Chương 6 : Nhĩ thị thùy đích bạch y thiếu niên?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Chàng là ai bạch y thiếu niên?)

Tương Nhu trong cơn mơ màng tỉnh lại, cảm thấy có thứ gì đó ẩm ướt từ trán truyền tới. Nàng nặng nề nhấc một tay sờ sờ lên trán để cảm nhận. Ra là chiếc khăn ẩm có chút lành lạnh rồi cầm lấy khăn vứt sang bên cạnh.

Toàn thân đau nhức, đầu thì quay cuồng. Không khí xung quanh nóng nực, mịt mờ kết hợp với thứ ánh sáng le lói của cây nến trên giá càng làm không gian trở nên hư ảo hơn. Sầu đời thật, nàng sắp phải xuống âm ti báo danh ư?.

Đang mải cảm thán với đời, Tương Nhu chợt nghe thấy có tiếng bước chân đang đi về phía mình. Không lẽ Hắc Bạch Vô Thường đến rước nàng về âm ti?. Suy nghĩ ấy tuy là thoáng qua nhưng lại làm nàng không tự chủ được mà bật dậy, khua khoắng tay  định túm lấy người đối diện.

Nhưng do thình lình ngồi dậy khiến nàng chóng mặt nên đã mất trọng tâm. Thành ra thay vì túm lại thành hành động nhào sang người ta, mặt cứ vậy mà đập thẳng vào ngực đối phương.

Một thoáng quay cuồng qua đi, trước mắt nàng hiện lên một mảng y phục trắng muốt làm Tương Nhu phải lầm bầm, dụi dụi đầu lên đấy: "Thiên a, trắng toát thế này đích thị Bạch Vô Thường rồi. Sốt ruột ta mãi chưa xuống đấy nên phái hắn đến đón ta đấy à?. Ây ya sờ cái dáng này là biết hắn lớn lên mặt tiền đẹp rồi. Sớm biết vậy ta đã nhanh chân đi báo danh rồi".

"Ngươi còn không buông ra là người của Lam gia cho ngươi mồ yên mả đẹp thật đấy. Mà quái lạ, ta đốt dược hương có mấy nén quèn, thế nào lại như cháy nhà khói bay mù mịt thế này". Huyễn Trì vừa nói oang oang vừa đưa tay xua xua khí đi vào. Kế đến là Yên Chi bước vào liền đi mở khắp các cửa cho thông khí.

Nghe có tiếng người, thậm chí còn là giọng nói rất quen thuộc, Tương Nhu liền bỏ cái tay đang không yên phận bám víu đối phương xuống, thò mặt ra nhòm: "Ra là các ngươi. Ta bảo rồi, đừng nhớ thương ta, ta chỉ là huyền thoại thôi. Thật là, chôn hoa người bảo ngẩn ngơ, sau này ta chết ai là người chôn(1) ?. Chưa gì đã muốn theo ta đi hít nhang khói, thế lấy ai ở lại phúng điếu đây?".

Huyễn Trì nghe vậy liền ngây ra: "Không lẽ ngã đến ngu người rồi sao?. Lam công tử mau thi trâm nối lại mạch cho nàng ta đi. Chắc bị đứt vài cái kinh mạch nào đó rồi".

Huyễn Trì dứt lời, Tương Nhu liền nghe thấy người mặc một thân bạch y đối diện khẽ cười, đưa tay lên chỉnh trang lại những sợi tóc lòa xòa trước mặt Tương Nhu rồi nâng tay hữu lễ chào mọi người, sau đó rời khỏi phòng.

"Không lẽ sợ ta quá xinh đẹp, xuống đó sẽ làm âm ti gà bay chó nhảy nên không thu ta nữa?". Tương Nhu him híp mắt nhìn theo bóng trắng dời đi đó mà có một sự hoài nghi nhẹ ngay lúc này.

Nghe Tương Nhu tự cho là đúng nói vậy, Huyễn Trì bước tới cạnh giường lay lay nàng: "Tỉnh, tỉnh đi. Ngươi nói xem thần trí của ngươi rơi rớt chỗ nào, ta cầm chổi đi hốt về cho ngươi". 

Yên Chi đang mở tung các cửa cho gió lùa vào, nghe vậy liền nói: "Lam đại công tử đã nói đốt một nén dược hương. Đệ lại nhanh nhảu đốt nguyên bó mới thành ra vậy đấy. Để lâu chút nữa không khéo Tương Nhu thành thịt hun khói rồi". Dứt lời Yên Chi liền tiến về giường cầm khăn nhúng qua chút nước rồi thấm nhẹ lên mặt Tương Nhu nhằm giúp Tương Nhu tỉnh táo trở lại.

Thấy thế Huyễn Trì liền phản bác: "Tỷ tỷ, chúng ta là mời đại công tử cùng đến để xem nàng ấy thế nào. Ai biết được nàng ấy trong thời gian ngắn ngủi đó đã làm gì hoàng hoa đại công tử nhà người ta mà khiến hắn rời đi gấp gáp như vội đi đầu thai vậy".

Yên Chi nghe thế liền quay ra lừ mắt với Huyễn Trì. Hắn thấy vậy liền thức thời ngậm miệng, tìm đại lí do nào đó rồi rời khỏi phòng. 

