Chương 7: Cùng tù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trì Mục Dao ngủ rất say, nhưng Hề Hoài vẫn còn tỉnh như sáo.

Trong tình thế cảnh vật xung quanh bị bóng tối bao trùm, không gian lặng ngắt như tờ, tiếng hít thở của Trì Mục Dao lại trở thành tiếng vang lớn trong động.

Hề Hoài còn có thể cảm nhận được vạt áo của mình bị nắm chặt lấy. Hắn không nói gì, cũng không quấy rầy giấc mộng của y, chỉ lẳng lặng chờ Trì Mục Dao thức giấc. Kiên nhẫn cả đời này của Hề Hoài đều được thể hiện ra hết ở trong huyệt động lần này.

Từ khi bắt đầu nhận thức được mọi thứ đến nay, chưa bao giờ Hề Hoài có một giấc ngủ đúng nghĩa. Mà dường như cả Tu Chân giới cũng giống như hắn, đều đả tọa điều tức thay cho việc ngủ nghỉ, ngay cả thời gian tắm rửa cũng cắt bớt đi để dành cho việc tu luyện. Hiếm khi thấy tu sĩ nào cần đi ngủ như Trì Mục Dao.

Kể cả Hề Hoài đã từng thấy việc vặt vãnh như đi ngủ là một chuyện phí phạm thời gian hết sức, nhưng giờ phút nãy bỗng chốc hắn lại thay đổi suy nghĩ. Không ngờ còn có ngày Hề Hoài còn bắt đầu thèm muốn một giấc ngủ ngon lành như Trì Mục Dao.

Bởi vì từng ngày từng giờ hắn đều bị Hủy Long Diễm thiêu đốt, cho nên sợ rằng đời này Hề Hoài không bao giờ có thể hưởng thụ một giấc ngủ trọn vẹn. Và cũng bởi vì tỉnh táo, nên Hề Hoài cũng có thể nhận thấy hô hấp của Trì Mục Dao bất chợt trở nên rối loạn, sau đó y rón rén dịch cái chân đang đè lên người Hề Hoài ra, xong việc còn buông vạt áo của hắn đang bị y nắm chặt.

Hề Hoài nhếch môi nhịn không cười ra tiếng, vờ như mình chưa phát hiện y đã tỉnh.

Qua một hồi lâu sau, Trì Mục Dao mới ra chiều như mình vừa tỉnh lại, nhúc nhích trong chăn. Hề Hoài lại chủ động bắt chuyện với y: "Vết thương của ngươi có đỡ hơn chút nào chưa?"

Trì Mục Dao ho nhẹ một cái để làm giảm sự xấu hổ của mình: "So với lúc đầu thì đã đỡ hơn nhiều rồi, nhưng cũng chưa khỏi hẳn được."

Dù sao loại thuốc bột y dùng cũng là loại sơ đẳng nhất, không thể làm vết thương khỏi ngay tắp lự được. Trì Mục Dao điều chỉnh lại tư thế của mình, nằm nhoài trên giường đá, hai tay khoanh trước người, một tay chống cằm, lúc ngẩng đầu chỉ nhìn thấy bóng đêm dày đặc.

Hề Hoài bị gông cùm trói buộc, vậy nên chỉ có thể giữ mãi một tư thế là nằm ngửa.

Sau lưng Trì Mục Dao có thương tích, chỉ đành nằm sấp trên giường đá.

Hai người một người nằm sấp, một người nằm ngửa cùng đắp một cái chăn để chống rét, bỗng y nhỏ nhẹ hỏi Hề Hoài: "Ta có thể chạm vào vết thương lúc trước ở cánh tay của ngươi được không?"

"Được." Hề Hoài không có ý từ chối y.

Trì Mục Dao vươn tay, cẩn thận chạm nhẹ vào vết thương bị cắn xé lúc trước của Hề Hoài, lòng bàn tay của y dịu nhẹ khẽ khàng lướt qua da, thấy rằng trên da không hề có vết sẹo nào, giống như chưa từng có bất cứ một vết thương nào ở đây vậy. Trì Mục Dao sờ xong, rút tay về, lẩm nhẩm tự nói: "Đỉnh ghê ta, còn không bị mọc thêm nữa."

Cảm thấy khó hiểu, Hề Hoài hỏi lại: "Mọc thêm gì cơ?"

