Chương 8: Nhiệm vụ một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đốt sạch phá trụi, nhổ cỏ tận gốc, là phong cách làm việc của bản tôn .

Lạc Nhàn Vân suy nghĩ một chút rồi quyết định tạm thời thực hiện kế hoạch cứu thế số 2 của hệ thống cứu thế.

Y cũng không hoàn toàn tin tưởng vào hệ thống cứu thế, từ khúc bắt đầu "Đoan Mộc Vô Cầu sẽ diệt thế", y đã không quá tin tưởng.

Không ai hiểu rõ hơn Lạc Nhàn Vân về trận thảm họa khuynh đảo thế giới này là gì.

Hai trăm năm trước, Lạc Nhàn Vân chuẩn bị phi thăng tới nơi.

Cấp bậc của tu giả từ thấp đến cao lần lượt là Luyện khí, Trúc cơ, Kim đan, Nguyên anh, Pháp thân, Đại thừa, Độ kiếp, sau khi Độ kiếp xong sẽ có thể phi thăng lên tiên giới.

Tu giả không phải là người trường sinh bất tử, dù là người hay là thần thì đều có tuổi thọ.

Người bình thường sống đến bảy mươi tuổi, khôi phục nguyên khí được thì có thể kéo dài thêm hai ba chục năm, nhưng dù dùng biện pháp nào đi nữa, khi vượt qua trăm tuổi sẽ không thoát khỏi số mệnh dần dần suy kiệt.

Đó chính là thiên nhân ngũ suy.

tu giả hiểu thiên đạo, nâng cao cảnh giới thì có thể tránh được quy tắc của thiên đạo, kéo dài thời hạn của thiên nhân ngũ suy.

Luyện khí chỉ là tiêu chuẩn của người bình thường, tuổi thọ vẫn là trăm tuổi, chỉ là người Luyện khí ở tuổi bảy mươi cũng không trở nên quá già, những người già hạc phát hồng nhan, tiên phong đạo cốt kia 🝳, đều là những võ giả đạt đến giai đoạn Luyện khí.

🝳 Chú thích:

Hạc phát hồng nhan: tóc trắng như lông hạc, mặt hồng hào như mặt trẻ con, ý nói già nhưng tráng kiện

Tiên phong đạo cốt: cốt cách, phong thái của tiên; vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng những điều trần tục

Trúc cơ sẽ kéo dài tuổi thọ lên khoảng một trăm năm nữa.

Giai đoạn Kim đan là ngưỡng cửa đầu tiên của tu giả, sau khi tu thành Kim đan, tu giả và người bình thường hoàn toàn khác biệt, tuổi thọ có bước nhảy vọt, lên đến năm trăm tuổi.

Tuy nhiên, tu giả ở giai đoạn Kim đan vẫn sẽ già đi, sau hai trăm tuổi sẽ bắt đầu lão hóa, bề ngoài mỗi năm đều già đi, nếu cảnh giới tu giả giai đoạn Kim đan không có tiến triển, khi đến năm trăm tuổi, sẽ trở thành một lão quái vật cực kỳ đáng sợ.

Ngoài những ma tu phải hấp thụ tuổi thọ của người khác, tu giả bình thường muốn giữ mãi tuổi xuân, phải thành công ở giai đoạn Nguyên anh.

Sau giai đoạn Nguyên anh, trong đan điền hình thành không gian Tử phủ trong Đan Điền, trong cơ thể có càn khôn, Nguyên anh sẽ cung cấp sinh cơ và sinh lực liên tục cho cơ thể, vẻ ngoài sẽ không bị lão hóa nữa.

Nhưng tuổi thọ của giai đoạn Nguyên anh vẫn chỉ là năm trăm tuổi.

Dù gương mặt không già đi, sau năm trăm tuổi, cũng sẽ cùng gương mặt không già đi mà chết.

Muốn kéo dài tuổi thọ thêm nữa phải tu luyện đến Đại Thừa.

Giai đoạn Pháp thân và Nguyên anh là khác biệt về sức mạnh, Pháp thân có thể tách Nguyên anh ra khỏi cơ thể, triệu hồi ra hình ảnh Pháp thân từ vài trượng đến vài chục trượng để chiến đấu, hình tượng của Pháp thân có thể giống với chính tu giả đó, cũng có thể là giống Thần Ma thượng cổ, điều này liên quan đến tâm pháp mà tu giả đang luyện tập.

Pháp thân cũng có thể kéo dài tuổi thọ thêm vài chục năm, nhưng không có sự thay đổi rõ rệt.

