Chương 1-3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    MA PHÁP THÔNG THẦN

Tác Giả : Quỷ Liêu

Cổ giao đại lục ma pháp thông thiên địa,đấu khí động càn khôn .
Lòng người hiểm ác, thiên tài đua tranh, hồng nhan bạc mệnh, chiến đấu kịch liệt . Oán hận tình thù cùng với kịch tính bất ngờ của tạo hoá...
Thiếu niên Lôi Kiệt bằng tư chất và nghị lực thoát li thanh sơn trấn từng bước chinh phục con đường đến đỉnh cao thực lực .

Chương 1 : Bình nguyên Thanh Sơn trấn

Bầu trời trong xanh cao vút trên một mảng bình nguyên cỏ hoa phấp phới được từng cơn gió nhẹ lay động thổi du dương . Lác đác vài ngôi nhà đơn giản thoáng thoáng lại có mấy con dê chạy tung tăng trên bãi cỏ , dòng suối nhỏ càng thêm tô điểm cho sự yên bình nơi đây.
Nơi này được gọi là thanh sơn trấn .
Ánh bình minh chiếu chếch xuống dưới một hàng đại thụ, một đại hán cao chừng một mét tám , khoảng tầm ba mươi tuổi thân trên để trần lộ ra vài phần săn chắc nhưng cũng không thiếu những vết sẹo chằng chịt do đao kiếm gây nên, lúc này hắn đang làm vài động tác với một thân cây khô có đường kính chừng một mét .
Phía sau đại hán là một đám hài tử tuổi độ từ năm đến chín đang chăm chú nhìn trong mắt thỉnh thoảng lại ánh lên tia sùng bái .Nhìn qua có thể thấy những động tác này khá đơn giản
Rõ ràng đại hán này đang làm mẫu những bài tập cho đám hài tử kia . Làm xong một lượt  trên trán đại hán thỉnh thoảng lại nhỏ xuống vài giọt mồ hôi nhưng vẻ cường tráng sung mãn khí độ của hắn cũng không giảm bớt chút nào, lập tức nghiêm mặt quay về phía đám hài tử quát:
-  Các ngươi bắt đầu bài tập hôm nay , trước tiên là đứng tấn sau thì nghỉ ngơi  một khắc rồi tiếp tục tập các bài tập cơ bản ba lượt ai chưa xong phần của mình thì không được phép về nhà ăn cơm trưa.
Nói xong đại hán liền phất cánh tay trái lên rồi quát :
- Bắt đầu đi
Đám hài tử đồng thanh hô to một tiếng:
-Vâng
Lần lượt hài tử xếp thành hàng chỉnh tề sau đó lập tức tập bài tập đứng tấn đầu tiên
Chân trái bước sang ngang hai tay nắm lại đưa ra hai bên hông sau đó hạ trọng tâm xuống vẻ mặt tên nào cũng lộ ra vẻ kiên nghị .
Qua tầm ba khắc mấy đứa nhỏ tầm năm tuổi chân tay dần trở nên run rẩy có dấu hiệu không trụ nổi nữa , qua vài hơi thở thì có ba bốn tiểu hài liền không trụ nổi nữa mà khuỵ xuống thoát lực mà thở hồng hộc. Mấy hài tử lớn tuổi hơn thì vẫn cắn răng kiên trì , đến một canh giờ thì chỉ còn vài tên tám chín tuổi là có thể trụ lại nhưng có vẻ như cũng là đèn cạn dầu .
Ánh mắt đại hán tử ngưng lại trên một tiểu hài vẫn đang cố hết sức trụ vững đôi chân, đứng cách xa vài trượng nhưng hắn vẫn Có thể nghe được tiếng hô hấp nặng nhọc của hài tử kia. Đặc biệt ở chỗ tiểu hài này mới chỉ tầm sáu bảy tuổi nhưng lại có thể trụ lại cùng với vài người sau cùng đều là hài tử chín tuổi .
Qua nửa khắc thì hài tử này cũng không kiên trì nổi nữa hai đầu gối cũng mềm nhũn mà nằm ra mặt cỏ hít lấy hít để khí trời.
Đại hán lực lưỡng thấy thế liền tiến tới vẻ mặt mang theo chút hài lòng nói:
-Tiểu sơn, rất tốt ! ngươi thật là có nghị lực có thể trụ đến mấy người cuối cùng , tuổi còn nhỏ  hơn nhưng khí lực cùng ý chí không phải tầm thường a!
  Tiểu hài được gọi là tiểu sơn cố thở gấp vài hơi rồi mới trả lời :
