Thay đổi và tiến tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chắc cũng tầm một tuần trôi qua kể từ đêm hôm đó rồi. Tôi và Lily cả tuần qua chỉ thực hiện hai nhiệm vụ diệt Slime và Goblin, vì thời gian còn dài mà nên cứ thông thạo từng việt cái đã.

Làm việc cả tuần thì cũng kiếm được một khoảng khá ổn, thế nhưng vẫn không lên nổi một cấp, nếu mà chỉ diệt có Slime và Goblin thì tôi e rằng phải vài trăm năm nữa mới đánh được với Ma Vương.

Vừa suy nghĩ về việc làm sắp tới, tôi vừa mở cửa phòng.

Khi vừa mở cửa thì tôi thấy Lily đứng ở đó, mấy ngày nay cứ như vậy, có vài lần tôi hỏi cô ấy thì đều nhận được câu trả lời là gọi tôi dậy, thế nhưng mà lần nào mở cửa ra cũng thấy quả thực hơi kì lạ, chẳng lẽ trừng hợp tới vậy à? Tôi còn tưởng cô ấy là thần giữ cửa của mình chứ.

"Cô đứng đây làm gì thế? Ngày nào cũng vậy nhưng chưa bao giờ cô gọi tôi cả."

"Trùng hợp thôi mà."

"Không thể nào mà ngày nào cũng trùng hợp vậy đâu."

Nhận ra sự nghi ngờ của tôi Lily gãi má rồi bắt đầu trả lời thành thật.

"Ờm... Thì... Tôi ở đây đợi anh, tôi nghĩ không nên phá hỏng giấc ngủ của anh."

Đợi à, giống như tôi nghĩ, vì ngày nào mở cửa ra cũng thấy.

"Cô đứng đây bao lâu rồi?"

"Mới có một tiếng thôi... Haha"

Nụ cười gượng gạo đó là sao? Mà bây giờ mặt trời mới lên thôi mà đợi lâu thế mà chịu được à?

Vài câu hỏi xuất hiện trong đầu của tôi, thế nhưng chúng đều là những câu hỏi mà tôi đã có câu trả lời.

"Lần sau muốn thì cứ gọi, đừng có đứng đây nữa."

"Hiểu rồi."

Nhưng mà tôi cảm thấy cô ấy đang ở thế chủ động, còn mình thì bị động quá thì phải, cứ vậy có vẻ không ổn. Tôi mới là người nên chủ động mới phải.

Tôi cần làm gì đó thôi.

Sau vài giây đấu tranh tư tưởng, tôi chìa bàn tay của mình về phía cô ấy.

Thấy cái hành động có vẻ lạ ấy, Lily ấp úng.

"Đây là..."

"Đi thôi, tới ngoài cửa thôi nhé."

"..."

Cô ấy đờ ra như thể chưa hiểu chuyên gì xảy ra, sau một lúc thì.

"Ừm! Đi thôi."

Đướng trước của thì tôi thấy bên ngoài đang mưa, kèm theo những cơn gió lạnh lẽo thổi qua. Mưa thì không to cho lăm thế nhưng với sự ẩm ướt như thế này cũng đủ làm cản trở công việc của tôi rồi.

Người ta thường nói khi trời mưa sẽ làm tâm trạng của con người ta buồn, tôi nghĩ là do sụ u ám cùng với cái lạnh của nó nên làm cho tâm trạng chúng ta tồi tệ hơn.

Thế nhưng mà ngay lúc này đây tôi lại không cảm thấy như vậy vì sao ư? Vì tôi cảm thấy được một hơi ấm vào lúc lạnh lẽo này. Hơi ấm ấy không ở đây xa mà là ở ngay phía bàn tay phải của tôi. Bàn tay của Lily vẫn đang nắm lấy tay tôi.

Ấm thật, một hơi ấm nhẹ nhàng dễ chịu. Chỉ có điều cô ấy nắm chặt quá, muốn buôn ra cũng không được.

"Này, cô bỏ ra được không vậy, chặt quá đó."

