Chương XIV: Liên Hoa Ổ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tại trấn Bình Liên cách Dã Linh sơn khoảng nửa canh giờ đi đường, thuộc địa phận Vân Mộng, trong một quán trọ khang trang nằm ngay trên đường lớn ở trung tâm trấn, Kim tiểu tông chủ Kim Như Lan đang ở trong phòng trọ của mình, tựa người vào cạnh cửa sổ rồi chống cằm suy ngẫm.

   Có vẻ như cậu đang suy nghĩ chăm chú lắm, đến mức mà trăng những ngày sát rằm sáng rỡ cũng không thèm nhìn lấy một lần.

   À, nhắc mới nhớ, hôm nay đã là tối mười ba rồi, ngày mốt là đến Tết Nguyên Tiêu.

   Lúc đầu Kim Lăng còn tự tin rằng mình có thể đến Vân Mộng vào tối ngày mười bốn để sáng mười lăm liền có thể chạy đến Liên Hoa Ổ đón Nguyên Tiêu cùng với cữu cữu. Giờ thì hay rồi, tuy là hiện tại cậu đã ở trong địa phận Vân Mộng, hơn nữa còn cách không xa Liên Hoa Ổ, nhưng mà nơi đây lại hoàn toàn không phải Liên Hoa Ổ của cậu.

   Lúc chiều, sau khi lừa hết được đám người Kim gia về nhà và đợi cho nhóm Vân Mộng Giang thị tản đi hết, Kim Lăng lại một lần nữa quay lại núi Dã Linh, đổi một nhân dạng khác mà lục lọi cả buổi ở đó với mong muốn tìm được dấu vết của trận pháp truyền tống để quay về thời không của mình. Song, kết quả lại chỉ là công dã tràng, Kim tiểu tông chủ thậm chí còn không tìm được dù chỉ là một tí vết tích của bùa truyền tống chứ đừng nói gì đến cả một trận pháp đồ sộ.

   Tuyệt vời, giờ thì cậu thật sự bó tay rồi đấy, vốn Kim Lăng đã không am hiểu về mấy chuyện xuyên việt kiểu này, ấy vậy mà lần này lại dính phải thì chính là xui tận mạng, e là có bị sao chổi chiếu mệnh thì cũng không thể bết bát đến thế này.

   Tuy nói là công sức cả buổi chiều của cậu bỏ ra tìm tung tích của trận pháp truyền tống là vô ích, nhưng cũng không có nghĩa là Kim tiểu tông chủ hoàn toàn không thu thập được gì. Trong lúc các môn sinh Vân Mộng đến tụ họp cùng mẹ và các cữu cữu, Kim Lăng đã tiện thể tra xét một chút về địa lý của Dã Linh sơn, phát hiện rằng nơi đây hoàn toàn không phải là nơi thích hợp để một con Lượng Nhân Xà có thể sinh sống chứ đừng nói gì đến việc tu luyện đến non nửa thế kỷ như kia. Ngoài ra, trong lúc giả vờ làm Kim Quang Thiện, cậu đã tranh thủ dò hỏi một số môn sinh Lan Lăng, từ đó cũng biết được thêm một vài thông tin, càng củng cố hơn cho suy đoán của Kim tiểu tông chủ.

   Lượng Nhân Xà lúc chiều tấn công Giang Yếm Ly có lẽ không phải là yêu vật vốn có ở vùng này mà là được ai đó thả vào.

   Khi ở cùng với Ngụy Vô Tiện và Giang Yếm Ly, Kim Lăng tất nhiên cũng nghe được lý do tại sao một người tu vi không quá nổi trội như Giang đại tiểu thư lại đột nhiên xuất hiện ở vùng núi này, từ đó suy ra, có lẽ sự việc lần này là có kẻ cố tình sắp xếp, hơn nữa phần nhiều là nhằm vào Vân Mộng Giang thị. Thử nghĩ xem, nếu như lúc đó Kim Lăng không kịp thời có mặt thì chuyện sẽ như thế nào chứ? Tuy là Ngụy Vô Tiện khi ấy cũng đang trên đường tìm kiếm Giang Yếm Ly, song ở nơi hoang sơn dã lĩnh thế kia thì chậm một khắc thôi là cũng đã thêm năm phần nguy hiểm, không thể nói trước được điều gì.

