Chương 3: Đưa bái thiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bản tôn muốn Lạc Nhàn Vân."

Nghe nói bên chính đạo rất hiểu và chú trọng lễ nghĩa, muốn đến cửa thăm hỏi cần phải trước tiên gửi bái thiếp.

Quy tắc này khác với ở bên Ma đạo.

Nếu Đoan Mộc Vô Cầu đến thăm các môn phái Ma đạo, thường là đánh trọng thương đệ tử rồi ném trước cửa môn phái đối phương, đó là cách hắn đưa bái thiệp.

Ma tông nào được Đoan Mộc Vô Cầu thăm hỏi, thì thường môn phái đó sẽ không còn tồn tại nữa.

Lần này hắn cần sự giúp đỡ từ phái Bắc Thần, không thể sử dụng phong tục truyền thống của Ma đạo.

Hắn suy tư hồi lâu, trong suốt 80 năm cuộc đời tu luyện của mình, không thể lục ra chút ký ức nào về vấn đề này.

Đúng là vấn đề không thể dựa vào chính sức của mình để giải quyết mà, cũng may là ở Đào Nguyên tông đâu đâu cũng có tài năng, kiểu gì cũng có người xử lý được vấn đề này.

Các môn phái chính đạo cũng không phải kín như bưng, cách mấy năm lại xuất hiện một hai đệ tử bị ruồng bỏ, lâu ngày, số lượng người tích luỹ lại đương nhiên cũng nhiều hơn.

Đoan Mộc Vô Cầu đưa tất cả đệ tử chính đạo còn sống trong Ma đạo vào một phân đàn, Tiêu Hoành Trụ chính là đàn chủ của những người này.

Những người này đầy oán hận với môn phái ban đầu, một khi có cơ hội thì họ nhất định sẽ tìm cách trả thù.

Năm đó Tiêu Hoành Trụ do cợt nhả trêu đùa một nữ đệ tử của Sương Hoa cung nên bị đuổi ra khỏi sư môn, vì vậy điểm dừng đầu tiên của hắn trong hành trình thống nhất giới Tu chân là Sương Hoa cung.

Đoan Mộc Vô Cầu nhặt nhạnh những người này lại rồi gộp lại với nhau cũng là để dễ tập trung theo dõi những kẻ có thể sẽ gây rắc rối này.

Hắn đã phải trải qua trăm cay nghìn đắng mới thống nhất được Ma đạo, không hề muốn rước lấy đám chính đạo đến đòi nợ.

Nếu môn đồ Đào Nguyên tông gây rắc rối, khiến cho đám tu sĩ chính đạo tấn công Đào Nguyên tông, mà hàng trăm nghìn năm qua chính đạo đã có nhiều người như thế, đánh nhau còn cứ dùng dằng dây dưa mãi, động một tí là bày đại trận quyết chiến với Ma đầu ba trăm ngày, hắn sẽ phải đánh hết kẻ này đến kẻ khác, không phải sẽ mệt chết sao?

Kể từ sau khi dùng núi lửa nướng Tiêu Hoành Trụ, những kẻ trong phân đàn Đồ bỏ (Khí đồ đàn 🝳) đều trở nên ngoan hẳn lên, mỗi người đều rúc vào trong đàn tràng tu luyện, đã lâu rồi không có kẻ nào tìm hắn nữa.

🝳 Chú thích:

Ở chỗ này bên trên tác giả nói là cái phân đàn này tập trung toàn kẻ bỏ đi, từ đó xuống dưới bà này toàn gọi là Khí đồ đàn, nên mình cũng chẳng biết đây là tên riêng của phân đàn này hay ổng gọi chung chung thế, thôi thì note lại đây, sau này có gì sửa sau

Đoan Mộc Vô Cầu mở ra pháp bảo "Sơn hà lục", pháp bảo này có hình dạng như một cuốn trúc thư, là vật phẩm mà hắn đã cướp từ động phủ của lão tổ Huyết Minh.

Phương pháp sử dụng của Sơn hà lục là đánh kẻ thù tàn phế, rút ra một giọt máu đầu tim của kẻ thù, dùng giọt máu khắc tên của người đó lên Sơn hà lục, từ đó có thể theo dõi vị trí của người đó thông qua Sơn hà lục.

Trừ khi người đã mất, đạo đã chết, tên mới có thể biến mất khỏi Sơn hà lục, nếu không đời đời kiếp kiếp cũng sẽ không trốn thoát được khỏi sự theo dõi của Sơn hà lục.