"À, ừm."

Lily nhẹ nhàng buôn tay ra, lúc đang buôn ra thì có vài ngón tay của cô ấy khựng lại như nuối tiết sự ấm áp từ bàn tay của cả hai tạo nên.

Lúc này nhìn cô ấy tôi mới chợt ra một điều.

"À, mua ô mới được."

Thật may mắn cho chúng tôi là có một cái cửa hàng bán ô ngay kế bên nhà trọ này.

Mua ô xong chúng tôi đi tới hội mạo hiểm giả, thế nhưng có một điều mà tôi khá thắc mắc.

"Tại sao chúng ta lại đi cùng một ô thế? Có thể mua hai cái mà."

"Đi chung ô với anh tôi thấy vui lắm. Anh chấp nhận sự ích kỷ của tôi lần này có được không?"

Cô ấy có vẻ hơi ngượng khi nói câu đó nhỉ. Với lại làm cái vẻ mặt như thế thì sao mà nỡ từ xuôi được.

"Không sao đâu. Cô thấy vui thì tốt."

"Cảm ơn."

Đi chung ô à? Có vẻ lãng mạn quá. Với cảnh tượng như thế này chắc chắn bất kì ai cũng nghĩ đây là một cặp tình nhân.

Đi cùng nhau được một lúc thì có một cảnh tượng xảy ra làm tôi dừng lại ở trước cửa hàng nô lệ.

Ở phía đó có một chiếc xe ngựa kéo, có một người khoát trên mình một cái áo mưa đang điều khiển ngựa, phía sau là một đám người ăn mặt rách rưới, bộ đồ của họ thì trông đơn giản như thể mấy cái giẻ lau, tay họ đều bị khóa bởi một chiếc còng. Ngay những vết rách trên bộ đồ có thể thấy được những vết thương dài có vẻ như do roi gây ra.

Thùng xe ngựa thì chẳng có mái che, đám người đó cũng chẳng có áo mưa hay ô gì cả. Dưới cơn mưa, những vết thương của họ cũng dần được rửa bằng nước mưa. Đối xử tồi tệ như vậy, chắc hẳn bọn họ là nô lệ.

Lẫn trong đám người có vẻ là nô lệ đó, có một tên ăn mặc đàng hoàn và có áo mưa. Hẳn hắn ở đó là để giữ đám nô lệ không trốn thoát.

Sau khi dừng xe trước cửa hàng nô lệ, tên phía sau đi xuống xe với một cây roi trên tay.

"Đi xuống! Nhanh lên!"

Hắn quát vào mặt mấy người đó rồi quất roi vào thùng xe. Theo tôi thấy thì tên này là một kẻ ưa bạo lực đây, chắc chắn rằng hắn không phải người tốt.

Từng người đang bước xuống xe thế nhưng...

"Đi nhanh lên! Lũ chậm chạp"

Tên đó quát lên rồi đánh vào một người trong nhóm nô lệ.

Dù bị đánh nhưng người nô lệ đó chẳng hề chống cự gì cả mà chỉ im lặng chịu đừng, tôi thật không dám nghĩ tới việc người nô lệ đó đã quen với việc này.

"Nhanh lên!"

Hắn nói rồi lấy roi đánh vào đùi người nô lệ đó. Làm cho người đó ngã gục xuống đất.

Ngay lúc này tôi mới thấy mặt của người nô lệ đó. Đó là một cô bé tầm 8-10 tuổi. Dù mặt đầy thương tích nhưng tôi vẫn nhận ra được đó là một tiểu mỹ nhân, với mái tóc màu vàng và đôi mắt màu xanh ngọc bích.

Dù cô bé ngã xuống nhưng vẫn đứng dậy ngay sau đó. Thế nhưng tên đó có vẻ vẫn chưa chịu buôn tha.

"Đi nhanh!"

Hắn lại đánh cô bé, đây à roi thứ ba rồi đấy, với cây roi lớn và sức lực của ông ta như thế thì làm sao con bé chịu nổi. Ông ta không nghĩ đến tính mạng con bé sao? Hay ông ta có vấn đề thần kinh?

