Khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi tối đáng sợ với bầu trời tối mịt, không khí lạnh giá, thế nhưng đó không phải là thứ làm nên sự đáng sợ của buổi tối này.

Điều làm cho nó đáng sợ chính là cảnh tượng diễn ra vào lúc này.

Những cốt khói nghi ngút do những ngôi nhà bị đốt cháy, những âm thanh la hét tuyệt vọng đến mức ám ảnh bất kì ai nghe thấy nó.

Đó là những gì đang xảy ra ở trong một ngôi làng nhỏ, mà kẻ gây ra nó chính là một sinh vật đáng sợ nhất từng tồn tại trên thế giới này. Ma Vương, người ta hay gọi hắn như thế, chắc hẳn hắn cũng có tên cho mình, nhưng sẽ chẳng ai quan tâm đến nó.

Tên đó bước ra từ trong một ngôi nhà đang bị cháy. Đi xuyên qua đám lửa và bước ra ngoài.

Thân hình cao to vạm vỡ, nhìn sơ qua thì khá giống với con người. Khoát lên mình một bộ chiến giáp màu đen nên gương mặt của hắn ta quả thật là một điều không ai biết được. Đi kèm với bộ chiến giáp đó là một thanh kiếm màu đỏ đen trông vô cùng hắc ám với lưỡi kiếm lượn sóng, thanh kiếm ấy sắc bén đến mức chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người khác có cảm giác đau.

Vừa bước ra Hắn ta cười một cách điên dại, nó giống như sự khẳng định cho sự khác máu lúc bấy giờ, khi hắn ta cười cỏ cây xung quanh bắt đầu xoay chuyển dữ dội. Giọng cười của hắn nghe thật chói tai làm sao.

Trong lúc đó một cậu nhóc 13 tuổi trốn dưới sàn nhà thấy được hắn, điều đó làm cậu rung lên vì sợ hãi,

"Hộccc....hộcc.....hộcc."

Những tiếng thở nặng nề thốt lên, không phải do bị ngôp khói, mà là sự sợ hãi lúc này làm cậu thành ra như vậy. Cậu bé chợt nhận ra tiếng thở của mình, lấy tay bịt miệng lại. Nỗi sợ lúc này của cậu quá lớn.

Cậu....Sợ chết, cái thứ mà ai cũng sợ, nhưng bình thường chỉ bộc lộ ra trong những lúc thế này. Sàn nhà cậu núp nhìn ra có thể thấy một vài người đang bỏ chạy tán loạn.

Lúc này có một người đàn ông tay bế con đang khóc chạy trốn khỏi hắn nhưng không cách nào chạy được, tên quỷ đấy đã ở sau lưng người đàn ông đấy lúc nào, người đàn ông biết được sự hiện diện của hắn cả người rung rẩy ngã khụy xuống, tên quỷ đấy nhìn người đàn ông với ánh mắt đầy sát khí sau đó...chém đầu người đàn ông, còn đứa bé trên tay tay rơi xuống vẫn có tiếng khóc không dứt phát ra nhưng tên quỷ vẫn tàn nhẫn chém đầu đứa bé.

Cảnh tượng kinh hoàn như vậy thật sự quá sức đối với một cậu bé, mặt trắng bệch sau khi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng ấy, cả cơ thể cậu rung lên dữ dội hơn nữa vì cậu lo rằng mình sẽ là người tiếp theo.

Không biết cậu đã thiếp đi từ lúc nào lúc tỉnh dậy mọi thứ đã rất yên tỉnh, tiếng cháy, tiếng hét giờ đây không còn nữa, cậu lê thân xác vô hồn của mình ra khỏi sàn nhà.

"Chết.....hết rồi"

Giọng nói lạnh như băng tựa như đã buôn bỏ tất cả, lúc này xung quanh cậu chỉ toàn là xác chết, có xác bị chém đầu, có xác bị cắt làm đôi, một cảnh tượng hết sức khủng khiếp

Cậu từng có một gia đình,ấm áp với bố và mẹ nhưng cuộc thảm sát ấy đã lấy đi tất cả, giờ đâu cậu chẳng còn gì ngoài nó, đúng chính nó, là nỗi hận thù.