"Ờm... Thì là không để lại sẹo đó, thế thì có phải sau lưng ta cũng sẽ không có sẹo không?"

"Loại thuốc bột ngươi dùng dù là loại bét nhất cũng có một lượng linh khí nhất định, có tác dụng chữa lành vết thương nên không để lại sẹo đâu."

Trì Mục Dao nghe Hề Hoài giải thích xong thì thở phào nhẹ nhõm.

Hề Hoài bỗng bật cười, hỏi y: "Đệ tử Hợp Hoan Tông các ngươi có phải lúc nào cũng đỏm dáng không, còn để ý có để lại sẹo không nữa à?"

"Nói chung là không đẹp mà."

"Vết sẹo trên người ngươi cũng đâu có ai nhìn thấy..." Nói đoạn, Hề Hoài bỗng ngừng lại, nghĩ ngợi điều gì đó trong chốc lát, đột nhiên giọng điệu lại lạnh nhạt hẳn đi: "Đợi lúc thoát khỏi cái động này rồi, có phải ngươi sẽ song tu cùng người khác không? Tìm nam nhân khác để song tu hả?"

Trì Mục Dao vội vàng lắc đầu bác bỏ lời này ngay: "Không đâu!"

"Nhưng ngươi là đệ tử Hợp Hoan Tông mà?"

"Tám mươi năm qua ta cũng là đệ tử Hợp Hoan Tông đấy thôi, lúc đó ta cũng chưa từng song tu với ai cả."

"Không phải ngươi vì muốn sống mà song tu với ta à."

"Ừa, nhưng việc này cũng thuận tiện cứu cả ngươi luôn mà?"

"Thế về sau nếu có tình huống tương tự như vậy xảy ra với ngươi, thì ngươi sẽ song tu với người khác ư?"

Trì Mục Dao còn nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này một lúc, sau đó mới đáp lời: "Ta cũng không biết nữa."

Hề Hoài tự dưng nổi khùng, hắn hỏi dồn: "Không biết là sao?"

Khi không bị hỏi chuyện này, Trì Mục Dao chỉ cảm thấy chuyện này viển vông quá, vì thế y đáp: "Không lẽ ta xui đến vậy hả, một lần bị bắt nhốt vào trong huyệt động, nhờ vào song tu để phá vỡ trận pháp giam cầm kiểu này còn chưa đủ à? Vấn đề này ngẫm mãi cũng không có đất dụng võ, không có chuyện nó sẽ xảy ra một lần nữa đâu."

Tính tình Hề Hoài rất cố chấp, đã hỏi là phải hỏi tới cùng, vậy nên hắn khăng khăng muốn hỏi Trì Mục Dao: "Nhỡ mà gặp thật thì sao?"

"Thế thì... nói không chừng ta sẽ làm thật."

Chẳng biết vì sao Hề Hoài lại thấy máu dồn thẳng lên huyệt Thiên Linh, không khỏi vì thế mà bực tức.

Bỗng hắn lên tiếng: "Lúc nào ngươi thấy thọ nguyên của Trúc Cơ kỳ không đủ dùng nữa thì ngươi có thể đến Khanh Trạch Tông kiếm ta."

"Hở??" Trì Mục Dao nghe như sét đánh ngang tai, vừa sợ vừa ngạc nhiên, nhất thời y không biết nên nói gì cho hợp lý.

"Ta có đủ loại bảo vật trên trời dưới đất, có thể giúp ngươi thăng đến hẳn Kim Đan kỳ luôn, như vậy ngươi sẽ có thêm năm trăm năm thọ nguyên nữa."

Nghe xong, Trì Mục Dao phì cười, hình như y chẳng để ý món hời này chút nào, chỉ gối đầu lên cánh tay híp mắt cười tủm tỉm trả lời hắn: "Thật ra có thể sống thêm hai trăm năm nữa là ta đã thấy hời rồi, những cái khác không cần miễn cưỡng mưu cầu làm gì."

"Nếu ngươi không muốn song tu cùng người khác, thì không cần gượng ép bản thân gì đâu..." Đến tìm ta là được rồi!

Trì Mục Dao lại không hiểu được ẩn ý sâu xa trong lời của Hề Hoài, dù sao hắn cũng không nói rõ, vậy nên y trả lời: "Ta không định song tu với người khác thật mà."