Con bé khi bị đánh trúng đùi lần hai thì bắt đầu chao đảo và ngả xuống.

Dù đã bị đánh tới mức không đứng nổi thế vẻ mặt cô bé vẫn không đổi sắc. Cô bé ngước mặt lên và nhìn hắn bằng một anh mắt sắc lạnh.

"Đừng có nhìn tao bằng ánh mắt đó."

Hắn lại đánh con bé.

"Tàn nhẫn quá."

Lily chứng kiến cảnh tượng đó thốt lên câu nói đánh giá tình hình hiện tại.

Có vẻ cô ấy động lòng với tình cảnh trước mắt, chắc cũng hiển nhiên thôi.

Nhưng điều tôi quan tâm lúc này không phải là việc con bé bị đánh đập mà chính là chỉ số của con bé.

Khi tôi sử dụng kỹ năng [Checker] của mình thì tôi nhân thấy rằng, cấp độ của con bé thì chỉ mới cấp bốn thế nhưng những chỉ số của con bé lại cao gấp năm lần người bình thường. Một chỉ số đáng kinh ngạc.

Sau vài roi của tên đó, con bé bắt đầu ho ra rất nhiều máu.

Lily có vẻ không chịu nổi cảnh tượng trước mắt nên định đến đó, tôi cũng đi theo.

Khi thấy chúng tôi tiến lại gần thì hắn để ý tới sự hiện diện của chúng tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt phiền phức. Hắn nói.

"Gì đây? Tụi mày muốn gì?"

Tôi và Lily đứng trước mặt hắn, chắng tầm nhìn của hắn tới cô bé, khi xác nhận sự an toàn của cô bé, tôi nói với hắn.

"Con bé này là nô lệ mới à?"

"Đúng rồi đấy, mày muốn gì?"

Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt dữ tợn, có lẽ hắn nghĩ tôi định đánh nhau với hắn chăng, nhưng mà xin lỗi, đằng này chẳng sợ chút nào đâu.

"Ta muốn mua con bé này."

"Hả?"

"Ngươi bị lãng tai à?"

Hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới.

"Ra là khác hàng, xin lỗi."

Hắn vứt cây roi đi ngay lập tức, cả điệu bộ cũng thay đổi. Quả là câu khách hàng là thượng đế rất phù hợp với tình cảnh này.

Bỏ hắn ta sang một bên cái đã, Lily nghe thấy cũng ngạc nhiên không kém và nhìn tôi với cái nhìn khá dò hỏi. Chắc ý cô ấy là: "anh nói thật ấy hả."

Hiểu được ý của Lily tôi gật đầu.

Quay sang lại tên kia tôi bằng đầu tiến thẳng vào vấn đề.

"Con bé này bao nhiêu."

Hắn xoa tay.

"Tôi chỉ là người vận chuyển thôi, nếu cậu muốn biết thì vào hãy dẫn con bé này vào trong gặp ông chủ của chúng tôi."

Hắn ta chỉ là kẻ làm công mà lại đánh đập họ vậy à? Nếu có vấn đề gì tôi nghĩ hắn sẽ là người chịu trách nhiệm chứ.

"Được rồi, nhưng còn một điều nữa."

"..."

"Coi như nể mặt khách hàng, đừng có đánh họ, được chứ?"

"Tôi hiểu rồi.

Thế rồi tôi dẫn con bé vào trong cửa hàng nô lệ, Lily cũng đi theo. Thật ra thì nhìn thấy mấy cảnh như thế tôi cũng động lòng, lúc đấy tôi rất muốn cho tên đó một trận rồi thả hết mấy người nô lệ ra, nhưng mà làm như vậy thì sẽ trở thành tội phạm mất. Nhận thấy bản thân mình thật nhỏ nhoi làm tôi buôn tiếng thở dài.

Bên trong cửa hàng nô lệ khá lớn và có rất nhiều những chiếc lồng trông khá to được đặt hai bên đường đi.

