[ HKLN ] - 23 - Chuyện cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Hi Thần nằm mộng, mơ thấy bản thân trở về mấy mươi năm trước.

Năm đó, Thanh Hành Quân hiếm hoi xuất quan, dẫn y và Lam Vong Cơ đến Vân Mộng bàn sự vụ. Chuyện đã xảy ra gần ba mươi năm, bản thân y sớm đã chẳng còn chút ký ức, càng không nhớ đến đoạn tương giao năm nào.

Lam Vong Cơ năm đó chỉ mới ba, bốn tuổi, gia quy đã có thể bập bẹ đọc được, tính tình điềm lặng yên tĩnh. Thanh Hành Quân vừa đến Liên Hoa Ổ, đã bỏ mặc hai người bọn y, theo chân Giang Phong Miên – Giang tông chủ bàn sự vụ. Y nắm tay Lam Vong Cơ, chậm rãi tản bộ trong hoa viên, theo sau là mấy vị gia phó.

“Tiểu Trạm, mỏi chân sao?”

Lam Vong Cơ lúc ấy chưa có tên tự, gương mặt nộn nộn còn mang theo hơi sữa, nãi thanh nãi khí trả lời: “Không có.” Tuy vậy, Lam Hi Thần vẫn cúi xuống, bế đệ đệ lên. Ban đầu Lam Tiểu Trạm không chịu, cứ giãy ra, muốn đứng xuống đất, liền bị Lam Tiểu Hoán hù dọa “Tiểu Trạm ngoan, để huynh trưởng bế. Đệ giãy ra sẽ ngã đó. Y phục dơ rồi, sẽ bị thúc phụ mắng” Lam Tiểu Trạm liền ngoan ngoan để yên cho ca ca bế. Tuy rằng y trầm lặng kiệm lời, nhưng dù sao vẫn là hài tử, vẫn sợ bị mắng. Đương nhiên chuyện này chỉ có vị huynh trưởng nào đó biết được, nói cho cùng dù là Lam Tiểu Trạm nộn nộn trắng trắng hay là Hàm Quang Quân – Lam Vong Cơ đức cao vọng trọng thì quanh năm chỉ có một gương mặt. Nói y sợ bị mắng, đồn ra ngoài cũng chỉ là chuyện trên bàn trà, chẳng mấy kẻ tin.

Đoàn người cứ đi dọc theo hồ sen, mặt trời đã lên đến đỉnh, có chút gay gắt. Huynh đệ nhà họ Lam vốn quen với thời tiết ôn hòa tại Vân Thâm, đi dưới tiết trời khắc nghiệt của Vân Mộng, thoáng chốc đã mồ hồi đầm đìa. Lam Tiểu Hóa dùng tay áo, lau lau mồ hôi cho đệ đệ. Y nheo mắt nhìn trời, lại nhìn phía trước thấp thoáng bóng nhã đình, liền thấp giọng.

“Đệ chịu một chút, chúng ta đến nhã đình đằng kia tránh nắng. Chờ phụ thân về.”

Lam Tiểu Trạm không trả lời, chỉ nâng mắt nhìn nhã đình đằng xa, sau nó nhìn xuống đất, chân vung vẩy, ý đồ rất rõ ràng.

Lam Tiểu Hoán không thả y xuống, ngược lại xốc y lên, ôm chặt đệ đệ vào ngực. Đôi mắt màu lưu ly nhìn đệ đệ một cái, sau đó nhìn xung quanh, rất nhanh liền ịn môi cái bẹp lên má đệ đệ. “Đi đến chân cũng đau rồi, đệ còn đi nữa chân sẽ phồng lên. Mẫu thân nhìn thấy sẽ lo lắng.” Lam Tiểu Trạm mím môi, không đòi đi nữa, bất quá lại dùng tay áo lau lau má mình. Toàn nước bọt của huynh trưởng, ghét!

