chương 1050-1099

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1050: La Sát Tru Tiên Trận

Dịch: Dionysus

Mặt đất bỗng nhiên rung động dữ dội.

Mắt của mười hai La Sát cự quỷ đỏ rực lên, quỷ khí màu xám tro cuồn cuộn tuôn ra xung quanh thân. Mười hai La Sát bước từng bước nặng nề, dồn các tu sĩ nhân tộc về một góc.

Các La Sát cự quỷ cao sáu bảy mươi trượng, giống như mười hai tòa tiểu sơn di động. Linh áp tỏa ngập trời, theo đó âm khí cuồn cuộn áp tới không dứt. Liễu Minh đang đứng trong đám tu sĩ nhân tộc cũng phải rúng động tâm thần!

Nam tử mặc huyền y đang đứng trên không phía sau đám La Sát cự quỷ, trận bàn trên tay hắn bỗng nhiên chớp động, lóe lên ánh sáng màu tím. Trên thân màu tím xanh của mười hai La Sát cự quỷ cũng từ từ hiện ra vô số đường vân màu đen quỷ dị.

Sau đó, trên đầu chúng bỗng nhiên phát ra mười hai đạo tử quang sáng rực, chiếu lên tận trời cao.

Bùm bùm bùm...

Một loạt tiếng nổ vang lên, tất cả các cột sáng đua nhau vỡ ra, bên trong hiện ra mười hai hư ảnh cự thú cực lớn với dáng vẻ vô cùng dữ tợn.

Mỗi một hư ảnh cự thú đều giống hệt một La Sát Quỷ Vương đang đứng phía dưới. Khí tức trên người của mười hai đầu La Sát này bỗng tăng lên gấp bội.

Một hồi tiếng thú gào thét vang lên đinh tai nhức óc!

Sau đó lóe lên mười hai cột sáng màu tím bao lấy các hư ảnh cự thú trong hư không, rồi từ từ ảm đạm đi. Trong khoảnh khắc mười hai cột sáng huyễn hóa thành hư ảnh một cái la bàn cực lớn màu tím mờ ảo, ở giữa la bàn là một mũi tên đang chậm rãi xoay tròn.

Trên mặt của la bàn là hình của mười hai cự thú nằm ở mười hai phương vị cách đều nhau!

"Cẩn thận, đây là... Đây là Thập Nhị La Sát Tru Tiên trận trong truyền thuyết!"

Trung niên họ Vệ kinh hãi thét lên, sau đó gã phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, lập tức hào quang trên thân Kim Quang cự nhân rực sáng, hai cánh tay đưa lên giao nhau trước ngực, một tiếng nổ vang trời, thanh cự kiếm trên tay bỗng lớn lên gấp mấy lần, không kém bao nhiêu so với thân hình của nó.

Ầm ầm ầm!

Hai hư ảnh khổng lồ lóe lên, Huyền Tôn Khôi Lỗi và Thị Ma Tích đồng loạt phóng tới đứng hai bên Kim Quang cự nhân.

"Thập Nhị La Sát để cho chúng ta đối phó, chuyện còn lại, các ngươi giao hết cho các ngươi." Bên trong Huyền Tôn Khôi Lỗi vang lên tiếng của nam tử tóc trắng.

Vừa dứt lời, Thập Nhị La Sát đã tiến đến trước mặt, phần đầu mũi tên màu tím ở giữa la bàn bỗng nhiên chớp động, rồi rung rung chỉ vào ô có hình của cự hầu.

Hư ảnh của cự hầu bỗng nhiên há miệng, phun ra một cột sáng màu vàng kim, mãnh liệt bắn về phía ba người Kim Quang cự nhân.

Chưa được nữa đường, cột sáng đột nhiên bạo liệt biến thành vô số chùm sáng kim sắc, như bão táp mưa sa che khuất cả một vùng, ầm ầm bắn về phía Kim Quang cự nhân.

Khi đó, không gian như đọng lại, âm thanh gió cuốn vang vọng cả thiên địa. Những nơi mà chùm sáng kim sắc đi qua, không gian bị xé rách thành những khe nhỏ, chứng tỏ những chùm sáng này ẩn chứa một uy lực cực lớn.