Ngọn lửa hận thù cháy rực tựa như đốt cháy cả thể xác và tâm hồn cậu, tiếng nghiến răng két két phát ra tự cậu, cậu nắm chặt bàn tay đến mức những móng tay khứa vào thịt làm cho tay cậu chảy máu.

"....đói quá..."

Cậu tự hỏi mấy ngày mình không ăn rồi, cơn đói cồn cào trong bụng...cậu ăn tất cả cái xác cậu thấy.

Cậu ăn ngấu nghiến như một con thú, ăn sạch chỉ còn lại mỗi xương, vì cậu biết mình phải sống, sống để báo thù cho gia đình cậu những người đã chết vì cậu là người may mắn sống sót.

Tiếng máu, tiếng thịt bị xé ra vang lên, miệng cậu dính đầy máu, ngỡ như cậu giờ là một con quái vật vậy.

Sau khi ăn xong cậu đi xung quanh làn trong vô thức hy vọng còn người may mắn sống sót...nhưng.

"........"

"im lặng quá"

Không một âm thanh cả tiếng con trùng cũng chả có, mọi âm thanh tựa như đã biến mất, mọi sự sống, chỉ còn lại sự cô đơn và hận thù tột độ trong lòng cậu

Cậu kéo lê thân xác của mình đi thẳng vào rừng, băng qua các xác chết, giẫm đạp lên cỏ và biến mất vào trong rừng.

[5 năm trôi qua]

Bầu trời thoáng đảng, không khí trong lành những tia nắng từ bầu trời chiếu nhẹ qua các tán cây kém theo sự ấm áp của mùa xuân.

Ánh sáng chiếu qua cửa sổ rồi chiếu thẳng vào mặt cậu thanh niên đang nằm ngủ trên cái giường bằng gỗ, không, nó không phải là giường, chỉ là một khúc gỗ lớn và cao hình chữ nhật thôi, cậu thanh niên có mái tóc nửa đen nửa bạch kim, khuôn mặt bảnh trai, dáng người cao gần 1m8 cùng với đôi mắt màu đỏ kèm theo đó là bộ trang phục hết sức bình thường gồm áo da nâu, quần da nâu.

Cái thứ ánh sáng quái quỷ ấy làm cậu không tài nào ngủ được làm cậu phải cố gắng thức dậy, cậu quay người sang hướng khác tránh ánh nắng rồi từ từ mở mắt.

Ai thế nhỉ?

Là tôi Satoru đây.

Đã 5 năm trôi qua kể từ ngày đó rồi nhỉ. Sau khi đi vào rừng tôi cứ đi trong vô định, liên tục như vậy, vài ngày nhưng chẳng ra khỏi khu rừng, tôi cũng có cắm trại lại cũng như tìm được con suối và ít cá. Tôi đi dọc theo con suối nhưng vẫn không qua khỏi rừng.

Thế là.....Ở lại đây luôn.

"Sáng rồi à......"

Mấy năm nay, buổi sáng của tôi ngày nào cũng ảm đạm như vậy. Tôi đứng dậy, đi ra ngoài con suối gần nhà rửa mặt.

"Sảng khoái quá."

Khung cảnh lúc này không quá tệ đâu, mặt nước thì trong vắt, ánh nắng ấm áp, không lạnh như mấy ngày trước, có cả tiếng chim hót nữa, cảm giác thanh thản ghê, nói nghe hơi quá chứ cảm giác giống như tôi vừa đắc đạo ấy.

Tôi quay người đi vào nhà lấy cái túi da cỡ 30cm rồi quay ra ngoài.Tôi đi thẳng vào khu rừng.

Tôi vài rừng kiểm tra bẫy thú cũng như kiếm ít trái cây cho bữa sáng, mấy năm nay công việc của tôi cứ như vậy, nên mọi hành động gần như đều làm trong vô thức.

