Mười Ba : Mavie (II) - Cậu ấy lạ lắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi vật như chìm đắm trong sự tĩnh lặng. Ngay cả một tiếng thở nặng nề đều có thể nghe lại từ tất cả mọi người xung quanh. Mọi ánh mắt như đổ dồn vào Krank - kẻ được cho là có tội ngay hiện tại.

Hắn chỉ biết lắp bắp trong lo sợ. Dường như hắn biết không có thể chối cãi, chống đối lại những lý lẽ mà Mavie đưa ra được nữa.

-"Đ...Đú...Đúng."-Krank khẽ buông tiếng thở dài như thể ông đang buông lơi mạng sống mỏng manh quý giá của mình theo từng sợi gió lướt nhẹ qua gương mặt lấm tấm mồ hôi. Tuy vậy, điều đó khiến Krank cảm thấy nhẹ nhõm. Vì từ nay ông không cần phải giết chóc và phun ra những lời nói dối bẩn thỉu để sinh tồn, sống sót qua trò chơi ngu đần này nữa. Ông khẽ cười. Một nụ cười thanh thản như thể ông biết Chúa và các Vị Thần - những đức tin mà ông không nghĩ rằng có thật - đã định đoạt số phận hẩm hiu của ông như vậy. Ngay cả sự sống của ông còn bị chính gia đình mình phủ nhận thì bây giờ ông chết đi liệu có ai quan tâm, đoái hoài đến. Vì lẽ đó, Krank lại cười. Một nụ cười mang nét điên loạn. -"Như...nhưng tôi không giết bà Dawn. Tôi rất yêu quý bà. Và tôi không phải Sói Già, tôi...tôi..."-Và trước khi Krank bị mọi người bầu chọn để kết thúc cuộc đời mình, ông cố nói thêm nhưng tất cả đều bị Mavie chen ngang :

-"Chính xác như vậy thưa quý vị, Arietta chính là Sói."-Trước ánh mắt bàng hoàng vì những lý luận chặt chẽ của mình, Mavie lại mỉm cười tự tin.-"Tôi là người đã giết Arietta. Do bị giết vì độc lưu huỳnh, hay nói cách khác, cô ấy đã bị chết ngạt do khí lưu huỳnh đi-ô-xít (☆) , nên đã chết mà không hề bị chấn thương từ bên ngoài. Nhưng có lẽ vì Arietta đã giết tôi quá mạnh bạo nên tôi đã mất đi một phần kí ức. Chắc cũng vì lý do đó mà ông Jupiter đã rất hớn hở khi gặp tôi ở sáng hôm thứ ba. Vì ông sợ mình sẽ có kết cục giống với cô bạn của mình nên phải giả vờ chăng? Ông không dám giết Harvey hay Newt vì ông biết họ khá thân thiết với tôi và sợ tôi sẽ giết ông đúng chứ?"-Mavie ngưng lại đợi cho từng nét sợ hãi xuất hiện rõ trên mặt Krank hơn. -"Và vì ông biết bà Dawn không thích tôi nên mới giết bà ta nhằm ngụy biện phải không nào? Rất tiếc rằng ông đã bị bại lộ rồi."

Mavie phá lên một tràng cười ngặt nghẽo. Tiếng cười của nó vang vọng trong không khí tĩnh mịch như đắc ý rằng mình đã chiến thắng cuộc tranh luận mà ai cũng đã từng chắc nịch rằng chính nó mới phải là người ra đi ngày hôm nay.

                                                       ★ ★ ★

Chiều tà. Những áng mây gợn sóng ban trưa giờ cũng hóa êm đềm trôi lặng lẽ theo cơn gió. Đôi khi họ ước mình có thể trở thành một đám mây để có thể nhanh chóng biến mất khỏi chốn này. Mặt Trăng vẫn chễm chệ soi sáng trên bầu trời cao. Từng hạt...hừm...hạt "nắng trăng" chăng? Phải, từng hạt "nắng trăng" lửng lơ trên làn da của người dân nơi đây - bao gồm cả người chết và những người sống đang lặng thinh nhìn về phía người chết.

Đôi mắt Krank đã trở nên vô hồn sau khi ông cười điên dại trong khi nước mắt ông cứ chảy dài chỉ đúng trước một giây chiếc dây thòng lọng đính gai được xiết chặt lại. Hòa lẫn vào âm thanh rợn người đó là tiếng cười tự cao của Mavie khi nó biết mình đã sống sót.