tiêu thúc ..ta... ta cũng muốn sau này mạnh như ngươi trở thành đấu sĩ cường đại khí... phách trùng thiên a .
Đại hán kia nghe thế liền bật cười ha hả :
- Ta bất quá cũng chỉ là ngũ cấp đấu tông thôi so với hai chữ cường giả thì e là còn xa vời lắm. Nhưng ngươi có chí khí như thế đích thị sau này thành tựu sẽ không nhỏ , cố gắng đừng để phụ kỳ vọng của phụ thân ngươi.
Đại hán kia vốn là đội trưởng đội hộ vệ thanh sơn trấn tiêu dĩ , là tu luyện giả đấu sĩ tầng năm. tu luyện giả lấy rèn luyện thân thể tu luyện công pháp gia tăng đấu khí, Khi đấu khí ngưng tụ thành công thì coi như là đấu sĩ chân chính . Đấu sĩ tầng một đến tầng ba được gọi là đấu giả , mà tầng bốn đến tầng sáu gọi là đấu tông , đạt đến tầng bảy thì là thay đổi về chất xưng là đấu tôn. đấu sĩ tầng bốn trở xuống chỉ có thể vận khí ở trong thể nội, đấu sĩ tầng bốn đến tầng sáu thì có thể phóng ra đấu khí hộ quanh thân thể hoặc cũng có thể dùng để cách không công kíck .đột phá tầng bảy thì sinh ra thay đổi cực lớn, đấu khí chuyển thành chân khí, chỉ chân khí mới có thể ngưng thực thành hình ảnh hư ảo, mặc dù đấu tông  và đấu tôn chỉ cách nhau một bước nhưng nói một bước này như là lạch trời cũng không quá. Tiêu dĩ từ khi hai mươi tuổi đã đầu nhập binh sĩ đại tuyền nguyệt quốc trải qua chém giết tắm máu nằm xương đến khi ra quân thì cũng đã có tu vi tầng năm đấu tông . Sau khi xuất ngũ  Tuyền Nguyệt hoàng thành cũng có lời mời Tiêu dĩ gia nhập hoàng thành cấm vệ quân nhưng hắn cũng thẳng thừng từ chối, vì muốn trở lại dẫn dắt đám hài tử thanh sơn trấn hơn nữa hắn cũng lo ngoài hắn ra không ai chia sẻ được gánh nặng được cho trấn chủ .
Mà tiểu hài tử gọi tiểu sơn kia chính là Bách Vạn Sơn con trai của trấn chủ trấn thanh sơn Bách Viễn Hầu , Là trấn chủ cũng là người thực lực mạnh nhất trong trấn là cường giả lục cấp trung giai đấu tôn .
Lúc này không thấy không còn ai có thể đứng vững nữa Tiêu Dĩ mới chậm rãi nói :
Nghỉ ngơi hai khắc sau đó tiếp tục luyện quyền. Nền tảng có tốt sau này mới có thể phát triển tốt hơn.
Chưa kịp nói hết câu thì đám hài tử đã nằm chổng vó thở như là nam tử mới lâm đại trận xong @@ cũng không còn đủ hơi mà đáp lại lời của Tiêu dĩ nữa.
Xoay người đang định tìm một gốc cây dựa vào nghỉ ngơi thì Tiêu Dĩ bỗng nhiên khựng lại , cách chỗ hắn một khoảng trăm trượng dưới gốc cây giáp cánh rừng có một thân ảnh đang đứng tấn. Nhìn kỹ thì Tiêu Dĩ còn Giật mình hơn. là Lôi Kiệt , lôi kiệt còn nhỏ hơn Bách Trọng Sơn một tuổi năm nay mới sáu tuổi.
Tiêu Dĩ thầm nghĩ chẳng nhẽ thằng nhóc này đứng tấn cùng lúc bên này sao ! Ko thể nào ngay cả đám chín tuổi cũng ko trụ được hắn làm sao mà đứng đến bây giờ .
Trước đây Tiêu Dĩ cũng mấy lần đến gặp gia gia của Lôi Kiệt xin cho hắn đến sân tập huấn ba ngày một buổi tập, nhưng lần nào đến cũng mặt mày phấn khởi mà về thì tiu ngỉu tìu ngiu. Không ngờ Lôi Kiệt không cùng tập với đám đồng lứa mà lại một mình chui vào cánh rừng rèn luyện. Nếu Tiêu Dĩ mà biết Lôi Kiệt ko những đứng tấn cùng thời điểm mà là đứng trước lúc đó thì miệng hắn chắc hẳn ngoác đến tận mang tai vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Thời gian nghỉ giải lao xong Tiêu Dĩ  lại tiếp tục đôn đốc đám hài tử luyện tập , lát sau hắn liếc lại phía bìa rừng thì cũng ko còn thấy bóng dáng Lôi Kiệt kia đâu nữa .
Tg : Quỷ Liêu