Khung cảnh trong rừng khá ảm đạm nhưng ngập tiếng chim hót, mấy cái cây trong rừng rất cao khoảng 30m nhưng bên cạnh cũng có chút nấm và vài cây còn non. Tiện tay tôi ngắt một cành cây cầm chơi.

Đi một hồi cũng tới nơi tôi đặt bẫy thú. Trước mặt tôi hiện giờ là một con thỏ đang nằm yên lặng tắm nắng trước khi chờ vô nồi.

"rắc..."

Tôi gỡ bẫy.

"Bữa sáng hôn nay không tệ lắm nhỉ."

Tôi quay đâu trở về nhà của mình cùng với "chiếm lợi phẩm trên tay", nhưng mà cảm giác trống rỗng thật chắc cũng gần đến lúc phải đổi mới rồi.

Kể lại một chút khi vừa tới đây tôi sống vài ngày trong hang sau đó phá rừng và xây nhà bằng tay không.

Phải rồi đấy.Tay không đấy, một phần là vì tôi lv cũng tương đối, một phần vì là ma cà rồng.

Cuộc sống của tôi vài năm đầu cực kì khốn khổ, lúc đấy tôi cố gắng tập luyện để mạnh hơn nhằm mục đích trả thù, tôi còn nhớ mang mác là lúc một năm đầu tiên ở đâu, khi tôi bẫy được một con gấu khổng lồ, tôi đã cắn xé xác nó nát như tương trong khi thét lên mấy câu đại loại như giết chóc rồi trả thù. Mỗi lần nhớ tới nỗi hận thì tôi lại làm như vậy hoặc là phá rừng, còn có lần tôi lỡ tay đốt mất một phần khu rừng luôn, may mà lúc đó có mưa.

Lúc đấy tôi giống kẻ điên thật. Trong năm tiếp theo thì tôi vẫn chẳng khá hơn là bao, tôi giết quái vật càng ngày càng tàn bạo, cắt đầu, giã xác quái vật, moi hết nội tạng ra, còn cả tra tấn goblin nữa. Lúc đấy tôi cảm giác mình không còn là người nữa.

Vào năm tiếp theo thì mọi việc cũng đỡ hơn, tôi chuyển từ tâm thần sang trầm cảm, tôi hay nhìn xuống hộ nước, tự lẩm bẩm với mặt nước đang phản chiếu hình ảnh của mình, có lúc còn nói chuyện với cây cỏ nữa, lúc đấy trông tôi đáng thương làm sao.

Nhưng rồi tôi dành thời gian suy nghĩ, suy nghĩ xem tại sao phải trả thù, suy nghĩ xem mình sống làm gì thế, suy nghĩ xem suốt bao năm qua mình phải làm gì, tôi suy nghĩ suốt cả năm trời.

Cuối cùng tôi cũng điềm đạm hơn, bỏ qua hận thù, tôi tự chữa bệnh tâm thần cho chính mình như vậy, nhưng lúc đó, nỗi cô đơn xuất hiện, sự cô đơn bỗng nhiên lớn hơn bao giờ hết có lẽ do lúc trước chỉ tập trung vào thù hận nên tôi không để tâm tới sự cô đơn này.

Thật may là nửa năm trước có một người đàn ông đi lạc vào đây, cũng không hẳn là đi lạc mà ông ta đi đường tắc băng qua đây, tôi tình cờ gặp ông ta trong lúc đang mang nỗi cô đơn tột cùng, sự xuất hiện của ông ta như sự cứu rỗi cho tôi.

Ông ta kể cho tôi nghe về tình hình bên ngoài,
tóm tắt lại những ý chính thì ý ông ấy là như vầy.

Khoảng 6 năm trước lúc đó ma vương còn đang thống trị, một con người tự xưng là anh hùng xuất hiện. Hắn ta đúng là một kẻ có thực lực khi tiêu diệt rất nhiều quái vật và còn tiêu diệt cả rồng, một loài sinh vật hùng mạnh cực kỳ, Lập được rất nhiều chiến công hiển hách và đã đạt lv100 một thứ mà ma vương còn chưa đạt được nói chi là một con người, ma vương chỉ lv92 thôi.

