Chương 200: Đại kiếp nạn ngàn năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nhưng khi quay đầu thì lại đón nhận một đôi mắt âm u, Lam Hạo Thần cười nhìn nàng, hơi cúi đầu rồi hôn lên đôi môi hồng nhuận căng mọng.

Bạch Vũ Mộng hơi kháng cự, đứa bé còn ở đây, sao hắn có thể gan to như vậy, Lam Hạo Thần dời miệng đi, nhìn thoáng nhìn hai đứa bé đang trợn tròn mắt nhìn bọn họ, cười nói: "Không được nhìn!" Nói xong còn che mắt hai đứa bé lại rồi tiếp tục chuyện vừa rồi.

Bạch Vũ Mộng dở khóc dở cười, nhưng cũng để hắn tùy ý.

Tốc độ đi rất chậm, mọi người đều du sơn ngoạn thủy, không hề nóng nảy trở về, từ sau khi Lam Hạo Thần "chết", mọi người không còn được thả lỏng chơi đùa như vậy.

Chậm rãi tiêu sái đi gần một tháng mới về tới Lam Tường quốc, nhưng lúc sắp vào tới cửa thành Lam Tường quốc thì tiếng kêu đau khổ của Mộ Túy Tình khiến mọi người giật mình.

Duẫn Minh Hi lo lắng đỡ Mộ Túy Tình, không ngừng hỏi có chuyện gì, Mộ Túy Tình không nói một lời mà chỉ ôm chặt ngực, muốn ngăn chặn sự hoảng loạn.

Một lúc sau, Mộ Túy Tình mới thở thật sâu, suy yếu nằm trong lòng Duẫn Minh Hi, bởi vì chuyện này mà mọi người tạm ngồi nghỉ trên cỏ gần bờ sông, dien;dafn*lle#quysdo0n lúc này tất cả đều lo lắng nhìn Mộ Túy Tình.

Mộ Túy Tình suy yếu cười: "Thật xin lỗi, khiến cho các ngươi lo lắng rồi!" Giọng nói của Mộ Túy Tình nghe rất vô lực, có lẽ còn có chút sợ hãi.

"Tình Nhi, sao vậy, thân thể của ngươi không khỏe sao?" Bạch Vũ Mộng nghi hoặc hỏi, ánh mắt lo lắng nhìn Mộ Túy Tình.

Mộ Túy Tình lắc đầu: "Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đột nhiên lại cảm thấy hoảng loạn, làm cho người ta không thở nổi, thật giống như là nỗi sợ trước khi giông bão kéo tới."

"Tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ chuyện lần trước ngươi nói đã xảy ra rồi sao?" Bạch Vũ Mộng nhíu mày, mấy ngày nay không có chuyện gì xảy ra cả, tất nhiên mọi người cũng đã thả lỏng cảnh giác.

"Vũ nhi, ngươi còn nhớ rõ ta đã từng nói với ngươi, U Lam, còn ngươi nữa, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó khiến toàn bộ thế giới đảo điên." Mộ Túy Tình đột nhiên mở miệng khiến mọi người đều im lặng.

"U Lam? Thật sao, không thể tránh được sao?" Bạch Vũ Mộng lẩm bẩm, mỏi mệt dựa vào trong lòng Lam Hạo Thần, nhắm hai mắt lại, không muốn nghĩ nữa.

"Mộng Nhi, không sao đâu, mặc kệ xảy ra chuyện gì ta đều sẽ luôn hầu ở bên cạnh nàng." Lam Hạo Thần ôm chặt Bạch Vũ Mộng, an ủi.

Bạch Vũ Mộng gật đầu, lại nhìn về phía Mộ Túy Tình: "Chẳng lẽ lần này thật sự sẽ xảy ra một trận đại chiến khó tránh được sao, nhưng như thế sẽ có nhiều người vô tội hy sinh, quan trọng là chúng ta cũng không biết kẻ địch là ai."

"Đúng vậy, chúng ta chỉ có thể mờ mịt đi về phía trước, không biết phía trước sẽ có gì, chỉ có thể mò mẫm thôi, nhưng bây giờ chúng ta đang rất nguy hiểm." Mộ Túy Tình thở dài, mở miệng.

"Xem ra chúng ta nên chuẩn bị cho sớm, ít nhất đến lúc đó sẽ không luống cuống tay chân, cũng nên đưa phụ hoàng mẫu hậu đến chỗ an toàn." Lam Hạo Thần trầm tư một lúc, mở miệng.

