chương 1200-1249

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1200: Minh Yêu (1/2)

Dịch: Hàn Lâm Nhi

Chỉ một lát sau, mỗi một tòa tháp đều tụ tập hai ba mươi tu sĩ, những tu sĩ này đa số đều có tu vi Linh Đồ Kỳ, còn đội trưởng của họ là những Yêu tu Ngưng Dịch kỳ đang cầm trong tay trận bàn. Những vệ sĩ này vừa xuất hiện thì lập tức tới bố trí trận pháp nơi các tòa tháp. Các tu sĩ Ngưng Dịch kỳ thì đang không ngừng rót pháp lực vào trận bàn trong tay, làm cho pháp trận quanh các tòa tháp đều sáng rực, hiện lên một lớp hào quang màu lam, chúng liên tục phun ra sương mù lam sắc, chui vào màn hào quang trên Hải Hoàng Cung làm vòng phòng hộ vốn đã kiên cố thì nay còn vững chắc hơn nhiều.

Vô số tu sĩ Hải Hoàng Cung và các cấm chế đặt khắp nơi làm cho đáy biển cũng sáng rực lên.

Ngay khi thế lực Hải Hoàng Cung đang chuẩn bị để chống quân Nhân tộc thì lúc này, trong huyệt động dưới đáy Hải Hoàng Cung lại diễn ra một cảnh tượng khác. Cả huyệt động lớn vài chục mẫu giờ phút này đang tràn ngập một màn sương huyết sắc, cả không gian tỏa ra một mùi máu tươi tanh nồng. Còn hơn năm vạn cây cột băng lúc trước thì đã biến mất quá nửa, để lại những kén tằm màu máu đỏ rực. Mặt ngoài những huyết sắc kén tằm này hiện lên vô số mạch máu nhỏ, chúng chậm rãi phập phồng như đang hô hấp. Mỗi lần phồng lên thì chiếc kén lại nhỏ lại một chút, đồng thời từ bên trong lại phun ra một ít sương mù. Thì ra màn sương mù dày đặc này là do mấy vạn chiếc kén này tạo nên. Còn về những cột băng còn lại thì thi thể bên trong chúng cũng dần dần hiện ra những mạch máu đỏ tươi rồi từ từ hóa thành các kén tằm. Sau khi hình thành huyết kén thì lớp băng bên ngoài lập tức vỡ vụn ra. Thời gian dần trôi qua, những cột băng cũng lần lượt vỡ ra, những thanh âm 'Phanh' 'Phanh' vang lên liên tiếp.

Trên bệ đá trong huyệt động, Hải Yêu Hoàng đang khoanh chân ngồi, toàn thân đã bị một màn sương máu bao phủ, làm cho thân ảnh của y lờ mờ không rõ nữa. Lớp sương máu xung quanh đang từ từ bay về hướng bệ đá, chậm rãi nhập vào thân thể y. Lúc này, gương mặt y đã vặn vẹo lại như đang chịu đựng một sự đau đớn quá mức bình thường.

Còn tám cây cột đá xung quanh thì đang tản mát ra một màn huyết quang chói mắt, linh văn bên trên cũng hiện ra các tia máu tươi chảy xuôi xuống dưới.

Trên không, viên châu màu xanh ngọc vẫn đang bay lơ lửng, mặt ngoài được bao phủ bởi một lớp hào quang màu xám, từ bên trong vẫn truyền ra thanh âm Thiết Yêu Tông Diên lạnh lùng đọc những câu chú ngữ khó hiểu.

Một nén nhang sau, cây cột băng cuối cùng đã vỡ tan ra, lộ ra kén tằm trong đó. Đúng lúc đó, bên trên màn hào quang màu xám chợt hiện ra thân ảnh của Thiết Yêu Tông Diên.

"Công tác chuẩn bị ban đầu đã hoàn thành. Tiếp theo là quá trình kích phát thuật Huyết Tế Minh Đồ, triệu hồi Bát Mục Minh Yêu, đưa toàn bộ pháp lực vào cơ thể ngươi, giúp ngươi cưỡng ép đột phá cảnh giới. Thế nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, thuật này sẽ đưa đến sự đau đớn khó chịu nổi, ngươi cần chuẩn bị tâm lý cho tốt." Thiết Yêu nói.