Bên trong những chiếc lồng ngoài con người ra thì còn có cả thú vật và Á Nhân. Một điểm chung duy nhất mà tôi thấy đó chính là tất cả đều trông rất tiều tụy, thế nhưng vết thương thì có vẻ vẫn khá hơn nhiều so với cô bé kế bên tôi.

"Ngươi có định đánh ta không?"

Bất giác một giọng nói có phần sắc lạnh phát lên, nhận thấy đó không phải giọng của Lily tôi quay sang cô bé như một bản năng.

Giọng con bé làm tôi hơi ngạc nhiên khi nghe thấy, vì âm điệu và chất giọng ấy nghe không hợp với vẻ ngoài ấy tí nào cả.

"Không có đâu."

Khi nói xong tôi quay sang nhìn Lily thì thấy cô ấy đang nhìn con bé với ánh mắt đầy thương cảm.

"Lily, cho con bé uống Potion đi."

"Được rồi, tôi làm ngay."

Cô ấy lấy từ túi dụng cụ của mình ra một chai Potion màu xanh lục rồi đưa cho con bé.

Cầm trên tay lọ Potion con bé có vẻ còn hoài nghi về nó nhưng cuối cùng vẫn uống.

Khi uống xong, tất cả các vết thương trên người con bé lành lại rất nhanh, và khi vết thương trên mặt lành lại thì quả đúng như tôi nghĩ. Một tiểu mỹ nhân.

Chúng tôi đi thêm vài bước thì thấy ông chủ cửa hàng đang nằm dài ngủ tại quầy.

Tôi kéo mặt hắn lên.

"Này, ngươi là chủ cửa hàng này à?"

Tên đấy cỏ vẻ bối rối khi tôi hỏi hắn ta với hàng động như vậy.

"Bỏ mặt ta ra, cái tên này, ngươi là ai vậy?"

Tôi bỏ mặt hắn ra rồi chỉ vào con bé nô lệ.

"Ta muốn mua con bé này."

Khi tôi chỉ vào con bé tên chủ cửa hàng có vẻ thoải mái hơn nhiều khi nói chuyện, có lẽ hắn nghĩ tôi chỉ đơn giản là một khách hàn thô lỗ.

"Để xem, con bé này là."

Hắn ta nhìn con bé một lúc sau đó mở một cuốn sổ ghi chép ra.

"Là con bé mới chuyển tới hôm nay nhỉ..."

Hắn ta ngáp một hơi dài sau đó dụi mắt rồi mới nói tiếp, có lẽ hắn khá thiếu ngủ.

"... Theo như thông tin thì con bé này vẫn còn trong trấn nên giá sẽ hơi cao đó."

"Bao nhiêu?"

Giá cả không phải là thứ tôi quan tâm lúc này, vì con bé này chắc chắn đáng giá hơn nhiều so với số tiền tôi sắp bỏ ra.

"500000 bezil thưa quý khách."

"Được rồi, ta mua nó."

Tôi trả lời ngay mà không một chút do dự.

Trong túi tôi hiện tại có hơn chừng đó nên chẳng cần suy nghĩ gì, với lại tôi là loại người không thích trả giá. Tôi lấy ra đúng số tiền nó sau đó đặt nó lên bàn.

"Vậy để tôi làm ấn no lệ cho nó."

"Ấn nô lệ?"

"Khi có ấn nô lệ, nô lệ của ngài sẽ không thể làm trái mệnh lệnh được giao cũng như không thể tấn công ngài được."

"Hừm."

Hắn lấy ra một con dấu được phù phép. Ở phần mặt của con dấu hình như đang nóng rực nhưng còn phần khác thì không có vẻ gì nóng cả, tên chủ cửa hàng còn cầm nó bằng tay trần được kìa.

"Tôi cần một giọt máu của ngài."

Một tay hắn cầm con dấu, còn tay kia thì cầm một con dao và đưa nó cho tôi.

