Chương 13(14): Khiến Hắn Vui Vẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13(14):

"Hắn..." 

Vân Thiển ánh mắt âm trầm, nói: "Hắn bởi vì lo lắng cho Hỏa Viêm Châu nên mới giao ta cho ngươi. . ."

Từ đầu đến cuối, Nhiễm Trầm không hỏi thông tin chi tiết của Vân Thiển, có lẽ gã không muốn biết chuyện gì đã xảy ra với y và Dạ Quân Ly trong quá khứ.

Gã quan tâm đến hiện tại và tương lai của Vân Thiển nhiều hơn.

Lần này Dạ Quân Ly sẵn sàng đồng ý để Vân Thiển theo gã trở lại Minh Kính Các, điều này thực sự khiến Nhiễm Trầm ngạc nhiên.

Vài ngày trước, Dạ Quân Ly đã thay đổi cách làm nhục Vân Thiển, nhưng hôm nay hắn ta lại trở mặt.

Trước khi đi, Dạ Quân Ly đặc biệt dặn dò rằng khi ngủ vào ban đêm, Vân Thiển phải bị nhốt một mình trong phòng kho nơi Nhiễm Trầm chứa thuốc, và hắn ta thậm chí còn không muốn cho y một chiếc giường.

Nhiễm Trầm lo rằng đây là thử thách của Dạ Quân Ly, vì vậy gã mới tuân theo mệnh lệnh của hắn.

"Ngươi sợ bóng tối sao?" Nhiễm Trầm thân thiết hỏi. 

"Phòng kho không có đèn, bởi vì thuốc quá nhiều nên không được thắp nến..." Câu hỏi nhẹ nhàng này khiến Vân Thiển rơi vào trầm tư.

Khi Vân Thiển mới được sinh ra thì mẫu thân đã qua đời. Chính vì điều này nên phụ thân y luôn cho rằng Vân Thiển là một thiên sát cô tinh, một kẻ xui xẻo và luôn đối xử lạnh nhạt với y từ khi còn nhỏ.

Chính vì không được sủng ái nên Thiên tộc trong ngoài đều không muốn kết bạn với y.

Từ nhỏ y đã không dám ngủ một mình nên luôn bám lấy Dạ Quân Ly, y sợ bóng tối sao?

Tại sao y chỉ sợ bóng tối? Vân Thiển nhút nhát sợ tất cả mọi thứ...

Nhưng bây giờ đã không giống như trước đây, y đã sống sót sau khi bị xích lại và tra tấn ở Toả Hồn Cốc mấy ngày đêm, còn gì để sợ nữa?

Nhưng có lẽ vì sự quan tâm của Nhiễm Trầm, trái tim y đột nhiên trở nên yếu đuối trở lại, y nhướng mày nói: 

"Có thể để ta cầm chiếc tù và này vào không? Nghe xong ta sẽ không sợ nữa."

"Ân, được..." 

Sau khi Nhiễm Trầm đồng ý, gã đi đến một chiếc bàn tròn bằng gỗ trong phòng, mở hộp bóng và lấy ra một chiếc chuông gió tinh xảo, cùng với chiếc phong cầm vừa rồi, đều là màu của biển cả.

"Cái này cũng treo trong phòng tối cho ngươi, nếu sợ thì cứ đánh động nó." Ánh mắt Nhiễm Trầm chậm rãi chuyển qua khuôn mặt Vân Thiển, chờ đợi sự hài lòng của y.

Quả nhiên, thứ mới lạ này lại khơi dậy hứng thú của Vân Thiển, y cẩn thận nhận lấy chiếc chuông gió từ tay Nhiễm Trầm, và thử động nhẹ nó.

Một giai điệu nhẹ nhàng và du dương, âm thanh do chuông gió tạo ra nghe rõ và dễ chịu hơn so với vỏ ốc xà cừ, Vân Thiển không nhịn được mà mân mê nó thêm một chút.

"Bảo bối của ngươi thật lợi hại, ta trước giờ chưa từng thấy qua!" 

Vân Thiển cảm thán nói. Dưới ánh nến, hàng lông mi mảnh mai khẽ rũ xuống trên gò má, tạo thành bóng đen nhỏ, cả lông mày cùng ánh mắt đều chứa đựng sự vui vẻ.

"Cảm ơn, vậy ta đi ngủ đây." 

Từ khi bước vào Minh Kính Các, tính cách Vân Thiển đột nhiên trở nên vui vẻ hơn một chút, hoàn toàn khác biệt so với sự kiêu ngạo khi bị giam ở Toả Hồn Cốc hay sự ti tiện khi ở Dạ Thương Cung lúc ban đầu.

Có lẽ khi nghĩ đến việc thoát khỏi tra tấn và đòn roi của Dạ Quân Ly trong vài ngày trước, y đã thả lỏng theo bản năng.

Nhiễm Trầm đưa y đến phòng kho, và đặt một kết giới lên y theo ý muốn của Dạ Quân Ly, với xiềng xích ở chân Vân Thiển, căn bản là không thể trốn thoát.

Sau đó gã trở lại gian phòng chính, ngồi ở bên cửa sổ, nhìn về một đám mây lớn ở phía xa, bỏ đi tất cả dịu dàng, ánh mắt trở nên khiếp sợ.

"Ngươi ráng chịu đựng một chút...Những gì hắn ta đã làm với ngươi, ta sẽ trả lại không sót lại chút nào!"

Mây đen chồng chất trên bầu trời càng ngày càng dày đặc, tia sét xuyên qua bầu trời đêm chiếu sáng thần điện, sấm sét cuồn cuộn trên đỉnh đầu, dường như mọi chuyện sẽ không quá yên bình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC