Chương VI: Gặp gỡ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Nữ nhân còn chưa dứt lời, tức khắc một thanh âm khác liền chen ngang vào giữa cuộc đối thoại, phá tan đi bầu không khí khó xử đang hiện hữu, đồng thời thành công khiến cả hai không hẹn mà đồng loạt quay đầu nhìn về một hướng.

   Người đến là một thiếu niên, dựa vào chất giọng còn chưa vỡ giọng hoàn toàn thì đoán chừng chỉ mười lăm mười sáu là cùng. Vì đứng cách khá xa và ngược sáng nên Kim Lăng không thể nhìn rõ mặt, song căn cứ vào bước chân dứt khoát và thân thủ nhanh nhẹn khéo léo kia thì nhất định là một cao thủ.

   Thiếu niên cất bước chạy nhanh tới, người hãy còn xa nhưng giọng nói thì đã oang oang như gần ngay bên tai, hắn hét lớn: "Tên khốn Kim Tử Hiên nhà ngươi còn dám vác mặt lại gần sư tỷ của ta?!"

   Kim Lăng: "?" Hắn ta đang nói cái gì thế, mắng người à? Mà chờ chút, Kim cái gì Hiên...? Là Kim Xử Hiền à? Tên lạ thế, nhưng sao tên này nghe có vẻ hơi quen...?

   Nhưng chẳng để Kim Lăng kịp nhớ ra, người kia đã ào ào xông tới chia tách hai người. Thiếu niên đưa tay chắn ngang trước nữ nhân tỏ ý muốn nàng lùi ra sau mình, rồi nhìn thẳng vào Kim Lăng với vẻ cảnh giác và có lẽ còn có cả căm ghét.

   Và rồi như là nhận ra có gì đó không đúng, thiếu niên nọ phút chốc ngẩng ra, hắn vô thức mấp máy: "Ngươi..."

   Nhưng sau đó lại như nhìn thấy điều gì khác thường, thiếu niên liền ngay lập tức khôi phục thái độ thù địch và nâng cao thêm một phần cảnh giác.

   "A Tiện." Nữ nhân nọ đột nhiên lên tiếng, nàng nói: "Không được thất lễ, vị công tử đây là ân nhân cứu mạng của tỷ."

   Ngụy Vô Tiện đáp lời ngay: "Sư tỷ, chẳng lẽ tỷ không nhận ra hắn chính là..." Rồi như phản ứng lại với điều gì đó trong câu nói của nàng, sắc mặt Ngụy Vô Tiện thoắt biến, hắn hốt hoảng: "Cứu mạng? Sư tỷ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với tỷ?! Tỷ có bị thương ở đâu không?"

   Trái tim Ngụy Vô Tiện thót lên một cái, gấp gáp đến quên cả hít thở, gương mặt thoáng chốc tái mét trông khó coi vô cùng.

   Giang Yếm Ly nhẹ giọng trấn an: "Tỷ không có việc gì, đệ thấy đấy. Chuyện là tỷ không may gặp phải yêu thú cường đại hung mãnh, tu vi của tỷ thấp kém không thể chống đỡ được, đang lúc tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc thì được công tử đây ra tay nghĩa hiệp cứu giúp. Cho nên, vị công tử này là ân nhân cứu mạng của tỷ, đệ không được thất lễ."

   Ngụy Vô Tiện nghe nàng nói thì thoáng yên tâm, trái tim như treo thòng trên đầu dây cũng được buông xuống. Hắn nhìn sang Kim Lăng, thái độ đối địch đã giảm đi không ít song vẫn còn rất cảnh giác cậu.

   Kim Lăng vẫn không thể tiếp thu được tình hình trước mặt, tạm thời không nói đến việc cậu đột nhiên lạc đến nơi này đi, thái độ mà bọn họ đối với cậu là gì vậy chứ? Cứ như là có thâm thù đại hận hay chuyện xưa khó nói gì đó với cậu vậy.

   Song Kim Lăng chắc chắn rằng mình chưa từng gặp qua hai người họ lần nào. Lý do đầu tiên đó chính là cậu không bao giờ đi gây thù với nữ nhân.

   Kế đến là thân thủ của thiếu niên A Tiện này quả thực rất khá, nhất định tiếng tăm trong giới không hề nhỏ, tiền đồ ắt hẳn cũng vô cùng xán lạn. Nếu như trong giới huyền môn có một môn sinh thiên phú cao như vậy thì lý nào Kim Lăng lại không biết? Ấy vậy mà cậu thực sự lại chưa từng gặp qua hắn trong đám tiểu bối của thế gia tiên môn, ngay cả một chút phong thanh cũng chưa từng nghe qua.

   Lại nói thiếu niên ấy có ngoại hình khá tuấn tú ưa nhìn, toàn thân tràn đầy sức sống tuổi trẻ, Kim Lăng khá chắc người này thường ngày là một người vô cùng hoạt bát năng động, dương quang ngời ngợi. Bởi vậy nếu đã gặp qua một lần rồi thì nhất định sẽ có ấn tượng, song đằng này Kim Lăng lại chẳng có chút ký ức gì về hắn cả. Nhưng mà...

   Cậu hoài nghi mình có phải là bị lạc vào ảo cảnh hay không, phải chăng làn sương kỳ quái kia đã khiến cậu sinh ra ảo giác? Song suy đoán này rất nhanh liền bị Kim Lăng bác bỏ. Trước đây Ngụy Vô Tiện có nói, Thanh Tâm linh của Vân Mộng Giang thị có khả năng thanh tỉnh tâm trí, người đeo nó sẽ không bị ma quỷ tác động lên thần trí, sẽ không bị ảo cảnh che mắt.

   Chẳng lẽ cậu bị dịch chuyển đến một nơi khác?

   Chuyện này cũng không hẳn không có khả năng, rất có thể Kim Lăng đã bước vào một trận pháp có tác dụng tương tự như truyền tống phù nên mới bị ném đến đây.

   Nếu thế thì trước hết phải biết được đây là nơi nào, Đông Doanh ư? Hẳn là không rồi, vì trang phục của bọn họ không giống người ngoại quốc...

   Khoan đã, trang phục?!

   Đến đây Kim Lăng liền bừng tỉnh, trang phục của thiếu niên kia chẳng phải là giáo phục của Vân Mộng Giang thị sao!

   Thảo nào, dẫu nãy giờ bị đối phương dè chừng cảnh giác nhưng Kim Lăng cũng chẳng cảm nhận được chút gì gọi sức uy hiếp cả. Có lẽ là vì trong thâm tâm cậu từ lâu đã xem Vân Mộng là nhà của mình, còn những môn sinh khoác lên mình giáo phục Vân Mộng Giang thị chính là một phần không thể thiếu của ngôi nhà ấy. Cho nên, như một phản ứng tự nhiên, khi nhìn thấy bóng dáng tử sắc cùng biểu tượng sen chín cánh của Giang gia, Kim Lăng đã vô thức mà tự động buông bỏ mọi cảnh giác của mình đối với Ngụy Vô Tiện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net