Không lâu sau hắn và 2 người đồng đội 1 nam một nữ trong đó 1 người là pháp sư một người là thành kỵ sĩ, nghề nghiệp cấp cao, họ đa số thánh kỹ sĩ có thuộc tính ánh sáng và có sức mạnh thể chất cũng như pháp thuật rất mạnh. Còn tên anh hùng kia thì là băng ma pháp chiến sĩ, một chiến binh nghiêng về việc sử dụng thuộc tính băng.

3 người bọn họ xông vào lâu đài ma vương tiêu diệt được ma vương. Thế nhưng...Người anh hùng sau khi tiêu diệt được ma vương đã hóa điên và giết hết 2 người đồng đội của hắn, Không những vậy sau đó hắn đã lên cơn cuồng sát.

Liên tục trong vài ngày liền hắn đi khắp nơi, giết và giết.

Làng tôi cũng trong số đó.

Sau khi cơn cuồng sát hạ xuống hắn tập hợp tất cả các con quỷ còn lại và tự xưng là Tân Ma Vương.

Có người nói hắn đã bị tha hóa sau khi đánh bại Ma Vương, có người nói mục đích ban đầu của hắn là vậy, cũng có người nói hắn bị lời nguyền.

Nhưng mà chả có cái nào đáng tin cả.

Ngoài việc đấy ông ta còn chỉ đường cho tôi ra khỏi khu rừng này, ông ta nói chỉ cần đi về hướng đông là sẽ tới đất nước gần nhất Alram. Nơi đó hiện đang được kết giới bảo vệ để chống lại Ma Vương.

Tôi đã quay về nhà và đang làm bữa sáng, kỹ thuật nấu nướng cũng như sinh tồn trong rừng của tôi đều được ba mẹ dạy cho.

Ở thế giới này có rất nhiều chủng tộc có năng lực đặc biệt mạnh mẽ. Nhưng mà không hiểu sao một chủng tốc yếu đuối như con người lại chiếm số lướng rất lớn. Không phải toàn bộ con người đều yếu đuối có vài kẻ rất mạnh nhưng yếu chiếm phần lớn.

"Khó hiểu thật"

Tôi vừa lẩm nhẩm vừa cắt thịt thỏ.

"Ui cắt trúng tay rồi."

Đau đấy, thật là.

"Xong rồi!"

Tôi đặt bữa sáng ra bàn và ăn nhồm nhoàn công nhận tôi nấu nướng cũng tài thật, rất ngon đấy ai ăn thử không? Ăn xong tôi rửa bát, lấy một cái túi da và bước ra ngoài bờ suối.

À!đúng rồi chắc các bạn tự hỏi tôi là ma cà rồng mà sao lại ra ngoài nắng được đúng không. Vì tôi là con lai, bố tôi là ma cà rồng thuần chủng còn mẹ tôi là một pháp sư con người.

Lúc bố mẹ kết hôn cũng rất ảng hưởng tới những người trong tộc vì họ rất ghét con người, và những đứa con lai như tôi cũng bị họ ghét lắm.

Chính vì thế bố tôi đã rồi bộ tộc và ẩn mình vào trong rừng sống với mẹ tôi. Nhưng vì một vài nguyên nhân bố tôi rất được cảm tình với con người ở ngôi làng gần đó rồi về sao làm người bảo hộ ngôi làng luôn.

Tôi đã ra tới bờ sông, tôi lấy túi ra và xin ít nước của con suối.

"CHECKER"

Tôi xem chỉ số của mình.

CẤP ĐỘ: [35]
-HP: [367986]
-MP: [26729]
-TÂN CÔNG: [50936]
-PHÒNG THỦ: [35887]
-TỐC ĐỘ: [12958]
-KINH NGHIỆM: [360963]

Thuộc tính: Hỏa, Sấm

Kỹ năng: Tạo Sấm, Tạo Lửa, Fire Spear, Hell Fire, Fire Ball, Linghing dragon, Linghing Strike, Linghting, Ma Pháp Kiếm, Faster, Checker, Fake.