   Trở lại với vấn đề của Kim tiểu tông chủ, sau khi đã dốc hết sức điều tra mà vẫn không thu lại được kết quả gì thì biện pháp duy nhất mà Kim Lăng có thể nghĩ tới lúc này chính là đi tìm trợ giúp từ bên ngoài, cũng tức là phải tìm đến một tiên môn thế gia nào đó rồi thuyết minh tình hình của bản thân để xin trợ giúp. Cơ mà "tiên môn thế gia nào đó" ở gần đây nhất thì chính là Vân Mộng Giang thị rồi còn gì.

   Thật đấy à, lúc chiều chính cậu là người đã cố hết sức trốn khỏi Kim – Giang hai nhà, ấy vậy mà giờ lại phải chủ động vác xác tìm đến cửa Liên Hoa Ổ.

   Nhưng mà ai bảo cậu thật sự hết cách rồi chứ, hiện giờ ngoài Giang gia ra thì thật sự là không còn nơi nào khác mà Kim Lăng có thể nương nhờ được cả. Đừng hỏi vì sao mà Kim tiểu tông chủ ngay từ đầu đã không hề nhắc một chữ nào đến Lan Lăng Kim thị, trước chưa nói đến chuyện lúc chiều cậu vừa mới làm khó người ta một trận xong thì ở hiện tại của cậu, một năm mười hai tháng ngày nào Kim Lăng cũng gặp người của Kim thị đến phát ớn, cho nên giờ hễ nhìn thấy Kim Lân Đài là y như rằng nỗi ám ảnh về công vụ của cậu liền bị dấy lên, Kim Như Lan có chết mới tìm về đó xin giúp đỡ. Cơ mà đó cũng không hẳn là lý do duy nhất, dù gì thì Kim Lăng thân cũng là tông chủ của Lan Lăng Kim thị, đồ vật trong nhà mình tất nhiên là cậu phải nắm rõ trong lòng bàn tay, thế nên Kim tiểu tông chủ cũng thừa biết là trên dưới khắp Kim Lân Đài chẳng có tài liệu, ghi chép hay bất cứ thứ gì liên quan đến những vụ việc xuyên không khó tin thế này cả, nên nếu có đến Kim gia để nhờ trợ giúp thì cũng chỉ là tốn công vô ích thôi.

   Song, Vân Mộng Giang thị thì ngược lại, tuy hơn nửa cuộc đời của Kim Như Lan đóng cọc ở Giang gia nhưng Liên Hoa Ổ mà cậu biết hiện là Liên Hoa Ổ do Giang Trừng sau khi lên làm tông chủ trùng tu lại, so với Liên Hoa Ổ trăm năm lịch sử trước đây thì vẫn không giống nhau hoàn toàn. Năm đó sau sự kiện huyết tẩy Liên Hoa Ổ, đa số bảo vật và tư liệu quý giá của Giang gia đều đã bị Ôn thị tịch thu, dẫu cho sau đó Xạ Nhật Chi Chinh của tiên môn bách gia đã thành công vang dội nhưng những đồ vật quý báu của Liên Hoa Ổ hơn phân nửa cũng đã bị thất lạc, trong đó có không biết bao nhiêu là công pháp quý giá hàng trăm năm tuổi cùng với những pháp bảo lâu đời độc nhất vô nhị.

   Giang Trừng sau khi lên làm tông chủ cũng đã từng rất cố gắng tìm cách thu thập lại những cổ vật của nhà mình nhưng suy cho cùng cũng chỉ là hao tâm tổn sức, tốn công vô ích mà thôi, số bảo vật năm ấy giờ đây đã mất tăm vô tung vô tích, chẳng cách nào tìm về được. Xét thấy tuyến thời gian hiện giờ vẫn chưa đến sự kiện Vân Mộng Giang thị toàn môn bị diệt, cũng có nghĩa là những tài liệu có giá trị của Giang gia vẫn chưa bị cướp mất, thế nên chuyến này đến Liên Hoa Ổ xem ra vẫn là còn có hy vọng.

   Sau khi đã nghĩ thông suốt, Kim Lăng cuối cùng cũng chịu rời khỏi bệ cửa sổ, được rồi, đại khái thì cậu cũng đã tính xong các bước tiếp theo, chuyện ngày mai cứ theo như dự tính mà làm là được, mong sao nhanh chóng tìm cách trở lại chứ không thì đi tong mấy ngày nghỉ Tết của cậu mất.

