Chương VIII: Danh tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Kim Lăng siết chặt Tuế Hoa trong tay, trầm mặc.

   Cứ tưởng việc bản thân bất cẩn bị dịch chuyển đến một địa điểm lạ hoắc nào đó là đã đủ xui xẻo lắm rồi, ấy thế mà giờ đây đến cả bảo kiếm hộ thân duy nhất của cậu cũng bị rút hết linh lực, rơi vào cái tình huống khốn nạn đến thế này thì dù có là ai cũng không thể nào tỏ ra bình thường cho được.

   Nhưng mà chẳng cho cậu có thời gian để xốc lại tinh thần, chỉ lát sau sau khi nhặt về được linh kiếm, Kim Lăng liền nghe được giọng nói của người đứng phía sau mình: "Ngươi đừng giấu nữa."

   Một câu nói ngắn gọn chỉ vỏn vẹn có mấy chữ nhưng chẳng hiểu tại sao lại khiến cho Kim Lăng nhất thời kinh động, có lẽ là do đột ngột bị kéo ra khỏi những suy nghĩ rối ren của bản thân.

   Song từ góc nhìn của kẻ khác thì cử động vừa rồi của cậu lại quá mức ăn khớp với câu nói không đầu không đuôi kia, thành công khiến cho người ta lầm tưởng rằng Kim tông chủ giật mình vì chột dạ.

   Ngụy Vô Tiện thấy cậu như thế thì càng chắc chắn hơn với suy đoán của mình, hắn mạnh dạn nói tiếp: "Bởi lần này ngươi đã ra tay cứu giúp sư tỷ, ân này ta xin thay mặt Vân Mộng Giang thị cảm ơn ngươi. Song Kim công tử xin hãy nhớ kỹ, tuy mối ban giao của hai nhà Kim – Giang đã không còn được như xưa, nhưng dẫu sao cũng đều là đồng đạo, nếu sau này còn muốn hai bên có thể nhìn mặt nhau nói chuyện một cách đường hoàng thẳng thắn, thì xin ngươi đừng bao giờ dùng đến thủ thuật dịch dung lén lén lút lút như vậy nữa, thưa Kim công tử Kim Tử Hiên."

   Ngụy Anh dùng bộ mặt nghiêm túc hiếm có của mình nói hết một lời này, xung quanh liền im bặt. Giang Yếm Ly không ngoài dự đoán liền ngậm ngùi nhìn sang chỗ khác, thu lại ánh mắt từ nãy giờ luôn đặt trên người Kim Lăng.

   Đối với phản ứng như vậy của sư tỷ mình, Ngụy Vô Tiện cũng không bất ngờ, hắn không mù, hắn đương nhiên biết sư tỷ vẫn còn chưa buông được tình cảm dành cho Kim Tử Hiên. Dẫu sao thì thời gian một năm cũng chẳng phải là dài, bảo một người lập tức vứt đi tình yêu mà mình đã ấp ủ trong lòng suốt nhiều năm trời thì quả thật là bất khả thi. Chỉ là hắn cho rằng chuyện này nên dứt ra sớm được chừng nào thì hay chừng đó, bởi cứ giữ lại trong lòng thì cũng chỉ có rước thiệt vào cho mình mà thôi.

   Song phản ứng của đương sự "Kim Tử Hiên" lại là thứ khiến hắn không lường trước được, đáng lẽ tên chim công đó sau khi bị vạch trần thân phận thì phải luống cuống lên mới đúng chứ? Với hiểu biết của bản thân về tên đích tử nhà họ Kim, Ngụy Vô Tiện dám chắc một kẻ da mặt mỏng như Kim Tử Hiên giờ này đã phải thẹn đến mức xách kiếm chạy biến đi luôn rồi chứ đâu thể nào mà trưng ra dáng vẻ như vừa được thông suốt như thế được...

   Quay lại với Kim Lăng, cảm nghĩ đầu tiên của cậu sau khi nghe xong câu nói kia của Ngụy Vô Tiện đó chính là: À, thì ra lúc nãy người ngươi mắng không phải tên là Kim Xử Hiền, mà là Kim Tử Hiên.

   Chẳng trách lúc nãy cậu cứ thấy cái tên họ Kim ấy nghe sao mà quen tai thế, hóa ra là tên của cha cậu đây mà.

   Song cũng không thể trách Kim Lăng nhận ra sự thật này quá muộn màng. Với khoảng cách giữa cậu và thiếu niên kia vào lúc nãy thì cho dù có là người tu tiên giác quan tốt hơn người thường thì cũng là quá xa để có thể nghe rõ từng chữ một. Mà đó là còn chưa nói đến việc giọng địa phương của người Vân Mộng tương đối nặng hơn so với Cô Tô và Lan Lăng, cộng thêm cả chất giọng thiếu niên oang oang khàn khàn do chưa hoàn toàn vỡ giọng thế kia thì lại càng khiến cho người ta muốn không nghe nhầm cũng thật sự rất khó.

