Chương 14: Không được mềm lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, cả Vân Thâm Bất Tri Xứ đều vui mừng, nhưng ngoài mặt, Lam Khải Nhân vẫn phải mời hắn đến Đại sảnh, trước mặt toàn bộ những trưởng lão gia tộc lẫn đệ tử nội ngoại môn trình bày sự việc một lượt.

Ừm... câu chuyện tình yêu cảm động trời xanh, ghi danh sử sách của bọn hắn, giờ phải trước mặt toàn dân thiên hạ nói ra... mặt mũi của lão tổ bị vứt cho Tiên Tử gặm rồi!

Tối hôm trước ngày "chiếu cáo thiên hạ" về chiến tích tình yêu của đôi đạo lữ ba ngày, ở Tĩnh Thất, Ngụy Vô Tiện nằm gọn trong vòng tay Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm! Thật sự phải kể hết tất cả mọi chuyện sao?"

Lam Vong Cơ: "Ngươi không muốn?"

Ngụy Vô Tiện nghe được sự mất hứng trong giọng nói của y vội vàng chữa cháy, cuống quýt lắc đầu xua tay: "Không không không! À mà cũng phải! À mà... Ây da Lam Trạm à! Nếu kể hết thì kể thế nào đây? Nói ta mười sau năm trước lúc chết rồi thì theo ngươi về Vân Thâm Bất Tri Xứ, sau đó phát hiện ra Âm Thiết liền đem tà khí nhồi hết vào trong đó vể trả lời vấn linh của ngươi sao?"

Lam Vong Cơ: "Nói vậy không được sao?"

Ngụy Vô Tiện: "Thanh danh của ta nát bét rồi, tuy đã được Hàm Quang Quân ngươi giúp ta rửa sạch, nhưng suy cho cùng vẫn là Di Lăng Lão Tổ, suy cho cùng cái tiếng phong lưu của ta vẫn vang danh thiên hạ. Nếu nói ra như vậy, vậy thì Lam Trạm ngươi phải làm sao đây? Ngươi hiện giờ là Tiên Đốc, mang cái danh đoạn tụ, lại còn kết đạo lữ cùng một kẻ như ta, bách gia sẽ nghĩ ra sao đây? Họ làm sao mà phục ngươi đây? Còn nữa, thúc phụ ngươi ghét ta, lẽ nào lão đồng ý cho chúng ta sao?"

Nhưng chẳng lẽ, chúng ta lưỡng tình tương duyệt, lại vẫn là không có kết quả?

Kiếp trước, Ngụy Vô Tiện đối với Lam Vong Cơ là động tâm.

Kiếp này, khi quên đã hết mọi chuyện, hắn vẫn một lần nữa chọn động tâm với Lam Vong Cơ.

Đối với Lam Vong Cơ, hắn là chấp niệm suốt đời này. Đối với Ngụy Vô Tiện, y là chấp niệm cả hai kiếp.

Lam Vong Cơ nhận ra được tâm trạng Ngụy Vô Tiện không tốt, y ôm hắn chặt hơn, vỗ về trấn an: "Không sao. Có ngươi là đủ rồi."

Ngụy Vô Tiện cảm thấy trái tim mình như được ngâm trong hồ nước ấm, vô cùng thoải mãi, nhẹ nhõm. Hắn nhớ lại đêm tuyết hôm ấy, cũng ở Tĩnh Thất, lúc Ngụy Vô Tiện dưỡng thưỡng sau khi bị Kim Như Lan đâm một kiếm ở Kim Lân Đài, hắn từng cũng từng cảm thấy "Đời ngày có một người tri kỉ thôi, đủ rồi!"

Ngụy Vô Tiện đặt hai tay lên má Lam Vong Cơ, khóe miệng còn vương ý cười, nói: "Ngươi thật tốt! Lam Trạm!"

Ngày sau đó, Ngụy Vô Tiện đột nhiên bị gọi tới Nhã Thất, vô cùng miễn cưỡng kể ra toàn bộ câu chuyện tình như trong thoại bản cho Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần nghe. Hắn vừa kể vừa như đứa trẻ con vừa di gây họa đang kể lại tội trạng cho mẫu thân đại nhân, run cầm cập, cứ vài câu là lại lén liếc bộ râu run đến lợi hại. Trong mắt Ngụy Vô Tiện, nó chẳng khác nào sắp biến thành đoản đao cắm thẳng vào hắn cả.

