Là một đôi không phải một đội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: Là một đôi không phải một đội

Tên gốc: 是一对不是一队

Tác giả: Shiba Inu là một ngôi sao nhỏ 柴犬是颗小鑫鑫

Thể loại: Hiện đại, OOC, đồng đội

CP: Mã Gia Kỳ x Đinh Trình Hâm

Edit: Âm thanh của cá nhỏ.

Không đảm bảo sát 100% so với nghĩa gốc.

Tất cả chỉ là trí tưởng tượng của tác giả. Không ghép vào người thật.

Truyện chỉ là bản dịch (không phải bản gốc) và chưa có sự cho phép của tác giả nên cảm phiền mọi người chỉ đọc thôi, không mang ra ngoài ạ.

Đinh Trình Hâm hiện tại rất không vui, bạn trai thật vất vả mới đến ghi hình chương trình, hai lần đều không cùng một đội với cậu!

Đạo diễn! Ông cố ý phải không?? Thà phá hủy mười ngôi đền cũng không được phá hủy một cuộc hôn nhân* biết không hả!?

*Nguyên văn là Phá hủy mười ngôi đền, không phá một cuộc hôn nhân (宁拆十座庙,不毁一桩婚): Đây là một tục ngữ của Trung Quốc, nghĩa là hủy hoại hôn nhân của người khác tội nghiệt rất lớn, thậm chí còn ác liệt hơn hành vi phá hủy mười ngôi đền. Vì hôn nhân ở thời cổ đại có địa vị cực kỳ cao quý, hôn nhân không chỉ là chuyện của hai vợ chồng, nó còn gánh vác trách nhiệm phụng bái tông miếu, tế tổ tiên, hạ phải truyền tông tiếp nối, trong thời cổ đại lấy tư tưởng nho giáo làm chủ, hôn nhân trở thành nền tảng của hệ thống xã hội thời bấy giờ. Vì vậy, phá hủy hôn nhân của người khác cũng là một loại phá hoại xã hội hài hòa.

"A a a a a a a a phiền quá!"

"Không sao A Trình, lần sau, lần sau khẳng định chính là một đội." Mã Gia Kỳ dỗ dành tiểu hồ ly đang xù lông, hình như cậu đặc biệt để ý chuyện mình không cùng một đội với hắn.

Đinh Trình Hâm xoay người trừng mắt nhìn hắn, người này như thế nào một chút cũng không thèm để ý.

"Mã Gia Cà (tím)! Có phải cậu căn bản không thèm để ý đến việc có cùng đội với tớ hay không!?"

Tiểu Mã ủy khuất, Tiểu Mã rõ ràng rất để ý.

"Mới không có, cậu cũng không tức giận! Cậu không phải không yêu...", Đinh Trình Hâm còn chưa nói xong đã bị Mã Gia Kỳ chặn miệng lại.

Cậu bị đè trên sô pha hôn, son môi của Mã Gia Kỳ nhiễm đến khóe miệng cậu, thoạt nhìn thực mê người.

"Không phải không được nói cái này sao?" Mã Gia Kỳ ôm Đinh Trình Hâm ngồi trên sô pha, nhìn Đinh Trình Hâm chậm rãi hô hấp.

Ở bên nhau cũng đã lâu, nhưng mèo con đôi khi cùng hắn hôn môi cũng vẫn quên cách thở. Cho nên Mã Gia Kỳ cũng sẽ không liên tục hôn cậu quá lâu, có đôi khi rất nhớ, sẽ chậm rãi ma sát cậu, đám người chậm lại một chút lại tiếp tục phủ lên.

"Tớ muốn bị cậu hôn choáng váng." Đinh Trình Hâm có một lần ghé vào ngực hắn nói, Mã Gia Kỳ dở khóc dở cười.

Trở lại hiện tại, mèo con rốt cục chậm rãi đi tới, "Tớ...chỉ muốn ở cùng đội với cậu thôi."

Thế giới luôn làm cho chúng ta đối nghịch nhau, nhưng tớ chỉ muốn cậu đứng bên cạnh tớ.

"Trái tim tớ ở phía cậu, chẳng lẽ cậu không biết sao?"

Làm sao có thể không biết, lúc ghi hình chương trình, ánh mắt anh Mã nào đó toàn bộ quá trình dính vào người bạn trai, đạo diễn hô thế nào cũng vô dụng.

"Tám cái, chỉ tám cái! Cậu phải tin tưởng đồng đội của cậu!"

"Vậy thì tám cái."

"Yo, Mã lão sư, chỉ như vậy đã lọt tai? Anh suy nghĩ Đinh lão sư gió bên gối* này cũng không thổi bao lâu a em liền đáp ứng?" Trong khoảng thời gian ghi hình, Dương Địch trêu chọc. Anh cũng không phải thật sự tức giận, chỉ là cảm thấy tình cảm của hai đứa nhỏ này rất tốt đẹp.