Kỹ năng đặc biệt: [Demon]

[Checker] đó là kỹ năng cho phép tôi thấy chỉ số, cái này khá đặc biệt chỉ ai có năng lực bẩm sinh mới sử dụng được

Kỹ năng [Checker] khá hữu dụng nhưng vẫn không có hiểu quả nếu như đối phương sử dụng [Fake] để che giấu chỉ số, không phải là không nhìn xuyên qua kỹ năng ấy được nhưng còn tùy thuộc vào trình độ của kẻ địch.

Tôi uống nước rồi quay về nhà.

Sau một thời gian dài tôi quyết định ra khỏi đây, lúc sáu tháng trước khi nghe tin từ người đàn ông kia tôi đã định rời đi rồi nhưng nghĩ lại thì thôi, vì khu rừng này có khá nhiều mà lực nên quái vật trong đây cho rất nhiều kinh nghiệm thành ra tôi muốn luyện tập thêm, ngoài việc luyện tập sức mạnh tôi cũng có luyện tập giao tiếp nữa đấy. Tôi hay tưởng tường ra viễn cảnh nói chuyện với người khác, kèm theo đó tôi suy nghĩ rất nhiều, tôi suy nghĩ về bản thân cũng như về một vài thứ linh tinh khác.

Tôi đi vào phòng lấy một vài thứ cần thiết, chủ yếu là mấy cuộn trục phép, suốt thời gian ở đây tôi chế tạo cũng được khá lắm.

Mấy cuộn trục của tôi toàn mấy thứ cơ bản thôi, bên cạnh có tôi cũng chuẩn bị 5 bình potion hồi phục.

Tôi ra ngoài phòng khách, tìm xem có gì cần đem đi không, nhưng chẳng có gì cả, sống ở đây nên tôi cũng chẳng có đồ dùng gì giá trị cả.

Tôi ra ngoài lấy ít thịt và trái cây khô đem vào, tôi đã chuẩn bị nó để làm lương khô, tôi đem tất cả vào, bỏ vào balo.

"Xong!"

Thế là...hành trình của tôi bắt đầu.

Những tia nắng ấm áp xuyên qua những tán cây chiếu vào đất làm cho không khí rất ấm áp dễ chịu, một ngày như thường lệ nhưng sao tôi thấy nôn nao quá.

Tôi bước ra ngoài, đóng của lại

"Tạm biệt nhé....ngôi nhà của ta"

Tôi cũng không biết có tên điên nào mà lại đi tạm biệt ngôi nhà giống tôi chưa.

Tôi đi theo hướng đông, đó cũng là hướng của con sông nên tiện tôi đi dọc theo con sông luôn.

Thật là, nghĩ đến việc sắp tới thành phố làm tôi nôn nao làm sao, không kiềm nổi sự vui sướng trong lòng tôi mỉm cười một cái.

Trên đường thì cũng gặp vài con quái vật như mấy con sói khổng lồ và orc, một loài quái vật nữa người nửa heo khát tình quanh năm. Mấy con orc là tôi ghét nhất, tại sao không phải là thiếu nữ xinh đẹp mà lại là orc chứ.

Vào lúc trời sắp tối, tôi dừng lại lấy đồ ăn ra định ăn xong rồi nghỉ ngơi ngày may đi tiếp thì....

"Hahaha... một con người...một tên đàn ông."

Con orc đấy xuất hiện nói với tôi mấy lời ấy, định giết nó ngay mà nghĩ lại thôi để nghe nó nói chuyện đỡ buồn, thú thật cũng lâu rồi mới gặp một con quái vật biết nói chuyện, nghe được tiếng nói thôi mà cảm giác cũng lạ.

Dù gì thì cấp của mấy con orc cũng không cao chỉ khoảng lv10 thôi. Con orc tiếp tục nói.