Khôi giáp bên ngoài Huyền Tôn Khôi Lỗi bỗng rực lên ánh hào quang màu vàng, thân thể hơi cong lại, bất chấp chùm sáng kim sắc đang bắn đến, lướt tới phía Thập Nhị La Sát.

Cảng cảng cảng...

Chùm sáng kim sắc đập vào khôi giáp, lập tức vỡ tan. Khôi giáp của Huyền Tôn Khôi Lỗi chỉ có một số vết trắng mờ nhạt, còn lại cũng không có ảnh hưởng gì đáng kể.

Huyền Tôn Khôi Lỗi vung tay, cự nhận hình chữ thập quét ngang, hai đạo đao quang màu vàng chừng trăm trượng bắn ra.

Ầm ầm!

Hai đạo đao quang chém trúng người của La Sát Cự Quỷ mặt ngựa, lập tức vang lên hai tiếng kim loại va chạm thật lớn.

Thân hình La Sát Cự Quỷ mặt ngựa bỗng sáng lên một tầng tinh quang màu tím mờ nhạt, cột sáng trên đầu của Thập Nhị La Sát chợt sáng lên, hư ảnh la bàn ở phía chớp động, đem uy lực của hai đạo đao quang phân tán đều lên tất cả Thập Nhị La Sát.

Thân hình của La Sát mặt ngựa thối lui vài bước, rất nhanh đã ổn định lại.

Thấy vậy, trung niên họ Vệ và mỹ phụ họ Kỳ đang ở trên đỉnh đầu của Kim Quang Cự Nhân và Thị Ma Tích đều giật mình kinh hãi, nhưng bọn họ lập tức trấn tĩnh lại, nhanh chóng phát động công kích.

Kim Quang Cự Nhân giơ kiếm quang cực lớn lên cao rồi chém mạnh xuống, kiếm quang sáng ngời, kèm theo đó là vô số đạo hồ quang màu vàng kim.

Một đạo kiếm quang hình bán nguyệt nóng rực như sóng dữ cuốn tới.

Bên kia, lân phiên đen kịt trên người Thị Ma Tích xòe ra, cái sừng màu đỏ ngưng tụ đại lượng pháp lực, lập tức một đạo lôi điện màu đỏ sậm bắn về phía Thập Nhị La Sát.

Phía sau Thập Nhị La Sát, Huyền Y Quỷ Soái lộ ra thần sắc ngưng trọng, trận bàn trong tay hắn xoay như chong chóng. Bên trên hư ảnh la bàn trên đầu Thập Nhị La Sát, mũi tên cũng đột nhiên xoay tròn, vô số cột sáng ngũ sắc bắn ra, chạm vào kiếm quang và lôi điện.

Ầm đùng đùng!

Một loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc nổ lên, tại nơi pháp lực chạm nhau, không gian bị xé toát thành một khe hở cực lớn. Do uy lực cực lớn, phụ cận trăm dặm xung quanh như nổi cuồng phong. Thời gian như ngừng lại, thân ảnh khổng lồ của Kim Quang Cự Nhân, La Sát Cự Quỷ ... cũng từ từ bị che khuất.

Từ xa nhìn lại, bầu trời nơi đây chợt vàng chợt đỏ, tiếng sấm bạo liệt vang ra dữ dội. Thỉnh thoảng có vài đạo hào quang vương vãi văng ra, bắn xuống mặt đất ở phụ cận hay bay thẳng lên trời, chấn động cả một vùng. Những dãy núi ở xung quanh bị chấn thành từng đoàn bột mịn, bay đầy trời. Mặt đất rung lắc dữ dội, đôi chỗ bị xé toạt thành những cái hố hơn mười trượng.

Ở phía bên kia, bất kể là ác quỷ quân đoàn hay tu sĩ nhân tộc, trước khi đại chiến đã ùn ùn bỏ chạy về phía bình nguyên ở hướng bắc. Bọn họ đều biết rằng, bị quấn cuộc chiến của cấp bậc Thông Huyền, một người dù có bao nhiêu mạng cũng không đủ dùng.