Trên bệ đá, Hải Yêu Hoàng mở to mắt, gật nhẹ đầu nhưng cũng không nói gì cả.

Trong mắt Thiết Yêu hiện lên vài tia sáng kỳ dị, y bắt đầu đọc chú ngữ. Ngay lập tức, toàn bộ linh văn trên bệ đá, tám cây cột xung quanh và năm vạn kém tằm đều sáng rực lên. Một khắc sau, màn sương máu tràn ngập huyệt động như được triệu hồi mà điên cuồng lao vào trung tâm bệ đá.

Ông ông!

Dưới thân Hải Yêu Hoàng bỗng hiện lên một trận pháp màu máu, nâng bổng thân thể y lên, làm cho y lơ lửng giữa không trung.

Màn sương máu tràn vào trong huyết trận liền biến thành những tia máu sền sệt, dung nhập vào thân thể Hải Yêu Hoàng. Gân xanh trên mặt y nổi cả lên, trong mắt lộ ra chút thần sắc điên cuồng, xem ra lời vừa rồi của Thiết Yêu quả nhiên không phải là nói quá. Thế nhưng Hải Yêu Hoàng có thể đi đến bước này thì ý chí đương nhiên đã vượt xa người bình thường, tuy rằng ngũ quan của y đã vặn vẹo cả lại thế nhưng vẫn giữ được chút lý trí.

Bên trên bệ đá, Thiết Yêu thấy vậy thì cũng có chút ngoài ý muốn, y vung tay lên, màn sương máu xung quanh càng lao nhanh về hướng bệ đá hơn. Gương mặt Hải Yêu Hoàng cũng càng dữ tợn hơn, thế nhưng ánh mắt của y lại càng sáng hơn. Bởi vì ngay khi những tia máu kia đổ vào người thì quanh thân y liền hiện ra một màn hào quang đỏ rực, khí tức trong cơ thể cũng dần lớn hơn. Trong mắt y lộ ra chút vui mừng, áp chế nét đau đớn trong người.

Giờ phút này, trong thân thể hắn, huyết vụ đã hóa thành một dòng nước lũ, mạnh mẽ chạy vào trong xương cốt nơi tứ chi của y. Vậy nên trừ việc tăng cường pháp lực, kinh mạch trong cơ thể y cũng đang từ từ được nới rộng ra, bền vững hơn trước nhiều.

Hải Yêu Hoàng hít thở sâu vài cái, cố gắng quẳng cảm giác đau đớn ra sau đầu, điều khiển pháp lực đi khắp cơ thể theo pháp môn Thiên yêu Luyện Thế.

Trên không trung, tinh phách Thiết Yêu thấy cảnh này thì nở một nụ cười quỷ dị, miệng quát khẽ:

"Minh Yêu hiện!"

Chương 1201: Đoạt xá

Dịch: Hàn Lâm Nhi

Đoạt xá Yêu Hoàng phân hồn kế

Bao vây địch thủ chính diện công.

(tridatinh)

Hương Mộc này có thể gây tổn thương rất lớn tới thần hồn. Tuy rằng Thiết Yêu có ý xấu thế nhưng thân là yêu tu Thiên Tượng Cảnh, đương nhiên sẽ biết rất nhiều về các công pháp thần diệu, nên nếu chưa lợi dụng hết y cũng không nỡ đánh chết làm gì.

"Tông Diên, biết lợi hại chưa. Bây giờ ngươi chỉ còn một đám tinh phách mà thôi, làm sao có thể chạy thoát khỏi Tù Lung của ta chứ? Nếu thức thời thì hãy giao hết bí thuật công pháp ra đây, ta sẽ niệm tình tình cảm khi trước mà cân nhắc tha cho ngươi một mạng." Hải Yêu Hoàng âm trầm nói.

Lúc này, tinh phách của Tông Diên đã yếu đi rất nhiều, đương nhiên là do tác dụng của Hương Mộc gây nên. Thế nhưng y chỉ cười lạnh một cái rồi lập tức lao vào quầng sáng chung quanh lồng sắt.