Sơn hà lục được cho là có thể chứa đựng cả núi sông, chứa đựng thông tin của vô số người.

Đoan Mộc Vô Cầu đã dành một năm để ghi chú thông tin của mỗi người trong Đào Nguyên tông lên Sơn hà lục, để phòng ngừa đệ tử trong môn phái kiếm chuyện cho hắn.

Hắn lục lọi hồi lâu, từ phân đàn Đồ bỏ đã chọn một tên đệ tử ít oán hận với chính đạo nhất, không có cảm giác tồn tại nhất, không hay quấy rầy hắn nhất, thông qua tên máu của tên môn đồ đó, hắn đã gửi đi một ý niệm: "Đến gặp bản tôn."

Tống Quy đã chuẩn bị hành lý sẵn sàng để rời khỏi Đào Uyên tông: "..."

Hắn đã khiêm tốn đến mức này rồi, sao lại bị Ma Tôn nhắm đến?

Tống Quy ban đầu là đệ tử thân truyền của chưởng môn phái Bắc Thần, có tương lai rất sáng lạn.

Chín mươi năm trước, chưởng môn phái Bắc Thần giao cho hắn một nhiệm vụ bí mật, yêu cầu hắn giả làm kẻ phản bội của phái Bắc Thần, trở thành nội gián của Ma Đạo, âm thầm truyền đạt thông tin tình báo về Ma Đạo cho môn phái, tìm cơ hội để làm suy yếu thế lực của Ma Đạo.

Nhân gian gặp phải cơn loạn lạc hơn một trăm năm, thời loạn bức ép con người đọa ma, tạo ra vô số ma tu.

Thế đạo gặp loạn lớn, giới Tu chân cũng có xu thế ma trướng đạo tiêu 🝳.

🝳 Chú thích:

Ý là ma tu tăng gấp bội, đạo tu ngày càng tiêu điều.

Chưởng môn quan sát thiên tượng vào đêm, suy đoán có một Ma tinh tinh diệt thế đã lặng lẽ ra đời, ông ra lệnh cho Tống Quy lẻn vào Ma Đạo, điều tra về tung tích của Ma tinh.

Nếu có thể làm suy yếu sức mạnh của Ma Đạo, ngăn chặn Ma tinh lớn mạnh, Tống Quy sẽ có công đức vô biên, khi trở về, phái Bắc Thần sẽ ngay lập tức tôn danh hắn, tuyên cáo chiến công của hắn trước toàn giới Tu chân, và bổ nhiệm hắn làm chưởng môn.

Dù không có cam kết sau khi thành công, Tống Quy, một đệ tử ngay thẳng chính trực của chính đạo, cũng sẵn lòng máu chảy đầu rơi vì thiên hạ.

Vì vậy hắn bị chưởng môn phái Bắc Thần đánh trọng thương, trốn ra khỏi phái Bắc Thần trong đêm, trở thành một kẻ bị vứt bỏ.

Trong chín mươi năm qua, Tống Quy nhẫn nhịn sự khó chịu để sống chung với ma tu, chủ yếu để giúp ma tu này thăng cấp mà đánh ma tu khác, cố gắng không làm tổn thương các tu sĩ chính đạo và sinh linh thông thường.

Khi Đoan Mộc Vô Cầu xuất thế, Tống Quy nghĩ rằng hắn chính là Ma tinh hủy diệt mà chưởng môn đã tiên đoán.

Tốc độ tu luyện của Đoan Mộc Vô Cầu quá nhanh, bất kỳ công pháp nào khi đến tay Đoan Mộc Vô Cầu cũng có thể phát huy sức mạnh vượt trội so với công phu vốn có. Công pháp chỉ có thể luyện đến giai đoạn Trúc cơ, nhưng khi Đoan Mộc Vô Cầu tu luyện công pháp đó vài năm, lại có thể đột phá lên giai đoạn Kim Đan.

Khi Đoan Mộc Vô Cầu tiến vào giai đoạn Nguyên Anh, Tống Quy đã chú ý đến hắn.

Khi đã đạt đến cảnh giới Pháp Thân, Tống Quy muốn tận dụng việc Đoan Mộc Vô Cầu chưa lớn mạnh hẳn để tiên hạ thủ vi cường, tiêu diệt trước kẻ có nguy cơ trở thành Ma tinh này.

Ai ngờ lão tổ Huyết Minh này nhanh hơn Tống Quy một bước, tấn công Đoan Mộc Vô Cầu trước, ném hắn vào Lạc Tiêu cốc.

Đợi đến khi Tống Quy nghe được tin về Đoan Mộc Vô Cầu lần nữa, người này đã thăng cấp lên Pháp Thân, thừa kế di sản của lão tổ Huyết Minh, trở thành một trong hai nhân vật máu mặt của Ma Đạo.

Khi gặp lại, Tống Quy đã không thể đánh bại Đoan Mộc Vô Cầu. Hắn ta còn bị hắn tẩn một trận dã man, linh hồn của hắn ta bị khắc lại trên Sơn Hà Lục, từ đó hắn rơi vào Đào Uyên Tông, không thể thoát khỏi vực sâu.

Tống Quy không chết tâm, hắn ta quyết định ẩn mình bên cạnh Đoan Mộc Vô Cầu, tìm ra điểm yếu của hắn, truyền thông tin về để các trưởng bối của sư môn đến đối phó với tên Ma đầu.

Vì vậy hắn ta âm thầm đi theo Đoan Mộc Vô Cầu, nhìn thấy Đoan Mộc Vô Cầu thống nhất Ma Đạo, thành lập môn phái, trói buộc nghiêm khắc con em của môn phái, không cho phép họ quấy rối nhân gian, không cho phép họ làm phiền tu sĩ chính đạo.

Hắn làm tốt hơn cả tu sĩ chính đạo nữa cơ.

Tống Quy biết rõ, dù các môn phái chính đạo bắt tay, điều động tất cả lực lượng, cũng không thể có thủ đoạn tàn bạo như Đoan Mộc Vô Cầu, cũng không thể cử một bậc cao thủ có tầm dùng biện pháp sắt đá để đàn áp ma tu, cũng không thể quản lý một môn phái tu ma một cách ngoan ngoãn như vậy.

Sau khi Đoan Mộc Vô Cầu thẳng tay tống tên Tiêu Hoành Trụ cứ luôn mồm la hét giết hết chính đạo vào núi Thương Viêm, Tống Quy càng thêm bối rối.

Đoan Mộc Vô Cầu, làm còn tốt hơn tên nằm vùng là hắn ta.

Đoan Mộc Vô Cầu là điệp viên từ môn phái đồng đạo nào phái đến vậy?

Đoan Mộc Vô Cầu và hắn ta có phải là người cùng đạo không?

May mà năm xưa không làm hại đạo hữu Đoan Mộc.

Hắn đã bí mật quan sát Đoan Mộc vô số lần, vô số lần muốn nhận người thân với đạo hữu Đoan Mộc, nhưng bị thủ đoạn máu lạnh của đạo hữu Đoan Mộc làm cho run sợ, không dám nói ra sự thật.

Tống Quy tìm cơ hội để truyền thông tin thu được về môn phái.

Chưởng môn phái Bắc Thần đáp: "Nếu Ma đạo đã an phận thủ thường, đồ nhi cố gắng sớm về môn phái."

Sự khống chế của Sơn Hà Lục đương nhiên đáng sợ, nhưng phái Bắc Thần vẫn có cách giải quyết.

Tống Quy nhận được con rối thế thân mà phái Bắc Thần gửi tới, đang chuẩn bị để con rối thế chỗ cho mình thì nhận được tin từ Đoan Mộc Vô Cầu.

"Mau tới gặp bản tôn, đừng để bản tôn đợi lâu, tới muộn thì chết luôn đi." Đoan Mộc Vô Cầu luôn nói chuyện một cách rõ ràng, đơn giản và dứt khoát như vậy.

Trong lòng Tống Quy cảm thấy chột dạ, khi nghe câu nói đó, nghĩ rằng bản thân đã bại lộ, bắt đầu suy nghĩ xem gần đây đã lộ bất cứ dấu vết gì không.

Khi nhớ lại, hắn ta thấy mình đã để lộ nhiều dấu vết.

Sau khi Tiêu Hoành Trụ bị giam cầm, trong lòng hắn ta thả lỏng, dần tin tưởng vào Đoan Mộc Vô Cầu và mất đi sự cảnh giác.

Gần đây hắn truyền tin tức, nhận con rối mà môn phái gửi tới, mỗi bước trong quá trình đều có khả năng bị phát hiện.

Mặc dù trong lòng thấp thỏm, Tống Quy vẫn giữ được phẩm chất tốt của một kẻ nằm vùng, giấu con rối thế thân, lấy tâm trạng khảng khái liều chết đi đến gặp Đoan Mộc Vô Cầu.