   Mà cùng lúc đó, ở núi Dã Linh, khi trời đã tối mịt, gà chó đều đã ngủ say, có một bóng người huyền y vẫn đang cặm cụi lục lọi khắp nơi như tìm kiếm gì đó...

   Sáng hôm sau, mười bốn tháng Giêng, tiết trời lúc rạng sáng còn đang đẹp thì đến đầu giờ Thìn đột nhiên đổ mưa dữ dội, chốc lát cả bầu trời trong xanh lúc sáng giờ đã nhuốm màu xám xịt. Vân Mộng vốn là vùng đất trũng nhiều sông hồ kênh rạch, chỉ cần mưa một chút thôi là nước đã tràn lan khắp nơi không còn chỗ để đặt chân. Kim Lăng nhìn tình hình hiện tại mà ngao ngán, rốt cuộc đây là cái hạn gì thế này, mới đầu ngày mà đã mưa như thác đổ như vậy, Ông Trời hình như muốn làm khó cậu bằng mọi cách ấy nhỉ?

   Kim Như Lan thầm nhủ trong đầu, khi nào về đến nhà cậu nhất định phải đốt phong lông xả xui một trận mới được.

   Mua lại một chiếc ô từ chỗ quán trọ, Kim Lăng không còn cách nào khác ngoài việc đội mưa mà đi đến Liên Hoa Ổ.

   Từ trấn Bình Liên đi đến Liên Hoa Ổ thú thật không hề xa, nếu là ngự kiếm thì chưa được nửa canh giờ là tới, nhưng dưới trời mưa tầm tã thế này thì ngự kiếm là điều bất khả thi, thế nên Kim Lăng đành phải cuốc bộ hơn một canh giờ mới mò đến nơi, cơ thể mặc dù có ô che chắn nhưng vì đường xa nên cũng đã sớm ướt như chuột lội không còn chỗ nào khô ráo.

   Kim Lăng hiện tại đang khoác lên mình vẻ ngoài của một tán tu thường thường vô kỳ, gương mặt tuy không xuất sắc nhưng được cái dễ nhìn, dáng người thì vẫn giữ nguyên như cũ, phục sức trên người đã bị cậu đổi thành loại đồ tầm thường mà có thể tìm thấy ở bất cứ nơi nào, đến cả thượng phẩm linh kiếm Tuế Hoa cũng bị cậu ngụy trang thành một thanh kiếm không mấy đặc biệt, đến mức mà có vứt nó ra giữa chợ thì cũng không một ai thèm nhặt.

   Từ đằng xa, Kim Lăng đã có thể thấy cổng lớn Liên Hoa Ổ cùng hai môn đệ đứng canh cổng bất kể trời đang mưa như trút nước, cậu mừng thầm trong lòng, cuối cùng cũng đã đến nơi rồi.

   Hôm nay là đến phiên Tứ sư đệ và Lục sư đệ cùng nhau trực cổng, hai người họ tối qua thức đến tận khuya chỉ để bàn chuyện của Kim Tử Hiên và sư tỷ, thế nên hôm nay mới sáng ra đã không có tí tinh thần nào, cộng thêm trời mưa ào ào càng khiến cho người ta uể oải mệt mỏi hơn.

   "Tứ sư huynh, rốt cuộc là đến bao giờ mới tới giờ cơm trưa vậy?" Lục sư đệ chán chường hỏi.

   "Mới nửa giờ Tỵ thôi, ráng thêm hơn nửa canh giờ nữa là đến giờ nghỉ rồi." Tứ sư đệ trả lời rồi ngáp dài một cái.

   Lục sư đệ lẩm nhẩm tính toán gì đó rồi hỏi: "Giờ Tỵ rồi, không biết đại sư huynh đã chịu lết xác ra khỏi giường chưa nhỉ?"

   "Còn lâu, bình thường huynh ấy giờ Tỵ mới lò mò tỉnh dậy, nhưng hôm nay trời mưa lớn thế này nên cũng không cần phải tập luyện hay săn bắn gì, ta đoán là chắc giờ Ngọ huynh ấy mới chịu bước ra khỏi phòng đi." Tứ sư đệ vươn vai đầy uể oải đáp lời.

   Lục sư đệ nghe xong thì vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị mà nói: "Sướng thật ấy nhỉ, huynh ấy thì được ngủ đến trưa trời trưa trật còn chúng ta thì sáng sớm canh năm đã phải rời giường đi gác cổng thế này đây." Rồi há mồm ngáp một cái rõ to: "A! Buồn ngủ chết mất!"