Ngụy Vô Tiện cố tình lược bỏ tất cả các chi tiết có thể khiến cho Lam Khải Nhân tức hộc máu hoặc một cước đạp hắn bay ra ngoài. Cuối cùng, trước sát khí đằng đằng của lão, hắn cũng an toàn kể xong mọi chuyện.

Ngụy Vô Tiện dứt lời, cả Nhã Thất là một mảnh tịch mịch. Một con gió nhẹ thổi vào cũng khiến cho hắn cảm tưởng như có thứ gì đó thật rùng rợn. Cuộc đời Di Lăng Lão Tổ từng sống tại Loạn Táng Cương, từng đơn thương độc mã một người một sáo ngự ngàn vạn hung thi một lúc, hiện tại lại cảm thấy thật sợ sệt. Lam Vong Cơ không nói, Lam Hi Thần không nói, Lam Khải Nhân lại càng yên lựng, Ngụy Vô Tiện đoán mình chết chắc rồi. Giống như lần trước xin phép lão ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, chân cẳng run như muốn nhũn cả ra thanh nước, chỉ hận không thể trực tiếp trèo cửa sổ vọt ra ngoài.

Đột nhiên, tay hắn bị một thứ gì đó đụng phải, dư âm của trận gió nhẹ ban nãy chưa tan làm suýt chút nữa thì hét cả lên, sau lại vì một chút lí trí còn lại mà miễn cưỡng lấy tay bịt kín miệng, sắc mặt xanh xanh trắng trắng đỏ đỏ biến chuyển liên hồn như con tắc kè hoa, một lời khó mà tả nổi.

Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Ngụy Anh! Bình tĩnh!"

Được rồi! Ngụy Anh của ngươi đã bình tĩnh lại, nhưng hắn sắp bị thúc phụ ngươi cắt cổ rồi!

Cái không khí này... Cái không khí này... ngột ngạt chết Tiện Tiện rồi!

Lam Hi Thần: "Mọi chuyện chúng ta đã rõ, nhưng không tiện nói cho quá nhiều người, hôm đó Ngụy công tử kể vắn tắt lại là được. Ngươi vừa trọng thương, sức khỏe còn yếu, về nghỉ ngơi đi."

Huynh trưởng tốt! Huynh trưởng tốt! Trạch Vu Quân quả nhiên lợi hại! Một lời liền có thể giải quyết hết mớ bòng bong này.

Ngụy Vô Tiện sau nửa tháng ngủ quên, tuy nhớ lại được rất nhiều mảnh kí ức, nhưng đã sỡm quên đi lời tuyên thệ của hắn lúc trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ này - tuân thủ gia quy. Vừa ra khỏi Nhã Thất, hắn liền gào mồm lên dựa lưng vào vị bạch y bên cạnh kể lể: "Ngột chết ta rồi! Ngươi đứng đó chắc chắn có thể nhìn thấy ánh mắt của thúc phụ ngươi, quá đáng sợ! Ngươi không biết, lúc đó ta còn tưởng lão sẽ một kiếm đâm chết ta luôn. Đến giờ vẫn không hiểu vì sao còn bảo toàn được mạng, sởn hết cả gai ốc." Vừa nói, hắn còn ôm tay lại xoa xoa, làm bộ như rất lạnh. Lam Vong Cơ liền vòng tay, ôm trọn hắn vào lòng.

Lam Vong Cơ: "Sẽ không."

Là Lam Khải Nhân sẽ không rút kiếm với hắn?

Hay là y sẽ không để hắn bị lão đâm chết?

Nhưng là ý nào thì câu ản ủi này vẫn rất hữu dụng nha.

Ngụy Vo Tiện vui vẻ, tung tăng chạy lên trước mặt Lam Vong Cơ, chắp tay ra sau lưng nhìn nhìn y, rồi đột nhiên phóng tới, hôn chóc lên môi y một cái.

"Aaaaa!"

Ngụy Vô Tiện giật nảy mình, đu luôn lên người Lam Vong Cơ.

Đùa chứ, hắn vừa đi ra từ chốn âm tào địa phủ, đáng sợ lắm có biết không, tiếng la thất thanh như vậy thật quá dọa người đi.