"Nhưng có chỗ nào yên tĩnh, không bị chuyện đời quấy nhiễu, có thể bảo vệ bọn họ an toàn được chứ, ít nhất ta thật sự không biết có chỗ nào như vậy." Bạch Vũ Mộng thở dài.

"Có lẽ Thiên Sơn đỉnh có thể, sư phụ ta và sư phụ nàng nhất định sẽ bảo vệ bọn họ cho tốt, đây là nơi duy nhất mà ta nghĩ là nó tương đối an toàn." Lam Hạo Thần mở miệng.

Bạch Vũ Mộng đăm chiêu, cuối cùng vẫn gật đầu, đúng vậy, chỉ có nơi đó mới an toàn, xem ra lần này trở về phải nhanh chóng sắp xếp, không ai được xảy ra chuyện gì cả.

Nhưng không ngờ vừa về tới hoàng cung, còn chưa kịp nói với đám người Hạ Thi Lan mấy câu thì đã nghe người đến báo là Thiên Sơn Lão Nhân và Thiên Sơn Tuyết Nữ đến đây.

----

Bạch Vũ Mộng kinh ngạc đi ra ngoài đón, hai người nhìn thấy Bạch Vũ Mộng cũng rất vui vẻ, đùa hai hài tử một hồi, Thiên Sơn Lão Nhân hâm mộ mở miệng: "Hai hài tử này có tuệ căn bẩm sinh, ngày khác sẽ trở thành châu báu."

"Cám ơn sư phụ, còn sư phụ và sư thúc đến đây là vì..." Vừa vặn hai người là sư huynh muội, cho nên Bạch Vũ Mộng cũng gọi Thiên Sơn Tuyết Nữ là sư thúc.

Thiên Sơn Lão Nhân thở dài, liếc mắt nhìn Thiên Sơn Tuyết Nữ nhau một cái, mặt dần dần trở nên ngưng trọng: " Đại kiếp nạn ngàn năm sắp đến rồi, chắc hẳn ngươi cũng cảm nhận được rồi." Nói xong nhìn về phía Mộ Túy Tình.

Mộ Túy Tình gật đầu: "Ta thật sự cảm nhận được chút ít, nhưng mà không thể cảm giác lại không được chính xác." Mộ Túy Tình đăm chiêu mở miệng.

"Ai, thật sự là nghiệp chướng, lúc trước chúng ta cũng đã dự cảm được tai nạn, bây giờ mọi thứ không thể trôi qua yên ắng thì tất nhiên sinh linh sẽ đồ thán."

"Nhưng mà có lẽ các ngươi có thể thay đổi được tai nạn lần này, Hạo Thần, ta hi vọng các ngươi cố hết sức, sẽ cứu được rất nhiều người." Thiên Sơn Tuyết Nữ bổ sung thêm.

"Rốt cục là chuyện gì xảy ra, vì sao lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy?" Bạch Vũ Mộng nghi hoặc hỏi ra miệng, trong lòng lại có dự cảm không rõ.

"Dựa theo trận đại chiến từ ngàn năm trước, trận đại chiến đó đã kéo dài mười ngày mười đêm, trời đen kịt, thiếu chút đem đã phá hủy toàn bộ thế giới, cuối cùng, ba vị thượng tiên dùng toàn bộ công lực để tạo ra một thế trận trấn áp ác ma Phục Sinh, phong ấn ở đáy Nam Hải, nhưng bọn họ cũng chết vì hao hết tâm lực, mọi sức lực của bọn họ đều rót vào trong U Lam, hi vọng nếu sau này có một ngày ác ma Phục Sinh phá tan phong ấn thì sẽ có ai đó phong ấn hắn lại."

"Cho nên lần này ác ma Phục Sinh kia sắp phá tan phong ấn sao?" Bạch Vũ Mộng nhíu mày, trong lòng cũng cân nhắc.

"Ừ, lúc trước còn không chắc dù sao cũng đã ngàn năm trôi qua, lực phong ấn đã yếu đi nhiều, hiện tại ác ma Phục Sinh đã rục rịch, thuộc hạ của hắn cũng đã bắt đầu tác loạn."

"Xem ra, chuyện này rất nghiêm trọng." Lam Hạo Thần nhăn mày lại, nhìn thấy Thiên Sơn Lão Nhân khá lo lắng, đúng vậy, dienxadafnlleequysdon chuyện này không thể không giải quyết.