Chỉ đến giai đoạn Đại Thừa, tuổi thọ của tu giả mới thực sự dài đến nghìn tuổi, có thể gọi là Địa Tiên.

Nghìn tuổi là đã đến giới hạn mà con người có thể đạt được.

Sau này, dù có thực lực có mạnh mẽ đến đâu, dù hấp thụ bao nhiêu khí linh của trời đất, dù ma tu hút hồn bao nhiêu sinh mạng, cũng không có ý nghĩa.

Nghìn năm không phải là giới hạn của thân thể, mà là giới hạn của linh hồn.

Khi đến nghìn năm, dù thay đổi thân thể, đầu thai trùng tu cũng không có tác dụng.

Linh hồn sẽ dần suy kiệt, trở nên hay quên, hồ đồ, tinh thần thoái hóa thành đứa trẻ.

Điều đáng sợ không phải là cái chết, mà là sự tra tấn dài đằng đẵng trước khi chết.

Thời gian thoải mái chỉ thoáng qua, nỗi đau tra tấn một ngày mà dài như cả năm trời.

Rất nhiều tu giả cấp bậc Đại Thừa phải đối mặt với thiên nhân ngũ suy, thà binh giải tự vận🝳, cũng không muốn trở thành một kẻ tàn phế.

🝳 Chú thích
Binh giải tự vận:
Binh giải: Trong thần thoại Đạo giáo, trước khi chết, đầu của một người phải bị cấp dưới chặt đứt đầu để có thể thoát thể phi thăng; tự vận: tự vẫn

Dù tu giả có vẻ mạnh mẽ vô cùng, nhưng thực ra vẫn là sản phẩm của trời đất này, mãi mãi bị thiên đạo ràng buộc, bị quy tắc truy đuổi, sử dụng mọi cách để kéo dài cuộc sống.

Trước khi tu giả đầu tiên đạt tới giai đoạn Độ kiếp xuất hiện, cả tu giả chính đạo lẫn tu giả ma đạo đều đang tìm mọi cách để kéo dài sinh mạng.

Khi tu giả đạt giai đoạn Độ kiếp xuất hiện, những tu giả cuối cùng hiểu rằng bước tiếp theo của Độ kiếp là thiên kiếp.

Thiên kiếp giáng xuống, ngũ lôi oanh đỉnh, tôi luyện ra thân thể giữa trời đầy sấm sét, đạt đến cảnh giới linh thân hợp thể.

Khi đó, linh hồn chính là thân thể, thân thể chính là linh hồn.

Linh hồn sắp suy tàn và thân thể đã tu luyện nhiều năm không ngừng hòa quyện hoàn toàn, từ đây chân chính lột xác, trở thành tiên nhân.

Tiên nhân sẽ được thiên kiếp dẫn độ lên thiên giới, mở ra một cuộc sống mới.

Số người có thể vượt qua thiên kiếp rất ít, đa số sẽ chết dưới những trận thiên kiếp.

Khi ngày càng có nhiều người đạt đến giai đoạn Độ kiếp, các tu giả dần dần khám phá ra quy luật của thiên kiếp.

Hóa ra, hành vi của những tu giả như bọn họ luôn bị quy tắc của Thiên Đạo theo dõi.

Những kẻ hành sự bậy bạ, giết người vô tội, cướp bóc vô độ thì thiên lôi phải hứng chịu sẽ như trời long đất lở, dù là tiên nhân cũng khó mà chống đỡ nổi.

Những người bình tĩnh tỉnh táo, đạm bạc kiềm chế thì thiên lôi họ gặp phải rất nhẹ nhàng, dễ dàng vượt qua.

Sau khi ma đạo bị cơn thiên kiếp đánh chết vô số người, cuối cùng nhận ra sự trừng phạt của Thiên Đạo đối với họ không giống nhau, bắt đầu học cách kiềm chế.

Họ vẫn khó lòng thay đổi bản tính, nhưng suốt từ năm này qua tháng khác khổ cực tìm kiếm, họ tìm ra một sự cân bằng có thể thỏa mãn ham muốn thích đáng, và cũng có thể miễn cưỡng vượt qua thiên kiếp.

Có thiên kiếp làm vật trói buộc, ma đạo học được cách kiềm chế, chính đạo cố gắng làm việc thiện, nhân gian có thời gian nghỉ ngơi lấy sức, vạn vật sinh sôi nảy nở, thật sự rất phồn thịnh.

Cuộc sống yên bình và ăn ý như vậy bị cơn tai họa hai trăm năm trước phá vỡ.

Hai trăm năm trước, bầu trời vỡ nát, lửa trời rơi xuống, đất đai đảo lộn, trong một thoáng chốc đồng bằng biến thành núi cao, biển cả biến thành hang sâu, đất nứt, lũ lụt, sóng thần... vô số tai hoạ kéo đến, tất cả sinh linh trên thế gian lầm than.

Lạc Nhàn Vân đang đợi độ kiếp, ngay vào thời khắc cảm ngộ được trời đất, bỗng cảm nhận được nguồn gốc của đại tai họa.

Nguyên nhân chính là trụ trời chống đỡ thế gian đã vỡ, không thể chống được trời đất này nữa.

Lạc Nhàn Vân giỏi tính toán, nhanh chóng tìm ra cách tạm thời hóa giải đại nạn này - lấy linh căn để tu sửa trụ trời.

Con người có sáu loại linh căn: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, thiên. Đa số người bình thường đều có đầy đủ ngũ hành, cơ thể chứa đựng năm loại linh căn, những người có đầy đủ ngũ hành thường ít bị bệnh tật, còn người thiếu một yếu tố trong ngũ hành thường sức khỏe kém, dễ chết non, ba linh căn lại càng nghiêm trọng hơn.

Nhưng khi linh căn giảm xuống còn hai, miễn là không phải là hai yếu tố tương khắc, thì đó chính là những kỳ tài tu luyện, tu luyện nhanh gấp đôi, tiến cảnh vô cùng nhanh chóng.

Còn người có ngũ hành đơn linh căn là thiên tài tu tiên vạn dặm mới có một.

Mà người có đơn linh căn trong ngũ hành thì không bằng Thiên linh căn.

Thiên linh căn trăm năm mới có một người, là kỳ tài tuyệt thế, có thể nói là thiên mệnh sở quy, khí vận gia thân.

Trong lịch sử, một số vị đế vương thiên cổ chính là những người có Thiên linh căn.

Lạc Nhàn Vân chính là người có Thiên linh căn.

Người đầu tiên giác ngộ chân lý của trời đất, bắt đầu tu đạo, cũng là người có Thiên linh căn.

Người đầu tiên độ kiếp phi thăng, mở ra một con đường mới cho tu giả, cũng chính là người có Thiên linh căn.

Mọi người trông đợi, sinh ra đúng thời, chính là để hình dung người có Thiên linh căn.

Từ nhỏ đến lớn, quá trình tu luyện của Lạc Nhàn Vân vô cùng dễ dàng.

Nghe một bài khẩu quyết đã dẫn khí nhập thể, nhược quán đạt Trúc cơ, đôi mươi đạt Kim đan, và năm mươi thành Nguyên Anh, so với những tu giả ba trăm tuổi vẫn còn đang giậm chân ở giai đoạn Kim đan thì đơn giản là trời sinh phải ở thiên giới.

Người có Thiên linh căn, nếu đọc sách thì đời này sẽ trở thành một thánh nhân, nếu đấu đá quyền mưu cũng có thể trở thành một vị đế vương thiên cửu, tu luyện thì chắc chắn độ kiếp phi thăng, thậm chí trong lúc gặp thiên kiếp cũng có thể gặp hào quang chiếu sáng, tiên thể của họ hoàn toàn khác biệt so với người bình thường.

Khiến cho người ta ngay cả sức để ghen tị cũng chẳng có.

Tương tự, Thiên linh căn cũng là vật liệu tốt để tu bổ trụ trời.

Kết quả suy luận của Lạc Nhàn Vân là, nếu có thể tìm được bảy tu giả có Thiên linh căn, sử dụng Linh Căn để bù đắp, có thể sửa chữa trụ trời.

Nhưng Thiên linh căn trăm năm chỉ có một người, tính đi tính lại thì cả giới tu tiên cộng lại mới có hai tu giả có Thiên linh căn.

Thời gian cấp bách, thiên địa không cho họ thời gian đợi Thiên linh căn mới ra đời, họ chỉ có thể thay thế bằng Đơn linh căn Ngũ hành, nhưng hiệu quả không bằng Thiên linh căn.

Không phải ai cũng sẵn lòng xả thân để bù đắp thiên địa.

Lạc Nhàn Vân sẵn lòng đứng ra, còn một tu giả có Thiên linh căn khác chỉ mới mười sáu tuổi, vừa mới vào giai đoạn Trúc cơ, còn chưa được thấy hết thế giới vô biên phong phú và đa màu sắc.

