Chương 1: Phiền chết đi được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giới thiệu: Ma tôn diệt thế muốn nghỉ hưu

Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực

Ma tôn mạnh nhất đương thời Đoan Mộc Vô Cầu bị trói chặt với hệ thống diệt thế.

Hệ thống: Ting, ngươi sẽ trở thành chủ nhân của cả thế giới, hủy diệt thế giới cũ đã bị mục nát.

Đoan Mộc Vô Cầu: Bản tôn vất vả lắm mới tu luyện tới cảnh giới không kẻ nào dám trêu chọc bản tôn, bản tôn muốn nghỉ ngơi.

Hệ thống: Vì thực hiện mục tiêu làm bá chủ diệt thế, mời bạn đi Lạc Tiêu cốc, lấy cương phong tôi luyện thân thể, luyện ra Kim Thân Bất Diệt.

Đoan Mộc Vô Cầu: Trước kia Bản tôn từng thử qua rồi, quá đau, không luyện.

Hệ thống: Mời đi đến phái Bắc Thần, ám sát minh chủ chính đạo Lạc Nhàn Vân, để tránh sau này y ngăn cản bá nghiệp diệt thế của ngươi!

Đoan Mộc Vô Cầu: Chuyện này thì Bản tôn đi.

-

Đoan Mộc Vô Cầu đưa bái thiếp kính thăm Lạc Nhàn Vân, nói với y: Bản tôn có một tâm ma, suốt ngày suốt đêm cứ thúc giục bản tôn hủy diệt thế gian, chính đạo các ngươi chính đạo có phải nên quản một chút hay không?.

Lạc Nhàn Vân (ngồi nghiêm chỉnh): Tại hạ không có lý do để bàng quan.

Đoan Mộc Vô Cầu: Thế thì tốt, ngươi hầu bản tôn, giúp bản tôn nghĩ cách giải quyết tâm ma.

Lạc Nhàn Vân vừa định nói gì đó, bên tai đột nhiên có một giọng nói vang lên: Hệ thống cứu thế kết nối, có tiếp nhận hay không.

Lạc Nhàn Vân: Tiếp nhận.

Hệ thống: Kiểm tra ra được độ thiện cảm của Ma Tôn diệt thế đối với ngươi cực cao, đề nghị con đường yêu đương để cứu thế giới, xông lên đi, ôm lấy hắn, hôn miệng hắn!

Lạc Nhàn Vân: ... Có thể từ chối kết nối không?

Đoan Mộc Vô Cầu: Sao ngươi cứ nhìn chằm chằm môi bản tôn thế? Là điệu cười của bản tôn quá mưa máu gió tanh sao?

Lạc Nhàn Vân: Cũng không phải, có lẽ tại hạ cũng có tâm ma.

Đoan Mộc Vô Cầu: Có qua có lại, bản tôn giúp ngươi giải quyết!

Hệ thống cứu thế: Bạn xem! Tôi đã nói hắn có hảo cảm với ngươi mà! Bổ nhào vào hắn đi!

Lạc Nhàn Vân: Thực ra cũng không cần.

---

Đoan Mộc Vô Cầu công, Lạc Nhàn Vân thụ

Yêu nước thương dân cứu thế thụ x chuyên tâm nằm ngửa hưởng lạc công

Tag: #Cường cường, #Tình hữu độc chung, #Tiên hiệp tu chân, #Hệ thống, #Truyện ngọt, #Nhẹ nhàng

Nhân vật chính: Đoan Mộc Vô Cầu, Lạc Nhàn Vân

Giới thiệu vắn tắt bằng một câu: Ma Tôn hắn không muốn diệt thế

Lập ý: Xoay quanh câu chuyện cảm động về thế giới rất tốt đẹp, yêu thế giới, yêu hòa bình, yêu mỗi cái sinh mệnh.

---

Nếu phải dùng ba chữ để hình dung cả cuộc đời của Đoan Mộc Vô Cầu thì nhất định là — Mệt gần chết.

Nếu như cần thêm ba chữ nữa thì chính là — Phiền gần chết.

Hắn vốn chỉ là một đứa trẻ lang thang chuyên bới rác tìm thức ăn, bị một kẻ tu ma đang nỗ lực tiến lên Kim Đan kỳ bắt đi tu luyện.

