Thập Điện Diêm La Vương (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn người của Mã Gia Kỳ rước tân nương mất cả một đêm dài, mọi người đợi đến mỏi mòn cũng không thấy bóng dáng ai về.

Đột nhiên thấy Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện, theo sau là Diêm La Vương đại nhân tính khí thất thường, trên tay ngài ta còn đang bế một người.

Mọi người có thể mạnh dạng đoán ra, người trên tay chắc chắn chính là Diêm Hậu của họ.

Nhưng mà...

Kiệu hoa đâu?

Không phải đại hỉ sao?

Tân nương cứ thế bất động nằm trên tay tân lang. Làm sao có thể tiếp tục đại lễ đây?

Tần Quảng Vương thấy người về, vội đến hành lễ, sau đó hỏi nhỏ: – "Ngài xảy ra chuyện gì? Giờ lành đã qua rồi, hai người không muốn bái đường à?"

-"Không bái." – Mã Gia Kỳ ngắn gọn trả lời, chuẩn bị quay gót về phòng.

-"Không được, ngài đừng náo loạn. Đây là lễ nghi, không được làm càng." – Tần Quảng Vương cau mày, vô cùng tức giận nói.

Nhất Điện - Tần Quảng Vương: Trương Chân Nguyên là ai chứ? Là người quản lý sổ sách ghi chép tuổi thọ con người, quản lý hết tất cả chuyện lành dữ, lễ nghi của cõi U Minh.

Sao có thể để người khác vi phạm lễ nghi, dù có là Diêm Vương cũng không thể trái luật.

Làm như vậy thì còn ai coi ra gì? Âm Giới sẽ còn ra cái thể thống, tôn ti gì nữa chứ.

Mã Gia Kỳ nhíu mày, rất muốn đá bay cái tên lãi nhãi này: – "Ta không phải không muốn bái, mà là nàng ấy không đủ sức để đứng bái đâu."

Từ phía xa, có hai người đang hóng chuyện, chứng kiến một màn vừa rồi, chậm rãi đi đến.

-"Ái chà chà, Diêm Hậu mới đến, lại không biết phép tắc như vậy. Sau này bọn này làm sao dám coi trọng nàng ta đây."

Người vừa phát biểu, chính là Nhị Điện - Sở Giang Vương Đinh Trình Hâm.

Nhị Điện nổi danh là người xảo quyệt như hồ ly ngàn năm, ăn nói cũng không hề kiêng nể ai, luôn kiếm cách bày trò, nghe tiếng la hét làm thú vui.

Điện của ngài ta nằm ở phía chính Nam, nơi ở của ngài ta gọi là địa ngục "Đẳng Hoạt" hay còn gọi là "Hoạt Đại", có 16 tiểu địa ngục với các hình phạt như: nấu máu, nấu một chảo đồng, nấu nhiều chảo đồng, bỏ vô cối xay sắt, chặt khúc, gươm lá đâm, chó rừng, hổ, báo ăn thịt,...

Người đi bên cạnh cũng thêm vào câu góp vui: – "Thật muốn xem dung mạo của Diêm Hậu, xem nàng ta có giống với lời đồn là kinh tài tuyệt diễm* hay không."

*Đẹp khiến người ta phải kinh sợ.

Vừa nói, tay vừa muốn kéo tấm áo che chắn người Lâm Nguyệt Tịch ra.

Tiếc là tay chưa chạm đến, thì Mã Gia Kỳ đã lùi một bước, lập tức tránh né: – "Hạ Tuấn Lâm, ngươi chú ý thái độ, nàng ấy là nương tử của ta."

-"Giỡn thôi, ngươi đừng hung dữ như vậy. Ta không thèm người của ngươi, ta về chơi với Đinh Trình Hâm còn vui hơn."

Người này là Tứ Điện - Ngũ Quan Vương: Hạ Tuấn Lâm

Đừng để vẻ bề ngoài như thỏ con thuần khiết của ngài ấy đánh lừa, so với Nhị Điện thì ngài ấy càng có nhiều trò hơn, không thể ngừng nghịch phá, bề ngoài vô hại nhưng sở thích biến thái không kém ai.