Chương 2 : Thanh sơn trấn đích thiên tài.

Thời gian thấm thoát đưa thoi , một năm trôi qua Tiêu Dĩ và đám hài tử vẫn chăm chỉ luyện tập đều đặn bất kể nắng hay là mưa , nóng bức hay giá lạnh . mỗi người đều có tiến bộ rõ rệt , đặc biệt là Bách Trọng Sơn mới đó mà hôm nay cơ thể hắn đã bắt đầu có những tia khí lưu đầu tiên . Đây là dấu hiệu tiền thân của đấu khí, chỉ cần dẫn động từng dòng khí lưu mỏng manh lại dung nhập vào trong đan điền tích luỹ dần dần tăng lên, nhanh thì ba tháng chậm thì một năm sẽ cô đọng thành đấu khí như vậy liền chính thức trở thành nhất giai đấu giả .

Bách Trọng Sơn mới tám tuổi, với tầm tuổi này ở trong tuyền nguyệt quốc cũng là thiên phú không tệ nhưng so với địa phương hẻo lánh nghèo nàn như thanh sơn trấn này thì càng chấn động hơn nhiều . Hơn hai trăm năm qua chưa có người nào bước chân  vào đấu sĩ khi mới tám tuổi , lần gần nhất cách đây cũng đã hai trăm bốn mươi bảy năm đó là lúc một vị pháp sư xuất thân từ thanh sơn trấn đạt được nhất cấp pháp sư , sau này vị pháp sư đó cũng là người mạnh nhất thanh sơn trấn khi được ghi lại đạt cấp bảy ma đạo sư . Nhưng vị kia là pháp sư mà không phải là đâu sĩ , nếu như tính là đấu sĩ thì còn không biết là từ đời nào kiếp nào đến bây giờ mới có người đạt được thành tích như thế . Để có thể trở thành pháp sư mặc dù yêu cầu ngặt nghèo hơn đấu sĩ rất nhiều nhưng nếu so sánh trên phương diện tu luyện giữa ma pháp và đấu khí thì pháp sư có thể nói là lười láo công cao , làm ít mà hưởng nhiều. pháp sư cần nhất là cảm ứng với thuộc tính tự nhiên cảm ứng càng mạnh thì tu luyện càng nhanh thực lực có thể tiến triển dễ dàng, vì thế nếu có người có cảm ứng với nguyên tố ở mức siêu đẳng tu luyện một ngày có khi bằng người có cảm ứng hạ đẳng khổ tu cả mấy tháng trời mà so sánh với đấu giả lại càng khủng khiếp hơn ,còn người ko có một chút cảm ứng với bất cứ loại thuộc tính nào thì hoàn toàn khó có khả năng trở thành pháp sư chứ đừng nói đến thành tựu . Ngược lại đấu giả lại không cần điều kiện  phiền phức như vậy chỉ cần lĩnh ngộ sáng dạ một chút thể chất khoẻ mạnh cộng thêm khổ công tu luyện chắc chắn sẽ đạt được thành tích khả quan . Người không có thiên phú tu luyện cũng có thể cần cù bù thông minh mà đạt được thành tựu nhất định trên con đường võ giả . Chính vì lẽ đó nên trên con đường tu luyện đấu sĩ so với pháp sư đều phải chịu khổ cực hơn gấp mấy lần thậm chí cả chục lần. Nhưng cái gì cũng có giá trị của nó, võ giả bỏ công nhiều hơn cũng không phải vô ích , họ đột phá là dựa vào thân thể nên thân thể của họ cũng tỷ lệ với cấp độ khi tăng cấp thì trình độ cường hãn thân thể cũng cực kỳ khủng khiếp.  