Sau khi kế thừa di sản của lão tổ Huyết Minh, Đoan Mộc Vô Cầu tạm thời sắp sếp chỗ ở ở động phủ của lão tổ Huyết Minh, thường ngày gặp mặt mọi người ở đây.

Sơn cốc yên bình hắn tự trang trí cho mình còn lâu mới để những tên ma tu phá phách này ra vào.

Đoan Mộc Vô Cầu khá lười biếng, sau khi kế thừa động phủ thì chưa từng sửa đổi, sau mấy chục năm vẫn giữ nguyên phong cách của lão tổ Huyết Minh, khắp nơi u ám và đáng sợ.

Tường sơn bằng máu người, trên cột trạm trổ xương đầu người, không khí trong động phủ ngưng tụ toàn là oán khí, mỗi lần vào đều khiến người ta rùng mình.

Tống Quy càng đi càng sợ, cảm thấy mình sắp phải bỏ mạng ở đây.

Hắn đi qua hành lang sâu thẳm ở vách núi, dưới ánh sáng lửa lân tinh trên cột soi đường, đến phòng tu luyện của Đoan Mộc Vô Cầu.

Mở cửa đá, Tống Quy bất ngờ sáng mắt.

Đoan Mộc Vô Cầu không thích màu đen, đã mở một cửa sổ cho động phủ của lão tổ Huyết Minh, một chùm ánh nắng chiếu vào, làm cho động phủ rất sáng sủa.

Hắn còn đốt sạch ghế xương và giường thịt của lão tổ Huyết Minh, thay vào đó là chiếc đệm mềm ấm và chiếc ghế tre đơn giản đậm hương vị của ánh nắng.

Mặc dù phòng hơi lộn xộn, nhưng rất ấm cúng và đầy tình người ấm áp.

Khi Tống Quy bước vào, chỉ thấy trên mặt đất toàn là những tờ giấy bị vo viên, có thể nhìn thấy chữ viết xấu như gà bới trên đó.

Hắn thấy một tờ giấy chưa nhàu nát viết "Hãy bảo Lạc Nhàn Vân đến gặp bản tôn", mí mắt không kìm được giật giật.

Hắn là đệ tử của phái Bắc Thần, đương nhiên biết về vị trưởng lão Tử Vi Lạc Nhàn Vân này.

Hai trăm năm trước, Lạc Nhàn Vân cùng bảy vị cao thủ chính đạo liên minh, xả thân vá trời, hóa giải tai ương trong trời đất, phong ấn tai ương kinh hoàng đó tại Lạc Tiêu cốc, bảy người đó được gọi là Thất Tinh Cứu Thế, Lạc Nhàn Vân là người xứng đáng nhất với danh hiệu đó trong chính đạo.

Sau khi cứu tế thế nhân, Thất Tinh Cứu Thế bị thương tổn nguyên khí nặng nề, gấp rút trở về môn phái bế quan chữa thương, hai trăm năm rồi chưa rời khỏi môn phái.

Trong hai trăm năm đó, ba người trong Thất Tinh Cứu Thế đã khuất, chỉ còn bốn người sống sót, Lạc Nhàn Vân cũng đã bặt vô âm tín suốt hai trăm năm rồi.

Tống Quy gia nhập phái Bắc Thần cách đây hơn một trăm bảy mươi năm, chỉ nghe nói đến tên của vị trưởng lão này, chưa từng gặp mặt.

Lạc Nhàn Vân bị thương nặng suýt chết, không thể ra khỏi cửa, đây là nhận thức chung trong giới Tu chân, ngay cả các tu sĩ Ma đạo cũng nghe nhiều về sự kiện hai trăm năm trước.

Đoan Mộc Vô Cầu muốn bảo Lạc Nhàn Vân đến gặp mình, không phải là tìm cớ để tấn công phái Bắc Thần sao?

Cuối cùng hắn cũng đã để lộ dã tâm của mình.

Tiêu Hoành Trụ bị phong ấn, không phải vì Đoan Mộc Vô Cầu không muốn gây rối vô cớ, mà là kế hoạch mà Tiêu Hoành Trụ đề xuất không hợp với ý định của Đoan Mộc Vô Cầu.

Mục tiêu đầu tiên của Đoan Mộc Vô Cầu chưa bao giờ là Sương Hoa cung, mà là môn phái đệ nhất của chính đạo, phái Bắc Thần, hắn muốn bắt giặc, bắt chúa trước tiên!

Lúc này gọi hắn ta đến, có khi là phát hiện ra thân phận nằm vùng của hắn ra rồi ấy chứ?