Ly khai hơn trăm dặm, lúc đó bọn họ mới ngừng lại. Dưới mệnh lệnh của các cường giả Thiên Tượng cảnh mỗi bên, bọn họ lại lao vào nhau chiến đấu.

Tu sĩ nhân tộc cùng ác quỷ quân đoàn, gần một vạn tu sĩ quấn lấy nhau, hào quang phóng lên, bắn ra bốn phía.

Giữa không trung, bọn lão giả đầy mùi rượu, bốn tu sĩ Thiên Tượng cảnh, cùng với sáu tên Quỷ Soái lao vào chém giết lẫn nhau.

Trong nhất thời, hư không xung quanh nổi gió lốc, sương mù màu đen tràn ngập khắp nơi.

Theo chân át chủ bài đến đây, số lượng quân tiếp viện của ba đại tông phái không đến một nghìn, cộng với một nghìn tu sĩ ở Thái Thiên cứ điểm cũng không là gì so với quân số của ác quỷ quân đoàn.

Dựa theo nhân số thì tu sĩ nhân tộc có vẻ yếu thế, nhưng pháp khí của quỷ quân lại kém hơn. Hơn nữa, lúc này hỗn chiến, ác quỷ quân đoàn chưa kịp triển khai quân trận, nên xét về tổng thể, song phương lại ở trạng thái cân bằng.

Lúc này, trên người Liễu Minh phủ đầy hắc khí, hư ảnh Long Hổ xoay múa xung quanh, Khổ Luân Kiếm lượn lờ trên đầu.

Quanh y đều là quỷ quân.

Hô!

Một tên ác quỷ Thống lĩnh tóc đỏ nanh dài không biết từ đâu xông tới, nhìn vào khí tức, đoán chừng tu vi của tên này cỡ Chân Đan sơ kỳ.

Đại phiên trong tay ác quỷ Thống lĩnh lóe lên quang mang đỏ rực, một đầu đại mãng toàn thân đỏ như máu vươn ra, miệng há lớn, hướng về Liễu Minh bổ xuống.

Sắc mặt Liễu Minh đanh lại, bên trong hắc khí xung quanh người hắn truyền ra tiếng hổ gầm, một đầu vụ hổ màu đen lớn hơn mười trượng hiện ra nghênh đón đại mãng.

Thân người của hắn nhoáng lên rồi bỗng nhiên biến mất.

Tên ác quỷ Thống lĩnh biến sắc, một khắc sau, phía sau hắn lóe lên, một bóng người quỷ mị hiện ra.

"Phập!"

Một cánh tay phủ đầy hắc khí xuyên qua bụng của tên ác quỷ Thống lĩnh.

Mặt của tên ác quỷ Thống lĩnh vẫn còn vẻ kinh ngạc thì kiếm quang màu tím bỗng hiện lên trên bàn tay kia, thân thể của tên ác quỷ thống lĩnh trong nháy mắt đã bị chém thành mấy đoạn.

Liễu Minh phất tay phát ra một đoàn hắc khí quấn lấy túi trữ vật của tên ác quỷ Thống lĩnh.

Dù giết được một tên ác quỷ Thống lĩnh một cách nhanh chóng, nhưng Liễu Minh vẫn không có chút gì cao hứng.

Hai bên người hắn bỗng chớp động, ba tên quỷ tốt mặt mày dữ tợn đang đánh tới.

"Hạt nhi!"

Liễu Minh vỗ lên Dưỡng Hồn Đại khẽ gọi, lập tức một đầu Cốt hạt từ đó bắn ra rơi xuống trên vai hắn.

"Ầm"

Kim quang chói mắt từ trán của Hạt nhi bắn ra, ba tên quỷ tốt vừa chạm vào kim quang tức thì toàn thân tán ra hắc khí, miệng không ngớt kêu la đau đớn.