*Nguyên văn là 吹枕边风: Người ta thường ví những lời vợ thủ thỉ với chồng như "gió bên gối", tuy nhỏ, nhưng khiến người ta nghiêng ngả không yên. Nếu nói rõ ràng hơn, có thể coi kế này là mỹ nhân kế, dùng nhan sắc và lời thủ thỉ mà lung lạc đối phương.

Mã Gia Kỳ nhìn tiểu hồ ly vui vẻ chơi đùa với các tiền bối khác ở xa xa cười cười không nói gì.

Dương Địch vuốt bộ râu không tồn tại với vẻ mặt cao thâm khó lường: "Tốt xấu gì cũng là Mã lão sư của đội mình, thế mà lại thân ở trại Tào lòng ở đất Thục a."

*Nguyên văn là Thân ở trại Tào, lòng ở đất Thục (身在曹营心在汉): Một thành ngữ của Trung Quốc, liên quan đến võ tướng Quan Vân Trường thời Tam quốc ở Trung Quốc. Tương đương với "Người một nơi lòng dạ một nẻo."

Mã Gia Kỳ, cậu xong rồi.

"Cảm ơn các thầy cô, vất vả rồi." Thu âm xong sân khấu hợp tác, hai người chỉnh tề cúi đầu cảm ơn mọi người.

"Cái này nhìn kỹ, tớ muốn mang về." Đinh Trình Hâm trên tay quấn lấy dải ruy băng màu đen kia, là bịt mắt Mã Gia Kỳ vừa mới dùng ở trên sân khấu.

Mã Gia Kỳ nhìn bạn nhỏ nhẹ nhàng thương lượng với hắn, trong lòng cũng mềm nhũn thành một mảnh, "Bảo bối, chúng ta mua một cái nữa đi, cái này đều đã dùng qua."

"Không cần không cần, tớ muốn cái này." Đinh Trình Hâm lắc đầu như trống.

"Vì cái gì nha?"

"Bởi vì cậu đã đeo cái này."

Một câu nói cho Mã Gia Kỳ một cái bạo kích, bạn nhỏ đáng yêu này, đối với một thứ gì đó phi thường có chấp niệm. Ví dụ như cúc áo của Mã Gia Kỳ, đồ trang sức nhỏ mà Mã Gia Kỳ đeo, còn có dải ruy băng màu đen này.

Cuối cùng vẫn cầm dây mang về.

"Mã Gia Cà (tím)! Đến chơi trốn tìm!" Đinh Trình Hâm dùng dải ruy băng che mắt, ở trong phòng mò mẫm đi về phía trước.

Mã Gia Kỳ vào cửa liền nhìn thấy bạn nhỏ buộc dải ruy băng đen, áo ngủ tơ lụa màu trắng, cổ áo rộng mở lộ ra da thịt trắng như tuyết.

Đinh Trình Hâm đột nhiên bị ôm ném lên giường, vội vàng vươn tay ôm cổ Mã Gia Kỳ.

"Ê ê ê! Làm gì vậy, dọa tớ sợ chết!" Cậu đưa tay muốn cởi bỏ dải ruy băng nhưng lại bị Mã Gia Kỳ ngăn lại.

"Ưm? Mã Gia Cà (tím), làm gì...ưm...sao vậy? "

Thị giác bị tước đoạt, xúc giác trong bóng tối lờ mờ được phóng đại vô hạn. Đinh Trình Hâm cảm nhận được tay Mã Gia Kỳ từ sống lưng cậu trượt đến bên hông, vén lên một thân nóng rực, cậu thậm chí có thể cảm giác được đường viền môi của Mã Gia Kỳ, theo bên môi đến xương quai xanh, một đường ấn hạ vết tích xinh đẹp, giống như hoa mai đỏ nở trong tuyết.

Đinh Trình Hâm bị Mã Gia Kỳ quấn áo choàng tắm từ trong phòng tắm ôm ra, đã mệt đến mức không mở được mắt. Mã Gia Kỳ tỉ mỉ kéo chăn cho cậu mới tắt đèn lên giường. Đinh Trình Hâm lăn vào trong ngực hắn, mệt đến nói không rõ ràng.

"Không phải một đội cũng không sao."

"Ừm, chúng ta là một đôi."

"Ngủ ngon." Mã Gia Kỳ nhìn người nặng nề đi vào giấc ngủ, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.

Không phải một đội cũng không sao, chúng ta vĩnh viễn là một đôi, tở vĩnh viễn bên cạnh cậu.

Đinh Trình Hâm ngày hôm sau liền đem dải ruy băng kia bỏ vào trong hộp nhỏ của cậu, đừng hỏi, hỏi chính là đau thắt lưng.

Chiếc hộp chứa đầy những thứ về Mã Gia Kỳ. Chiếc cúc thứ hai của áo sơ mi, nhẫn và kẹp tai mà Mã Gia Kỳ đeo, một cánh hoa hồng đỏ, thậm chí còn có một cái nắp chai. Đó là lúc hai người bọn họ giận dỗi, Mã Gia Kỳ vì làm lành với cậu mà mua cho cậu một chai nước giải khát.

Cậu nhìn đi, tất cả mọi thứ về cậu, đối với tớ đều rất quan trọng và có ý nghĩa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net