"Ngươi làm gì? Muốn chết sao?" Hải Yêu Hoàng chấn động, vội vàng đánh ra một đạo pháp quyết.

Có điều động tác của y vẫn chậm hơn một bước, tinh phách của Tông Diên đã đâm sầm vào thành lồng sắt, hét thảm một tiếng rồi biến thành hư ảo. Viên châu màu xanh nơi Thiết Yêu cư trú cũng vỡ tan ra từng mảnh, mau chóng biến mất.

Hải Yêu Hoàng nhìn lồng sắt đã rỗng tuếch, trên mặt lộ nét khó tin, một lát sau y thở dài một hơi, thì thào nói:

"Không nghĩ tới Thiết Yêu này lại cương liệt như vậy."

Tiếp đó, y khẽ vẫy tay, Thiết Lung liền bay về.

Đúng lúc này, biến cố phát sinh!

Đột nhiên bệ đá bên trên bỗng hóa thành một đầu lâu dữ tợn, nó hé miệng, mấy sợi tơ mỏng huyết sắc bắn ra, lập tức cuốn lấy thân thể Hải Yêu Hoàng. Ngay sau đó, tám con mắt xung quanh cũng chuyển động, nhìn về hướng y, đồng thời trong đó cũng bắn ra tám cột sáng màu đỏ tươi, chui ngay vào thân thể Hải Yêu Hoàng.

Biến cố này xảy ra vô cùng mau lẹ, làm cho Hải Yêu Hoàng còn không kịp phản ứng.

Thấy tình hình này, sắc mặt Hải Yêu Hoàng đại biến, y cố gắng thôi động pháp lực nhưng lúc này, y mới kinh hãi phát hiện ra một điều. Pháp lực của y đã đọng lại, làm cho y không thể nào thúc giục được nữa.

Đúng lúc này, bên trên đầu lâu kia lại xuất hiện một bóng người nhỏ bé, chính là Thiết Yêu Tông Diên.

"Không thể thế được! Vừa rồi rõ ràng ngươi đã. . . " Thân thể Hải Yêu Hoàng tuy rằng không thể sử dụng pháp lực nhưng vẫn còn hoạt động được một chút, y vừa sợ vừa giận hỏi.

"Ha ha, nếu như bí thuật phân linh hồn của ngươi là do ta dạy thì đương nhiên ta cũng biết thuật này chứ. Vừa rồi cái bị ngươi tiêu diệt chỉ là một đám phần hồn của ta mà thôi." Tông Diên cười lạnh một tiếng nói.

"Không có khả năng, tinh phách vừa rồi so với bình thường đâu có nhỏ đi chút nào?" Hải Yêu Hoàng không tin thét lên.

"Làm sao ngươi có thể biết được tinh phách của một tu sĩ Thiên Tượng Cảnh lớn tới cỡ nào chứ? Bình thường cái ngươi thấy là do ta ẩn giấu hơn nửa thực lực đấy." Thiết Yêu cười nhạt nói.

Hải Yêu Hoàng nghe vậy thì mặt xám như tro.

"Hắc hắc, năm đó ta đã biết kế hoạch thiên yêu này cực kỳ nguy hiểm, thế nên ta nhốt ngươi tại bảo khố trên Thiết Phong Sơn là bởi nhìn trúng thân thể Bích Hải Lam Tinh Giao của ngươi, cũng để làm một đường lui khi kế hoạch kia thất bại mà thôi. Tốt rồi, không nói nhảm với ngươi nữa, bây giờ hãy giao ra thân thể đi." Tông Diên dữ tợn cười một tiếng, sau đó thân hình y khẽ động, hóa thành một bóng đen bay thẳng vào mi tâm Hải Yêu Hoàng, lập tức biến mất.

"A!"