Kẻ tu ma kia bắt những bé trai về, dạy bọn nó tâm pháp đơn giản để tu luyện, ra lệnh cho bọn nó quyết chiến không quản ngày đêm, kẻ thắng sẽ được thưởng đồ ăn và thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, kẻ bại thì bị ma tu xách đi, từ đấy trở đi bặt vô âm tín, chắc là lành ít dữ nhiều.

Ma tu muốn lợi dụng huyết khí sinh ra lúc chiến đấu, khí thế hung tàn và oán hận của kẻ bại để bày ra trận pháp, trợ giúp cho hắn đột phá Kim Đan kỳ dễ dàng.

Quan niệm về thời gian của tu giả khác hẳn người thường, ma tu kia có thể tốn tới mấy chục năm để bố trí trận pháp này.

Đoan Mộc Vô Cầu sống vất vưởng qua mười năm trong chính hoàn cảnh như vậy, vượt qua khó khăn trong thời kỳ trưởng thành của mình.

Đối với ma tu mà nói, mười năm cũng chỉ là một cái chớp mắt, đối với Đoan Mộc Vô Cầu mà nói, lại là mười năm cực kỳ mỏi mệt.

Hắn muốn ngủ, muốn nghỉ ngơi, muốn tìm một nơi hoang vu không bóng người để ngủ li bì mấy chục năm, muốn bù đắp lại toàn bộ những thiệt thòi vì không được nghỉ ngơi trong những năm này.

Ban đầu, Đoan Mộc Vô Cầu thuở còn bé nghĩ rằng chỉ cần chiến thắng thì sẽ được đi ngủ, không ngờ rằng hắn mới ngủ chưa được ba canh giờ đã bị roi đánh cho tỉnh lại liền, còn phải tiếp tục quyết đấu.

Thời gian dần trôi, Đoan Mộc Vô Cầu nhận thức được rằng chỉ có diệt trừ cái kẻ cao cao tại thượng ở bên ngoài trận pháp kia mới có thể giành lại tự do thực sự.

Thế là hắn giống vô những nhân vật chính trong tiểu thuyết, thoại bản, trở thành kẻ toàn thắng trên sân quyết đấu, ngay lúc ma tu định luyện hóa hắn và trận pháp một thể, hắn đã thành công giết ngược lại tên ma tu kia, lấy được toàn bộ sức mạnh của ma tu, nhảy vọt lên thành ma tu Kim Đan kỳ.

Chuyện này rốt cuộc là thành công bằng cách nào, Đoan Mộc Vô Cầu cũng không biết giải thích thế nào, chỉ nhớ rõ ở thời khắc sát nút, trận pháp mà ma tu kia luyện hóa lại thừa nhận hắn hơn chứ không nhận ma tu kia làm chủ.

Về sau Đoan Mộc Vô Cầu bù đắp kiến thức tu luyện phổ thông, mới hiểu được sở dĩ lúc ấy hắn chuyển bại thành thắng là bởi vì dã tâm và dục vọng của hắn to lớn hơn ma tu kia nhiều.

Tu chân ắt phải tu tâm, công lực lớn mạnh phải có tâm cảnh tương ứng mới có thể khống chế.

Tâm cảnh đối với nhân sĩ chính đạo chính là những lĩnh hội trời đất con người hòa hợp như một, đối với ma tu thì là dã tâm cùng dục vọng.

Phải có dục vọng có thể chứa đựng công lực khổng lồ, còn phải có dã tâm áp chế dục vọng to lớn, mới không bị chân khí mạnh bạo quá mức làm nảy sinh tâm ma.

Khát vọng được nghỉ ngơi của Đoan Mộc Vô Cầu hơn xa ham muốn của ma tu kia đối với Kim Đan kỳ.

Thế nên hắn thắng.

Ai bảo dục vọng muốn ngủ muốn nghỉ ngơi muốn lười biếng không phải dục vọng mạnh mẽ chứ?

Sau khi giết quách tên ma tu kia, Đoan Mộc Vô Cầu cho rằng rốt cuộc mình cũng có thể ngủ một giấc cho ra hồn.