Liễu Minh vung tay bắt quyết, Khổ Luân Kiếm lóe lên, một đạo kiếm quán màu tím quét tới.

Ba tiếng kêu thảm thiết vang lên, ba tên quỷ tốt đã bị chém thành hai đoạn.

"Hạt nhi, tiếp tục dùng kim quang phụ trợ cho ta." Liễu Minh dùng thần niệm phân phó.

"Vâng, chủ nhân." Hạt nhi không chút do dự đáp ứng.

Liễu Minh xoay đầu quan sát một vòng, loáng cái hắn đã lướt về phía ít quỷ vật nhất. Hắn tận lực tránh né các ác quỷ thống lĩnh có tu vi quá cao và những nơi có đông quỷ vật.

Nhờ Hạt nhi tương trợ, với Khổ Luân Kiếm và Xa Hoạn đồ đằng thay nhau xuất chiến, hắn đã cứng rắn mở một đường đến một nơi tương đối hẻo lánh của của chiến trường.

Dọc đường, có ít nhất năm sáu tên ác quỷ Thống lĩnh đã chết trên tay hắn, còn ác quỷ Đô úy, quỷ vật bình thường thì không kể xiết.

Lúc này, Liễu Minh thở ra một hơi, nội tâm nhẹ đi một chút, Khổ Luân Kiếm trong tay tỏa ra tử quang rực rỡ, hóa thành vô số kiếm ảnh bắn ra xung quang.

Một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, hơn hai mươi tên quỷ vật trong phạm vi mười trượng phía trước đều bị chém chết, thi thể rơi xuống như mưa.

Ngay sau đó, một đoàn u ảnh màu xanh lá lóe lên, há miệng phun ra một đạo hào quang. Các tinh hồn của các quỷ vật chưa kịp tiêu tán đã bị đạo hào quang này cuốn lấy, trực tiếp hút vào trong miệng.

Liễu Minh thấy vật, lập tức vung tay tế ra Khổ Luân Kiếm, vô số đạo kiếm quang lóe lên, điên cuồng chém về phía đoàn u ảnh màu xanh kia.

Nhưng những đạo kiếm quang như chém vào không khí, đoàn u ảnh màu xanh lại lướt tới.

"U hồn quỷ vật!"

Sắc mặt Liễu Minh khẽ động, hắn khẽ truyền âm ngăn Hạt nhi thả ra kim quang, bên vai hắn lóe lên hư ảnh một đầu Thanh Ngưu, một mảng hào quang màu xanh lóe lên quấn lấn đoàn u ảnh màu xanh lá.

U ảnh phát ra một tiếng kêu khiếp sợ trước khi bị Xa Hoạn đồ đằng nuốt sống.

"Lớn mật, đã tàn sát tộc của ta, lại còn dám diệt phân hồn của ta!"

Hư không phía trên bỗng vang lên một tiếng gầm thét. Tiếp theo, một cỗ cuồng phong lướt đến, quỷ vật và tu sĩ ở xung quanh đều bị chấn bay ra xa.

Liễu Minh lập tức biến sắc, ngẩng đầu nhìn lên. Phía trên là một gã ác quỷ mặc cốt khải đang lơ lửng, đang trừng mắt nhìn hắn chằm chằm.

Chương 1051: Đuổi giết cùng Huyết Minh Đan

Dịch: kethattinhthu7

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng Liễu Minh thầm kêu khổ, tên trước mặt rõ ràng là một gã cấp bậc Quỷ Soái!

"Là ngươi!" Cốt Khải Quỷ Soái khẽ giật mình, lập tức nhận ra Liễu Minh, giận dữ quát một tiếng.

Ngày đó, bốn người Liễu Minh không coi lão vào đâu phá vỡ Quỷ Táng Đại Trận trốn ra Thái Thiên cứ điểm làm lão mất hết thể diện.

Trên người Cốt Khải Quỷ Soái lục quang chợt lóe, trong tay liền nhiều ra một vật dài khoảng một xích(*), hình giống loan nguyệt bích lục cốt đao(**), nhoáng cái đã trướng(***) lớn đến hơn mười trượng, nhắm đỉnh đầu Liễu Minh chém xuống.

