứng lại, bóp tay Ngụy Vô Tiện đến mức đau nhói, làm hắn kêu lên: "A... ngươi khẩn trương cái gì chứ, ta còn chưa nói hết lời mà, ngươi biết ta muốn nói gì hả?"

Lam Vong Cơ lập tức nói: "Không có."

Ngụy Vô Tiện: "Mặt ngươi nóng như thế, lại còn dám bảo là không khẩn trương?"

Lam Vong Cơ kiên trì: "Ta không có."

Ngụy Vô Tiện: "Không có là nói không có khẩn trương hay là không có..."

Lam Vong Cơ: "Khẩn trương."

Ngụy Vô Tiện: " ...hôn ta."

(Hai người đồng thời nói ra đó :))) )

Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện chậm rãi gật đầu, nói: "Không có khẩn trương... vậy chính là có hôn ta."

Lam Vong Cơ không nói nên lời: "Ta..."

Ngụy Vô Tiện đem vò rượu đang móc trên mái hiên ôm về trong tay, dường như nghiêm túc suy tư, nói: "Ta biết, cho nên ngày đó ở trong rừng ngươi đánh gãy cây, là bởi vì hôn ta sợ ta phát hiện, dám làm mà không dám nhận, cho nên xấu hổ không chịu nổi ha."

Lam Vong Cơ: "...Không phải."

Ngụy Vô Tiện sâu kín hỏi: "Không phải cái gì? Không phải là không dám nhận? Không phải là xấu hổ không chịu nổi?" Thừa dịp Lam Vong Cơ đang bị hắn tra hỏi đến nghẹt thở, Ngụy Vô Tiện cười mang theo chút nguy hiểm, hơi đứng dậy, đến gần lam Vong Cơ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta còn tưởng là vị tiên tử nào thầm mến ta mà không dám nói, thật không nghĩ tới lại là ngươi... Ngươi có biết, đấy chính là ta... ta..."

Lời này nghe rất kỳ cục, Lam Vong Cơ tự nhiên nghe ra, không khỏi sửng sốt một chút, trong lòng lại là nóng lên, truy vấn: "Ngươi cái gì?"

Ngụy Vô Tiện nhìn y đầy công kích, ngay sau đó lại cười một tiếng, móc tay qua cổ Lam Vong Cơ, cả người nhào lên...

Hai cánh môi cứ thế mà dính vào nhau.

Trung thu, gió đêm như nước thấm lạnh thổi qua vạt áo và tóc của hai người, Lam Vong Cơ bị người nọ cả người nồng nặc mùi rượu bao quanh, ngay cả môi cũng không tránh được việc phải nếm mùi vị rượu cay nồng thần kia, khiến cho cả người lao đao, đầu mặt cùng nóng lên, dưới chân phiêu phiêu như có thể đạp gió mà nhảy múa. Y cuối cùng cũng hiểu tại sao Ngụy Vô Tiện lại thích rượu... dù y không thích. Sau khi biết người nọ yêu thích rượu không còn thuốc chữa, thật sự không thể hiểu nổi tại sao Ngụy Vô Tiện lại làm đến mức đó... Cũng đâu phải vân đạm phong khinh hay cắt bào đoạn nghĩa, mà là tức giận nhào lên, cứng rắn ngăn chặn miệng y, có chút hài hước, chế nhạo, thậm chí là trả thù.

Thế nhưng môi Ngụy Vô Tiện chẳng qua chỉ là dính lấy môi Lam Vong Cơ, lấy tư thế cọ.sát.giày.vò.ngậm.mút môi dưới của y, cứ mút một chút rồi lại nhả ra, đầu lưỡi đỏ tươi kia cứ liếm qua liếm lại nhưng không hề có ý định tiến vào thăm dò, không hề hoảng hốt không hề vội vàng mà cứ thế khẽ chạm khóe miệng y, đâm vào một chút, liếm một chút, giống như muốn tạo ra một vòng hoa nhỏ làm ký hiệu trên môi y vậy.

Khí tức của Lam Vong Cơ ngày càng nặng nề, khẩn trương hơn, sức lực kiềm chế Ngụy Vô Tiện lúc trước cũng tan biến đi đâu hết, không còn, môi mỏng tuyệt đẹp kia thậm chí còn run rẩy khẽ hé ra một khe hở nhỏ, giống như muốn nói chuyện lại giống như muốn nuốt lấy môi.lưỡi đang có ý đồ xấu của Ngụy Vô Tiện. Lúc này Lam Vong Cơ khẩn cấp vội vàng nhưng lại suy nghĩ không hợp thời điểm... đôi môi này hôm nay không chút kiêng kỵ mà trêu.ghẹo.khêu.gợi y, đem lý trí trên người trực tiếp ép tới bên bờ vách đá, chẳng lẽ không phải là giống như lời Ngụy Vô Tiện nói rằng hắn đã hôn qua người khác rồi, mà cái gọi là "Thân kinh bách chiến" kia.. chẳng lẽ là hắn cũng chưa từng hôn qua ai giống như y vậy, nên lúc hôn mới tâm thần ý loạn, điên đảo thần hồn, khó lòng tự kiềm chế?