   Đó là nguyên nhân chủ yếu nhưng một phần khác cũng là vì trước đây mỗi khi có người nhắc đến cha cậu, Kim Lăng toàn là nghe thấy bọn chúng một tiếng cung kính "Kim tiểu tông chủ", hai tiếng cũng là kính cẩn gọi "Kim tiểu tông chủ". Đây là lần đầu tiên cậu nghe được có kẻ dám gọi thẳng húy danh của cha mình như vậy. Hơn nữa còn là đem ra để mắng chửi cho nên nhất thời không thể tiếp thu được.

   Kim Lăng mới đầu khi nghe lời buộc tội của Ngụy Vô Tiện thì theo bản năng ngay lập tức muốn phủ nhận ngay, nhưng cậu chỉ vừa mới thốt ra được một nửa của chữ "không" thì tức khắc im bặt. Bởi vì, bản thân Kim Lăng cũng không biết phải giải thích tình hình lúc này của mình như thế nào nữa.

   Nếu Kim Lăng nhanh miệng phủ nhận lời nói của Ngụy Vô Tiện nhưng sau đó lại không thể làm sáng tỏ thân phận của mình thì cũng vô dụng thôi, chưa kể làm như vậy thì sẽ còn càng kéo thêm nhiều phiền phức hơn nữa.

   Song những lúc rơi vào thế bí, con người ta lại nhạy bén hơn bình thường rất nhiều, chỉ vài giây sau khi đột nhiên nín thinh, Kim Lăng cậu liền nhận ra điểm đặc biệt trong câu nói của Ngụy Vô Tiện.

   Hắn nhầm cậu là Kim Tử Hiên, là nói lên rằng ở đây thực sự có một vị Kim thị công tử Kim Tử Hiên, cũng tức là nói tại nơi đây cha cậu vẫn còn sống.

   Kim Lăng tin chắc rằng trên đời này không có kẻ nào "gặp ma" giữa ban ngày ban mặt mà còn có thể dõng dạc quở mắng như vậy, cho nên khả năng Kim Tử Hiên đã chết là hoàn toàn không thể.

   Tầm mắt Kim Lăng nhìn chăm chăm vào người Ngụy Vô Tiện một lúc. Cậu âm thầm đánh giá, người này là môn sinh Vân Mộng Giang thị, địa vị trong môn phái chắc chắn không hề tầm thường. Không bàn tới thân thủ tuyệt hảo của hắn, chỉ riêng việc hắn dám chỉ mặt gọi tên mà mắng Kim đại công tử giữa thanh thiên bạch nhật như thế cũng đã cho thấy hắn chẳng hề e sợ chủ nhân tương lai của Kim thị, cũng là khẳng định rằng hắn không hề thua kém Kim Tử Hiên.

   Kim Lăng nhìn xuống bội kiếm trên tay Ngụy Vô Tiện, tuy rằng cậu chắc rằng chưa hề gặp qua thiếu niên này lần nào, song đối với thanh linh kiếm kia thì khác, trong năm năm qua cậu đã nhìn thấy nó không dưới trăm lần.

   Đó là Tùy Tiện.

   Kim Lăng biết, Tùy Tiện là một thanh bảo kiếm thượng phẩm có linh tính, năm xưa sau khi Di Lăng lão tổ bỏ mạng tại Loạn Táng Cương, nó đã tự phong kiếm. Một thanh kiếm như vậy nhất định sẽ không bao giờ nhận sai chủ nhân của mình được.

   Đó cũng chính là chứng chứ chắc nịch khẳng định danh tính của thiếu niên này, kẻ đang đứng trước mặt cậu đây đích xác là Ngụy Vô Tiện hàng thật giá thật.

   Cha cậu còn sống, Ngụy Vô Tiện cũng chưa được Mạc Huyền Vũ hiến xá cho, đây là những bằng chứng không thể chối cãi được, rằng Kim Lăng cậu hiện giờ đã xuyên về quá khứ.

  Cậu hướng mắt nhìn sang người thiếu nữ sau lưng Ngụy Vô Tiện, tim bỗng hẫng một nhịp, bước chân vững vàng vô thức trở nên loạng choạng. Kim Lăng nhìn ngắm từng đường nét trên khuôn mặt nàng, phút chốc cậu cảm thấy mắt mình cay cay, liền vội vàng nhắm chặt mắt. Cậu hít một hơi sâu, từ từ mở ra đôi mắt đã hoen đỏ từ khi nào, đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng khi mở miệng thì lại lắp bắp không thành lời. Giọng nói thường ngày thanh cao lúc này tự dưng lại trở nên khản đặc đến lạ thường...

   "Mẹ..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net