Lúc đến gần nhã đình, bên trong truyền ra tiếng cười non nớt của trẻ con. Lam Tiểu Hoán đưa mắt nhìn vào, liền nhìn thấy một đoàn gia phó mặc đồng phục Giang gia đứng bên ngoài nhã đình. Mà ở bên trong, một đức trẻ xấp xỉ tuổi đệ đệ mình đang chơi cùng mấy chú cún nhỏ. Lam Tiểu Hoán ôm đệ đệ vào nhã đình, cẩn thẩn thả người xuống. Đứa trẻ kia nhìn thấy người vào, liền không đùa nữa, đôi đồng tử nhỏ trừng trừng nhìn hai người bọn họ, mày cau lại, trên mặt là nghi ngờ kèm hứng thú. Lam Tiểu Hoán nhìn nhìn, lại nghe nói Giang tông chủ có một nhi nữ, một nhi tử, xem ra đây là tiểu công tử Giang gia. Y đứng nghiêm người, hai tay chắp lại làm lễ chào hỏi.

“Cô Tô, Lam Hoán.”

Lam Tiểu Trạm cũng thực hiện động tác như huynh trưởng.

“Cô Tô, Lam Trạm.”

Đứa bé kia nhìn bọn họ một chút, cũng cúi người đáp lại.

“Vân Mộng, Giang Trừng.”

Âm thanh không quá trong trẻo, nhưng lại mang theo chút ngòn ngọt của trẻ nhọ, âm giọng ngượng nghịu.

Lam Hi Thần lúc này như kẻ vô hình, nhìn một màn trước mặt, hơi bất ngờ. Có chút không nghĩ tới, nhiều năm trước đã từng gặp mặt người kia. Y cong cong môi cười, cảm thấy Giang Trừng lúc bé rất khả ái, tuy không hẳn nộn sữa như tiểu Trạm, nhưng lại mang theo nét ngô nghê thanh thuần, ai như đệ đệ y, hôn một cái còn bị ghét bỏ. Nghĩ đến đó, Lam Hi Thần liền bật cười. Bất quá những đứa trẻ trước mắt chẳng chút bị ảnh hưởng. Dù sao chỉ là mộng, mà Lam Hi Thần chỉ là chủ thể khách quan, không chút ảnh hưởng.

Sau khi chào hỏi, Lam Tiểu Hoán liền ôm đệ đệ sang bên cạnh, ngồi xuống. Sau đó liền nâng đôi chân ngắn ngủn của Lam Tiểu Trạm lên, định cởi giày xem chân có phồng hay không. Ai ngờ Lam Tiểu Trạm không muốn, cứ vẫy vẫy chân, rốt cuộc không cẩn thận giẫm lên tay áo của ca ca, để lại dấu giày be bé.

Giang Tiểu Trừng đang chạy lon ton đuổi theo đám chó con của mình, nhìn thấy tay áo của vị ca ca cao hơn mình mấy cái đầu kia ịn một dấu giày, liền bật cười ha ha.

Lam Tiểu Trạm nhìn ca ca, mắt mở hơi to, đồng tử trong suốt lấp lánh, gương mặt tuy không biểu cảm, nhưng Lam Tiểu Hoán biết rõ đệ đệ đây là đang lo lắng mình về sẽ bị mắng. Vươn tay xoa đầu đệ đệ, y lắc đầu, ý bảo không sao.

Lam Tiểu Trạm lo lắng một lúc, sau đó liền bị đám cún nho nhỏ của Giang Tiểu Trừng hấp dẫn, mắt cứ dán theo phía ấy.

“Thích sao? Chúng ta xin phụ thân nuôi một con nhé?”

“Vâm Thâm cấm nuôi động vật.”

Lam Tiểu Trạm phồng má nhỏ giọng lẩm nhẩm khiến Lam Tiểu Hoán nhịn không được, lại hôn cái bẹp lên má đệ đệ. Kết quả vẫn là bị Lam Tiểu Trạm ghét bỏ, lấy tay áo lau lau má.