Thấy Huyễn Trì rời đi, Yên Chi liền lên tiếng: "Giờ là đầu giờ Tuất (2). Ngươi ngất xỉu một cách triệt để đến nỗi quá cả giờ cơm chiều. Vẫn là bên Lam gia thấy ngươi ngất ra đấy chưa tỉnh liền sai người mang ít cơm canh rau dưa tới, khi nào tỉnh thì ngươi có cái lót dạ. Chứ bình thường không có mặt ở nhà ăn đúng giờ là không được ăn nữa đâu. Đồ ăn thanh đạm, không được kén chọn đâu đấy".

Được Yên Chi "hầu" rửa mặt, Tương Nhu có chút tỉnh táo trở lại, nhìn nhận ra vấn đề, liền hậm hực: "Cái thứ hương nhiệm màu gì đây không biết, nếu không phải nhớ ta đang ở Cô Tô Lam thị, ta còn tưởng mình vừa bị bán vào trốn trăng gió phố hoa rồi chứ. Mà ta được quyền kén chọn chắc. Chúng ta ở đây tận hai năm đấy. Khéo khi lúc về nhà lại mang một vẻ toàn thân trên dưới đều toát lên vẻ cấm dục cũng nên".

Yên Chi nghe vậy chỉ lắc đầu. Sợ Tương Nhu mới tỉnh lại không có khí lực liền mang đồ ăn trong lồng đựng đặt lên giường cho Tương Nhu.
Sau đó kể sơ qua về việc phân phòng ở sẽ như quy củ cũ ở đây là phân khu nam và khu nữ riêng biệt, mỗi người một phòng. Rồi nói sơ qua gia phục (3) mang màu gì là đại diện cho nhà ai. Cuối cùng là đề cập qua gia quy Lam gia. Tương Nhu vừa ăn vừa nghe mà cảm giác khuôn mặt mình sắp xanh mươn mướt như đĩa rau trước mặt. 

Khi thu dọn bát đĩa Yên Chi còn định nói thêm về giờ giấc, nhưng lại thấy Tương Nhu đáp luôn: "Lam gia làm giờ Mão, giờ Hợi nghỉ, không được đến trễ. Rồi rồi ta biết rồi, ngày mai ta sẽ đến Lan thất nghe giảng đúng giờ. Cảm ơn ngươi. Giờ ngươi về phòng nghỉ ngơi đi a~". Nói xong liền thấy Tương Nhu nằm phịch xuống dang tứ chi chữ đại.

Yên Chi nhìn mà cảm thấy là lạ. Mình chưa từng đề cập qua giờ giấc và địa điểm nghe giảng, thế mà Tương Nhu lại đáp đúng hết. Nhưng rồi Yên Chi vẫn là chẳng suy nghĩ gì nhiều, nhún vai ra chiều thôi kệ rồi tắt nến đóng cửa đi ra ngoài.

Còn về Tương Nhu sau khi Yên Chi rời khỏi nàng liền đánh một cái thở dài thườn thượt. Ôi thần linh hiển linh, nàng hẳn là xuyên thủng vào tiểu thuyết Ma đạo tổ sư của Khứu mama thật trăm phần nghìn rồi. Chỉ là bối cảnh thì đúng nhưng vách đá Quy huấn kia viết 2000 điều quy là thế quái nào???. Vậy đây đang là thời gian mấy trăm năm sau hay là mấy trăm năm trước so với tiểu thuyết vậy?.
Càng nghĩ càng thấy nhức nhối các nếp nhăn trên bề mặt não mà. Thật khổ tâm hết sức. Nhân loại nào có viên con nhộng tuần hoàn não (4) không, tuồn mặt hàng này ngay cho nàng đi a~.

Và cứ thế Tương Nhu lăn lộn trên giường mãi đến khi mơ màng chìm vào giấc ngủ vẫn còn có câu hỏi lởn vởn trong đầu: Còn thiếu niên mặc đồ trắng như Bạch Vô Thường đó quên không hỏi tên rồi.

* Chú thích:

1. Chôn hoa người bảo ngẩn ngơ, sau này ta chết ai là người chôn: Là câu kinh điển trong Khúc hát chôn hoa mà Lâm Đại Ngọc hát trong Hồng Lâu Mộng.

2. Đầu giờ Tuất: 19h (7 giờ tối)

*Các giờ trong ngày:

- Tý: Từ 23 giờ đến 1 giờ sáng

- Sửu: Từ 1 giờ đến 3 giờ sáng

- Dần: Từ 3 giờ đến 5 giờ sáng

- Mão: Từ 5 giờ đến 7 giờ sáng

- Thìn: Từ 7 giờ đến 9 giờ sáng

- Tỵ: Từ 9 giờ đến 11 giờ sáng

- Ngọ: Từ 11 giờ đến 13 giờ trưa

- Mùi: Từ 13 giờ đến15 giờ xế trưa

- Thân: Từ 15 giờ đến 17 giờ chiều

- Dậu: Từ 17 giờ đến 19 giờ tối

- Tuất: Từ 19 giờ đến 21 giờ tối

- Hợi: Từ 21 giờ đến 23 giờ khuya

3. Gia phục: quần áo mang nét riêng của gia môn. (Nôm na bây giờ hiểu thì là đồng phục).

4. Viên con nhộng tuần hoàn não: Là thuốc có dạng như hình. Còn tuần hoàn não là thuốc điều trị các bệnh như thiếu máu não, hay đau đầu, hoa mắt chóng mặt, mất ngủ,...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC