Chương 14: Nhạn ơi! Cố bay...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngoài sảnh, Thánh Thượng bước vào. Long bào lướt ngang những hình nhân đương cung kính chào Ngài. Tất thẩy đều cuối mặt, đôi mắt nhìn theo dấu chân người làm chủ Đại Nam, người mà... may mắn... hay xui xẻo... là chồng của họ. Thánh Thượng bước nhanh về phía trước, ngồi trên chiếc ghế cao nhất. Ngài thuận tay kéo Ngô Đồng ngồi sát vào người. Đoạn, Ngài ban ngồi cho các cung tần. Đợi mọi người yên vị, Ngài quay mặt về phía Ngô Đồng:

- Trẫm có làm phiền các nàng thân mật trò chuyện không?

Ngô Đồng ra chiều nũng nịu:

- Không phiền hà gì hết, thưa Ngài. Em chỉ cho vời mọi người đến hỏi thăm chuyện trong các viện thôi. Ngài biết đó. Em bận rộn cai quản lục thượng nên không có thời gian đến từng viện hỏi han được.

- Tốt. Tốt. Nàng làm vậy là tốt. - Ngài quay xuống đối diện mọi người - Sắp tới đây, trẫm sẽ phong Ngô Đồng làm hoàng hậu. Các nàng phải hết sức nghe theo lời khuyên bảo của Ngô Đồng Phi. Biết chưa?

- Chúng em xin nghe. - Mọi người đồng thanh.

- Tốt. Tốt.

Ngài liền quay lại phía Ngô Đồng. Đôi mắt sáng ngời này quả thật khiến Ngài mê mẫn. Hiệu Nguyệt khẽ thở dài. Nàng cúi xuống vuốt lại nếp nhăn trên áo thì nghe Ngài hỏi:

- Có chuyện gì khiến nàng bận tâm à?

- Thưa Ngài. - Ngô Đồng trả lời. - Chẳng là chuyện của các bà chúa. Tĩnh Hảo ham chơi, khiến cho Nhàn Yên ngất xỉu. - Nhìn Ngài hơi nhíu mày, Ngô Đồng tiếp tục. - Em đang định trách phạt xuống, nhưng Hiệu Nguyệt có vẻ không cam tâm.

Tiếng Thánh Thượng lạnh lùng vang lên bên tai:

- Hiệu Nguyệt. Tại sao nàng lại như vậy?

Nguyệt đứng lên:

- Em đã nói rất nhiều rồi. Là Tĩnh Hảo không cố tình...

Ngài đập tay lên mặt bàn. Nàng cúi đầu không nói nữa. Nàng không biết nói... Và cũng không muốn nói gì! Có nói thì người đàn ông này cũng không nghe. Vậy ta nói làm gì nữa chứ?

Nguyệt nghe giọng một cung tần:

- Thưa Ngài Ngự, Tĩnh Hảo không cố ý đả thương Nhàn Yên...

Ngô Đồng nhìn về hướng người cả gan không phục nàng. Ánh nhìn ma mị khiến vị cung tần thoáng chốc mơ màng liền thay đổi thái độ:

- Nhưng dù sao cũng là có tội. Suy cho cùng, lỗi là do cô Hiệu Nguyệt không dạy dỗ chu đáo.

Lại nữa rồi! Nguyệt nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Nàng không hiểu được vì cớ gì mà tất cả mọi người đều quay lưng lại với nàng.

Ngài cất lên giọng nói oai nghiêm của bậc Đế Vương:

- Từ thời khắc này, những lời Ngô Đồng nói thì cũng là lời của trẫm. Ai làm trái lời Ngô Đồng, tức là trái lại thánh chỉ, sẽ phạt nặng, không tha. Tất cả đã rõ chưa?

- Thưa Ngài, chúng em đã rõ.

- Hiệu Nguyệt, nàng rõ chưa? - Ngài trừng mắt nhìn Hiệu Nguyệt.

- Em rõ rồi.

Nguyệt giấu tiếng thở dài. Ngài vuốt chòm râu, nói tiếp:

- Tĩnh Hảo được nuông chiều mãi càng ngày càng hư hỏng. Lần này trẫm phải phạt nó...

Ngô Đồng được dịp, lấn lướt tới:

- Thưa Ngài, em thấy Tĩnh Hảo đã lớn. Chi bằng... tuyển phò mã, thưa Ngài...

- Nàng nói phải. Phải lấy chồng, may ra mới nên người.

Nguyệt nghe vậy giật mình ngẩn lên:

- Thưa Ngài. Tĩnh Hảo chỉ là vô ý. Nó còn nhỏ lắm, xin Ngài minh giám cho.

- Không được! Cứ nương tay mãi biết bao giờ mới lớn. Con hư là tại mẹ. Nàng nuông chiều nó mãi nó mới hư như thế!

- Em... Em... Dạ Ngài nói đúng. Là lỗi của em. Em sẽ dạy dỗ lại Tĩnh Hảo...

Nàng nhìn Thánh Thượng, rồi lại nhìn Ngô Đồng. Nỗi lo khiến nàng đánh mất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày. Ngô Đồng nhìn bộ dạng luống cuống của Hiệu Nguyệt, không khỏi cười thầm. Nàng nói:

- Vậy thì ngươi mau về dạy dỗ lại đứa con gái bé bỏng của ngươi đi. Và cả thị nữ của nó nữa.

- Hãy làm như lời Ngô Đồng Phi nói. - Ngài tiếp lời - Và nhớ, đừng dạy nó cái thói ương ngạnh của nàng.

Rồi như thấy chưa đủ, Ngài tiếp tục:

- Dạo gần đây nàng có vẻ rảnh rỗi nhỉ? Vầy đi. Mồng 10 tháng này trẫm cho khánh thành một ngôi chùa ở ngoại ô kinh thành. Nàng hãy về chép 100 cuốn kinh Địa Tạng. Đúng mồng 9 chuyển sang chùa.

Mồng 9... Hôm nay đã là mồng 5 rồi. Ngài thật lòng đối đãi với em thế này hay sao? Nàng căng mắt nhìn điểm vô định dưới chân để lệ châu chảy ngược vào lòng. Nàng nuốt khan.

- Sao? Đã rõ chưa?

- Em rõ rồi.

Thanh âm phát ra trầm hẳn xuống. Nguyệt nghẹn ngào...

Phương Nhậm mím môi cười.

Tĩnh Hảo giỏi bắn cung một thì nhà ngươi giỏi bắn cung mười. Một mũi tên trúng hai mẹ con nhà nhạn. Nhạn mẹ bị thương nặng, còn phải cõng nhạn con trên vai, xung quanh là đại dương sâu thẳm, trước mặt là bão tố phong ba. Nghe qua thật là thê thảm... Cánh nhạn nhỏ bé ơi! Ta chống mắt lên xem, cô có đủ sức bay qua cơn bão lớn này không!

Viện Lý Thuận.

Hiệu Nguyệt vừa bước vào, Thị Tơ từ trong hăm hở đi ra.

- Bà mới về ạ!

Hương Nhị khoát tay ra hiệu. Thị Tơ hiểu ý lui xuống. Nguyệt đi vào bàn. Nhị rót chút trà dâng lên. Nguyệt đẩy tách trà ra xa. Nhị vòng ra sau bóp vai cho Nguyệt. Nàng dần bình tâm trở lại. Nàng sai Thị Tơ:

- Gọi bà chúa sang đây cho ta.

- Thưa bà. Bà chúa đi chơi chưa về.

Lại nữa. Nguyệt lắc đầu. Một lát sau, nàng nghe lục đục ở trước cửa. Rồi Tĩnh Hảo và Hạ Nhi từ ngoài đi vào, bộ dạng lấm la lấm lét. Hảo sè sẹ bước tới trước, đôi mắt tinh nghịch:

- Dạ... Thưa mẹ. Con mới về.

Nguyệt quay mặt vào trong. Hảo đứng một lúc, lại nói:

-Thưa mẹ. Con mới về.

Nguyệt vẫn im lặng.

- Mẹ ơi...

Lúc này Nguyệt mới quay lại. Không quay thì thôi, quay sang nàng liền tức giận. Tĩnh Hảo và Hạ Nhi cả người mồ hôi nhễ nhại, thậm chí đôi chổ còn bê bết bùn. Còn ra thể thống gì nữa! Nguyệt gắt:

- Con đi đâu từ nãy đến giờ vậy hả?

- Dạ... Con và Hạ Nhi vào vườn Ngự Uyển chơi. - Nhìn sắc mặt mẹ, Hảo hiểu mẹ đang giận mình lắm, lại vội nói - Nhưng mà con đã thêu khăn xong rồi.

- Đưa cho mẹ xem.

Hạ Nhi chạy về lấy khăn tay. Nguyệt thở dài:

- Con với cái...