Ai ngờ cái đám ma tu cũng sẽ tranh đấu đánh chiếm lẫn nhau, một tông phái tu ma mạnh hơn tiến đánh động phủ vừa mới tơi tay Đoan Mộc Vô Cầu, hắn bị ép trở thành thuộc hạ của cái tông phái này.

Cái tông phái này coi tù binh như trâu ngựa của ma tu, ép Đoan Mộc Vô Cầu dùng đan hỏa luyện oan hồn cho bọn chúng, nghe nói muốn luyện thành binh khí tà ác nhất trên trời đất.

Vào lúc đan hỏa sắp bị ép khô, Đoan Mộc Vô Cầu lại thông suốt một đạo lý, không diệt cho xong cái tông phái này, hắn sẽ không thể được nghỉ ngơi.

Ham muốn được nghỉ ngơi của hắn tăng vòn vọt đến mức hấp dẫn cái tà binh sắp thành hình kia, hung khí sinh ra ngày đó tự động nhận hắn làm chủ, giúp hắn diệt luôn cái tông phái ma đạo này.

Đoan Mộc Vô Cầu phát một thăng lên Nguyên Anh kỳ sờ sờ tà binh cam kết: "Không ai ép ngươi làm việc đâu, ta đây sẽ cầm ngươi đi nghỉ ngơi."

Tà binh phát ra âm thanh ù ù như đang nhảy nhót, nó vừa sinh ra đã được hòa nhập với tâm nguyện của Đoan Mộc Vô Cầu, ngày nó ra đời liền mơ ước được ngủ vùi trong bụi đất chứ không muốn tiếp tục bị hỏa thiêu, rất không muốn chiến đấu.

Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, tin tức tà binh xuất thế khiến cho vô số ma tu ngấp nghé, tông phái vừa tới tay Đoan Mộc Vô Cầu bị người ta bao vây.

Đến nước này, Đoan Mộc Vô Cầu đã trưởng thành, hiểu được rất nhiều điều đạo lý lớn lao trong đời người rốt cuộc đã hiểu rõ một chuyện — Đám ma tu khốn kiếp này sẽ không để cho hắn nghỉ ngơi!

Muốn thực hiện giấc mộng của hắn, nhất định phải trở thành kẻ cầm đầu đám ma tu, trở thành chí tôn!

Đoan Mộc Vô Cầu mang vũ khí lười biếng giống như hắn động ra tay, chém giết ở ma đạo mấy chục năm, rốt cuộc vào ngày hưởng thọ chín mươi tuổi, thống nhất ma đạo láo nháo, trở thành đấng chí tôn của ma đạo.

Hắn đứng nghiêm trên đống xác chết xương trắng chất thành núi, nhìn xuống đám ma tu đang quỳ rạp dưới chân, tay áo bay lên oai phong lẫm liệt, giống như sát thần giáng thế.

Ánh mắt Đoan Mộc Vô Cầu lướt qua đám thuộc hạ đã thần phục mình, lộ ra một nụ cười khát máu khiến chúng ma tu run rẩy.

Nào ngờ rằng lúc đó Đoan Mộc Vô Cầu đang ghét bỏ đống núi thây dưới chân vừa bẩn vừa thối, sau này nhất định phải làm cái giường làm bằng gỗ Kim tơ nam mộc 🝳, trải một cái đệm thật mềm mại, đốt một lò hương thật ưu nhã, thế là hắn có thể trải qua cuộc đời ăn không ngồi rồi rồi.

🝳 Chú thích

Kim tơ nam mộc là loại cây gỗ quý đặc biệt chỉ có ở Trung Quốc, phân bố ở Tứ Xuyên và một số vùng thuộc phía Nam sông Trường Giang. Thời xưa, chỉ có hoàng tộc, nhà vua mới được sử dụng loại gỗ này. Gỗ Kim tơ nam mộc có mùi thơm, thớ gỗ như những sợi tơ vàng được hình thành tự nhiên, sáng óng ánh dưới ánh nắng mặt trời.

Giấc mơ của hắn cuối cùng đã đến lúc thực hiện!