Câu nói Ngụy Vô Tiện bật thốt lên lúc nãy kia còn vang vọng ở bên tai Lam Vong Cơ, cái vẻ mặt dương dương đắc ý, giọng nói không thèm đếm xỉa đến thứ gì, giơ tay nhấc chân đều phóng đãng không kiềm chế được kia, vậy mà lại chưa từng hôn ai. tất cả đều hiển thị rõ rành rành trước mắt Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ nghĩ cũng không thể nghĩ nổi nữa rồi, lúc này, y dùng sức giữ lấy gáy Ngụy Vô Tiện, để đối phương có thể hôn sâu hơn nữa, chính thức xông tới hôn mình thật sự, nhưng sau giây lát ý thức được bản thân đang làm gì, y lại nhanh chóng đem người đẩy ngã. Bàn tay vốn đang vùi sâu trong mái tóc dài mượt của Ngụy Vô Tiện, ngón tay vì luống cuống giật ra mà kéo theo cả dây buộc tóc đỏ tươi của người nọ.

Ngụy Vô Tiện vốn đang đè lên người đối phương, nay lại thình lình bị áp đảo, đầu cũng đụng vào ngói trên nóc hiên một cái, hắn chau mày một cái, nhưng lại không buông Lam Vong Cơ ra mà lại không hoảng hốt không vội vàng nhẹ gặm tiếp môi dưới của y một chút nữa.

Hai đôi môi ướt nhẹp cuối cùng cũng tách ra. Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ cả người cứng lại đúng như suy đoán. Hắn kéo cái đuôi mạt ngạch dài của đối phương, đem dây vải mềm mại kia cuốn trên đầu ngón tay, nói: "Lần này tức giận chứ?"

Lam Vong Cơ lạnh lùng trừng mắt nhìn người bên dưới mình, biểu tình coi như trấn định nhưng khí tức thì vẫn loạn không chịu nổi.

Ngụy Vô Tiện thân thiện nói: "Chê ta uống quá nhiều rượu, mùi vị không tốt sao, vậy ta mời ngươi ăn bánh trung thu có được không?" Vừa nói vừa buông mạt ngạch trên tay ra, móc bọc điểm tâm mà Lam Vong Cơ đem đến đang ở trong ngực hắn ra, bỏ lớp khăn lụa trắng như tuyết ra thì thấy hai cái bánh trung thu bị đè bẹp. ( :))) ) Ngụy Vô Tiện nhìn bánh trung thu đã bị vỡ lớp vỏ ngoài, để lộ ra lớp nhân được làm vô cùng tỉ mỉ ở bên trong, cầm lên một miếng miễn cưỡng coi là hoàn chỉnh, không nói gì mà đưa đến bên miệng Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ mất tự nhiên nghiêng đầu đi, không ăn.

Ngụy Vô Tiện sáng tỏ: "Bị đè lên nát rồi thì sẽ không chịu ăn à, Hàm Quang Quân thanh tao thế cơ mà, được rồi, ngươi không ăn thì ta ăn... Ta nếm thử xem bánh trung thu Cô Tô nhà các ngươi liệu có khó ăn như đồ ăn không nào ... ừm... hửm? Hắn nhét vào miệng một miếng bánh trung thu đã vỡ, một lát sau lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Lam Vong Cơ: "Thật không ngờ bánh trung thu nhà các ngươi lại ăn ngon đến thế nha?"

Lam Vong Cơ khẽ nhấp môi, dù mặt hiện lên vẻ không muốn ăn, nhưng lại có chút hiếu kỳ cảm giác Ngụy Vô Tiện ăn là như thế nào, hồi lâu sau, hỏi: " ... Ăn ngon?"

Ngụy Vô Tiện thành thật nói: "Ăn ngon, không tin thì ngươi cũng thử ăn đi, ăn một miếng, một miếng thôi?"

Lam Vong Cơ do dự một lúc, lắc đầu: "Ta đã ăn rồi."

Ngụy Vô Tiện kỳ quái: "Ngươi ăn rồi sao còn hỏi ta ăn có ngon hay không? Ngươi không thấy ngon hả, ngươi không thích nhân lòng đỏ trứng phù dung hạt sen à?"

Lam Vong Cơ: "... Quá ngọt."

Ngụy Vô Tiện nói: "Ngọt mới là đúng, tại vì lòng đỏ trứng đã mặn rồi mà. Nhưng mà ngươi cũng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net