Ngay sau đó, Hải Yêu Hoàng liền gầm lên mấy tiếng thảm thiết, hai tay ôm chặt lấy đầu, thân thể cuộn lại, gương mặt vặn vẹo vì quá đau đớn. Gương mặt anh tuấn của y chợt nổi lên một tầng hắc khí, hơn nữa còn nhanh chóng khuếch tán ra khắp nơi. Chỉ trong phút chốc, cả gương mặt y đã biến thành màu nâu đen, tiếng kêu thảm thiết trong miệng cũng dần dần biến mất. Giờ phút này, những sợi tơ máu do đầu lâu phun ra và màn huyết quang xung quanh cũng tản đi, 'Hải Yêu Hoàng' ngã xuống đất, mở hai mắt ra, đồng tử đã biến thành màu xám nhạt, thần sắc trên mặt cũng cứng lại.

"Đa tạ Minh Yêu đại nhân đã trợ giúp!" Hắn quay người, nói với cái đầu lâu kia, thanh âm cũng có chút khô cứng như của Tông Diên.

"Đừng quên chuyện ngươi nhận lời với bổn tôn là được." Một thanh âm ông ông từ đầu lâu truyền ra, tám con mắt lớn bên trên vẫn nhìn chằm chằm vào 'Hải Yêu Hoàng' này.

"Ngài hãy yên tâm. Một khi ta thống nhất nơi này thì chuyện đầu tiên sẽ là huyết tế nửa số sinh linh cho đại nhân." 'Hải Yêu Hoàng' lạnh nhạt nói.

Đầu lâu dữ tợn kia nghe vậy thì không nói tiếp nữa. Màn sương máu xung quanh lại mau chóng bay về chỗ nó và tám con mắt kia. Khi tản ra thì chỉ còn lại bệ đá và tám cái cột như cũ mà thôi, chúng cũng thi nhau vỡ tan ra, hóa thành bụi phấn, phiêu tán trong gió.

'Hải Yêu Hoàng' nhìn nơi đầu lâu biến mất, trên mặt bỗng lộ ra một tia ảo não, lẩm bẩm:

"Tức thật. Không ngờ chỉ một cái thần hồn Giao Long mà có thể cứng rắn đến vậy. Nếu không vì số lượng tế phẩm không đủ, thần hồn của ta lại đang đại thương thì sao sẽ không xóa được ký ức khi xưa của y chứ? Có điều lúc này vừa mới đoạt xá thành công, tinh phách lại còn phải dung nhập vào thân thể này nữa, đợi đến khi đằng cấp cả hai đều ngang nhau, lúc đó ta từ từ tiêu diệt tinh phách kia cũng chưa muộn."

'Hải Yêu Hoàng' vừa sống lại bỗng nhúc nhích người, chậm rãi thích ứng với thân thể mới của mình. Chợt, sắc mặt hắn khẽ động, vung tay lấy ra một lệnh bài màu trắng. Một đạo tinh quang bắn ra, một cỗ tin tức liền truyền tới trong đầu y.

"Liên minh Nhân tộc đã đánh tới nơi này sao?" Sắc mặt Hải Yêu Hoàng khẽ biến.

"Thôi đợi khi khôi phục tu vi thì lại thu thập tế phẩm vậy. Bây giờ thân phận của đầu Chân Long này vẫn còn có ích, đương nhiên là không thể bỏ qua được. Hừ, chỉ là một tu sĩ Chân Đan Nhân tộc, có năng lực gì chứ?" Tông Diên cười hắc hắc, thân hình khẽ động, liền hóa thành một bóng đen, bắn về phía cửa vào.

. . .

Cùng lúc đó, bên trên hải vực của Hải Hoàng Cung, một ngọn núi khổng lồ cao cỡ mấy trăm trượng đang lơ lửng trên đó, che kín một phần mặt biển, đúng là Phi Lai Phong. Gần vạn tu sĩ liên minh Vân Xuyên và dị tộc lúc này đã chia làm mười nhóm, phân bố xung quanh. Sườn đông do ba môn phái lớn Nguyên Ma Môn, Chiêu Đức Tông, Vạn Diệu Môn dẫn theo hai ngàn đệ tử. Còn phía Tây là do năm đại tông môn hợp sức tạo thành. Các tông phái nhỏ như Hóa Nhất Tông, Liệt Dương cốc và tu sĩ Dị tộc thì xếp ở hai hướng còn lại.