Hề Hoài nghe thấy tiếng cười của Trì Mục Dao, bỗng dưng lại cảm thấy rất tò mò. Hắn muốn nhìn thử xem Trì Mục Dao lúc cười rộ lên trông như thế nào. Hoặc là nói, hắn muốn thấy được dáng vẻ của y. Nhưng Hề Hoài sẽ không nói thẳng ra, mà lại vòng vo Tam quốc nói với y: "Trong không gian trữ vật của ngươi có pháp khí hoặc vật gì có thể chiếu sáng không?"

Tuy Trì Mục Dao có, nhưng y sẽ không bao giờ lấy ra, vì y không muốn để Hề Hoài nhìn thấy khuôn mặt của mình. Bởi nếu để Hề Hoài nhìn thấy, sau khi thoát khỏi đây y sẽ khó lòng chuồn mất.

Vậy nên Trì Mục Dao lắc đầu: "Ta không có."

"Vậy ta dạy ngươi một công pháp này, để ngươi đốt một nhóm lửa trong huyệt động, có thể chiếu sáng, ở trong bóng tối mãi như thế này khó chịu quá."

"Huyệt động này không lớn lắm, nếu châm lửa thắp sáng thì sẽ đốt cháy oxy, dễ gây ra tình trạng thiếu oxy đó."

"..." Tên này đang nói tiếng người đó hả? Sao nghe mà không hiểu gì sất vậy?

Sau một lúc lâu, Hề Hoài vẫn chưa từ bỏ ý định của mình: "Vậy chỉ cần thắp sáng một chút thôi, để ta giúp ngươi xem vết thương thế nào rồi."

"Không cần đâu, ta không sao cả." Trì Mục Dao nhẹ nhàng gạt phăng ý định của hắn.

Bởi vì Trì Mục Dao không cho Hề Hoài nhìn, nên hắn chỉ đành tưởng tượng ra rất nhiều kiểu dáng, khuôn mặt ở trong đầu, tưởng tượng ra dáng vẻ của Trì Mục Dao. Y hẳn là mang dáng dấp của một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, khuôn mặt thanh tú ưa nhìn. Hẳn là dáng người của y sẽ gầy yếu mảnh khảnh, hết sức tinh tế. Vì rất ít khi ra khỏi tông môn, vậy nên nước da chắc hẳn phải trắng như trứng gà bóc.

Tấm lưng trắng trẻo nhỏ gầy của y, chắc hẳn bây giờ đã phủ đầy vết thương ngang dọc.

Lúc y ở trong bóng đêm dày đặc tự bôi thuốc trị thương cho mình sẽ có dáng vẻ thế nào nhỉ...?

Lòng hiếu kì trong lòng Hề Hoài trỗi dậy, khiến hắn vắt óc nghĩ đủ mọi cách để có thể nhìn thấy diện mạo của Trì Mục Dao.

Tiếc rằng cách thì nghĩ mãi chưa ra, mà Trì Mục Dao đã đứng dậy, đắp chăn ngang đùi tiếp tục đả tọa vận công chữa thương cho mình.

Mỗi khi y đả tọa, Hề Hoài không thể quấy rầy y, đành phải im lặng chờ đợi. Suy cho cùng với căn cơ tu vi của Trì Mục Dao, chỉ cần sơ hở phân tâm một chút thôi đã khiến y tẩu hỏa nhập ma ngay tại chỗ rồi.

Chờ đợi chừng mấy canh giờ sau, Trì Mục Dao mới đả toạ xong, cuối cùng thì Hề Hoài cũng được tiếp tục lân la chuyện trò với y.

Không ngờ Trì Mục Dao vừa ngồi thiền chữa thương xong đã lập tức chui tọt vào trong ổ chăn, cuộn cả người lại nói với hắn: "Trời lạnh quá thể luôn, ta không muốn ra khỏi ổ chăn tí nào."

Hề Hoài vẫn kiên trì không từ bỏ ý định mà dụ dỗ y: "Ngươi có thể nhóm lửa để sưởi ấm mà."

"Đốt lửa sẽ làm giảm khí oxy mất, à... chính là không khí đó, đến lúc đó chúng ta sẽ càng thấy ngột ngạt, khó chịu hơn thôi."