Để hưởng thụ nghỉ ngơi thật tốt, Đoan Mộc Vô Cầu chiếm một cái khe núi phong cảnh hữu tình, nuôi một ít gia cầm gia súc, trồng lương thực và rau quả, còn đào hồ nước nuôi ít cá, dùng pháp lực dựng lên một trang viên, chuẩn bị thư thái thoải mái nghỉ ngơi.

Hắn chuẩn bị xong tất cả, đang lúc chuẩn bị lấy bế quan làm lẽ sống, nghỉ ngơi cho thật tốt, một thuộc hạ tiến đến trước mặt hắn, thấp giọng: "Tôn thượng, thuộc hạ đã thăm dò được khúc mắc giữa các môn phái chính đạo."

"Ồ?" Đoan Mộc Vô Cầu thầm giật mình, "Chẳng lẽ chính đạo muốn tiến đánh Đào Nguyên tông của chúng ta sao?"

Đào Nguyên tông là cái tên hắn đặt cho Ma tông mới thành lập, biểu đạt nguyện vọng của hắn là không muốn tranh đấu, chỉ hướng tới cuộc sống nhàn nhã sung sướng "Giậu đông hái đóa cúc nhà, Nam sơn thanh thản cho ta ngóng về" 🝳.

🝳 Chú thích:

Nguyên văn: 採菊東籬下,悠然見南山 - Thái cúc đông ly hạ, Du nhiên kiến Nam sơn. Trích từ bài thơ Ẩm tửu kỳ 05 - Đào Tiềm, bản dịch: Trần Trọng Dương. Đoạn này viết về tâm trạng của nhà thơ khi hái cúc, rời xa trần tục hỗn loạn, tâm trạng thư thái bình yên, thể hiện khao khát của ông với thiên nhiên, mong muốn tự do và yên bình.

Thuộc hạ lắc đầu nói: "Đám đạo sĩ mũi trâu bên chính đạo kia với đám lừa trọc không đồng lòng, không xảy ra chuyện lớn thì sao có thể đoàn kết lại lực lượng tiến đánh Đào Uyên tông của chúng ta được chứ, mà là nếu chúng ta muốn thống nhất toàn bộ Tu Chân giới, cần tiên hạ thủ vi cường!"

Trong tưởng tượng của Đoan Mộc Vô Cầu, tông môn là chốn đào nguyên bồng lai tiên cảnh, nhưng trong lòng thuộc hạ, môn phái Ma tông bọn hắn, đương nhiên là vực sâu không cách nào trốn thoát, Đào Uyên tông 🝳.

Việc đặt tên cho môn phái là Đào Uyên tông thực sự hơi khó nghe, có điều thuộc hạ kính sợ trước sức mạnh và thủ đoạn đàn áp của Đoan Mộc Vô Cầu, không dám bày tỏ ý kiến. Đoan Mộc Vô Cầu cũng lười đề bức hoành cho Đào Nguyên tông của mình, thế là tin đồn nhảm rằng Ma tôn mới nhậm chức vốn không có văn hóa, trình độ đặt tên rất kém đã dần lan truyền trong âm thầm ở trong đám Ma tu.

🝳 Chú thích

Tóm lại là hai từ Đào Nguyên tông và Đào Uyên tông đọc gần giống nhau, nhưng do Ma tôn lười đề bức hoành nên thuộc hạ cứ nghĩ tên tông môn là Đào Uyên. 

"Ồ? Ai nói với ngươi là ta muốn tiên hạ thủ vi cường?" Đoan Mộc Vô Cầu nhìn tên thuộc hạ này chăm chú.

Thuộc hạ tên là Tiêu Hoành Trụ cứ nghĩ là mình đã đoán trúng lòng dạ của Ma Tôn, rất là hăng hái nói: "Tôn thượng bây giờ đang tuổi hào hoa phong nhã, hiển nhiên phải dựng nên việc lớn, phải để lại vô số truyền thuyết lưu danh sử sách.

Tôn thượng đã thống nhất Ma Đạo bằng thủ đoạn quyết tuyệt, không thể chỉ thỏa mãn với mỗi Ma Đạo, tiếp theo chắc chắn sẽ thống nhất giới Tu Chân, xưng bá thiên hạ, cả Cửu Châu sẽ đều trở thành là lãnh địa của Đào Uyên tông.