Hơn vạn tu sĩ vây quanh một ngọn núi khổng lồ làm cho không gian xung quanh cũng tràn ngập sát khí!

Trong mắt mọi người lúc này đều lộ ra một chút phức tạp. Bởi vì mới trước đây không lâu, bọn họ còn chịu đủ sự uy hiếp của Hải Hoàng Cung và Hải tộc, vậy mà mới qua mấy chục ngày, bọn họ đã một đường chém giết tới hang ổ của Hải Yêu Hoàng, kẻ có thực lực Chân Đan Hậu Kỳ khủng bố. Hết thảy đều chỉ như một giấc mơ, nhưng lại vô cùng chân thật. Mà người cho bọn họ có cơ hội này chính là vị tu sĩ Chân Đan duy nhất của Nhân tộc đang ở trên Phi Lai Phong kia. Trong nội tâm các tu sĩ liên minh Vân Xuyên đều hiểu, trận quyết chiến thực sự của bọn họ sắp bắt đầu, còn chiến trường thì ở ngay dưới kia mà thôi. Vì trận chiến này, toàn bộ lực lượng hạch tâm của liên minh đều được triệu tập lại đây, có thể nói là khuynh sào xuất động.

Nếu giành chiến thắng trong trận chiến này, thì sức ảnh hưởng của liên minh Vân Xuyên tại Thương Hải Chi Vực sẽ đạt đến một mức mà trước đây chưa từng có. Sự áp bức gần vạn năm kia cũng sẽ kết thúc, bọn họ sẽ hãnh diện ngẩng cao đầu đi tới khắp nơi trong khu vực.

Còn nếu như thất bại, thì đại lục Vân Xuyên sẽ về tay Hải Hoàng Cung, từ nay về sau sẽ vĩnh viễn không còn khả năng quật khởi.

Còn các Dị tộc như Huyền Ưng Tộc, Tinh Hỏa Tộc lúc này tâm tình cũng khác nhau. Nếu như bọn họ đã chọn đứng ở bên này thì sẽ không còn đường lui nữa, chỉ có được ăn cả ngã về không, đánh thắng một trận, mới có khả năng tiếp tục sống sót.

Tại đỉnh Phi Lai Phong, Liễu Minh đang chắp tay đứng trên một bình đài, mặt không biểu tình nhìn mặt biển cuồn cuộn sóng bên dưới. Lúc này Càn Như Bình cũng không quấn quít lấy Liễu Minh nữa mà cực kỳ nhu thuận đứng cách đó không xa. Đám người Nguyên Ma, nam tử họ Mặc, lão giả họ Ngạn, Lãnh Nguyệt sư thái và hơn hai mươi tên tu sĩ Hóa Tinh Kỳ khác thì nghiêm nghị đứng phía sau.

Gió biển không ngừng thổi qua áo bào mọi người, phát ra những tiếng phần phật.

"Đây chính là hang ổ của Hải Yêu Hoàng sao?" Liễu Minh chậm rãi nói, phá vỡ bầu không khí im lặng vừa rồi.

"Đúng vậy, bên dưới chính là Hải Hoàng Cung." Nguyên Ma bước lên nửa bước, cung kính đáp.

"Nghe nói Hải Hoàng Cung này đã tồn tại ở đây không biết bao nhiêu năm rồi. Thế nhưng hơn một trăm năm trước, trong trận đại chiến với Hải tộc đã suýt bị hủy hoại, chỉ còn lại phế tích. Thế nhưng trăm năm trước, sau khi Hải Yêu Hoàng trở lại thì Hải Hoàng Cung lại được kiến tạo, mà quy mô lại càng rộng lớn hơn xưa." Nam tử họ Mặc mở miệng bổ sung.

"Thì ra là thế." Liễu Minh thì thào nói, trong mắt hiện lên chút hồi ức.

Hình như mạch khoáng nơi hắn bị đày đến năm xưa chính là ở nơi này thì phải, chẳng qua là đã nhiều năm như vậy, hôm nay không biết thế nào. Dù sao thì năm đó chính tại nơi này hắn đã chạy thoát tới đại lục Trung Thiên.