"Ngụ... Ngụy.... Ngụy Vô Tiện... ngươi... ngươi..."

"Giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi còn dám... dám dở trò gian tà với Hàm... Hàm... Hàm Quang Quân... ngươi... ngươi..."

Chữ "ngươi" lặp đi lặp lại cả nửa ngày vẫn không nói được cho hết vế, Ngụy Vô Tiện nghe giọng nói có phần quen thuộc này mới quay mặt lại xem người đến.

À! Là Lam Cảnh Nghi!

Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn Lam Vong Cơ, cười một cái rồi nhảy xuống, tiến lại chỗ của nhóc con đang quay lưng lại phía hắn, một tay che mắt, một tay chỉ ngược lại ra phía sau. Không cần nhìn cũng biết mặt tiểu tử này đỏ lắm rồi. Hắn từng bước tiến lại gần, đập vào vai Lam Cảnh Nghi, hỏi: "Này! Cảnh Nghi! Ngươi thấy cái gì rồi!"

Lời nói này không mang tính uy hiếp, đơn thuần là một câu hỏi bình thường, với cái giọng điệu và bản mặt cà lơ phất phơ của Ngụy Vô Tiện lại càng chẳng đáng sợ gì cho cam, vậy mà nhóc kia lại giật nảy mình, chạy chối chết.

Ngụy Vô Tiện thừa biết, với cái bộ dạng đó, chắc chắn nó đã thấy hết rồi, chỉ là muốn trêu chọc thiếu niên này một chút, không ngờ lại phản ứng dữ dội như vậy. Hắn liền gọi với theo: "Cảnh Nghi! Ngươi từ từ một chút! Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm chạy nhanh!"

Uổng cho hắn còn nghĩ nhóc con này có thể "kế nghiệp" hắn quậy tung Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Hò hét xong, hắn quay đầu về phía Lam Vong Cơ, choảng tay lên cổ y. lam Vong Cơ cũng vô cùng phối hợp ôm lấy eo hắn, Ngụy Vô Tiện lại cười, một nụ cười còn trong trẻo hơn nước hồ, rực rỡ hơn nắng hạ, hắn nói: "Lam Trạm! Cảnh Nghi thấy rồi. Làm sao đây?"

Lam Vong Cơ hình như thoảng mỉm cười, nhéo một cái nói: "Hồ náo!"

Cùng là lời mắng, nhưng nghe sao mà nó ngọt ngào, sủng ninh, khác xa với ngày trước lúc hắn nghe giảng. Ngụy Vô Tiện làm bộ giận dỗi, rút tay lại, tiện lay kéo theo sợi mạt ngạch mây cuốn mà nghịch ngợm, chu môi nói: "Vậy thì từ sau ta sẽ không hôn Lam nhị ca ca nữa, không hôn Lam nhị ca ca nữa, được không?"

Lam Vong Cơ cũng đặt môi mình lên môi hắn, nói: "Trả cho ngươi."

Ngụy Vô Tiện vui muốn bay lên tận Cửu trùng thiên, ôm lấy tay y dụi dụi: "Lam Trạm ngươi đáng yêu chết mất!"

.

Tối nay, Lam Vong Cơ lại mang đến cho Ngụy Vô Tiện dược thiện. Điều đáng sợ nhất Vân Thâm Bất Tri Xứ chính là đồ ăn.

Ngụy Vô Tiện vẫn ngoan ngoãn ăn, không đòi hỏi nhiều, nhưng quả thực là chẳng được bao nhiêu. Hắn nghĩ, giờ hắn đã quyết định ở lại Lam gia, ở bên Lam Vong Cơ, cũng phải làm quen với đồ ăn ở đây, không thể giở trò như hồi còn dự thính. Cùng lắm, thi thoảng hắn sẽ xin y cho hắn xuống Thái Y Trấn chơi, mua một ít đồ ăn cho đỡ thèm. Lam Vong Cơ vì hắn mà làm nhiều việc như vậy, chỉ là chút dược thiện chẳng lẽ lại hạ được Di Lăng Lão Tổ ta sao?