Giết hắn ta ấy, mang đầu hắn ta và bức thư "Bảo Lạc Nhàn Vân đến gặp bản tôn" đến phái Bắc Thần, đó là thư chiến của Đoan Mộc Vô Cầu.

Ngoài sự sợ hãi trước cái chết, Tống Quy còn có một chút bi phẫn.

Hắn ta đã luôn xem Đoan Mộc Vô Cầu như đạo hữu.

Những kỳ vọng đơn phương của Tống Quy, và cả những thất vọng đơn phương của hắn ta nữa, hàng ngàn tình tiết bị phản bội, lừa dối đã lướt qua trong đầu hắn.

Đoan Mộc Vô Cầu còn chưa mở miệng, mới chỉ quay người lại, Tống Quy đã dùng vẻ mặt quyết tâm cắt đứt quan hệ vì bị vứt bỏ, bị phụ lòng, nói: "Dù cho ngươi có giết ta, ta cũng không để ngươi được như ý."

Đoan Mộc Vô Cầu: "..."

Bức thư hắn cầm trong tay rất vất vả mới viết xong, chữ viết đoan chính đàng hoàng, không sai một chữ, nét chữ đẹp như tranh, không khỏi hoài nghi.

Trí nhớ của hắn rất tốt, trong đầu ngay lập tức hiện ra thông tin cá nhân của Tống Quy.

Tống Quy, kẻ đã bị phái Bắc Thần vứt bỏ, vốn là đệ tử thân truyền của chưởng môn phái Bắc Thần.

"Tống Quy hận phái Bắc Thần đến thế sao? Ta chỉ muốn hỏi xem lá thư này có thể mời Lạc Nhàn Vân không, nhưng hắn thà chịu chết chứ không chịu cho ta một lời khuyên?" Đoan Mộc Vô Cầu nghĩ trong lòng.

"Ngươi muốn bản tôn giúp ngươi diệt trừ phái Bắc Thần?" Đoan Mộc Vô Cầu hỏi.

Nếu Tống Quy trả lời "Đúng", thế thì không thể giữ lại tên này, nhốt luôn vào một chuồng với Tiêu Hoành Trụ có vẻ ổn.

Tống Quy quyết liệt nói: "Tống Quy dù bị phái Bắc Thần vứt bỏ, nhưng việc bị đuổi khỏi sư môn là lỗi của Tống Quy, Tống Quy tuyệt đối sẽ không làm được chuyện như phản bội phái Bắc Thần!"

Ánh mắt hắn ta trong sáng, thản nhiên nhìn thẳng với Đoan Mộc Vô Cầu một cách mở lòng, bộ dạng này nhìn qua là biết chưa bao giờ bị tâm ma hành hạ.

Đoan Mộc Vô Cầu thầm gật đầu, không hổ là đệ tử của chính đạo, là đồ bỏ đi cũng không bị tâm ma hành hạ, cao thủ của phái Bắc Thần nhất định sẽ giúp hắn loại bỏ "tâm ma xấu".

Vậy nên Đoan Mộc Vô Cầu đưa thư cho hắn, nói: "Bản tôn sẽ không bắt ngươi đi đến phái Bắc Thần, bản tôn chỉ mong muốn ngươi giúp bản tôn trau chuốt lại phong thư này một chút, sau đó cho bản tôn biết linh quyết để gửi phù truyền tin đến phái Bắc Thần, bản tôn có thể tự mình gửi thư."

Sau khi nói xong, Đoan Mộc Vô Cầu thầm thở dài, ban đầu hắn dự định để Tống Quy dùng phép gửi thư, nhưng Tống Quy sống chết không đồng ý, hắn cũng biết rằng mình phải hao tâm tổn sức.

Đường đường là Ma tôn, thế mà gửi một lá thư thôi cũng phải tự gửi, bản tôn thật là vất vả.

Tống Quy nhìn thái độ của Đoan Mộc Vô Cầu vẫn ổn, nhận ra rằng thân phận của hắn ta vẫn chưa bị lộ.

Để bảo vệ an nguy của phái Bắc Thần, hắn ta kìm nén sự căm giận trong lòng, nhận lấy lá thư này.

Chỉ thấy trên giấy viết sáu chữ to rất nghiêm chỉnh: "Bản tôn muốn Lạc Nhàn Vân."

Tống Quy: "..."

Cái này là thư chiến còn gì?!

Editor: Bản tôn muốn Lạc Nhàn Vân → Bản tôn muốn vợ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net