"Liễu tiền bối, đại quân đã sẵn sàng tấn công, ngài xem đã hạ lệnh được chưa?" Nguyên Ma kính cẩn nói.

"Tốt. Truyền lệnh xuống, theo kế hoạch ban đầu, chia quân ra vây xung quanh Hải Hoàng Cung đi!" Liễu Minh thu hồi suy nghĩ, mở miệng phân phó.

"Vâng!"

Vừa dứt lời, hơn hai mươi tu sĩ Hóa Tinh Kỳ phía sau đồng thanh nói.

Một khắc sau, hơn hai mươi đạo độn quang từ Phi Lai Phong lao ra bốn phía, bay về vị trí của mình trong trận.

Trên không, một người mặc trường bào đen hiện ra, chính là Nguyên Ma, y vung tay lên, hạ lệnh:

"Xuất phát!"

Ngay sau đó, từ bốn phương tám hướng từng đợt tiếng đọc chú ngữ lập tức vang lên, ngay lập tức trên thân thể mọi người đều hiện ra một hào quang tránh nước. Tiếp theo, các tu sĩ lập tức theo các trưởng lão Hóa Tinh kỳ lao xuống mặt biển.

Một lát sau, đại quân tu sĩ vừa rồi còn tụ lại xung quanh Phi Lai Phong thì lúc này đã không còn bóng một ai nữa.

Chương 1202: Kịch chiến trên biển

Dịch: Hàn Lâm Nhi, nila32

Trên đỉnh Phi Lai Phong, Liễu Minh đưa mắt quan sát tình hình diễn ra, nói với Càn Như Bình:

"Tốt, chúng ta cũng đi thôi. Nhớ kỹ, khi xuống biển nhớ theo sát ra, không được ta phân phó thì không cho phép tự tiện ra tay."

"Minh ca, ngươi yên tâm đi." Càn Như Bình thè lưỡi, gật đầu nói.

Liễu Minh giơ tay áo lên, một lớp hắc khí lập tức hiện ra bao phủ thân thể hai người, tiếp đó hắn hóa thành một bóng đen, bay về phía năm tông phái Đại Huyền vừa biến mất. . .

Nửa canh giờ sau, xung quanh Hải Hoàng Cung đã bị vô số tu sĩ liên minh vây chặt như nêm cối.

Lúc này, bên trong Hải Hoàng Cung đã mở ra các trận pháp phòng vệ tối cao. Chín tòa tháp khổng lồ bên ngoài đang hiện ra một vòng bảo hộ màu lam, bao phủ toàn bộ Hải Hoàng Cung. Bên trong thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng rồng ngâm rung trời chuyển đất. Chỉ thấy trên màn sáng đó có chín bóng Giao Long màu lam cực kỳ sống động đang giương nanh múa vuốt, chuyển động liên tục.

Trong màn sáng, đập vào mắt là bốn con ốc đoạt hồn khổng lồ ở vị trí đông tây nam bắc, mỗi con đều cao hơn trăm trượng, lớp vỏ sau lưng chi chít các lỗ thủng lớn hơn một trượng, chân có tới mấy chục cái, đôi càng to như núi phía trước lắc lư liên tục, thoạt nhìn cực kỳ có khí thế. Xung quanh là những chiếc chiến thuyền thanh đồng khổng lồ và các Khôi Lỗi Chiến xa nơi các tu sĩ Hải Hoàng Cung mặc giáp lam đang đứng, bọn họ sắc mặt nghiêm nghị, liên tục bày ra các trận pháp khác nhau.

Lúc này, phía Tây Hải Hoàng cung chừng mười dặm, năm tông phái lớn nước Đại Huyền dẫn theo hai ngàn tu sĩ chia thành năm chiến đoàn. Liễu Minh, Càn Như Bình và năm tu sĩ Hóa Tinh Kỳ đại diện cho năm tông đang đứng trên chiến đoàn.