Hảo chỉ cười cười. Nàng biết mẹ nàng thương nàng lắm, sẽ không trách phạt đâu. Lát sau, Hạ Nhi quay lại, tay cầm chiếc khăn lụa mỏng thêu những đóa hoa. Nguyệt lật chiếc khăn một lát rồi đưa cho Hương Nhị:

- Con nhìn đi. Rồi nhận xét ta nghe.

Hương Nhị quan sát chiếc khăn một lát rồi tâu:

- Có đôi chổ mũi thêu bị rối, nhưng nhìn chung thì rất đẹp. Nếu so với tài nghệ trước kia của bà chúa thì quả đã tiến bộ rất nhiều.

Tĩnh Hảo cười tươi như hoa. Nhưng nàng không đắc ý được lâu.

- Thêu được chiếc khăn vừa đẹp vừa rối như vầy, chắc con tốn nhiều công sức lắm đúng không Hạ Nhi?

- Dạ... Dạ... - Hạ Nhi ấp úng không nên lời.

Tĩnh Hảo liền nói đỡ:

- Thưa mẹ, là con thêu thật mà.

Nguyệt nghiêm giọng trách:

- Hôm nay còn định nói dối mẹ phải không?

Tĩnh Hảo toan cãi lại, nhưng bắt gặp ám hiệu của Hương Nhị nên thôi. Hảo lúc này mới nhìn kĩ Hiệu Nguyệt. Có vẻ mẹ không khỏe lắm... Hảo ngập ngừng một lát rồi thưa:

- Con xin lỗi mẹ. Là con ham chơi, nói dối mẹ, xúi Hạ Nhi thêu khăn thay cho con. Mẹ có phạt thì phạt một mình con thôi, đừng phạt Hạ Nhi.

Nguyệt gõ gõ ngón tay, trầm giọng nói:

- Người đâu? Nhốt bà chúa nhất vào thư phòng. Đúng 3 ngày sau mới được thả ra ngoài.

- Đừng mà mẹ ơi!

Hảo hốt hoảng kêu lên. Đây là lần đầu tiên nàng bị mẹ phạt nặng như vậy. Nguyệt vẫn không thay đổi:

- Sao lúc làm lỗi, con không nghĩ đến hậu quả?

Hai cung nữ đứng ở hai bên dẫn Tĩnh Hảo đi vào thư phòng. Nàng òa khóc. Hạ Nhị quỳ lạy:

- Xin bà tha cho bà chúa. Là con đưa ra ý kiến...

- Con cũng đáng tội lắm. - Không để Hạ Nhi nói hết, Nguyệt tiếp - Dẫn Hạ Nhi ra ngoài đánh 5 roi cho ta.

Hạ Nhi mau chóng bị đưa đi.

- Huhu. Xin bà tha cho con. Huhu đau quá.

Nguyệt ngồi bần thần trên bàn. Nghe tiếng Hạ Nhi khóc la bên ngoài, nàng khẽ nói với Hương Nhị:

- Lát nữa vời thái y đến khám cho Hạ Nhi.

- Dạ.

Đoạn, Nguyệt mệt mỏi đi vào bàn. Nhị biết ý, lôi giấy mực ra rồi bắt đầu mài mực. Hiệu Nguyệt đặt bút, viết từng dòng đầu tiên...

Đêm khuya đến, trong viện Đoan Nhã, Ngô Đồng đang được Thảo Nhi chải tóc. Mái tóc óng mượt thoang thoảng hương ngô đồng. Thảo Nhi vẫn lầm lũi chải, gương mặt vô hồn.... Ai cũng thế, bước chân vào viện Đoan Nhã, nếu không bị bỏ bùa mê thì cũng ngây ngây dại dại.

Hôm nay, Hiệu Nguyệt đã bị một phen nhục nhã, nhưng Ngô Đồng vẫn không cam tâm. Nàng muốn Nguyệt phải nhục nhã hơn thế.. Mà phải tự nguyện kìa, chứ không phải là ép buộc như vậy. Nhưng nàng chưa nghĩ ra cách.

Đã sắp bước sang mồng 6 rồi. Chỉ còn mười hôm nữa thôi. Đến 16 tháng chạp, sức mạnh của ta sẽ tăng thêm gấp bội. Sắp rồi... Sắp rồi...

Đêm khuya rồi, mà cánh nhạn cô đơn vẫn đập hoài không nghỉ.... Nhạn ơi... Cố bay...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net