Nghĩ là vậy, nhưng cái thứ đắng ngắt này chẳng thể vừa miệng hắn. Ngụy Vô Tiện vừa ăn xong đã đi đến bên "mật thất" trong phòng Lam Vong Cơ, lật ra lấy một vò Thiên Tử Tiếu. Hương rượu thơm nồng lan ra lởn vởn quanh cánh mũi khiến hắn hào hứng hẳn lên. Ngụy Vô Tiện hít hà vài cái rồi ngửa cổ ra uống.

"Ngụy Anh!"

Cánh tay đang đưa lên không trung bỗng bị giữ chặt lấy, hắn nghe Lam Vong Cơ từ tốn nói: "Không được! Ngươi vừa bị thương."

Ngụy Vô Tiện nham nhở cười: "Lam Trạm à! Ta khỏe rồi mà! Ngươi nhìn đi! Hơn nữa ta cũng nhịn rượu nửa tháng rồi đó, ngươi thương ta chút đi! Cho ta uống một xíu thôi! Chỉ... một vò! Hay nửa vò! Ây da Lam Trạm tốt à!..."

Lam Vong Cơ vẫn kiên quyết giữ lấy vò rượu không cho hắn uống, mặc cho Ngụy Vô Tiện nằm ườn ra cố gắng giữ lấy, ánh mặt vô cùng ủy khuất.

"Chết tiệt! Sao tay tiểu cổ hủ lại khỏe thế này!" Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ.

Không được! Lam Trạm khỏe như vậy chắc chắn không thể lấy cứng đối cứng được, phải lấy nhu khắc cương.

Ngụy Vô Tiện làm mặt mất hứng buông vò Thiên Tử Tiếu ra, dứt khoát xoay lưng lại với Lam Vong Cơ, làm bộ giận dỗi. Lam Vong Cơ thấy hắn hành sự như vậy thoáng khựng lại, tên này mấy ngày nay vẫn luôn ngoan ngoãn, hôm nay tỏ ra thái độ nwh vậy, chắc là nhịn hết nổi rồi. Nhìn bóng lưng ấy, y thoáng chốc thở dài. Thôi vậy!

Lam Vong Cơ cầm theo Thiên Tử Tiếu đến bên bàn, lấy ra một chén nhỏ, rót vào.

Ngụy Vô Tiện lén lút cười trộm. Quả nhiên Lam Trạm vô cùng ngốc!

Lam Vong Cơ: "Chỉ một chén!"

Lời này nói ra, nghe giống như mệnh lệnh, khó mà cự tuyệt. Được rồi, một chén thì một chén, có còn hơn không. Ngụy Vô Tiện tiếp tục giả bộ phụng phịu, miễn cưỡng đi lại bàn, sau đó nâng niu chén rượu, ngửi ngửi, vô cùng tiếc nuối nhìn nhìn rồi mới nốc cạn.

Còn không đủ lót dạ!

Nhìn bộ dạng này của hắn, Lam Vong Cơ cũng chẳng biết làm gì. Muốn yêu chiều hắn, sủng hắn, nhưng cũng không thể để hắn tùy tiện như vậy, thân thể sau khi trùng sinh vốn yếu ớt, nếu cứ không điều độ, chỉ sợ... lại thêm sau lần nội thương này, thân thể hắn có dị tượng... Không phải muốn giấu hắn, chẳng qua là y muốn điều tra cho rõ ngọn ngành rồi mới nói cho hắn biết.

Tóm lại, hiện tại, y nhất định không thể nhún nhường trước Ngụy Vô Tiện, không thể để hắn tiếp tục làm càn, sử dụng thân thể mình một cách vô tội vạ như vậy được. Nhưng hắn đối với y có mị lực quá lớn, chỉ cần nhìn thấy Ngụy Vô Tiện thôi là tâm Lam Vong Cơn đã muốn nhũn ra, không tự chủ được mà làm theo ý hắn. Vậy nên, Lam Vong Cơ quyết định sẽ không nhìn hắn nữa.

Không được mềm lòng! Không được mềm lòng! Không được mềm lòng!

Lam Vong Cơ thầm niệm gia quy trong đầu, cố gắng giữ thanh tỉnh.

Đợi mãi không thấy Lam Vong Cơ mở lời dỗ dành, cũng không thấy y có bất cứ biểu hiện nào là an ủi hắn, Ngụy Vô Tiện thành ra giận thật. Y bình thường ít nói, nhưng từng hành động, cử chỉ đều là nhường nhịn hắn, sủng nịnh hắn, vậy mà giờ đến nhìn cũng không thèm.

