Đưa cho ngươi khi nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Nguyệt Tịch bị dày vò một thời gian dài, rất buồn ngủ, cả người đều rất mệt mỏi, tứ chi uể oải.

Lâm Nguyệt Tịch mơ màng nhìn thấy bóng dáng của người bên trên, đang thở dốc từng hơi nặng nề. Chắc là đã mệt rồi, mừng thầm trong lòng, cuối cùng nam nhân này đã hết sức rồi.

Mắt híp lại, lim dim muốn chìm vào giấc ngủ.

Bàn tay của Mã Gia Kỳ lần nữa mơn trớn trên người Lâm Nguyệt Tịch, khiến cơ thể lần nữa trằn trọc. Mùi vị hoan ái vừa dứt, cơ thể vô cùng mẫn cảm, một chút va chạm nhẹ cũng khiến Lâm Nguyệt Tịch mềm nhũn ra, cảm giác thống khổ và khoái cảm cùng nhau xuất hiện.

Tách nhẹ chân của Lâm Nguyệt Tịch ra, lần nữa tiến vào nơi ẩm ướt, nhạy cảm.

Cơ thể như có luồng điện chạy vào, cả người Lâm Nguyệt Tịch co quắp lại.

Muốn giãy dụa thoát ra, nhưng đã không còn đủ sức lực. Chỉ "hừ...h.ừ.." vài tiếng oán trách, nhưng qua tai của Mã Gia Kỳ lại là mồi lửa tình nồng đượm.

Khiến y càng muốn tận lực, dốc sức khi dễ người này.

Mã Gia Kỳ không nhanh, không chậm mà di chuyển, cúi xuống đặt những nụ hôn xuống cơ thể ngọc ngà đã ửng đỏ, đầy vết tích do mình tạo ra. Trong lòng không khỏi tự hào, cảm giác thành tựu đó khiến y càng vui vẻ.

-"Tịch Nhi, nàng thật sự rất đẹp, thật sự không muốn rời khỏi nàng."

Giọng nói âm trầm, khàn đặc vang lên bên tai, Lâm Nguyệt Tịch chỉ muốn đem người này đạp xuống giường.

Đáng tiếc, đó chỉ là suy nghĩ, thực tế thì ngay cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích được nữa, lấy cái gì mà đạp.

Lâm Nguyệt Tịch cứ thế bị Mã Gia Kỳ chèn ép hết lần này đến lần khác, không quản nữa, cổ họng cũng rên rỉ đến khàn giọng, không thể nào nghe ra giọng của mình nữa.

Âm thanh trầm bổng, tiếng thở dốc của nam nhân, tiếng va chạm thân thiết của cơ thể dần dần không nghe rõ nữa, Lâm Nguyệt Tịch chịu không nổi mà thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, Lâm Nguyệt Tịch cuối cùng cũng tỉnh lại.

Thân thể như bị tảng đá ngàn cân đè nặng, không thể cử động, toàn thân tê dại, đau nhức như vừa bị rút hết xương.

Mắt đảo qua bên cạnh, nhìn thấy Mã Gia Kỳ đang ngủ, di dời xuống một chút, cánh tay của y đang ôm chặt lấy eo của mình.

Thảo nào nặng như vậy, ra là bị Mã Gia Kỳ biến thành gối ôm rồi.

Mã Gia Kỳ rất nhạy, cảm nhận được người bên cạnh đã tỉnh. Chầm chậm mở mắt ra, cánh tay đang đặt ở người Lâm Nguyệt Tịch dùng thêm một chút lực, kéo người vào ôm chặt trong lòng, hít nhẹ mùi hương dễ chịu của người trong lòng tỏa ra.

Lâm Nguyệt Tịch bất ngờ bị dịch chuyển, cơ thể vốn đau nhức, lại bị lực tác động cả người đều nhói đau.

Mi mắt nhíu lại, bật ra âm thanh đau đớn.