(*) xích: 0,33m; (**) loan nguyệt bích lục cốt đao: cây đao bằng xương màu xanh hình trăng khuyết; (***) trướng: phình to.

Tất nhiên Liễu Minh sẽ không đón đỡ một kích của tu sĩ Thiên Tượng, chân giẫm mạnh một cái thân thể biến thành mơ hồ, trong nguy hiểm tránh né qua đồng thời cả người hóa thành một đạo hắc quang, hướng về phía chiến trường kịch liệt phóng đi.

Trong lòng hắn cười khổ không thôi, vừa mới từ chỗ đó đi ra giờ lại phải lập tức trở về.

Có điều giờ cũng chẳng còn cách nào, mặc dù hắn có chút thực lực nhưng cũng không có năng lực đối đầu với một gã Quỷ Soái Thiên Tượng cảnh, chỉ có thể chạy thục mạng về chỗ có chiến đoàn dày đặc nhất với ý đồ nhờ đó mà tránh được Cốt Khải Quỷ Soái đuổi giết.

"Tiểu tử, chạy đâu!"

Cốt Khải Quỷ Soái lạnh lùng quát một tiếng, tay đánh vào hư không một trảo.

Lập tức sau lưng Liễu Minh âm khí nổi cuồn cuộn biến thành một vòng xoáy cực lớn, từng cỗ hấp lực mạnh mẽ tuôn ra.

Liễu Minh cảm thấy cả người run lên, thân hình đang phi độn bị trì trệ một chút.

Nhưng sau một khắc, hắc khí từ trên người tuôn ra như thác, đồng thời trong cơ thể truyền đến một hồi "rắc rắc" quái dị, thoáng cái cả người đã cao thêm vài thước, nhanh chóng thoát khỏi sức hút của vòng xoáy.

Có điều một lát trì hoãn này đã thu hẹp không ít khoảng cách giữa hai bên.

Cốt Khải Quỷ Soái vung tay lên, bắn ra ảo ảnh cốt đao rời khỏi tay hóa thành một đạo lục quang nhanh chóng nhắm đỉnh đầu Liễu Minh bổ xuống. Đao thế tàn nhẫn như muốn một đao này chém Liễu Minh thành hai khúc!

Sắc mặt Liễu Minh đại biến, đao quang này quá nhanh, nếu dùng thân pháp thì nhất định trốn tránh không kịp, hắn cắn răng một cái xoay người lại, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, há mồm phun ra một viên châu màu vàng, là Sơn Hà Châu bán thành phẩm!

Sơn Hà Châu quay tít một vòng đón gió tăng vọt kích thước, một tòa hư ảnh hình tiểu sơn màu vàng đất hiện ra ngăn trên đỉnh đầu Liễu Minh.

Lục sắc cốt đao đánh vào hư ảnh tiểu sơn bộc phát ra tiếng nổ kinh người!

Thời gian qua chừng một hơi thở, mặt ngoài hư ảnh tiểu sơn do Sơn Hà Châu biến thành hiện ra vô số vết rách tán loạn, lần nữa quay về hình dạng viên châu màu vàng bắn ngược lại.

Cả người Liễu Minh đại chấn, thân thể bị một cỗ dư lực trực tiếp đánh bay ra ngoài phun ra một ngụm máu tươi.

"Ồ!"

Cốt Khải Quỷ Soái kinh ngạc mắt nhìn lên Sơn Hà Châu, mặt có chút dị sắc rồi nhanh chóng bình thường trở lại, tay đánh về phía trước một trảo, thoáng cái một bàn tay màu đen lớn gần bằng một mẫu hiện ra nhắm về phía Liễu Minh chộp lấy.

Ô... ô... n...g!

Một kim sắc trụ quang(*) chói mắt từ đầu vai Liễu Minh nhanh chóng bắn ra, nhắm thẳng về phía Cốt Khải Quỷ Soái đánh tới.

(*) kim sắc quang trụ: cột ánh sáng màu vàng.