Hắn biết, Lam Vong Cơ không cho hăn uống rượu là vì muốn tốt cho hắn, nhưng hắn thực sự không sao hết, nếu không muốn nói là thậm trí còn cảm thấy tốt lên. Có lẽ do ở Vân Thâm Bất Tri Xứ linh khí dồi dào nên hắn hồi phục rất tốt, còn cảm nhận được trong cơ thể có một chút linh lực đang lưu chuyển. Lam Vong Cơ quá bảo bọc Ngụy Vô Tiện khiến hắn cảm thấy bản thân đối với y giống như gánh nặng vậy, lại còn khiến con người ưa tự do của hắn có chút không thoải mái. Ngụy Vô Tiện biết, nếu hắn muốn cùng Lam Vong Cơ sống đến răng long đầu bạc, hắn sẽ phải gò bó nhiều, hắn cũng nguyện ý tự kìm hãm bản thân. Nhưng hắn không muốn chỉ có mình Lam Vong Cơ bỏ tâm tư ra đối với hắn, bản thân Ngụy Vô Tiện cũng muốn san sẻ với y.

Hai ngươi mỗi người một ý nghĩ, cứ vậy mà giữ yên lặng.

Lam Vong Cơ vì chấp niệm mười sáu năm mà luôn sợ hãi hắn sẽ đột nhiên biến mất, muốn bảo hộ hắn thật chu toàn, không để hắn phải nhận bất cứ tổn thương nào dù là nhỏ nhất. Nhưng đối với Ngụy Vô Tiện, hắn lẽ nào đối với Lam Vong Cơ không có chấp niệm? Chứng kiến người mình thương vì mình mà chịu nhiều dằn vặt, suốt mười sáu năm, chấp niệm của hắn là bù đắp, bù đắp về quãng thời gian đau khổ kia...

Giờ Hợi đã điểm, Tĩnh Thất rộng lớn, nhưng lại chỉ có một giường.

Từ lúc xác định quan hệ, cả hai vẫn luôn chen chúc nhau mà ngủ. Giường của Lam Vong Cơ rất rộng, hai nam nhân thân cao bảy thước này cùng nằm cũng vẫn vô cùng thoải mái, chỉ là đôi phu phu vừa sau trùng trùng điệp điệp gian nguy, tình nồng ý đậm cứ thích dính sát vào một chỗ mà ngủ, ôm ôm ấp ấp không rời. Mới được mấy ngày, nhưng cũng đã thành thói quen...

Ngụy Vô Tiện hậm hực không thôi, lúc này vô cùng lúng túng. Bây giờ ngủ ra sao? Người trên giường, người dưới đất? Hay là chuyển đi phòng khác? Đây là phòng Lam Vong Cơ, giường cũng là của y, theo lí mà nói không thể để y đi phòng khác hay nằm dưới đất, vậy nên...

Ngụy Vô Tiện: "Ngươi... nghỉ ngơi đi."

Nói rồi, hắn quay lưng đi ra ngoài. Lam Vong Cơ giữ tay hắn lại, y hỏi: "Ngươi... đi đâu?"

Ngụy Vô Tiện: "Ta thấy hơi ngột ngạt, muốn đi dạo một chút."

Lam Vong Cơ: "Đêm lạnh."

Ngụy Vô Tiện: "Ta không sao hết, không phải gia quy nói giờ Hợi là phải ngủ sao, ngươi ngủ trước đi."

Nói rồi, hắn cứ vậy bước ra ngoài.

Lam Vong Cơ thở dài, vào trong lấy ra một cái áo khoác rồi không chậm chễ đuổi theo hắn.

Ngụy Vô Tiện vốn quen sống vùng Di Lăng, Vân Mộng, ấm áp hơn Cô Tô rất nhiều, thân thể hắn hiện giờ còn không có kim đan, gió đêm thồi qua có chút lạnh buốt. Lam Vong Cơ đem tấm áo choàng khoác lên vai hắn, ôn tồn nói: "Đêm lạnh, ngươi lần sau nhớ mang thêm áo."

Rõ ràng là đang giận, vậy mà trong đầu hắn lại có một tia đắc ý xẹt qua.

Chết tiệt! Chiêu lạt mềm buộc chặt gì đây?