Hề Hoài quyết không chịu buông tha chủ đề này: "Nhưng mà..."

"Được rồi, giờ ta chỉ muốn đi ngủ thôi."

"Lại ngủ nữa ư??"

"Ừm, lúc nào cơ thể không khỏe là ta lại muốn ngủ nhiều."

Vậy nên Hề Hoài lại đành ngậm miệng, thôi bỏ đi, trên người y có thương tích, nên để y nghỉ ngơi nhiều hơn mới phải.

*

Hề Hoài không phải là một tên đần, sau khi dụ dỗ chán chê, nhử y đủ kiểu không thành thì hắn đã biết, người này không muốn cho hắn nhìn thấy khuôn mặt của mình. Hắn cảm thấy rất khó hiểu, dù có cố gặng hỏi đến thế nào thì Trì Mục Dao cũng không chiều theo ý hắn, còn không thèm giải thích, khiến cho Hề Hoài chỉ còn nước tự hờn giận một mình.

Đúng là đồ không biết tốt xấu!

Không biết điều!!

Ai mà thèm nhìn mặt ngươi chứ!!!

Có lẽ bởi vì trong lòng luôn đè nặng một tảng đá tổ chảng khiến hắn tức anh ách, nên Hề Hoài mới tìm nơi để trút giận. Vì thế nghĩ gì là hắn nói thẳng đuột ra chẳng kiêng nể gì: "Lúc ngươi tu luyện đừng có kêu ưm ưm a a nữa được không, ngươi rên to quá, phiền chết đi được."

Trì Mục Dao vừa khoác tấm chăn lên vai, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi đâu vào đấy thì nghe được câu nói này của Hề Hoài, mặt y đã đỏ bừng như trái cà chua, xấu hổ gật đầu trong bóng tối. Nhưng rồi y mới nhận ra Hề Hoài không thể nhìn thấy được, vậy nên Trì Mục Dao vội nói: "Ừm, được, ta biết rồi."

Đây là lần đầu tiên hai người song tu sau khi Trì Mục Dao đã dưỡng thương xong. Đây không phải lần đầu hai người làm chuyện này, Trì Mục Dao cũng không còn cảm thấy lạ lẫm gì nữa, nhưng vì lần này y phải nhịn không phát ra âm thanh nào nên tiến độ tu luyện cũng chậm chạp theo.

Vốn Hề Hoài vẫn đang phối hợp tu luyện với y, đột nhiên hắn ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt.

Thoạt đầu hắn đoán chừng là vết thương sau lưng Trì Mục Dao đã bị nứt, nhưng rồi Hề Hoài chợt nhớ ra rằng hai ngày trước y còn vui mừng khoe với hắn, rằng vết thương sau lưng y chẳng để lại một chút sẹo nào. Đến cả vết sẹo còn không có, thì sao mà vết thương vỡ ra được?

Rõ ràng đây không phải lần đầu hai người song tu nữa, y không bị chảy máu mới đúng chứ?

Hề Hoài nhíu mày, xác định xem mùi máu tươi đến từ đâu, lúc này hắn mới nhận ra, vội hỏi Trì Mục Dao: "Này! Đừng nói là ngươi cắn rách môi rồi nhé!?"

Trì Mục Dao im lặng không lên tiếng, chỉ là động tác của y hơi hoãn lại. Lúc này Hề Hoài mới khẳng định được suy đoán của mình là đúng, vội vàng nói: "Ngươi không cần phải làm vậy đâu, rên nhỏ chút cũng được..."

Nhưng Trì Mục Dao vẫn không nói gì như trước. Mùi máu tươi luôn quanh quẩn trên chóp mũi Hề Hoài, hô hấp dồn dập khiến hắn ngửi thấy càng rõ hơn, không biết tên ngốc Trì Mục Dao này cắn mạnh thế nào, vết thương sau lưng vừa mới khỏi đã khiến trên môi mình có thêm vết thương mới.

Nguyên nhân vẫn là do Hề Hoài.

Hắn chưa từng nghĩ hậu quả lại như vậy...

"A Cửu! A Cửu, ngươi không cần phải cố nhịn đâu, ta không cảm thấy phiền gì cả, ta chỉ... chỉ..."