“Oái! Phi Phi! Ngươi đừng có rượt ta!”

Bên kia vang lên âm thanh, Lam Tiểu Hoán ngẩn đầu nhìn, liền thấy người kia ôm lấy một con cún nhỏ, chạy về phía y, đằng sau là một con cún khác đang lè lưỡi chạy theo. Y phục trên người Giang Tiểu Trừng có hơi dài, sau khi nô đùa với đám cún đã xộc xệch rối loạn, đứa nhóc này cũng không để ý, kết quả là chạy quá nhanh, đạp phải vạt áo, cả người lẫn chó nhào về phía trước.

Lam Tiểu Hoán nhanh tay lẹ mắt đứng dậy đỡ người, ai ngờ bạn nhỏ nào đó nhìn chẳng bụ bẫm lắm, lại nặng hơn cả đệ đệ y, trên người còn thêm con cún nhỏ, thế là hai người một chó ngã luôn lên đất trong tình trạng lưng Lam Tiểu Hoán va xuống đất, còn bạn nhỏ nào đó thì nầm sấp trong ngực người ta.

Tiểu Ái Ái vì quá hoảng sợ, móng nhỏ cào trên cổ Lam Tiểu Hoán mấy đường, chạy biến. Gia phó Giang gia hốt hoảng chạy vào đỡ tiểu công tử nhà mình, những người gia phó còn lại thì đỡ Lam đại công tử dậy.

Giang Tiểu Trừng ngã lên đệm thịt người, chẳng đau gì mấy, y phục cũng chẳng dơ tý nào. Nhóc con cúi người phấy phẩy vạt áo, liền liếc nhìn Lam Tiểu Hoán, bĩu bĩu môi nhỏ.

“Lam Hoán… ách… Hoán ca ca, xin lỗi, ta không cố ý.”

Nhóc con cúi đầu, đá đá chân, Tiểu Phi Phi thèo lưỡi chạy lại, liền bị Giang Tiểu Trừng lườm nguýt, bộ dạng sắp làm thịt nó tới nơi.

Lam Tiểu Hoán chỉnh sửa lại y phục, định xoa đầu Giang Tiểu Trừng, nhưng lại thấy quá thất lễ, chỉ đành thay nhóc con ấy chỉnh lại y phục, sau đó vẫy lui gia phó.

“Ta không sao, Giang tiểu công tử không cần lo lắng.”

Giang Tiểu Trừng ngẩn đầu nhìn người đang khụy chân, chỉnh ngoại bào lại cho mình, liền nhìn thấy trên cổ y có hai, ba vết rướm máu cho Ái Ái cào, liền đưa tay muốn lau vết máu. Ai ngờ tay mới vươn ra, đã bị một cánh tay trắng nõn nộn sữa chặn lại, sau đó trước mắt cũng xuất hiện một gương mắt trắng trắng nộn nộn như cái tay.

Giang Tiểu Trừng: “…”

Vì sao ngươi nhìn ta hung dữ như vậy? Ta đã làm gì đâu????

Lam Tiểu Hoán cười cười xin lỗi, ôm đệ đệ về dỗ dành. Đệ đệ giận rồi, không dỗ sẽ bị bỏ mặc đấy.

Cứ như vậy, Lam Tiểu Trạm mặt chẳng chút thay đổi, chỉ cần Giang Tiểu Trừng đến gần ca ca, y liền đứng chặn trước mặt.. Tên đáng ghét, hại ca ca bị thương!

Lam Hi Thần nhìn bọn nhóc, cười phì. Y có chút không ngờ Vãn Ngâm khi bé nghịch chẳng thua gì Ngụy công tử. Càng không ngờ rằng, năm đó Tiểu Trạm lại bám mình như vậy. Nhiều năm như vậy, chút chuyện này y đã sớm quên rồi.