Khác với lần Jupiter bị treo cổ, Mavie đã khóc vì tiếc thương, hay cảm động, hay một thứ gì đó đại loại như vậy, cho dù Jupiter đã có lần không tôn trọng Mavie. Nhưng bây giờ, Newt thấy nó đang vui mừng khôn xiết vì những gì man rợ xảy ra trước mắt. Mavie vẫn đang giữ nguyên trên môi nụ cười quái lạ đó mà không hề quan tâm cách dân làng đang nhìn mình như thế nào.

Nụ cười đó rất khác với trước đây.

                                                       ★ ★ ★

-"Alice, nếu cô thực sự là một Tiên Tri như những gì mình nói. Làm ơn, đêm nay hãy xem thân phận của Krank, được chứ?"-Newt hai tay nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc, xương xẩu của Alice. Đôi mắt của cậu mở to mang đầy vẻ cầu mong một câu trả lời "Có" từ cô gái có đôi mắt xanh ở đối diện. -"Làm ơn... Điều này rất cấp thiết đối với tính mạng của cả dân làng."

Alice cảm thấy khó hiểu và cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên cảm giác khó chịu chiếm đa phần. Cô sẽ không uổng phí một đêm của mình chỉ để soi mói thân phận người đã chết. Cô nhăn mặt, cố rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay mong manh của Newt và gằn giọng :

-"Xin lỗi Newt. Nhưng mỗi đêm tôi chỉ có thể soi xét một người. Và tôi sẽ không làm thế với một người đã chết đâu."

Alice quay đi, để lại sau lưng là cậu bạn Newt bé nhỏ đang run rẩy lo sợ. Nếu mọi chuyện xảy ra đúng như Newt dự đoán, thì ngôi làng đang gặp rắc rối rất lớn.

-"Vậy thì Surgey đang ở đâu?"-Mavie bất thình lình đứng sau Newt từ bao giờ thì thầm khiến cậu hồn lạc phách xiêu lập tức hốt hoảng xoay về phía sau.

-"Ma...Mavie, cậu đứng đây bao lâu rồi?" - Newt sợ hãi hỏi.

-"À, tôi vừa đứng đây sau khi Alice rời đi thôi."-Nói đoạn, Mavie xoay gót đi khỏi cùng nụ cười nhếch mép tự cao mà Newt không cảm thấy quen thuộc đó. Newt hơi nhíu mày với cách Mavie cười. Chẳng lẽ chỉ mới vài tiếng đồng hồ trôi qua mà Mavie đã thay đổi nhanh chóng đến vậy? Từ thắc mắc, Newt chuyển sang nghi ngờ những suy đoán của mình là đúng. Và vì vậy, giữa ngôi làng giờ đã trở nên vắng vẻ, mọi người tản ra để đi tìm Surgey, nó thét lớn :

-"Sao cậu lại giận tôi?"

-"Giận cậu? Từ bao giờ? Tôi quý Newt nhất ngôi làng này mà!" - Mavie vẫn giữ tư thế ấy, không xoay mặt về phía Newt, đáp một cách lạ lùng.

Newt dường như nhận ra có chút gì mỉa mai trong câu trả lời ấy. Nhất là khi Mavie còn khẽ bật cười và nhanh chóng đi về ngôi nhà của mình. Cậu hi vọng rằng mình đã trở nên quá nhạy cảm để hòng che giấu được những suy nghĩ, cảm xúc nghi ngờ của bản thân hiện tại về Mavie.

Bầu trời cũng đã bắt đầu chập tối. Vì thế không ai còn thắc mắc về vấn đề Mặt Trăng đang chênh vênh trên đỉnh trời nữa. Họ đang cố gắng gieo cho bản thân hy vọng để sống sót qua đêm nay để rồi dìm mình vào giấc ngủ của hãi hùng.

Harvey đã nằm trên giường từ trước. Anh duỗi thẳng người, hai đôi tay gác hờ lên bờ ngực đang phập phồng đều theo nhịp thở. Đôi mắt anh đen huyền nhìn xa xăm lên phía trần nhà như để những suy nghĩ riêng của bản thân trôi nổi theo từng lát gỗ. Anh khẽ quay đầu và mỉm cười dịu dàng khi nghe tiếng cửa cọt kẹt. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi cùng khuôn mặt không còn năng lượng của Newt, ngay lập tức những cảm giác hồ hởi của anh chuyển thành lo lắng. Newt rất hiếm khi buồn. Cậu là một người luôn đem lại cho anh cảm giác bình yên, vui tươi đến lạ. Vì vậy, việc cậu trở nên mệt mỏi đương nhiên khiến anh có một chút sợ.