Không được mềm lòng! Không được mềm lòng! Không được mềm lòng!

Ngụy Vô Tiện gỡ chiếc áo trên vai ra, vắt lại lên tay Lam Vong Cơ nói: "Tiên đốc đại nhân chú ý thân thể, Tiên môn bách gia đều dựa vào ngài, không cần quản tên vô danh tiểu tốt ta."

Nói rồi, hắn cứ vậy mà đi một mạch.

Tiến đốc? Thật xa cách, xem ra hắn giận thật rồi!

Ngụy Vô Tiện cứ đi lòng vòng lung tung, gặp lối rẽ thì rẽ, vốn chẳng có ý định gì. Vân Thâm Bất Tri Xứ đã vào giờ giới nghiêm, nếu không phải có vị vẫn đang đi phía sau hắn, chắc chắn đã bị bắt quay lại Tĩnh Thất rồi. Đi một hồi vậy mà lại ra đến Lãnh Tuyền.

Gió đêm lạnh lẽo, ở Lãnh Tuyền lại càng như tăng lên gấp bội. Dòng nước thầm nhuần linh lực tựa như phát ra ánh quang, phản chiếu lên bóng trăng tròn vành vạnh cùng với những vì sao đêm bé nhỏ.

Lần đó ngất đi ở núi Đại Phạn, lúc tỉnh dậy là hắn gặp Lam Vong Cơ ở đây trị thương. Giơi tiên chằng chị trên tấm lưng trắng nõn ấy khiến hắn thực xót xa...

Gió lại thổi, vài chiếc lá úa khẽ buông mình, rơi vào bóng trăng trên mặt nước.

Vỡ tan!

Trăng trong nước chung quy vẫn chỉ là hư ảo, sờ không tới, với không được, so với cái thứ xa xôi trên bầu trời kia, có khác gì nhau đâu.

Không phải của mình, có cố cũng vô dụng.

Phải chăng đây vẫn là những điều Lam Vong Cơ hằng sợ hãi?...

Ngụy Vô Tiện mỉm khẽ mím môi.

Tiểu cổ hủ nặng trĩu tâm tư như vậy, xem ra hắn phải giúp y thông suốt.

Người đem tâm trí y quậy cho rối tung là hắn, hiện giờ, cũng chỉ có hắn mới có thể gỡ ra.

Ngụy Vô Tiện cúi xuống, thò tay khua khua đi bóng trăng phản chiếu. Đoạn, hắn nhảy ùm xuống nước. Lam Vong Cơ cả kinh bước đến, lại chỉ bắt được một mảnh hư không. Ngụy Vô Tiện ngóc đầu lên, khẽ mỉm cười rồi hướng tới bóng trăng mà khua mạnh, hắn nói: "Lam Trạm! Có phải ngươi sợ rằng một ngày nào đó, ta sẽ lại biến mất không? Giống như vậy, có đúng không? Ngươi sợ rằng ngươi sẽ giống như dòng nước này, chỉ có thể giữ lại là những hình ảnh hư hư ảo ảo, chỉ cần một tác động nhỏ thôi liền tan mất, đúng không?"

Lam Vong Cơ thảng thốt nhìn hắn, phần vì lo hắn sẽ lạnh, phần vì những lời kia đã chọc đến điểm yếu mềm nhất của y. Lam Vong Cơ không đáp, y chỉ gọi hắn: "Ngụy Anh! Lên đây! Lạnh!"

Ngụy Vô Tiện lắc đầu nguây nguậy, hắn lại gần phía Lam Vong Cơ, nắm lấy tay y, kéo xuống bóng trăng vừa mới lặng lại, ngoáy ngoáy mấy cái, nói: "Lam Trạm! Ta luôn không hiểu vì sao ngươi luôn bảo bọc ta như vậy, nhưng hôm nay, có lẽ ta đoán được rồi. Ngươi sợ mọi chuyện đều là giả, phải không? Mười sau năm đó ta không từ mà biệt, có phải ngươi rất sợ những điều này đều không phải sự thật, hoặc là ta sẽ lại như lần đó, bỏ lại ngươi một mình."