Mặc dù không muốn, nhưng với tình hình không có ai sẵn lòng, tu giả chỉ mới mười sáu tuổi này cũng đã đứng ra.

Còn năm người tu giả Đơn linh căn tự nguyện vá trời, họ đều ở cấp độ Pháp thân.

Bảy người đều được gọi là Thất Tinh Tế Thế.

Lạc Nhàn Vân biết rằng, tốt nhất là có bảy người tu giả Đơn linh căn ở giai đoạn Đại Thừa vá trời, mới có thể khôi phục hoàn toàn trụ trời, khiến nó tồn tại muôn đời.

Trăm ngàn năm sau, các tu giả có thể nghĩ ra những cách khác để cứu thế giới.

Nhưng đội hình của họ quá kém cỏi.

Chỉ có một mình Lạc Nhàn Vân ở giai đoạn Đại Thừa đơn linh căn, tu giả Đơn linh căn kia chỉ mới mười sáu tuổi, xương cốt cơ thể chưa phát triển, chỉ ở giai đoạn Xây Cơ, thậm chí còn chưa tính là đã nhập đạo.

Năm người còn lại cũng chỉ ở giai đoạn Pháp thân.

Linh căn của bảy người họ chỉ giống như cát đắp trên đập, chỉ cần nước dâng một cái là sẽ tan ra.

Nhưng bọn họ không có thời gian, chỉ có thể cố gắng hết sức mình.

Bảy người vây quanh trụ trời, sắp xếp theo vị trí của Bắc Đẩu, xả thân vá trời.

Khi thực hiện pháp thuật, tâm linh bảy người tương thông, Lạc Nhàn Vân nghe thấy tiếng khóc trong lòng của tu giả trẻ kia.

Hắn chỉ mới mười sáu tuổi!

Lạc Nhàn Vân tự nhận cuộc đời suôn sẻ thành công, thân là Thiên linh căn, y nhận được quá nhiều thứ từ trời đất này.

Thiên địa đã ban cho y quá nhiều đặc quyền, y chỉ cần dùng đến trăm năm để đạt kỳ Độ kiếp, thật sự là một điều kỳ tích.

Y nhận được sự chiếu cố đó, nên việc xả thân vá trời là chuyện hợp lý.

Y sẵn lòng chết, nhưng tu giả trẻ tuổi này thì sao?

Nếu không phải là cam tâm tình nguyện, thì không thể rút hết Thiên linh căn.

Hơn nữa bảy người họ tương thông với nhau, tiến độ đồng đều, nếu một người lơi lỏng, thì những người khác cũng có thể như hắn vậy.

Lạc Nhàn Vân chỉ đành rút ra một nửa Thiên linh căn để vá trụ trời.

Một nửa linh căn đó đã giúp Lạc Nhàn Vân và những người khác giữ được mạng sống, nhưng cũng khiến công lực mất hết, thân thể suy yếu.

Trên trụ trời vẫn còn một khe hở, liên tục bị những cơn gió đáng sợ thổi qua, Lạc Nhàn Vân đã đặt khe hở này tại thung lũng Lạc Tiêu.

Sau đó, tu giả trẻ kia biết rằng do mình sợ hãi mà làm hỏng việc đã hối hận không ngớt, liên tục xin lỗi Lạc Nhàn Vân.

Không ai trách móc hắn.

"Chúng ta thiếu người, cho dù có cố gắng hết sức cũng không thể làm tốt được bao nhiêu đâu." Lạc Nhàn Vân an ủi như vậy.

"Trụ trời này có thể duy trì được bao lâu?" Một người hỏi.

Lạc Nhàn Vân lắc đầu, y cũng không biết.

Y chỉ biết rằng, một ngày nào đó trụ trời sẽ sụp đổ hoàn toàn, bầu trời rơi xuống, trời đất hợp lại làm một, trở về hỗn loạn.

Khi đó, trên thế gian này sẽ không còn sinh linh nữa.

Người có thiên nhân ngũ suy, thế giới cũng như vậy.

Cái gọi là tai họa của trời đất, chẳng qua là thế giới này phải chết thôi.

Từ đó về sau, không còn thiên kiếp, cũng không còn ai phi thăng nữa.

Ngoài Thất tinh tế thế, rất ít người biết đến nguyên nhân thật sự của tai họa.