-"Em không sao." - Như đoán được phần nào suy nghĩ của Harvey, Newt khẽ giọng, ánh mắt cậu chăm chú nhìn xuống nền nhà như đang tìm kiếm lại sự vui tươi hàng ngày của mình. Nhưng cái chất giọng thiếu sức sống của cậu đã tố cáo điều ngược lại. Như để trốn tránh ánh nhìn tra hỏi của Harvey, Newt lên tiếng :

-"Anh có thấy Mavie hơi lạ không?"

-"Hả? Ừm...ừ. Anh cũng không hiểu sao cô ấy giận em."

-"Không phải chuyện đó."-Newt khẽ nói khi vẫn đang chăm chú xuống nền đất.-"À thôi không có gì đâu anh."

Và rồi, trước ánh mắt mang đầy vẻ khó hiểu, Newt chui mình vào chiếc chăn ấm áp, cố gắng nhắm mắt ngủ.

-"Em cũng lạ lắm đấy, em đang giấu anh chuyện gì à?"

Đáp lại anh là cái lắc đầu lười biếng. Nhưng Harvey biết rằng thực sự Newt đang cố giấu mình chuyện gì đó. Suy nghĩ thêm một lát, anh tặc lưỡi gạt sang một bên. Cúi đầu xuống sát mặt cậu thì thầm :

-"Nếu có nguy hiểm quá, hãy quay về nhà ngay, được chứ?"

Và rồi mọi thứ lại chìm trong tĩnh lặng của bầu trời ban đêm sau khi Harvey đặt lên môi Newt một cái hôn, đặt một thứ gì đó màu bạc trước cửa nhà mình và quay về giường.

                                                       ★ ★ ★
Tên : Harvey Rogerbert.
Chức năng : Bảo vệ.
Bạn là một cặp với Newtonian Limar. Bạn có thể thấy được chức năng của Newtonian Limar. Nếu Newtonian Limar chết, bạn cũng sẽ chết và ngược lại.
Bảo vệ một người mỗi đêm, người được bảo vệ sẽ không bị chết bởi bất cứ lý do gì trong đêm. Hai đêm không thể bảo vệ cùng một người. Nếu bạn chọn bảo vệ một trong hai người thuộc một cặp, thì cặp đó sẽ được bảo vệ.
Đặt thanh kiếm bạc ở trước nhà người được chọn để tránh lũ sói.

                                                       ★ ★ ★
Tên : Newtonian Limar.  (☆☆)
Chức năng : Kẻ say rượu.
Bạn là một cặp với Harvey Rogerbert. Bạn có thể thấy được chức năng của Harvey Rogerbert. Nếu Harvey Rogerbert chết, bạn cũng sẽ chết và ngược lại.
Bạn sẽ không biết chức năng thực sự của mình cho đến mười hai giờ đêm thứ tư/không giờ sáng ngày thứ năm (nếu còn sống).

__________________________________

Chức năng : Sói Trắng.
Bạn thuộc phe trung lập giữa phe Dân Làng và phe Sói. Hãy chọn một trong hai phe và giết phe còn lại để thắng cuộc. Nếu không, hãy giết tất cả mọi người để chiến thắng.
                                                       ★ ★ ★
Tên : Luciano Juntet. (☆☆☆)
Chức năng : Sói.
Giết một người mỗi đêm.

                                                       ★ ★ ★

-"A...Alice. KHÔNG!"

(☆) Lưu huỳnh đi ô xít : Hay còn gọi là "lưu huỳnh dioxide", "sulfur dioxide",... Khí được rạo ra khi đốt cháy lưu huỳnh. Có mùi hắc, rất độc, gây ngạt dẫn đến việc thiếu oxy trong máu tạo ảo giác. Hít một lượng lớn có khả năng gây tử vong. Tìm hiểu thêm trên Google.
(☆☆) Newtonian Limar : Tên thật của Newt.
(☆☆☆) Luciano Juntet : Tên thật của Jupiter.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net