   Tứ sư đệ nhìn sang Lục sư đệ một cái: "Cũng là do đệ tự chuốc lấy mà thôi, tối qua Ngũ sư đệ đã bảo đệ ngủ sớm đi rồi mà không chịu."

   Lục sư đệ vùng vằng: "Hứ! Cứ hở ra một chút là nói đệ không à, đệ biết sai rồi mà, được chưa!"

   Rồi bỗng, cả hai nhìn thấy một bóng người từ đằng xa đang tiến về Liên Hoa Ổ, người này là một nam nhân mảnh khảnh, tay cầm ô, song cơ thể sớm đã bị nước mưa xối cho ướt nhẹp nên có che ô hay không thì cũng vậy, trông cũng chẳng khác mấy.

   Tứ sư đệ tu vi cao hơn do đó mà cũng tinh ý hơn, nó chỉ liếc mắt một cái là đã nhìn thấy trên thắt lưng Kim Lăng đeo bội kiếm, cước bộ vững vàng, từ đó liền đoán ra cậu là người tu tiên, trông dáng vẻ thì rất có thể là một tán tu. Tức thì, Tứ sư đệ liền ra lệnh cho Lục sư đệ chạy vào trong bẩm báo, còn mình thì ở lại cổng chờ Kim Lăng tới.

   Tiên môn thế gia lâu lâu lại có trường hợp các tán tu đột nhiên tìm đến mà không báo trước, thường thì sẽ là xin nhập môn, nhờ trợ giúp cho các chuyến săn đêm, hoặc cũng có khi là gặp chuyện bất ngờ không kịp trở tay nên mới bất đắc dĩ phải tá túc lại. Bởi tần suất xảy ra những việc thế này không hề hiếm gặp cho nên cách các môn sinh Vân Mộng phản ứng cũng rất nhanh lẹ, không nói nhiều lời đã đưa Kim Lăng vào phòng khách ngồi nghỉ, đồng thời cũng chu đáo đưa cho cậu một chiếc khăn bông để lau khô đầu tóc.

   "Vị đạo hữu này, huynh ngồi đây chờ một lát nhé, ta đi gọi đại sư huynh của bọn ta đến, có chuyện gì thì cứ nói với huynh ấy là được." Lục sư đệ sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Kim Lăng thì để lại một câu như thế rồi liền chạy đi tìm Ngụy Vô Tiện. Kim Lăng cũng gật đầu cảm tạ rồi tiếp tục ngồi đợi, chỉ lát sau, Lục sư đệ đã dẫn người quay lại.

   Chỉ là, người được dẫn đến không phải là Ngụy Vô Tiện.

   Thấy Kim Lăng nhìn mình thắc mắc, Lục sư đệ liền chủ động giải thích: "Vị huynh đài này xin đừng nghĩ nhiều, chúng ta không phải là cố ý không tiếp huynh, chỉ là, ờm, đại sư huynh và nhị sư huynh của nhà ta đều đang tu luyện công pháp đến giai đoạn vô cùng quan trọng không thể bỏ dở giữa chừng, nên là ta chỉ có thể dẫn tam sư huynh đến thay mặt họ tiếp chuyện huynh, mong huynh thông cảm."

   Lục sư đệ cảm thấy mình sau hôm nay nhất định phải kiến nghị với Ngụy Vô Tiện về việc ngủ ngày của hắn một phen mới được, có thể loại đại sư huynh nào mà đến giờ quá nửa giờ Tỵ vẫn còn khò khò ngáy trên giường chứ? Đến nỗi có khách tìm đến mà cũng không thể lết xuống nổi để tiếp khách luôn, thật là quá mất mặt mà!

   Mà không chỉ có mình Lục sư đệ, Tam sư đệ cũng rất bất mãn với vị đại sư huynh nhà mình. Chính bởi vì Ngụy Vô Tiện giờ này vẫn còn say sưa ngủ nên Lục sư đệ mới đành phải túm đại tên tam sư huynh đang vô công rồi nghề là hắn đây, khiến cho Tam sư đệ nhà ta mất một bữa làm mèo lười trong nhà, thù này hắn không báo thì nhất định không làm tam đồ đệ của Vân Mộng Giang thị, Ngụy Vô Tiện huynh cứ đợi đấy mà xem!