"Nè nè anh trai đi đâu đấy, có muốn ấy ấy với em không, nè nhé chúng ta sẽ sinh 10 đưa con nhé rồi mỗi ngày chúng ta sẽ chăm sóc chúng rồi sống hạnh phúc bên trong khu rừng. Nào! cùng sống hạnh ohúc với nhau nào. Lại đây!.

Nó sẽ là một đề nghị tuyệt vời nếu đó là một cô gái xinh đẹp nào đó đấy. Nghe những lời ấy làm tôi nổi hết cả da gà, lùi về sau một bước, dù nó yếu thì yếu thật nhưng tôi vẫn thấy bất an vì lời nói của nó.

"Mày nói cái khỉ gì đấy con orc kia?"

Cái con orc đấy hình như chỉ bỏ ngoài tai lời nói của tôi thôi, thậm chí tôi thấy nó còn hưng phấn hơn nữa, hay là tôi tưởng tượng nhỉ, dù sau thì gớm chết đi được.

Con orc thở hì hì sau đó lao thẳng về hướng tôi, nhìn cảnh này tôi không khỏi buồn nôn nhưng vẫn gắng niệm phép.

"[Linghing Strike]!"

Rầm, một tia sấm từ trời giáng thẳng xuống đầu con orc

"ahhhhhhh..."

Đúng với cái câu bị trời đánh. Toàn thân con orc lúc này đã chuyển màu và bốc lên mùi khét.

"Thịt heo nướng chăng?"

Nếu đây là con heo bình thường thì chắc tôi xơi rồi đấy, nhưng đây là con orc, vừa nãy tôi có ý định ngủ đại ở đây luôn mà giờ hết dám rồi, tôi đăm chiêu suy nghĩ mắt nhìn lên trời.

nhìn trên bầu trời đầy sao, thấy cả dãy ngân hà thật sự rất đẹp nhưng trái với cảnh đẹp đó trong đầu tôi chỉ thấy viễn cảnh bị một đống con orc vây quanh nếu ngủ ở đây, trí tưởng tượng cũng là thứ hay nhỉ?

Buồn nôn quá, có tưởng tượng thôi mà tôi thấy tởm rồi. Tôi lấy tay bịt miệng lại tránh nôn thật.

Thật tình biết là ngủ ở đây sẽ nguy hiểm nhưng không còn cách nào khâc cả, tôi đặt lưng nằm xuống, đầu gối lên balo với tâm trạng bất an và bồn chồn.

"Liệu có sao không nhỉ?"

Dù lo lắng là thế nhưng sau một hồi tôi vẫn ngủ ngon lành.

Buổi sáng thức dậy, cùng với tiếng nước chảy, khung cảnh xung quanh khá yên bình đấy chứ, thật may là tôi không bị tấn công.

Tôi tiếp tục đi theo hướng đông, hướng mặt trời, cùng với đó là tâm trạng nôn nao sôi sục.

Lúc trời chập tôi tối đã thấy có một ngôi làng ở phia dưới ngọn núi. Không kìm nổi sự phấn khích tôi lẩm bẩm.

"Ôiii.....văn minh.....văn minh kìa"

Tôi đã sống 5 năm cuộc sống người nguyên thủy rồi nên cảnh tượng này quả là khó cưỡng.

Tôi đi bộ tới ngôi làng, nếu có người thấy tôi sử dụng kỹ năng thì không biết họ sẽ phản ửng sao, có thể họ sẽ thấy bình thường nhưng không ngoại trừ trường hợp họ xem sẽ sợ tôi.

Bước tới trước cổng làng tôi thấy một người gác cổng, trang bị của hắn ta nhìn hơi sơ xài thì phải, tôi tiến tới định bắt chuyện với anh ta cũng như hỏi thăm về thành phố alarm, lúc tôi tiến tới, tên lính gác thấy tôi liền hỏi.

"Cậu là ai đấy, Từ đâu đến, sao lại đến đây"

À! đúng rồi trả lời sao bây giờ nhỉ.