Trở lại với thanh sơn trấn lúc này đã là buổi tối nhưng vẫn đang rất rộn ràng tấp nập đèn đuốc sáng trưng chiếu xuống dòng sông phản xạ ra sắc màu hồng đỏ rất bắt mắt. Tin tức Bách trọng sơn bắt đầu có khí lưu chuyển trong thân thể không những tất cả mọi người trong trấn đều biết mà ngay cả người của mấy trấn lân cận cũng nghe tin , số người đến chúc mừng cũng không ít . Với tư chất của Bách Trọng Sơn thì việc cô đọng ra đấu khí cũng chỉ tầm hai ba tháng là cùng .
Đang hưng phấn nên trấn chủ trấn thanh sơn mở luân tiệc liên hoan cho nóng ,tiện thể được dịp ra oai với mấy tên trấn chủ  láng giềng thì còn gì ý vị hơn, giấy mời vừa mới phát buổi sáng mà đến tối những người được mời chẳng có ai vắng mặt . Người tới nườm nượp ai cũng chúc đi chúc lại mấy câu tốt lành phúc hậu, nào là hổ phụ sinh hổ tử , hổ bất sinh khuyển hay anh hùng xuất thiếu niên , chân long hồi phủ .... đủ mọi lời hay ý đẹp ko thiếu một câu liên tiếp bắn ra như pháo tép liên tràng . Mặc dù mặt mày hớn hở nhưng Bách Viễn Hầu trong nội tâm thì lạnh nhạt  nghĩ thầm: rồng với phượng cái rắm á . Đừng tưởng lão tử ko biết nội tâm các người đang mong con ta sớm ngày chết yểu .
Cuối cùng thì cũng đến thời điểm dành cho nam chính thể hiện , Bách Trọng Sơn một thân quần áo màu trắng khá sang trọng chầm chậm từ đại sảnh bước vào , bên cạnh y là Đội trưởng hộ vệ đội trấn thanh vân Tiêu Dĩ . Mới chỉ hơn tám tuổi nhưng Bách Trọng Sơn cũng rất có phong phạm của thiếu gia, ánh mắt kiêu ngạo cái cằm thì vểnh cao đi đứng khá là oai vệ .
Bên cạnh mấy vị trấn trưởng khác cũng là mấy tiểu tử cùng tiểu nha đầu . Mấy tiểu hài này cũng nhìn theo cử động của Bách Trọng Sơn,  đám nam hài thì lộ rõ vẻ ghen ghét đố kỵ hận không thể chạy lên mà dành vai với hắn. Còn nữ hài tử thì tò mò chăm chú cũng có lạnh lùng tỏ vẻ không quan Tâm , nhưng với độ tuổi của bọn chúng thì bất quá cũng có chút làm cho người khác buồn cười . Bước lên thềm đại sảnh Bách Trọng Sơn trước tiên cúi  đầu trước Bách  Viễn hầu hô:
-Phụ thân
Bách Viễn hầu khẽ gật đầu phất tay ra hiệu cho con hắn ko cần đa lễ . Sau đó Bách Trọng Sơn Tiếp tục quay sang thi lễ với những trấn chủ khác :
- Trần trấn chủ ngài hảo ... La trấn chủ.. ngài hảo...
Bách viễn hầu toát ra một nụ  cười mỉm . Hắn hiển nhiên rất mãn nguyện biểu hiện hôm nay  của Bách Trọng Sơn .
Mấy trấn chủ khác thì vẻ mặt cũng điềm đạm hơn lúc trước nhiều , hẳn là phong độ của Bách Trọng sơn khiến bọn họ thấy hậu thế của mình có chút thua kém ko nói lên lời nên không tài nào diễn nổi nữa .