   Mà đối mặt với tình huống như thế này Kim Lăng cũng không tỏ vẻ gì là ngoài dự đoán, cậu thầm tính thời gian một chút là cũng đã thừa biết giờ này vị đại cữu mặt dày của mình vẫn còn chưa lăn xuống giường, còn về cữu cữu Giang Trừng ấy à, quá nửa là đang lấy hết sức bình sinh mà lôi cổ tên Ngụy vô sỉ nào đó ra khỏi ổ chăn của hắn rồi.

   Kim Lăng sau khi nghe lời biện giải sứt sẹo của Lục sư đệ thì cũng không vạch trần mà chỉ gật đầu lịch sự tỏ vẻ đã hiểu, rồi hướng mắt sang vị tam sư huynh kia, ý bảo là có thể bắt đầu bàn việc được rồi.

   Tam sư đệ ngồi vào bàn, mở lời: "Vị đạo hữu này, không biết hôm nay huynh lặn lội đường xa không quản mưa gió mà đến Liên Hoa Ổ của chúng ta là có việc hệ trọng gì?"

   Kim tiểu tông chủ không lòng vòng mà vào thẳng vấn đề: "Ta có chuyện muốn gặp Giang tông chủ."

   Nghe vậy, Tam sư đệ liền nhíu mày, hắn hỏi lại: "Không biết là huynh có việc gì cần nói với tông chủ của bọn ta?"

   Kim Lăng thẳng thắn đáp: "Chuyện về dị trạng xảy ra ở Dã Linh sơn."

   Hôm đó săn tập ở núi Dã Linh Tam sư đệ cũng có mặt, thế nên sau khi nghe xong một câu kia, thái độ của hắn tức khắc liền nghiêm túc lên mấy phần. Mà Kim Lăng thấy thế thì vô cùng vừa ý, lý do cậu chọn chuyện này để nói là bởi thừa biết đám Ngụy Vô Tiện nhất định sẽ bẩm báo lại chuyện này cho trưởng bối, qua đó nếu cậu chọn vấn đề này để mở đầu thì chắc chắn sẽ gặp được chủ nhân Giang gia.

   "Thế nào? Giang tông chủ không thể gặp ta sao?" Mắt thấy Tam sư đệ im lặng một hồi lâu, Kim tiểu tông chủ liền chủ động mở miệng đánh tan bầu không khí yên tĩnh.

   Tam sư đệ phân vân đôi chút, cuối cùng vẫn là lựa chọn nói thật: "Thú thật với huynh đài, tông chủ hiện tại không ở trong Liên Hoa Ổ, từ sáng sớm ngài ấy đã cùng với một số đồ đệ đi đến phía Tây xử lý công việc, hiện trong Liên Hoa Ổ ngoại trừ các môn sinh bọn ta ra thì chỉ có chủ mẫu Giang thị Ngu phu nhân thôi."

   Tam sư đệ dừng lại suy nghĩ một chút rồi lại tiếp tục: "Tông chủ bọn họ chắc tầm giờ cơm trưa sẽ về, huynh nếu là thực sự gấp thì bây giờ ta có thể lập tức bẩm báo để huynh đi gặp phu nhân..."

   "Nếu vậy thì không cần đâu, ta có thể chờ đến khi Giang tông chủ trở về, hiện tại không cần phiền đến Giang phu nhân."

   Tam sư đệ khi nghe thấy cách Kim Lăng gọi Ngu Tử Diên thì phút chốc ngẩn người, song hắn cũng không tỏ ra ý kiến gì, chỉ đáp lại: "Đa tạ huynh đài đã thông cảm, nhưng mà trước mắt thì ta vẫn cần phải báo lại cho phu nhân biết. Huynh tạm thời hãy ở lại phòng nghỉ cho khách nghỉ ngơi một chút đi, khoảng non nửa canh giờ tới sẽ có người đến dẫn huynh đi gặp tông chủ. Từ giờ cho đến lúc đó thì huynh cứ thoải mái dưỡng sức, tự nhiên như ở nhà nhé."

   Kim Lăng cảm tạ Tam sư đệ, hai người nói thêm vài ba câu nữa thì Tam sư đệ liền đi đến chỗ Ngu phu nhân, còn Lục sư đệ thì dẫn Kim Lăng về phòng nghỉ cho khách của Liên Hoa Ổ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net