Điện của ngài ấy nằm ở hướng Đông, nơi ở của ngài ấy được biết đến với cái tên là "Chủng Hợp Địa Ngục". Có 16 tiểu địa ngục với các hình phạt như: xiên thịt, xối nước sôi, vả sưng mặt, chặt gân xương, khứa vai lột da, khoan da thịt,...

Gần đây còn nghĩ ra trò mới đẻ phạt, nghe qua khá nhẹ nhàng hơn đó là "Trượt Nhớt Té".

Lâm Nguyệt Tịch ở trong vòng tay Mã Gia Kỳ khẽ động, là do bị ồn ảo làm tỉnh dậy.

-"Hưm..ư..m"

Âm thanh nhỏ nhẹ, yêu kiều phát ra.

Mọi người đều có thể khẳng định, bên trong đang che giấu một liên hoa tiên tử, ngay cả giọng cũng ngọt ngào như vậy, thì dung mạo chắc chắn cũng sẽ không tầm thường.

Mã Gia Kỳ kéo nhẹ vạt áo, để nhìn rõ người bên trong. Cuối cùng cũng đã tỉnh, khi nãy nhất thời không kiềm chế được, xém chút đã uống cạn máu của Lâm Nguyệt Tịch.

-"Khí sắc tệ như vậy. Diêm La Vương, ngài đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Còn chưa bái đường, ngài đã đem Diêm Hậu ra làm đồ bổ máu rồi. Phu quân tốt, phu quân tốt."

Nói xong, nhanh tay nhét vào miệng của Lâm Nguyệt Tịch một viên đan dược.

Động tác quá nhanh, Mã Gia Kỳ đang bế Lâm Nguyệt Tịch, không kịp ngăn cản.

-"Ta đang giúp nàng ấy thôi, ngài đừng có mà nổi giận với ta. Tự mà tức giận bản thân ngài đi, là ai đã khiến nàng ấy như vậy?"

Mã Gia Kỳ bị nói trúng tim đen, không thể phản bác lại điều gì.

Người vừa cho đan dược là Tống Đế Vương, ngài ấy chuyên luyện đan dược, xem như thú vui đi, nhưng đan hại người thì nhiều hơn đan cứu người.

Nên khó trách được Mã Gia Kỳ đề phòng, cũng là sợ ngài ấy nổi máu lên, độc chết Lâm Nguyệt Tịch thôi.

Tam Điện - Tống Đế Vương: Tống Á Hiên

Điện của ngài ấy nằm ở phía Đông Nam, có tên gọi là "Hắc Thần Địa Ngục".

Có 16 tiểu địa ngục với các hình phạt tương đối nhẹ nhàng như: đục sườn, nạo mặt, nạo mỡ, móc gan tim, móc mắt, lột da, căng da, cưa cẳng, rút móng, hút huyết, treo ngược, sả vai, ăn giòi, đập đầu gối, mổ tim.

Lâm Nguyệt Tịch sau khi uống đan dược, thần sắc nhanh chóng trở nên hồng hào, hoàn toàn bình phục.

-"Gia Kỳ, để ta xuống đi." – Lâm Nguyệt Tịch khôi phục thần thức, phát hiện xung quanh có quá nhiều người, da mặt mỏng không chịu được, xấu hổ đỏ ửng.

Mã Gia Kỳ tuy không muốn thả người, nhưng sợ Lâm Nguyệt Tịch thẹn quá làm càn, đành nhẹ nhàng thả nàng xuống. Chỉnh trang lại y phục và đầu tóc giúp nàng.

Mọi người có thể chính thức nhìn thấy được dung nhan Diêm Hậu rồi, so với lời đồn, tận mắt diện kiến chính là đẹp đến động lòng người, khiến người ta không thể rời mắt.

[ Bạch Vô Thường: Mùi chua lè này từ đâu phát ra?

Hắc Vô Thường: Giả mù đi, còn nhìn nữa ổng moi mắt tụi mình bây giờ. ]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net