Chỉ là... mỗi lần hắn nghe thấy tiếng rên của Trì Mục Dao sẽ thấy cả người khô nóng như đang bốc cháy, rất khó nhịn. Khi ấy trái tim của Hề Hoài cũng không thể khống chế được mà đập loạn nhịp, đầu óc cũng rối như tơ vò, không còn nghĩ được gì nữa.

Vậy nên Hề Hoài nghĩ, nếu Trì Mục Dao không phát ra tiếng gì, có phải hắn sẽ tốt hơn không? Và có lẽ hắn cũng không còn căm hận xiềng xích gò bó mình đến vậy.

Nếu hỏi Hề Hoài, âm thanh nào có thể làm nhiễu loạn tâm tính của hắn nhất, không cần nghĩ hắn cũng sẽ đáp ngay là tiếng rên rỉ lúc Trì Mục Dao đang tu luyện cùng mình. Nhưng Hề Hoài không thể nói thành lời, những lời này giống như xương cá mắc ngay trong cổ họng, khiến Hề Hoài uất nghẹn, rất khó chịu.

Lúc này, Trì Mục Dao mới thỏ thẻ hỏi, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Ta không phải cố ý kêu to tiếng đâu... Để từ từ rồi ta sẽ sửa nhé, được không?"

Câu hỏi này khiến tim Hề Hoài run lên. So với việc bị Trì Mục Dao từ chối càng làm cho hắn thêm bức bối.

"Khỏi cần phải sửa." Hề Hoài nắm chặt tay thành nắm đấm, quả thật hắn đã chịu đủ sự ngốc xít của Trì Mục Dao, thêm nữa hắn cũng không chịu nổi sự biến chuyển kỳ lạ của bản thân mình, "Ngươi thích làm gì thì làm, lời mới nãy là đùa ngươi thôi, là ta không đúng."

"Thật ư?"

"Ừ, tính cách của ta tồi tệ đó giờ không biết hả, ngươi không cần để tâm làm gì." Hề Hoài chỉ đành giải thích như vậy.

Sau đó Trì Mục Dao cũng không còn cắn môi đến bật máu nữa, nhưng so với tiếng rên rỉ lúc trước của y thì nhỏ đi rất nhiều. Khi trước Hề Hoài không nhắc đến thì thôi, lúc ấy y chẳng để ý làm gì, nhưng từ khi bị nhắc nhở y mới cảm thấy lúc trước đúng là mình hơi suồng sã thật.

Nhưng cái giá của việc chịu đựng chính là, quá trình từ lúc bắt đầu tu luyện đến khi kết thúc, Trì Mục Dao luôn khóc nấc nghẹn không ngừng.

Tu luyện xong, Trì Mục Dao dùng thuật tẩy rửa giúp hai người tắm rửa sạch sẽ, y khoác tấm chăn ngồi xuống rồi nói: "Ta đả toạ hấp thụ linh lực đây."

"Ngươi tới đây chút đi." Hề Hoài chợt lên tiếng.

"Sao thế?"

"Để ta xem môi ngươi xem nào, có bị thương nặng lắm không?"

"Ta không sao đâu, không cần phải vậy."

"Vậy ngươi lại đây chút, ta muốn chạm vào ngươi, chỗ nào cũng được, đến bên tay ta này."

Hề Hoài muốn được chạm vào Trì Mục Dao, dù chỉ một xíu thôi, bất kì chỗ nào cũng được.

Trong lòng bỗng hắn bùng cháy lên một loại khao khát đến là lạ.

Đầu ngón tay của A Cửu cũng lạnh quá, lẽ nào nhiệt độ cơ thể y cũng lạnh vậy sao?

Cổ tay A Cửu chắc hẳn thon gầy lắm.

Vậy môi y thì sao? Là dày hay là mỏng? Có còn chảy máu không nhỉ?

Nhưng Trì Mục Dao vẫn kiên quyết từ chối hắn: "Không được."

"Vì sao??"

"Không được là không được, ta đi tu luyện đây." Trì Mục Dao không còn chú ý đến hắn nữa, bắt đầu nhập định tu luyện.

____________________________________

Tác giả:

Nhân vật chính nhà người ta hắc hóa: Người thân bị giết hại, tình cảm chân thành bị người khác giẫm đạp.

Công nhà tui hắc hóa: Nhịn quá độ nên hắc hóa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net