"Tôi là mạo hiểm giả đang nhận một công việc bí mật, tiện đây thấy ngôi làng nên mong vào tìm phòng trọ."

Đành trả lời vậy trời cũng chập tối rồi, ngủ ngoài trời nữa thì không hay tên lính gác nhìn từ đầu đến chân tôi với ánh mặt nghi ngờ.

"Thẻ mạo hiểm cũng như huy hiệu của anh đâu."

"Ừm....Nó bị phá hủy trong lúc tôi chiến đấu với quái vật rồi."

"Xin lỗi nhưng tôi không cho anh vào được vì gần đây quân đội Ma Vương hoạt động khá mạnh mẽ nên tôi không thể để cho người không thể chứng mình thân phận của mình vào được."

Nếu tôi có liên quan tới quân đội Ma Vương thì tôi tấn công thẳng luôn cho rồi, chứ trà trộn vào đây làm gì. Nhưng trái với suy nghũ của tôi hắn ta trả lời với vẻ mặt rất nghiêm túc. Tôi thấy cũng không nên làm khó người ta.

"Vậy à.......Tôi hiểu rồi....nhưng mà anh cho có bản đồ không chi tôi xem chút được không?"

"À, Ừm, có nhưng anh mới bảo là mạo hiểm giả đi làm nhiệm vụ mà."

A! Thôi chết, gậy ông đập lưng ông rồi.

"Thực ra tôi từ nơi xa tới, lúc đánh nhau với quái vậy hỏng mất tầm bản đồ khu vực này rồi."

"À, ra vậy."

Hên quá qua ải rồi.

Anh ta mang ra cho tôi xem một tấm bản đồ. Từ đây đi thẳng sẽ tới Alarm một thành phố lớn đang được kết giới bảo vệ khá tốt. Tường chắn đấy ngăn chặn tất cả ma tộc nhưng tôi thì không sao, vì tôi đâu phải ma tộc. Ma Cà Rồng lai mà.

"Cảm ơn anh."

Tôi cảm ơn anh ta rồi thẳng tiến đến Alarm.

Nhưng mà còn một vấn đề phát sinh.

"Phải ngủ ngoài trời nữa rồi."

À giờ mới nhớ lúc nãy có ý định thuê phòng trọ nhưng trong người tôi làm gì có tiền.Tôi không thấy khó chịu khi ngủ ở khách sạn ngàn sao này, nhưng tôi vẫn lõ là mình sẽ vị quái vật tấn công.

"Thật là..."

Đi được một đoàn thì tôi thấy một đồng cỏ, những cây cỏ ở đây khá thấp, đồng cỏ thì rộng đến mức thấy được cả chân trời, nhưng mà cái đồng cỏ này không phải trái tự nhiên sao, làm sao mà lại có cái đồng cỏ rộng như này nhỉ?

Tôi ngồi xuống, đặt balo ra trước mặt lấy ra một quyển trục, đó là cuộn trục tạo kết giới chống quái vật, tôi chỉ có một cuộn, định dùng trong những lúc quan trọng, nhưng mà xem ra lúc này là quan trọng rồi.

Tôi mở cuộn trục ra và dùng ma lực kích hoạt nó, cuộn trục phát sáng lên một màu xanh lục sau đó tan biến để lại những tia sáng, xung quanh tôi đã xuất hiện một cái kết giới với ánh sáng màu xanh lục, cái kết giới này chỉ chống được quái vật dưới lv15 nhưng xem ra xung quanh đây không có con quái vật nào mạnh hơn đâu.

Tôi lấy balo làm gối rồi lăn ra ngủ.

Trong lúc mơ hồ tôi thấy tôi đang ở một nơi rất đẹp.

Xung quanh toàn hoa ánh năng ấm ám, những con bướm đang bay lượn xung quanh giống như đang nô đùa với tôi, thật thư thái và thanh thản quá.

Và rồi ở đằng xa xuất hiện một cô gái. Cô ấy tiếng lại gần,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net