chap 55: Tùy tâm sở dục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-" Sư tỷ, tân hôn vui vẻ"

Ngụy Vô Tiện dựa vào gốc cây, hướng nơi xa Kim Lân Đài nâng ly rượu. Rồi uống một hơi cạn sạch.

-" Kim Khổng Tước, nếu ngươi không đối sử tốt với sư tỷ. Ta sẽ không ngại mỗi ngày kêu vài con hung thi tới Kim Lần Đài tìm ngươi!"

-" Tiện ca ca, khi nào Có tiền ca ca mới tiến thăm chúng ta? " A Uyển không biết từ đâu ra, chạy tới ôm chân Ngụy Anh.

-" Để nói Lam Trạm hả? Huynh ấy sẽ không tới nữa đâu "

-" Tại sao? " A Uyển ngây thơ hỏi, đôi mắt lại lộ rõ sự thất vọng.

-" Vì mỗi người đều có con đường của riêng mình. " Rồi lại thở dài, tiếp:

-" A Uyển, sao này ta không mong đệ có thể nắm quyền cao chức trọng. Chỉ mong đệ có thể vui vẻ mà sống, đừng vướng vào ân oán. Có thể bảo vệ những người mà đệ quan tâm. Không thẹn với tâm. "

-" Nhưng không có quyền lực, thì làm sao bảo vệ những người đệ quan tâm? "

-" A Uyển, khi đệ đứng ở một nơi thật cao. Thì dưới chân đệ sẽ không chỉ có quyền lực, danh vọng. Mà còn là ngàn ngàn, ngàn vạn sinh mệnh. Những thứ đệ vướng bận, sẽ không đơn giản nữa. Có thể, sao này có một số chuyện, đệ dù muốn làm thế nào, cũng sẽ lực bất tòng tâm. Thậm chí, có thể đôi khi, đệ sẽ đánh mất cả thân nhân của mình."

-" Ta biết, bây giờ có thể đệ sẽ không hiểu những gì ta nói. Nhưng sau này, ta tin chắc đệ sẽ hiểu. "

-" Tiện ca ca, đệ không hiểu. Nhưng, có phải những ai đứng ở nơi thật cao, thật cao thì đều đáng thương không? "

-" Không phải ai cũng vậy, có một số người, họ dùng cả đời để có thể bước tới nơi đó. Họ làm rất nhiều chuyện, có thể là tốt, cũng có thể là xấu. "

-" Vậy họ là người xấu sao? " A Uyển đưa tay lên đòi bế, lại tự hỏi.

Ngụy Vô Tiện ẳm A Uyển lên, lại cười nói:

-" Không, vì một số lý do, họ sẽ bước tới con đường đó. Nhưng cũng có một số người, vì lòng tham mà bước tới con đường đó. Lòng người hiểm ác, đừng dễ dàng tin người. Ta mong đệ đừng bước lên vết xe đổ của ta. Nhưng hãy nhớ, phải vui vẻ mà sống. "

-" Có Tiện ca ca, có bà bà, có Tình cô cô, có mọi người ở đây. Đệ nhất định sẽ vui vẻ mà sống. "

-" Nhưng không phải ta đã nói với đệ rồi sao. Mỗi người đều có con đường của riêng mình. Sau này, có thể Tiện ca ca, bà bà, Tứ thúc bọn họ sẽ không thể ở bên cạnh đệ được nữa. "

-" Tại sao, đệ không hiểu. Tại sao mọi người phải rời xa đệ? " A Uyển khóc thút thít nói.

Nguỵ Vô Tiện đặt A Uyển lên vai, lại nhảy phốc lên cành cây. Mỉm cười nói:

-" Đứa trẻ ngốc này, Không ai muốn rời xa đệ. Chỉ có một số chuyện đã được định sẵn. Lúc ấy, đệ phải dựa vào chính mình. Đệ không được bỏ cuộc. Sinh mệnh của mình, phải do tự tay mình nắm lấy"

Nhiều năm sau, mỗi khi Tư Truy cảm thấy bản thân thất bại, thì những lời này lại vang vọng trong đầu. Dù kí ức rất mơ hồ. Nhưng, giọng nói ấy lại rất quen thuộc. Mỗi lần như vậy, hắn đều phấn chấn tinh thần.

-"Nhớ lúc trước, ta cũng từng nghĩ sẽ có thể mãi mãi như thế. Bên cạnh luôn có sư tỷ với Giang Trừng. Nhưng bây giờ chỉ còn là hữu tâm vô lực. Lúc mới vào Liên Hoa Ổ, đêm đó huynh bỏ ra ngoài. Sư Tỷ lúc ấy cũng chỉ mới mười hai tuổi đã phải đi tìm huynh. " Hắn dựa vào gốc cây, chậm rãi nói.

Lúc ấy, hắn nói rất nhiều, rất nhiều chuyện. Đôi mắt khi thì đỏ hốc, khi thì tràn ngập ý cười. A Uyển nằm trong lòng hắn cũng ngoan ngoãn nghe hắn nói chuyện.


Chớp mắt một cái, đã là rất nhiều năm về trước rồi. Nhưng, những chuyện ấy vẫn như vừa mới hôm qua.

-" Lam Trạm, ta cũng chỉ muốn Tư Truy có thể vui vẻ mà sống thôi. Hứa với ta được không? Sao này, nếu ta có chuyện gì. Hãy chiếu cố nó. Ta thật lòng xem nó là nhi tử " Ngụy Vô Tiện dựa vào lòng Lam Vong Cơ. Không hiểu sao lại nói vậy.

-" Không được suy nghĩ vớ vẩn. Nó cũng là nhi tử của ta. Ngươi nhất định phải sống thật lâu. " Lam Vong Cơ ôm lấy thân thể mảnh mai ấy thật cứng. Ôn nhu nói, nhưng sự lo lắng lại không có cách nào che giấu.

-" Ân, ta không suy nghĩ bậy bạ. Ngươi phải bồi ta đến lão đó. "

-" Ân, ta hứa "

==========================

Có ai ngửi thấy mùi gì không? Thôi, đừng sợ. Mình sẽ không để Lam Trạm chờ đợi nữa đâu. 13 năm là quá đủ rồi.

Nhưng có bạn nào hiểu vì sao Ngụy Anh tự nhiên lại nói vậy không? Đoán đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net