Cốt Khải Quỷ Soái cảm thấy bên trong kim quang ẩn chứa khí tức, sắc mặt hơi đổi, dù hắn ở cảnh giới Thiên Tượng cũng không muốn bị đánh trúng.

Lúc này, bàn tay khổng lồ màu đen thay đổi phương hướng chắn trước người, kim sắc trụ quang chiếu tới, hắc khí lập tức bị tiêu tán, nhưng ngay lúc đó, năm ngón tay khổng lồ khép lại nghiền nát đối thủ.

Tranh thủ chút thời gian của Hạt nhi đem lại, trong một hơi trì hoãn này, Liễu Minh liền thu lấy Sơn Hà Châu, thân hình nhoáng một cái đã xuất hiện cách đó vài chục trượng, kiếm quyết trong tay vung lên, một đạo kiếm quang tử sắc(*) cuốn lấy thân hình, hắn không dừng lại chiến trường mà tìm một chỗ trống phía bắc bắn đi.

(*) kiếm quang tử sắc: quầng sáng hình kiếm màu tím.

Đã không thể lẫn vào đám người, hắn liền dứt khoát rời khỏi chiến trường!

Cốt Khải Quỷ Soái thấy tình hình này, trên mặt lộ một tia do dự, quay đầu nhìn về phía chiến trường trên không, năm lão giả Quỷ Soái mặt xanh đang cùng tứ đại Thiên Tượng nhân tộc kịch chiến.

Tuy Nhân tộc thiếu một người nhưng bốn người lão giả mặt xanh vừa mới kịch chiến với Thái Thanh môn Kim Quang Thiên Binh một trận, nguyên khí đã tổn hao nhiều.

Lúc này, mặc dù lấy năm đánh bốn nhưng thoạt nhìn thế trận hai bên dường như tương đương.

Trong lúc Cốt Khải Quỷ Soái do dự, cả người Liễu Minh biến thành một điểm tử quang, đã muốn biến mất ở phía xa trên bầu trời.

Ánh mắt Cốt Khải Quỷ Soái chớp động, cuối cùng hận ý trong lòng vẫn chiếm phần hơn, một đoàn lục quang bao trùm thân thể hắn nhắm về phía Liễu Minh mà truy kích.

Giữa không trung, lão giả mặt xanh nhìn thấy Cốt Khải Quỷ Soái rời khỏi chiến trường đuổi theo một tu sĩ nhân tộc liền biến sắc, đang muốn truyền âm gọi lại thì "Oanh!" một tiếng.

Một con Chích Nhiệt Hỏa Long(*) to bằng trăm trượng đang giương nanh múa vuốt đánh tới, phía đối diện, trên đỉnh đầu lão giả mũi đỏ của Thái Thanh môn, một viên châu màu đỏ phừng phựt lửa đang không ngừng kích xạ ra các loại hỏa long, hỏa xà hung mãnh.

(*) Chích Nhiệt Hỏa Long: con rồng lửa cực nóng.

Lão giả mặt xanh đành bỏ qua ý định truyền âm, tập trung tinh thần ứng phó.

Hai tay lão giả mũi đỏ vung lên, đánh ra từng đạo pháp quyết, ánh mắt nhìn về phía hai đạo độn quang đang rời khỏi chiến trường.

"Vì sao Quỷ Soái kia lại đuổi theo Liễu Minh? Nhưng mà bởi như vậy liền thiếu một Quỷ Soái, chỉ là đáng tiếc... Liễu Minh, người này..." Trong lòng lão giả mũi đỏ ý nghĩ chuyển động, sau đó lập tức tập trung tinh thần lại.

Hai ngày sau, cách biên giới phía bắc Thái Thiên cứ điểm không biết bao nhiêu vạn dặm, tại một chỗ trông như là đồng bằng hoang vu, một Quỷ vật tướng mạo giống con chồn sóc màu xám từ trong một cái động đất thò đầu nhìn ra, trên đỉnh đầu chợt một đạo kiếm quang tử sắc chói mắt lóe lên rồi nhanh chóng hướng về phía trước bắn đi.