-"Nàng đau lắm à? Vậy nghỉ ngơi thêm một chút, lát nữa ta cho người đem thức ăn đến." – Mã Gia Kỳ đau xót nói, tay nhẹ xoa phần thắt lưng giúp Lâm Nguyệt Tịch.

-"Còn phải hỏi đau hay không? Sao chàng không thử đổi vị trí đi, để dùng cây đâm chàng, cắn chàng sốt thời gian dài xem coi có đau không? Còn quan tâm ta, đừng giả vờ nữa. Ta cầu xin chàng, chàng không hề quan tâm, cứ thế hành hạ ta lên bờ xuống ruộng. Giờ bảo ta nghỉ ngơi, nghỉ ngơi có tác dụng sao?" – Lâm Nguyệt Tịch bức xúc nói hết lời trong lòng, nhận ra mình đã mạo phạm Mã Gia Kỳ rồi.

Mã Gia Kỳ sững người, ta còn đang xót thương cho nàng.

Nàng vậy mà còn lớn tiếng với ta, không  chừa cho ta chút mặt mũi nào.

Mã Gia Kỳ lập tức trở mình, lập tức áp chế người phía dưới.

-"Nếu nghỉ ngơi không có tác dụng, vậy chúng ta tiếp tục."

Lâm Nguyệt Tịch sợ hãi, hai tay bấu chặt vào giường.

-"Ta không phải ý đó, ta .. ưm..."

Họa từ miệng mà ra, Lâm Nguyệt Tịch lần nữa tự đào hố chôn mình.

Đến khi tỉnh dậy, không những đau nhức mà còn đói lả người, bên cạnh giường là một mảng trống lạnh lẽo.

-"Tịch Nhi đã dậy rồi, ta đút nàng ăn." – Mã Gia Kỳ đem chén cháo ở bàn đi đến, đỡ người ngồi dậy, lần này rất ôn hòa dịu dàng.

-"Ta còn tưởng chàng sẽ nhẫn tâm bỏ đói ta, không ngờ còn được tận tay chăm sóc."

Mã Gia Kỳ đỡ người dựa vào lòng, tay khuấy cháo thổi nguội, đút cho Lâm Nguyệt Tịch: – "Bớt nói đi, muốn ta tiếp tục dạy dỗ nàng hả?"

Mã Gia Kỳ ngoài miệng trách móc Lâm Nguyệt Tịch, nhưng nội tâm đang tự trách bản thân hồ đồ.

Nhất thời vì tức giận, chỉ muốn dạy dỗ nàng ấy bài học nhỏ.

Kết quả bản thân không còn giận nữa, nhưng lại không thể kiềm chế mà triền miên ân ái.

Lúc ý thức được, thì người cũng đã ngất xỉu rồi.

.

Vừa bước ra khỏi "Diêm La Điện" để tìm Tống Á Hiên giúp đỡ, thì gặp Bạch Vô Thường.

-"Diêm Vương, cuối cùng ngài cũng ra ngoài rồi. Đây là đan dược Tống Đế Vương muốn đưa cho Diêm Hậu, thuộc hạ không dám quấy rối ngài, nên chỉ đợi bên ngoài đợi."

Mã Gia Kỳ nhận lấy đan dược, vội vàng quay bước, lại quay lại hỏi: – "Đưa cho ngươi khi nào?"

-"Vào đêm ngài cùng Diêm Hậu động phòng." – Bạch Vô Thường cung kính trả lời.

Mã Gia Kỳ: "...." hắn ta còn biết đoán trước được việc này à?

-"Ngươi đến chỗ Tống Đế Vương, hỏi xem hắn ta muốn gì thì cứ lấy, xem như ta đáp lễ."

Bạch Vô Thường lập tức nhận lệnh rời đi.

[ Tống Á Hiên: haha người bình thường chỉ có thể độc thân 100 năm, ngài nghĩ ngài độc thân mấy chục ngàn năm thì sẽ không xảy ra chuyện sao? Là do ngài đánh giá khả năng kiềm chế của bản thân quá cao, hay là ngài đã đánh giá thể lực của bản thân quá thấp vậy? ]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net