Tầm mắt Lam Hi Thần dời đến những đóa sen nở rộ trong ao. Năm năm tháng tháng, ai cũng đã thay đổi. Chút chuyện nhỏ này, chỉ như hạt cát giữa sa mạc, nốt trầm trong âm luật, sớm đã bị những thứ xung quanh nhấn chìm.

Vãn Ngâm, nghiệt duyên của chúng ta, là từ nhỏ đã bắt đầu sao?

Lam Hi Thần nâng mắt, lại phát hiện khung cảnh xung quanh thay đổi rồi.

Trời đang lất phất mưa, trước cánh cửa gỗ đơn sơ, một vạt bạch y phơi gió bão, dáng người be bé quỳ trên đất, lưng thẳng như tùng bách, môi mím chặt, mắt đăm đăm nhìn vào cánh cửa. Lam Hi Thần nhìn thấy bản thân năm mười tuổi*, chạy đến ôm đứa nhỏ kia vào lòng, mặc kệ mưa cứ hất vào người.

“Tiểu Trạm ngoan, chúng ta đi về, ngày mai… ngày mai lại tìm mẫu thân nhé?”

Lam Tiểu Trạm không trả lời, y vẫn bướng bỉnh ở đó, chăm chú chờ mẫu thân mở cửa, gặp y. Ba tháng rồi y chưa gặp mẫu thân, cũng không được người chảy tóc cho. Thúc phụ bảo y cùng ca ca không cần đến nữa. Có phải mẫu thân cũng như phụ thân không, không cần y nữa?

“Mẫu thân thương tiểu Tạm nhất mà. Mẫu thân… người, chắc là người…” Lam Tiểu Hoán nghẹn lại, nhìn chằm chằm cửa gỗ, cuối cùng chỉ có thể ôm đệ đệ, mím chặt môi, để nước mắt mắt hòa với mưa.

“Huynh trưởng, huynh trưởng… huynh nói mẫu thân gặp tiểu Trạm được không. Đệ sẽ cười cho người xem mà. Người… đừng không cần đệ. Đừng không cần mà…”

Thanh âm hòa trong nước mưa, rất nhỏ, nhỏ đến mức Lam Hi Thần đứng ngay đó, cứ nghĩ mình nghe lầm.

Năm đó thúc phụ nói mẫu thân qua đời, Vong Cơ không hiểu qua đời là gì. Y chỉ biết sẽ không gặp được mẫu thân nữa. Thế nhưng mỗi ngày, y đều sẽ chạy đến, nhìn chằm chằm cửa gỗ, chờ ngày nó mở ra. Thoáng chốc qua một năm, bọn y lớn hơn, chuyện cần làm nhiều hơn, thời gian đến nơi đây cũng ít hơn. Mãi đến một ngày, khi Vong Cơ chờ được cánh cửa đó mở ra, bên trong sớm không còn bóng dáng mẫu thân, chỉ có một chiếc bài vị, đơn sơ trơ trọi nằm đó, cô độc đến mức bi thương.

Cuối cùng đứa trẻ ấy, cũng hiểu cái gì là qua đời.

Mỗi năm, trên chiếc bàn gỗ trong phòng, luôn xuất hiện một nhành hoa mà mẫu thân thích nhất.

Sau này phụ thân qua đời, bài vị của người bài trong từ đường, nhưng bài vị của mẫu thân luôn bày ở đây, lúc đó bọn y không hiểu. Lớn dần lên, bên cạnh thêm lời dèm pha của đồng môn, cả y lẫn Vong Cơ cũng hiểu rõ sự tình. Đệ đệ nộn nộn năm xưa của y ngày càng trầm lắng.

Ngày thục phụ đặt tên tự cho y là Hi Thần, y quỳ trước từ đường ba canh giờ. Các trưởng bối hỏi lý do, y nói muốn đem bài vị của mẫu thân đặt cạnh phụ thân.

Trưởng bối nổi giận.

Y quỳ ở từ đường một ngày một đêm.