Cửa sổ phía đông  của đại sảnh tiếp khách  trên một cây liễu ở ngài vi trang viên của Thanh sơn phủ một thiếu niên đang đứng trên một nhánh ngọn cây nhìn vào trong đại sảnh tiếp khách . Thiếu niên tầm bảy tám tuổi dù là áo quần có chút nhếc nhác dáng người hơi gầy nhưng khuân mặt thanh tú ánh mắt sắc bén  khiến cho hắn mang một vẻ yêu dị .

Thanh niên này chính là Lôi Kiệt hắn cũng tò mò sự náo nhiệt của phủ trấn chủ nhưng không được phép vào trong xem nên đành trèo lên cây cao bên phía xa nhìn vào , trong lòng thầm nghĩ: nếu Đức Phong gia gia cho phép ta tu luyện võ đạo có khi nào ta cũng có thành tựu như hắn hay ko!
Hắn thỉnh thoảng ta vẫn ra bìa rừng lấy củi tiện thể bắt chước theo đám trẻ luyện tập ở sân tập. Nhưng dù sao thời gian đi lấy củi dư thừa cũng không nhiều đứng quá xa ko nghe được gì lại ko có người hướng dẫn thành ra hắn chẳng khác nào kẻ mù xem trăng , như thế thì làm sao mà tu với chả luyện .
Đột nhiên cơn đau nhói liền cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn tỉnh dậy chẳng biết từ lúc nào hắn đã nằm sấp dưới mặt đất cơn đau thắt ở đầu làm hắn choáng váng . Sờ lên đầu chỉ thấy nhầy nhầy , một cảm giác lạnh buốt toàn thân chạy qua cơ thể . Hắn muốn ngồi dậy nhưng cơ thể dường như ko nghe theo sự chỉ huy của não bộ . Hắn chỉ hơi mơ hồ nghe thấy thanh âm ồn ào rồi lại lâm vào bất tỉnh .
  Lần tiếp theo tỉnh lại thì đầu đã đỡ đau hơn nhìn cũng rõ ràng hắn sờ lên đầu vẫn thấy tê tê . Ngồi bên cạnh giường của hắn là đức phong gia gia , còn có Lăng tiểu Ất . Tiểu Ất cũng giống hắn mồ côi cha mẹ nhưng cũng ko có một người gia gia  hay ai thân thích khác như Lôi Kiệt . Tiểu Ất chỉ có một mình  từ nhỏ đã do  Đức Phong gia gia và mấy người hàng xóm nuôi dạy vì gia cảnh nên bình thường cũng chỉ chơi được với Lôi Kiệt. hôm qua  hai đứa vừa đi ra ngoài thì thấy Trấn thanh sơn phủ người ra vào tấp nập nên  tò mò xem thử đến cửa không được vào  Lôi Kiệt mới rủ tiểu Ất trèo lên cây xem .

Lôi Kiệt lên trước vừa mới ngó vào được tầm một phút liền ngất đi nên không có nhớ gì cả .
   Tg : Quỷ Liêu.