"Xem ra trong trăm năm này, Hải Yêu Hoàng đã phát triển Hải Hoàng Cung rất tốt, tạo nên thế lực lớn mạnh như vậy, hầu như trong Thương Hải Chi Vực này đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi được." Liễu Minh nhìn về hướng Hải Hoàng Cung, chậm rãi nói.

"Theo ta được biết, đây chỉ là một phần nhỏ trong thế lực Hải Hoàng Cung mà thôi. Cũng may là lần này có Liễu trưởng lão quyết đoán, ra lệnh phản công đúng thời cơ, vậy nên phần lớn quân địch chưa kịp trở về, mà Hải tộc cũng không tham dự trận này nữa. Nếu lùi lại nửa tháng, sợ rằng cũng sẽ không chỉ có như vậy thôi đâu." Lão giả họ Ngạn đứng bên cạnh gật đầu nói.

"Đừng nên chậm trễ nữa! Bắt đầu tấn công đi! Một khi Hải Yêu Hoàng xuất hiện, ta sẽ ra tay đối phó!" Liễu Minh sờ lên mũi, lạnh nhạt nói.

Lão giả họ Ngạn nghe vậy, không nói hai lời, lập tức vung tay lên, một tia sáng màu lam bắn ra, lan tỏa trong nước, từ đó liền vang lên một hồi tiếng sấm.

Đại chiến vô cùng căng thẳng!

Khắp nơi trong Hải Hoàng Cung như đã sôi trào, những tiếng chém giết xen lẫn với tiếng đọc chú ngữ liên tiếp vang lên.

Dưới màn phòng hộ, các tu sĩ liên minh đang bay về hướng Hải Hoàng Cung theo trật tự nhất định. Phía Tây, năm quân đoàn Man Quỷ Tông, Thiên Nguyệt Tông, Phong Hỏa Môn, Huyết Hà Điện, Cửu Khiếu Sơn bay tới gần Hải Hoàng Cung chừng vài dặm thì dừng lại. Lão giả họ Ngạn lại ra lệnh một tiếng, trong khoảnh khắc, mười mấy tên tu sĩ Linh Sư trong tay cầm các loại Linh Khí, Phù Lục khác nhau từ năm chiến đoàn bay ra. Những người này vừa xuất hiện thì lập tức đọc lên các câu chú ngữ khó hiểu. Tiếp đó họ lại vung tay đánh ra các đạo pháp quyết, những Kiếm Khí, Linh quang, Ma Vật, Khôi Lỗi, Linh Thú xung quanh lập tức nổi lên một lớp bong bóng khí rồi bắn nhanh về hướng Hải Hoàng Cung.

Thấy các Linh Sư đã ra tay, những Linh Đồ sau lưng cũng tế ra các loại Phù Lục, Pháp Khí, phối hợp với Linh Sư, làm cho khu vực xung quanh lập tức hiện ra các màn hào quang đủ mọi màu sắc, uy lực lớn tới mức biến nước biển xung quanh thành một mảnh hư vô, mau chóng đánh xuống màn hào quang màu lam trên Hải Hoàng Cung.

Những tiếng Oanh long long vang lên liên tiếp!

Mặt ngoài màn sáng lam xuất hiện từng dãy hào quang liên miên bất tuyệt cực kỳ chói mắt cùng với vầng sáng đặc biệt hóa ra từng vòng rung động kinh người tạo thành thanh thế cực kỳ kinh người.

Thế nhưng hai trong số chín Giao Long kia chỉ thét lên một tiếng thật dài rồi lập tức nhập vào màn sáng làm cho nó chỉ rung lên mấy cái chứ không tổn hại chút nào.

Ngay sau đó, quân Hải Hoàng Cung liền tiến hành phản kích.

Từng cột sáng, linh quang từ các chiến thuyền, chiến xa và khôi lỗi bắn ra, xuyên thấu qua màn sáng, bắn về phía các tu sĩ Nhân Tộc.

Khi năm tông phái lớn nước Đại Huyền định tiếp tục tấn công lần hai thì công kích của hai phe lại va vào nhau, tạo thành hơn trăm vòng xoáy giữa chiến trường.

Cùng lúc đó, đại quân liên minh ba hướng khác cũng đã bắt đầu triển khai các

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net