Thuộc hạ nguyện vì Tôn thượng làm đầy tớ, vì đại nghiệp của Tôn thượng xông pha khói lửa, muôn lần chết cũng không chối từ!"

Sát ý trong mắt Đoan Mộc Vô Cầu gần như sắp phun trào như núi lửa.

Phong nhã hào hoa quái gì, hắn đã chín mươi tuổi, người phàm đến chín mươi tuổi không phải là nên nằm trên ghế bành phơi nắng mỗi ngày sao? Đến người phàm còn có thể tranh thủ nghỉ ngơi lúc bận bịu, hắn bận rộn chín mươi năm rồi còn không được ngủ cho đã cái bụng ư?!

Tám mươi năm, ròng rã tám mươi năm!

Từ năm mười tuổi bị ma tu Kim Đan bắt đi, tám mươi năm rồi hắn chưa được nghỉ ngơi ra hồn, nỗi đau này có ai hay?!

Dựa vào cái gì hắn đã làm đến chức Ma Tôn rồi còn phải làm trâu ngựa?!

Cả đời Đoan Mộc Vô Cầu không còn mong mỏi gì sất, chỉ cầu ngủ yên một giấc, chút nguyện vọng ấy cũng không thể thực hiện sao?

Tiêu Hoành Trụ lại hiểu sát ý của Đoan Mộc Vô Cầu thành mình đã đoán trúng dã tâm của Ma Tôn, có sự cổ vũ đó liền thao thao bất tuyệt nói đến đại nghiệp chinh phục của mình.

Nước miếng của hắn tung bay hơn nửa canh giờ, mắt Đoan Mộc Vô Cầu lờ đờ, nghe mà như nước đổ đầu vịt, tự động phiên dịch lời của hắn thành: "Tôn thượng, người phải chăm chỉ; Tôn thượng, thời gian quý báu như vậy sao có thể nghỉ ngơi; Tôn thượng, mau đi làm việc!"

Chờ hắn nói xong, Đoan Mộc Vô Cầu đã rơi vào tình trạng mắt díp lại sắp ngáy đến nơi.

"Tôn thượng?" Tiêu Hoành Trụ nhìn qua vẻ mặt không rõ vui hay giận của Đoan Mộc Vô Cầu, khó mà nhìn mặt đoán ý, gọi một tiếng tràn ngập mong đợi.

Đoan Mộc Vô Cầu tỉnh táo lại, nhớ lại mấy lời Tiêu Hoành Trụ nói, miễn cưỡng lọc ra được một chút tin tức hữu dụng, nói: "Ngươi mới vừa nói, trong Sương Hoa cung ở Cực Dạ Tuyết Nguyên toàn là những cô gái xinh đẹp thích hợp để thải bổ, có thể bắt về để cho người trong Đào Nguyên tông giá tăng công lực?"

"Đúng! Thực lực của chúng ta vẫn còn thua kém so với đám chính đạo liên thủ lại một chút, muốn nhanh chóng tăng cường thực lực, phương pháp tốt nhất chính là thải bổ, dùng công lực của đệ tử Sương Hoa cung để cho bản thân sử dụng." Tiêu Hoành Trụ nói.

Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Ngươi còn nói, chỗ khó công phá nhất ở Sương Hoa là trận pháp Hàn Băng của Cực Dạ Tuyết Nguyên, muốn tiến đánh phái Sương Hoa thì phải đến núi Thương Viêm lấy địa hỏa, luyện thành thân thể chân viêm thì có thể thoải mái ra vào Sương Hoa cung?"

"Vâng!" Tiêu Hoành Trụ nói, "Uy lực của địa hỏa vô cùng vô tận, chỉ có bậc cao thủ tuyệt đỉnh như Tôn thượng mới có thể chịu đựng được. Trong Địa Hỏa, tu luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày thì công pháp sẽ đạt tới đỉnh cao."

Đoan Mộc Vô Cầu gật đầu nhẹ nhàng: "Được, vậy thì ngươi đi đi."