Chương 3 : hắc cốt bí ẩn

Quay sang Tiểu Ất , Lôi Kiệt nói :
- Tiểu Ất là xảy chuyện gì ?
Tiểu ất hơi ấp úng không nói ra lời thấy thế Lôi Kiệt càng nói to hơn:
- Là xảy ra chuyện gì ?
Đức phong gia gia nghe vậy không mặn không nhạt nói :
- Là ngươi bị người ta đánh sao lại đi hỏi hắn!
- Ta bị người đánh
Lôi Kiệt hỏi lại
- Tiểu ất kể cho hắn nghe đi cho hắn biết thân phận một chút đi.
Đức phong gia gia nói xong thì quay ra ngồi trên ghế .
Tiểu ất từ từ sắp xếp lại đầu óc xong quay sang nói :
đại ca vừa trèo lên cây xong đệ cũng đang tính leo lên bất chợt nghe " bốp" một tiếng ở phía trên ngoái lên thì thấy đại ca đang rơi xuống .
"Aa .. ha ha trúng rồi"  liền đó một thanh âm vang lên
Nhanh quá nên đệ không kịp làm gì lúc này người trong phủ thanh sơn lao ra ngoài có Bách Trọng sơn , Từ Thiếu Tệ , Lệ Hà Chi Cùng một số kẻ khác đệ cũng không biết , nhưng phỏng đoán là con cháu của mấy trấn chủ khác. Lệ Hà Chi chạy đến trước tiên liền nói : 
Bách đại ca tên nhóc này sao dám ở đây rình trộm chúng ta , phải đánh gãy chân hắn cho chừa thói tò mò xem trộm đi a .
Thấy thế mấy tên đứng đằng sau Bách Trọng Sơn cũng phụ hoạ thêm dầu vào lửa bỏ đá xuống giếng . Bách Trọng Sơn vẫn giữ vẻ cao ngạo kiêu căng nói:
- Hắn là Lôi Kiệt ở phía đông phủ nếu biết là hắn ta đã ném luân cái cối mà không phải cái chày rồi !
Hắn quay người với cái chày rồi nhìn huynh với ánh mắt bất thiện , đệ tiến lên định ngăn hắn lại thì bị cho một quyền vào mặt mà tối tăm mặt mũi .
Bách Trọng Sơn lại quay về phía huynh vẻ mặt bất thiện  đúng lúc này có giọng nữ hài truyền đến :
-Nếu có bản lĩnh đoàng hoàng phân cao thấp đi , đánh người bất tỉnh cũng thật mất mặt a.

-Hắn là do ta đánh ngất.
Bách Trọng Sơn nói.

-Giống nhau cả thôi.

tiểu nữ kia đáp lại .

Bách Trọng Sơn" hừ"  một tiếng lúc này những người khác thấy ồn ào liền chạy đến  liền đỡ huynh dậy kêu đệ đưa huynh về .
Trước khi đi Bách Trọng Sơn còn quay lại nói :
- May cho ngươi .

Nghe Tiểu Ất kể xong Lôi Kệt nắm tay răng rắc đồng tử đỏ ngàu xông thẳng ra ngoài .

-  Đứng lại ! Ngươi định đi đâu
Đức phong gia gia quát.
- Trả những ta phải chịu - Lôi Kiệt lạnh lùng đáp .
- Ngươi đi đòi nợ hay là đi tìm chết !
Lôi Kiệt không nói gì .
- Ko bằng người thì an phận đi.
Đức Phong gia gia nói tiếp .