Hầu hết mọi người chỉ biết rằng hai trăm năm trước, bầu trời đã nứt ra một vết lớn, từ đó không còn thiên kiếp nữa, nhân gian không còn bị quy tắc ràng buộc nữa.

Tu giả ma đạo sợ hãi thiên kiếp, sẵn lòng kiềm chế dục vọng, giảm thiểu tổn thương cho thế giới.

Tu giả Chính Đạo để dễ dàng thăng cấp hơn, cũng sẵn lòng thanh tâm tĩnh chí, tôi luyện tâm chí.

Mất đi thiên kiếp, không còn hy vọng kéo dài tuổi thọ nữa, so với thiên kiếp, thiên nhân ngũ suy càng đáng sợ hơn.

Thế là trong nhất thời, lòng người trong giới tu chân hỗn loạn, không có hy vọng, không có tương lai, ma đạo sống trong cuộc say, chết trong chiêm bao, không còn biết thế nào là kiềm chế, sống buông thả trước khi số mệnh sắp tận, không chuyện ác nào là không làm.

Chính đạo thì quá khắt khe, nhiều đệ tử có đạo tâm không ổn định không muốn chịu đựng nữa bị chính đạo thanh quy giới luật, dấn thân vào ma đạo.

Tiêu Hoành Trụ là một trong số họ.

Trên làm dưới theo, trên có tu giả phá hủy thế giới một cách tùy tiện, dưới thì có cũng có quân vương không ra gì, lấy mạng người làm vui, lấy quốc gia lấy lòng tu giả, để đổi lấy một viên đan dược kéo dài tính mạng thêm vài chục năm.

Chỉ sau vài trăm năm, nhân gian vốn đang hưng thịnh trở thành địa ngục.

Đoan Mộc Vô Cầu chính là người sinh ra trong cảnh như vậy.

Hắn vốn là người, sinh ra trong địa ngục, đã bị mài mòn trở thành ác quỷ.

Lạc Nhàn Vân là một trong số ít người trên thế gian biết sự thật về cơn tai họa này, y không tin rằng Đoan Mộc Vô Cầu có thể phá hủy thế giới.

Có lẽ, hệ thống cứu thế đã nhận ra rằng trong tương lai Đoan Mộc Vô Cầu có khả năng sẽ phá hủy trụ trời.

Hệ thống cứu thế đã đưa ra hai cách giải quyết, hy vọng rằng Lạc Nhàn Vân sẵn lòng hi sinh để nuôi ma quỷ, cảm hóa Đoan Mộc Vô Cầu, khiến cho Đoan Mộc Vô Cầu đừng quá cực đoan đến mức phá hủy trụ trời.

Về việc cái gì mà cởi áo, cá nước vui vầy các thứ, Lạc Nhàn Vân chỉ coi như do lúc rơi xuống thế giá, hệ thống cứu thế này đã bị chướng khí của thế giới này ô nhiễm, hư hại một nửa rồi, coi như nó đang nói tầm bậy tầm bạ là được.

Có điều, dù hệ thống cứu thế nói bậy nói bạ, Lạc Nhàn Vân cũng biết rằng một nửa trong đó là đúng.

Hệ thống diệt thế trong cơ thể Đoan Mộc Vô Cầu, hoặc là một tâm ma nào đó, hoặc là số phận của thế giới.

Khi xưa Lạc Nhàn Vân cứu trụ trời là đối nghịch với số trời, mà luôn có một lực lượng xuất hiện đẩy thế giới đến bơ vực của cái chết.

Có lẽ Đoan Mộc Vô Cầu chính là người phải chịu đáp lại mệnh trời.

Nhưng Lạc Nhàn Vân vẫn nghĩ rằng tội nghiệt nặng nề như diệt thế không thể đổ hết lên đầu một người Đoan Mộc Vô Cầu.

Dù đến cuối cùng Đoan Mộc Vô Cầu vẫn chạy đến gần trụ trời, phá hủy phong ấn mà y đã để lại năm đó, sự hủy diệt của thế giới này không liên quan đến Đoan Mộc Vô Cầu, mà chỉ là tuổi thọ của thế giới sắp kết thúc thôi.

"Tiền bối hệ thống," Lạc Nhàn Vân nói, "Thế nhân dốt nát, không rõ chân tướng, nếu Đoan Mộc Vô Cầu hành động cực đoan, trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, thế nhân sẽ đổ hết trách nhiệm diệt thế lên Đoan Mộc Vô Cầu, nhưng điều này không đúng."