Tiêu Hoành Trụ nghe thấy Đoan Mộc Vô Cầu cho phép, hưng phấn nói: "Có được Địa Hoả, chỉ cần chưa đầy hai tháng, chúng ta sẽ có thể chiếm được Sương Hoa cung! Lúc đó... Hả? Tôn thượng, ngài nói ai sẽ đi tu luyện ở núi Thương Viêm?"

"Ngươi." Đoan Mộc Vô Cầu đứng dậy nói.

Tiêu Hoành Trụ chỉ vào mũi của mình nói: "Nhưng, nhưng mà Tôn thượng ơi, công lực của thuộc hạ không đủ, nếu đi núi Thương Viêm, chưa đến một tháng sẽ bị thiêu đốt đến hình thần câu diệt, không thể chịu đựng được bốn mươi chín ngày, không thể tu thành thân thể chân viêm..."

Đoan Mộc Vô Cầu lại một lần nở nụ cười khát máu: "Phẩm chất tốt đẹp mà bản tôn yêu nhất là xông pha đi đầu, nếu ngươi muốn tấn công Sương Hoa cung thì phải tự mình cố gắng, không thể trông chờ vào bản tôn đi thực hiện ước mơ của ngươi, việc mình mình tự làm, hiểu chưa?"

"Tất nhiên, bản tôn cũng biết lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, nếu ngươi đã có ước mơ lớn như vậy, bản tôn sẽ giúp ngươi một tay."

Dứt lời, Đoan Mộc Vô Cầu nhấc Tiêu Hoành Trụ lên, dùng độn quang với tốc độ bàn thờ nhắm thẳng hướng núi Thương Viêm phi đến, quẳng Tiêu Hoành Trụ xuống miệng núi lửa.

"Ớ không, Tôn thượng, thuộc hạ... Á!!!" Tiêu Hoành Trụ chỉ kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Đoan Mộc Vô Cầu bày trận pháp ở miệng núi lửa, phòng ngừa Tiêu Hoành Trụ trốn ra ngoài.

Hắn phủi phủi đám bụi bặm vốn không hề tồn tại trên áo bào, gật gù thỏa mãn.

Có ví dụ của Tiêu Hoành Trụ để giết gà dọa khỉ, xem ai còn dám ép bản tôn làm việc.

Xử lý đám ma tu đang bừng bừng dã tâm ở Đào Nguyên tông, Ma Tôn đại nhân tự tay đánh cho đám ma đạo đến mức không còn sức mà hô mưa gọi gió, rốt cuộc không còn có ai dám quấy rầy hắn nghỉ ngơi nữa.

Đoan Mộc Vô Cầu trở lại khe núi hắn chuẩn bị cho chính mình, thích chí nằm dài trên cái ghế bên hồ một cách thoải mái dễ chịu, bên người đặt một cái cần câu, híp mắt lại, chuẩn bị hưởng thụ kỳ nghỉ không dễ gì có được.

Hắn nhắm mắt lại, trong đầu liền nảy ra một giọng nói: 【Ting, kết nối thành công, xác nhận danh tính ký chủ Đoan Mộc Vô Cầu, hệ thống Diệt Thế đã được kích hoạt.】

Đoan Mộc Vô Cầu: "?"

Diệt thế hệ thống: 【Cả cuộc đời của Đoan Mộc Vô Cầu khổ cực, không còn người thân thích, chịu đựng biết bao tra tấn. Thế giới mang lại cho bạn toàn là nỗi đau, bạn căm ghét thế giới này, muốn phá hủy thế giới sai lầm này.】

Đoan Mộc Vô Cầu: "??"

Hệ thống Diệt Thế: 【Công lực của bạn còn lâu mới đủ để trở thành Chúa tể Diệt Thế, hệ thống sẽ giúp bạn nâng cao công lực, thực hiện giấc mơ. Đầu tiên, hãy đến Lạc Tiêu cốc, lấy cương phong tôi luyện thân thể, luyện thành công kim thân bất diệt.】

Đoan Mộc Vô Cầu: "???"

Có thôi đi không?!

[Tác giả có lời muốn nói:]

Chúc mừng ngày Quốc tế Thiếu nhi các bạn nha, chương này có lì xì 200, yêu tất cả mọi người, moah~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net