Sau đó Vong Cơ cũng đến. Y cùng đệ đệ quỳ trước cửa từ đường ba hôm. Ngày nào trời cũng đổ mưa. Cuối cùng đệ đệ trụ không được, ngất đi. Y bị phạt mười roi gia quy, nhưng mà bài vị của mẫu thân cuối cùng cũng được mang về, nhưng cũng chỉ có thể đặt sau bài vị của phụ thân.

Lam Hi Thần cảm thấy, người Lam gia trừ quy củ ra, còn rất cứng đầu, si tình và sỉ diện.

Phụ thân y năm đó bất chấp tất cả, mặc kệ lời chỉ trích của trưởng bối, cũng chẳng quan tâm luôn hậu quả về sao, một mực muốn mang mẫu thân về. Vong Cơ vì Ngụy công tử, không ngại cãi lời trưởng bối, nhất mực chờ một người. Dù cho thiên hạ buông lời khinh hờn người đó, y vẫn một lòng không đời, dẫu biết có thể cả đời người đó không quay về, đệ ấy vẫn nguyện chờ.

Lam Hi Thần cuối cùng cũng hiểu, vì sao mình lại mơ thấy những chuyện này.

Từ trước đến nay, người Lam gia, chưa từng hối hận hay chần chừ. Yêu chính là yêu, hận chính là hận. Ngay cả bản thân cũng không thể thành thật, làm sao thành thật với thiên hạ, làm sao làm quân tử?

Tối hôm đó, Giang Trừng tỉnh lại. Trên dưới Liên Hoa Ổ hoan hoan hỉ hỉ chưa được bao lâu, gia phó liền báo lại Lam tông chủ sau khi tỉnh lại, đã quay về Vân Thâm, chỉ nói đi có việc, Hàm Quang Quân và Ngụy công tử không cần lo lắng.

Lam Hi Thần một đường ngự kiếm quay về, bất chấp thương tích trên người, cuối cùng cũng kịp đến nơi trước giờ giới nghiêm. Y cứ vậy đi thẳng đến từ đường, mà không phải tìm Lam Khải Nhân.

Lam Hi Thần quỳ trước linh cửu các đời tổ tông Lam gia, khấu đầu ba cái. Sau đó y đi đến bên hông, quỳ thẳng lưng, mắt hơi nhìn xéo một chút, liền nhìn thấy bài vị của mẫu thân khuất phía sau.

Lam Hi Thần khấu đầu một cái, trầm lặng nhìn bài vị.

Mẫu thân, Hoán nhi không có phụ lòng người.

Con bảo vệ tiểu Trạm rất tốt. Người có phải nhìn thấy Ngụy công tử rồi không? Tuy rằng y hay chọc giận thúc phụ, nhưng thật ra làm người rất tốt. Chính tà không quan trọng, quan trọng là tâm làm người.

Hoán nhi tìm được người mình thích rồi. Y chỉ là hơi nóng tính, làm người quá thẳng thắn, còn lại, rất tốt.

“Nếu có thể, Hoán nhi nhất đưa y về cho người nhìn xem.”

Hết chương 23

* Năm mẫu thân Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ mất, Lam Vong Cơ 6 tuổi. Đến bây giờ vẫn chưa xác định Lam Hi Thần lớn hơn Lam Vong Cơ bao nhiêu tuổi.

Xét tuổi tác dựa theo mối quan hệ của tam tôn thì Nhiếp Minh Quyết > Lam Hi Thần > Kim Quang Dao.

Trong một bài phỏng vấn, má Khứu từng nói Nhiếp Minh Quyết lớn hơn Nhiếp Hoài Tang 5-6 tuổi. Mà Nhiếp Hoài Tang xêm xêm tuổi với Lam Vong Cơ.

Dựa trên những cơ sở trên, thì Lam Hi Thần lớn hơn Lam Vomg Cơ tầm 3-6 tuổi. Ở đây tui chọn mốc là 4 tuổi. Nên ở phần dấu *, tui để là năm 10 tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net