Trụ trời không thể tu bổ hoàn toàn, là vì hai trăm năm trước y đã nhất thời mềm lòng, không thể tàn nhẫn kiểm soát thần trí của tu giả trẻ tuổi đó, rút hết linh căn của bảy người đó ra, không phải là lỗi của Đoan Mộc Vô Cầu.

Lạc Nhàn Vân nói: "Ta sẽ làm theo ý của tiền bối hệ thống, giáo hóa Đoan Mộc Vô Cầu, tránh để cho hắn trở thành tội nhân thiên cổ

Nhưng mấy lời vớ vẩn như ngươi tình ta nguyện, cưới trước yêu sau gì đó, hay là tiền bối hệ thống đừng nói lại nữa."

Hệ thống cứu thế: [Kệ đi, ký chủ cứ chọn cái thứ hai trước, sau đó cậu đồng ý hay không thì để lúc đó tính.]

Lạc Nhàn Vân: "..."

Y vẫn chưa thể thay đổi ý kiến của hệ thống cứu thế trong một thời gian ngắn.

May mắn là phương pháp thứ hai của hệ thống cứu thế cần sự cam tâm tình nguyện của Lạc Nhàn Vân.

Nếu y không muốn, hệ thống sẽ không ép buộc y.

Sau khi Lạc Nhàn Vân đưa ra quyết định, trên hộp thoại hiện ra: "Có chấp nhận phương án cứu thế thứ hai không", y chọn "Có".

Hệ thống cứu thế: [Ký chủ Lạc Nhàn Vân đã xác định phương án cứu thế, hệ thống đang lập kế hoạch lộ trình cứu thế.]

Hệ thống cứu thế: [Nhiệm vụ 1, ngăn chặn Đoan Mộc Vô Cầu giết Tống Quy và tiêu diệt phái Bắc Thần, bảo vệ ngôi nhà nhỏ của Đoan Mộc Vô Cầu.]

Lạc Nhàn Vân nhìn vào nhiệm vụ đầu tiên, con ngươi hơi co lại.

Đoan Mộc Vô Cầu sẽ tiêu diệt phái Bắc Thần?

Trong lòng Lạc Nhàn Vân cảm thấy kinh hãi, nghĩ đến việc y để Đoan Mộc Vô Cầu một mình tại đỉnh Lăng Đô đã lâu, vội vàng đẩy cửa ra ngoài.

Cửa thình lình mở ra, y liền thấy Đoan Mộc Vô Cầu đang dốc cái đĩa bánh lên, đổ hết phần vụn bánh ngọt vào trong miệng.

Cửa mở đột ngột, Đoan Mộc Vô Cầu đối diện với ánh mắt hoang mang nghi ngờ của Lạc Nhàn Vân.

Nháy mắt Đoan Mộc Vô Cầu cứng đơ.

Thật là ngượng, nhất thời Lạc Nhàn Vân cũng không biết nói gì.

May mà đối phương là Đoan Mộc Vô Cầu.

Chỉ thấy Đoan Mộc Vô Cầu ăn hết phần vụn bánh trên đĩa mượt như lụa, sau đó đặt đĩa lên bàn, hừ lạnh một tiếng nói:

"Đốt sạch phá trụi, nhổ cỏ tận gốc, đó là phong cách hành sự của bản tôn. Diệt môn như vậy, ăn bánh cũng như vậy!"

Tác giả có lời muốn nói:

Đoan Mộc Vô Cầu: Hứ! Bản tôn thật là biết tùy cơ ứng biến, tùy thời sửa đổi, mượn gió bẻ măng!

Lạc Nhàn Vân: Ừm... Mượn gió bẻ măng dùng sai rồi.

Đoan Mộc Vô Cầu: Bản tôn nói nó có nghĩa như vậy thì nó nhất định phải có nghĩa như vậy!

(Mồm thì tôi nói bao giờ hết quyển 1 bên trấn nhỏ thì qua bên này nhưng mà tay thì chả hiểu sao lại ấn vô file Ma tôn để edit =))), thôi lỡ edit xong chương này thì đăng cho mọi người đọc vậy. Anh em soát chính tả hộ tôi cái nhé, hoặc chỗ nào chưa mượt thì bảo tôi sửa nhé. Tôi sửa xong sẽ đăng lên wordpress sau, wattpad nhiều khi bị lỗi, thông báo mn cmt có gửi về gmail mà mở trên wattpad lại không vào đc @@ nên thi thoảng sửa lỗi sẽ bị chậm 1 tí nhé.)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net