Cắt một giọt máu của mình và nhỏ vào phần mặt con dấu. Những tưởng nó sẽ phát ra thứ âm thanh xèo xèo và làm bốc hơi giọt máu khi nó chạm vào, thế nhưng bất ngờ là khi giọt máu chạm tới thì con dấu phát ra một thứ ánh sáng màu đó.

Khi ánh sáng tắt đi tôi đưa lai hắn con dao và hắn cũng lấy một giọt máu từ Tania.

"Nó sẽ đau đấy nên cố chịu đi."

Nói rồi hắn in con dấu vào mu bàn tay phải của con bé.

Dù bị con dấu đang nóng rực in vào tay thế nhưng mặt con bé vẫn chẳng có biểu cảm gì.

Lily đứng kế bên tôi lúc đầu khi thấy hắn làm vậy thì trông có vẻ khá lo, thế nhưng sau khi nhìn thấy biểu cảm đó thì cô ấy có vẻ an tâm hơn xíu.

Rõ ràng đây là một con bé giỏi chịu đừng, hoặc cũng có thế là con bé không thể cảm thấy đau vì lý do nào đấy. Chắc sẽ hỏi sau vậy.

Khi tên chủ cửa hàng lấy con dấu ra khỏi tay con bé thì tôi thấy được một hình con chim đeo một cái vòng cổ có dây xích ở ngay đó.

"Đã xong rồi thưa quý khách."

Sau khi thanh toán xong tôi nhanh chóng rời khỏi cửa hàng, nô lệ được xem như đồ vật nên các cách thức thanh toán chỉ giống như mua một quả táo.

Bên ngoài những giọt mua vừa nãy giờ đã tạnh để lại những vũng nước đọng trên đường phản chiếu với ánh mặt trời chói lóa cùng với những giọt nước mưa long lanh đọng lại trên lá tạo nên một khung cảnh dễ chịu.

Thấy mưa tạnh nhanh như vậy làm tôi nhớ đến câu nói "sau cơn mưa, trời lại sáng." dù rằng tôi không nhớ nổi mình nghe nó ở đâu, mà thôi kệ.

"Em tên gì?"

"Em tên gì?"

Tôi và Lily đồng thanh hỏi làm cô bé cỏ vẻ hơi giật mình, lạ nhỉ? Cô bé này sợ à? Nhưng rõ ràng chỉ mới vài phút trước lúc bị đánh thì trông con bé cũng chẳng sợ mà.

"Ptfffff... Ha ha ha ha..."

Tôi cứ tưởng con bé sợ thế nhưng sau sự giật mình khi nãy thì con bé bỗng bật cười. Cái nụ cười hiện trên mặt con bé mang một tí nhẹ nhõm làm tan sự u ám bao quanh con bé từ nãy tới giờ.

Tôi và Lily chứng kiến cảnh tượng ấy tất nhiên không hiểu gì nên tròn mắt nhìn nhau chờ đợi sự giải thích của phía bên kia.

Nhưng mà Lily chẳng nói gì cả, chắc cô ấy cũng chẳng hiểu sao con bé cười.

"Này, sao em cười thế."

Tôi hỏi con bé nhằm xóa tan sự tò mò lúc này, nghĩ thử xem chỉ có hỏi tên mà lại bị cười vô mặt thì chẳng muốn biết lí do đúng không?

"Em xin lỗi, chỉ là hai người giống ba mẹ em quá."

"Giống? Tại sao thế?"

Con bé đưa ánh mắt của mình nhìn xuống dưới đất như nhớ lại một việc gì đó rất lâu trước đây cùng với nụ cười đượm buồn, cũng có thể nói là nụ cười nuối tiết.

"Ba mẹ em hay đồng thanh với nhau như vậy, rất nhiều lần, những lúc hỏi em muốn ăn gì hay cả những lúc sinh hoạt bình thường nữa, nhìn anh chị lúc này thật sự rất giống họ."

Ra là vậy à. Một sự đồng thanh đến từ hai người xảy ra rất nhiều lần có thể nói là cả hai rất hiểu nhau, nêu gọi là tâm linh tương thông chắc cũng không nói quá, chắc hẳn ba mẹ con bé rất yêu nhau.