Nhắc lại quá khứ ấy, chốp mũi Ngụy Vô Tiện bỗng chốc cay xè, hắn khịt khịt mũi, mỉm cười thật dịu dàng, cầm tay y đặt lên ngực mình nói: "Lam Trạm ngốc! Ngươi sợ ta sẽ giống như bóng trăng đó, chạm vào liền vỡ sao? Không thể đâu, Ngụy Vô Tiện ta mình đồng da sắt, có bị đâm đến lòi ruột ra vẫn có thể đánh tiếp ba trăm hiệp, càng không phải loại giòn như lưu ly, mỏng manh như giấy. Ngươi xem, nơi đây, từ lúc ta trở lại vẫn luôn đập, vì ngươi. Ta hiện giờ là thuộc về ngươi, không phải cưỡng cầu. Cho dù ta thật sự là ánh trăng, ngươi cũng sẽ không phải là nước, ngươi sẽ là bầu trời rộng lớn trên kia, ngươi sẽ có một mặt trăng nguyên nguyên vẹn vẹn, giống như ta đang ở trước mặt ngươi, là một Ngụy Vô Tiện bằng xương bằng thịt, không phải do ngươi nhung nhớ mà tưởng tượng ra."

Ngụy Vô Tiện kéo mặt y lại, đáy mắt long lanh, hắn tiếp lời: "Vậy nên, Lam Trạm, ngươi không cần phải bảo bọc ta quá kĩ càng như vậy. Ngươi muốn bảo vệ ta, muốn che chở ta, không muốn ta vất vả, nhưng ta cũng vậy, bản thân ta, ta tự biết sức mình đến đâu, ngươi hiểu không? Chuyện hôm nay Thiên Tử Tiếu là ta sai, nhưng về sau này, về tương lai của chúng ta, ta muốn ta cùng ngươi kề vai sát cánh, lúc ta mệt thì ngươi đỡ ta, lúc ngươi buồn thì ta an ủi ngươi, chúng ta cùng nhau cố gắng, ngươi cũng đừng lo lắng lung tung nữa, được không?"

Lam Vong Cơ cúi đấu, gương mặt có chút nhẹ nhõm, có chút hạnh phúc, y kéo hắn lại gần, ngậm lấy cánh môi xinh đẹp. Mãi đến khi cảm nhận được thân thể Ngụy Vô Tiện khẽ rùng mình, có lẽ do lạnh, y mới buống hắn ra, ôn nhu nói: "Về thôi!"

Ngụy Vô Tiện gật đầu.

Hắn được Lam Vong Cơ kéo lên bờ, dùng áo choàng choàng kím từ đầu đến chân, sau đó lại được y ôm lấy sưởi ấm. Đi được một đoạn, có lẽ do cảm thấy hơi bất tiện, vị Tiên đốc đoan chính nào đó không lôi lôi kéo kéo nữa, bế phắt vị đạo lữ của y lên đem về phòng mặc cho sự phản đối của người nọ.

Vừa về đến Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ liền đi chuẩn bị nước tắm cho hắn.

Đêm lạnh lại còn dám ra Lãnh Tuyền, thật không hiểu nổi hắn nghĩ gì.

Nước tắm chuẩn bị xong, Ngụy Vô Tiện đang bị cuốn tròn như cái bánh tét được gỡ ra, thả vào thùng tắm.

Hắn thoải mái đến rên lên hừ hừ. Đùa chứ, hiện giờ hắn vô cùng hối hận về hành động hết sức xốc nổi của mình luôn. Tại sao cứ nhất thiết là phải nhảy xuống? Đường hoàng đứng nói trên bờ không được à?

Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện không động đậy gì, khẽ lay người hắn, gọi: "Ngụy Anh?"

Ngụy Vô Tiện lúc này mới phản ứng, quay đầu sang, hỏi: "Sao vậy?"

Lam Vong Cơ rời mắt khỏi thân thể hắn, hơi mất tự nhiên nói: "Tắm đi kẻo bệnh."

Ngụy Vô Tiện nổi lên tà tâm, đưa tay túm lấy đuôi mạt ngạch của y, cười cười nói: "Ta vừa giúp Hàm Quang Quân đả thông tư tưởng, hay là đổi lại Hàm Quang Quân tắm cho ta đi!"

Tai Lam Vong Cơ đỏ lên, y túm lấy vuốt hắn gỡ xuống: "Đừng náo."

Không có chút tính uy hiếp!

Ngụy Vô Tiện càng được nước lấn tới, lần lần mò mò kéo áo người ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net