Điều quái dị là bên trong kiếm quang tử sắc vươn ra hai cánh dài màu bạc, bao xung quanh là một tầng ánh sáng màu bạc, mỗi lần cánh đập liền phát ra những tiếng "ù ù" như kiếm rít, con Quỷ vật cấp thấp sợ hãi lập tức quay lại trong động.

Kiếm quang tử sắc biến mất trong không trung, mọi thứ rất nhanh khôi phục lại bình thường.

Thử Dứu Quỷ vật lại cả gan thò đầu ra, chỉ là vào lúc này trên bầu trời lại xuất hiện một đạo lục sắc độn quang xé gió vụt qua.

Thử Dứu Quỷ vật hú lên một tiếng quái dị, thoáng cái đã chạy tọt vào trong ổ, không dám lần nữa thò đầu ra.

Tốc độ lục sắc độn quang cực nhanh, trong chớp mắt đã biến mất ở phía xa.

Tất nhiên hai người này là người vừa rời khỏi chiến trường Thái Thiên cứ điểm, Liễu Minh và Cốt Khải Quỷ Soái.

Hai người một đuổi một chạy lâu như thế, đã sớm không biết rời xa Thái Thiên cứ điểm đến bực nào rồi.

Không biết có phải vì tính cách Cốt Khải Quỷ Soái quá mức cố chấp hay không mà lão không ngại mệt nhọc một đường đuổi giết Liễu Minh hai ngày hai đêm.

Bên trong lục sắc độn quang, sắc mặt Cốt Khải Quỷ Soái hết sức khó coi.

Vốn lão nghĩ định dùng thủ đoạn lôi đình kích sát(*) với tên tu sĩ Nhân tộc này để phát tiết oán khí trong lòng, nhưng lão thật không ngờ là tuy cảnh giới tên tiểu bối Nhân tộc này thấp kém nhưng pháp lực lại rất hùng hậu, độn tốc cực nhanh, vượt xa dự đoán ban đầu của lão.

(*) Lôi đình kích sát: dùng một đòn đánh chết.

Đối phương ngự kiếm phi hành cộng thêm có đôi Ngân Sắc Nhục Sí phụ trợ, một Quỷ Soái cảnh giới Thiên Tượng cảnh như lão đã toàn lực khổ truy như thế trong thời gian dài mà vẫn không cách nào theo kịp, thậm chí còn mấy lần thiếu chút nữa bị đối phương dùng đủ loại thủ đoạn bỏ rơi.

Đương nhiên, nguyên nhân trong chuyện này cũng bởi vì lúc trước lão cùng Kim Quang Thiên Binh đại chiến một trận, pháp lực và thân thể đều bị hao tổn không ít, lúc này thực lực của lão phát huy không đúng với những gì vốn có.

Mặc dù vậy nhưng trong lòng lão vẫn tức giận không thôi, thầm nghiến răng nghiến lợi muốn đem Liễu Minh chém thành vạn đoạn để xả mối hận trong lòng.

Đồng thời, đối với Cốt Hạt linh sủng trên người Liễu Minh, lão cảm thấy rất hứng thú, mỗi lần hắn thả ra kim quang là lão cũng có chút sợ hãi, hơn nữa mơ hồ còn có cảm giác có một loại khí tức âm dương quỷ dị khó hiểu.

Điều này làm sự tham lam của lão nổi lên, lại càng không chịu dễ dàng buông tha tiểu bối Nhân tộc trước mắt.

Phía trước, bên trong kiếm quang tử sắc, sắc mặt Liễu Minh cũng khó coi.

Hắn bỏ chạy liên tục đến tận đây, đã mấy lần hắn thay đổi phương hướng, có lúc cố gắng vận hết độn tốc nhưng cuối cùng cũng không thể thoát khỏi kẻ đang bám sau lưng, đã mấy lần pháp lực trong cơ thể gần khô kiệt.

Lúc này, Liễu Minh lại rơi vào tình trạng đó, hắn đưa tay lấy ra một viên linh dược sau đó nuốt vào, sau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net