"Thế ba mẹ em giờ ra sao?"

Trong lúc tôi thán phục đôi vợ chồng đó thì Lily lại hỏi một câu có câu trả lời rõ ràng như vậy như một mũi tên xuyên thẳng qua nỗi buồn của con bé bây giờ.

"Họ mất rồi ạ."

Tông giọng con bé khá bình thường, tới mức thảnh thơi, vậy là con bé đã chấp nhận chuyện đó rồi, tôi cứ nghĩ môt con người ở độ tuổi này khó chấp nhận việc đó chứ... Không, chằng phải có một kẻ đã chấp nhận việc đó còn sớm hơn cả con bé đó đang ở đây sao? Tôi đây này, nhiều lúc tôi tự hỏi rằng mình có phải là một kẻ quá vô tâm không nữa.

Lily có vẻ biết mình đã hỏi điều không hay nên nhanh chóng tỏ ra hối lỗi.

"Chị xin lỗi, chị làm em nhớ lại chuyện không hay rồi."

Sẽ không cần phải xin lỗi nếu như cô ấy không hỏi đấy, có lẽ cô ấy thiếu sự sắc sảo.

Nghe được lời xin lỗi thật lòng của Lily con bé chỉ đơn giản lắc đầu rồi phủ nhận lời xin lỗi đó.

"Không không, chị đừng xin lỗi, chuyện cũ thôi mà."

Có lẽ còn bé khá lịch sự, chắc hẳn lúc trước con bé cũng phải được dạy dỗ rất kỹ.

"Bỏ qua việc đó đi, em tên gì?"

Xen vào cuộc trò chuyện của Lily và con bé, tôi hỏi vào vấn đề chính.

"Em tên Tania."

"Anh là Satoru, còn đây là Lily nhưng mà em không cần nhớ tên cũng được."

"Tại sao thế?"

Người hỏi câu đó không phải là con bé đâu, mà là Lily, cô ấy đang tròn mắt nhìn tôi.

"Vì tôi sẽ cho con bé tự do ngay bây giờ đây."

Có lẽ sẽ ít ai ngờ được chuyện này, nhất là khi đã đặt dấu ấn nô lệ lên con bé, đặt một bằng chắng nô lệ như vậy rồi lại ban tự do cho con bé nghe vô lí quá phải không? Thế nhưng nó có lí do cả.

Tôi muốn để cho con bé tự quyết định, nếu thả con bé với ấn nộ lệ thì con bé sẽ khó sống nhưng nếu để ấn nô lệ thì sau này con bé có thể sẽ trở nên hữu dụng. Tất nhiên nếu con bé muốn thì tôi sẽ xóa nó.

Khi tôi vừa định ngỏ lời thì Tania bỗng nhiên trở nên loạng choạng rồi ngã xuống đất.

Lily nhanh chóng đỡ được đứa bé.

"Người con bé nóng quá."

Nóng ư?

"Có lẽ con bé bị sốt."

Sau những gì Tania chịu thì cũng phải thôi, nó quá khắc nghiệt với một đứa trẻ.

Chứng kiến tình cảnh như thế này khiến tôi khá thương xót cho đứa trẻ, tôi nghĩ mình phải nhanh chóng mang con bé chữ trị thôi, nếu con bé trở nặng thêm thì không hay chút nào.

"Cô biết bác sĩ nào ở khu vực này không?"

Cô ấy nhìn vào khoang không một chút.

"Có, nhưng tận ở rìa phía đông."

"Dẫn đường đi Lily."

"Anh bế con bé đi."

Cô ấy giao Tania cho tôi... Nhưng rõ ràng Lily có thế bế con bé dễ dàng mà? Sao lại đưa cho tôi? Tôi biêt đó là điều mà một quý ông nên làm nhưng trong trường hợp này thì nên để cô ấy bế thì hợp lí hơn, vì tốc độ của cô ấy cao hơn tôi, như vậy sẽ sớm tới nơi hơn.