- Không bằng người .
Lôi Kiệt nói thầm , chẳng phải là do gia gia hay sao.
- Nếu gia gia không ngăn cản ta tập luyện ở võ tràng thì bây giờ ta đâu có bị người khinh bạc.
Lôi Kiệt lại quát lên
-Nếu  ta đồng ý cho ngươi đi có khi càng là thêm nhục cho ngươi .
Lôi Kiệt một bụng uốt ức không biết ném vào đâu chạy thẳng ra ngoài .
Hắn cũng không biết mình đã chạy đi đâu , trong đầu hắn chỉ toàn là oán hận cùng nhục nhã , không cam lòng . Ngửa mặt lên trời thét :
"AAAAAAAaaaa...."
Hắn lại ngất đi có lẽ vì quá uất ức mà ngất.
Không biết qua bao lâu hắn tỉnh lại , trong đầu trống rỗng .nhìn xung quanh hắn nhận ra đây là khu nhà cũ của bố mẹ hắn ở trước kia , khi họ còn sống . Hắn càng nghĩ thì nước mắt càng rơi . Ngồi bệt xuống nền đất đã nhuốm màu rêu phong bỗng nhiên " crack" nghe ngư thanh âm đứt gãy vậy  bới tung đám đất với rêu và ngói vụn vỡ hắn hoảng hồn  phát hiện là một đám xương, không kịp nghĩ hắn liền cắm cổ chạy ra ngoài như thiêu thân. nhưng được một đoạn hắn dừng lại nghĩ " là xương của ai nhỉ , cha mẹ ta đều đã chôn chất rồi ko thể là của họ , Vậy là của ai" . Hắn suy nghĩ một lúc ánh mắt có chút sáng lên xương ở ngoài như thế biết đâu có j đó kiếm chác được ( bản chất của mấy thằng tham tiền mà còn quá ngây thơ @@) . Gạt bỏ sự sợ hãi sang một bên hắn lại lao về phía khu nhà đổ nát . Lúc đầu còn hơi sợ nhưng dần dần hắn cũng quên đi nỗi sợ hãi  mang tên " thi cốt" này  bới cào một lúc thì hình dạng bộ xương dần dần hiện ra , hắn phát hiện đó không phải là cốt của người mà là một loài thú có thể hình to gấp ba con voi trưởng thành ." là ma thú"  hắn tự nhủ ,  ánh mắt sáng lên Lôi Kiệt từng nghe nói ma tinh hạch của ma thú rất trân quý . Nếu là ma thú cấp cao thì Bán được rất nhiếu tiền .
Dùng một tảng đá to đập ngay đầu con ma thú này . Lập tức xương sọ nó lộ ra một mảng lớn rõ ràng con ma thú này còn chưa quá cường đại cho lắm ( so với võ giả # thôi) thò tay vào trong xương sọ con ma thú này lần mò tìm kiếm một lúc hắn như nắm được cái j tròn tròn  . Hưng phấn khi nghĩ đến món quà trời cho là một khoả ma tinh hạch tam cấp tứ cấp . Mắt Lôi Kiệt sáng lên , dùng hết sức bình sinh kéo thật mạnh . Rrroooaaatttt..... thanh âm  vang lên ngay sau đó hắn đã rút ra được vật nắm phải trong xương đầu con ma thú kia . Nhưng khiến cho hắn trợn mắt há mồm là thứ nắm trong tay không phải là ma tinh hạch . Ma tinh hạch vốn hình cầu không có sai biệt mà cái này hình trụ dài tầm ba xích hai đầu vồng lên giống như cục xương cẳng nhưng lại có màu ngọc đen . Quá tức giận vì bị hớ hàng Lôi Kiệt cầm ngay cái khúc hắc cốt này đập lia lịa vào cái bộ xương kia miệng thì luôn mồm kêu &%# ..&@%#*...hắn lúc này quên luân cả cái bực bội lúc trước mà bây giờ đang xả ra cái bực bội trước mắt .

Một lúc sau hắn nhận ra cho dù có đập như thế nào thì cái cục màu đen này cũng không hề suy chuyển thậm chí một vết xước cũng không có.
Nhìn kỹ thì vật này có vẻ là một đoạn xương của ma thú nhưng độ cứng rắn thì sắt thép có khi còn không cứng bằng nó.
- Vật tốt haha. Gọi ngươi là hắc ngọc cốt trượng đi.

Cười lên khoái trá hắn quên hết phiền muội vác cây hắc ngọc cốt trượng lên vai nghênh ngang đi ra đường.

Đúng là oan gia ngõ hẹp vừa ra lối mòn thì hắn cũng gặp ngay Bách Trọng Sơn .
Bách trọng sơn vẫn thế ,hôm nay hắn cũng không có luyện tập , một thân quần áo trắng tinh. Vẫn vẻ kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt.

Lôi Kiệt ánh mắt lạnh lùng .

Bách Trọng Sơn nhìn thấy hắn thì trào phúng:
- Hôm qua ăn chày giã có ngon không ha ha!
Lôi Kiệt ánh mắt băng hàn không một lời liền tiện tay vung ngay cây hắc ngọc cốt trượng lên nện phía đầu của Bách trọng sơn . Thấy thế bách trọng sơn thờ ơ khinh thường dơ tay ra chụp lại . Lúc này cũng là  lúc  mấy vị khách nhân dự tiệc lần lượt ra về ai thấy một màn này đều đứng lại xem vui. Tưởng như Lôi Kiệt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net