Trong lúc tôi còn đầu ba dấu chấm hỏi thì Lily chỉ vào ngực tôi.

"Để cho anh ra dáng xíu."

Chẳng hiểu nghĩ gì.

Chúng tôi sử dụng [Faster] di chuyển, nhờ vào nó mà chưa đầy năm phút đã tới nơi.

"Đây là nhà của ông ta."

Theo hướng Lily chỉ, tôi đá bật cái cửa gỗ tôi tiến vào.

Một lão già trông như bác sĩ đang đứng ở gần những cái kệ toàn các loại thuốc phơi khô giận mình tới mức ngã ra đất khi thấy chúng tôi.

"Ma... Ma... Ma cà rồng!"

Lão già đó rung bần bật rồi chạy ra phía sau quầy.

Lily chạy ra trước tôi vội vàng giải thích.

"Khoan đã, anh ta không phải người xấu đâu. Ông có thể an tâm."

Cô ấy quen biết với lão bác sĩ này à?

Nghe thấy cô ấy trấn an như vậy thì lão bác sĩ giảm được phần nào sợ hãi, ông ta nhìn tôi một chút rồi rung rẫy chỉ vào Tania.

"Con bé đó bị sốt ma pháp... Cậu cần... Chữa trị cho nó?"

Sốt ma pháp? Chỉ nhìn sơ qua đã biết được căn bệnh quả thật lão già này rất giỏi, vì Tania ngoài việc cơ thế nóng như lửa đốt ra thì không còn bất cứ biểu hiện gì khác, kể cả đổ mồ hôi cũng không.

"Đúng vậy, nhờ ông chữa cho con bé."

Lão bác sĩ đó đứng dậy, nhưng ông ta vẫn rất dè chừng tôi, chính vì thế tôi đưa con be cho Lily.

"Lily, nhờ cô."

Hơi thô nhưng tôi thấy mình như đang cố gắng thuần hóa mèo hoang chứ không phải là nói chuyện với bác sĩ.

Lão bác sĩ xem xét sơ qua tình trạng của Tania rồi nhanh chóng đưa con bé vào trong nên tôi cũng đi theo.

Lily thở phào nhẹ nhõm khi đặt con bé xuống giường, cô ấy cũng lo cho những sinh linh bé bỏng như vầy, thật tốt quá.

Bản năng của loài ma cà rồng làm chính tôi cũng thấy lo sợ bản thân từng giờ, từng phút.

Đối với đồng loại thì không sao, nhưng tôi thường có cảm giác muốn giết người, muốn hút máu, tôi chắc chắn rằng Lily cũng cảm thấy như vậy, và chúng tôi vẫn luôn cố gắng kiểm soát nó.

"Con bé này..."

"Sao thế bác sĩ?"

Lão bác sĩ bỗng nhiên đổ mồ hôi hột rồi ngồi đơ ra đó.

Lily và tôi nhìn nhau như muốn hỏi "chuyện gì vậy?"

Nhưng có ai biết gì đâu.

Bầu không khí hiện tại bao trùm sự căng thẳng tột độ, lão bác sĩ đó đột nhiên nuốt nước bọt làm cho chúng tôi càng căng thẳng.

Rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ bệnh con bé nặng quá sao?

"Con bé này xuất hiện danh hiệu có tên là [Anh hùng]"

Danh hiệu, đó là một thứ chỉ xuất hiện khi đạt lv 60 cùng với điều kiện nhất định mới có, làm cách nào mà con bé đạt được khi chỉ lv 4 chứ? Vô lí quá.

Tôi ngay lập tức xem chỉ số của con bé.

CẤP ĐỘ: [4]
-HP: [366]
-MP: [62]
-TÂN CÔNG: [36]
-PHÒNG THỦ: [7]
-TỐC ĐỘ: [58]
-KINH NGHIỆM: [678]

Kỹ năng: [trống]

Kỹ năng đặt biệt: [trống]

Danh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net