"Đúng vậy, cho nên chúng ta đến để giúp các ngươi một tay, không biết là kết quả cuối cùng sẽ ra sao." Thiên Sơn Tuyết Nữ thở dài mở miệng.

"Sư phụ, các ngươi không cần phải đến trợ giúp chúng ta, dù sao các ngươi đi có lẽ cũng không giúp được bao nhiêu, ta chỉ xin các ngươi, trong khoảng thời gian này hãy chăm sóc cho người nhà của ta và Thần." Bạch Vũ Mộng mở miệng.

Thiên Sơn Lão Nhân còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Bạch Vũ Mộng thì liền ủ rũ, hắn biết, bọn họ không thể giúp được gì, hơn nữa còn có khả năng sẽ mất mạng, nhưng ngay cả như vậy bọn họ cũng không thể trơ mắt nhìn Bạch Vũ Mộng Lam Hạo Thần đi mạo hiểm, nếu lúc nguy hiểm có lẽ bọn họ còn có thể hy sinh bản thân để bảo vệ hai người, dù sao núi xanh còn đó thì sợ gì không có củi đốt, nhưng không ngờ tâm tư lại bị bọn họ phát hiện.  

  Chương 201: Trúc Đạp Vũ bị bắt 

 "Được, chúng ta nhất định sẽ dùng cả tánh mạng để bảo vệ bọn họ." Thiên Sơn Lão Nhân trịnh trọng hứa hẹn, trong mắt lóe sáng, nếu có thể thì bọn họ thật sự không muốn để cho hai người trẻ tuổi đi mạo hiểm.


"Ừ, còn nữa, Nhu nhi và Hãn nhi phải làm phiền các ngươi chăm sóc rồi." Bạch Vũ Mộng nhắm chặt mắt, không đành lòng quay đầu đi, mới có vài ngày mà bọn họ đã phải chia lìa.

Lam Hạo Thần ôm chặt Bạch Vũ Mộng, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng, an ủi nàng, nhếch môi, mắt cũng không rõ ràng.

Thiên Sơn Lão Nhân giật khóe miệng, mở miệng: "Ngày mai chúng ta đi, nơi này tìm vài người tạm thời thay thế phụ hoàng mẫu hậu của các ngươi, hôm nay các ngươi cứ ở với nhau đi."

Ngày đó Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần hàn huyên với đám người Duẫn Ức Liễu rất lâu lại rất quyến luyến, nhưng mà chỉ có như vậy mới là tốt nhất cho bọn họ, dienxdafnlelequysdoon như vậy bọn họ mới không cần phải lo trước lo sau.

" Vũ nhi đáng thương của ta, ngươi phải chịu khổ rồi." Duẫn Ức Liễu ôm Bạch Vũ Mộng, nước mắt không ngừng chảy, nàng bỗng nhiên phát hiện bản thân rất vô dụng, ngay cả nữ nhi cũng không bảo hộ được.

"Nương, người không cần tự trách, đây là sự lựa chọn của chúng ta, điiều các ngươi phải làm chính là ở yên trên Thiên Sơn đỉnh, chăm sóc tốt cho Nhu nhi và Hãn nhi." Bạch Vũ Mộng khẽ mỉm cười mở miệng.

Lưu luyến rời khỏi chỗ ở của mẫu thân, Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần ôm hai đứa nhỏ vẫn trợn tròn mắt trong ngực, lẳng lặng đi trên đường nhỏ.

Hình như là biết phụ thân và mẫu thân muốn đi nên hai hài tử có vẻ rất yên tĩnh, mọi khi lúc này đã sớm ngủ, nhưng bây giờ lại nhìn hai người không hề chớp mắt.

Bạch Vũ Mộng nhịn không được chảy nước mắt, nhìn vẻ mặt hai hài tử yên tĩnh, nàng thật sự rất luyến tiếc nhưng lại không thể không làm như vậy, nếu không thì nàng sẽ có một nhược điểm rất lớn.

Nhìn thấy Bạch Vũ Mộng khóc, Lam Hạo Thần ôm nàng, an ủi nàng, đứa nhỏ trong ngực cũng cảm nhận được mẫu thân bi thương nên cũng khóc.

Lam Hạo Thần bất đắc dĩ an ủi hai đứa bé, đến khi hai hài tử khóc mệt ngủ thiếp đi thì Lam Hạo Thần mới mở miệng: "Mộng Nhi, đừng đau lòng, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại bọn họ." Trong mắt hắn cũng đầy sự lưu luyến.

"Nhưng từ khi sinh ra đến bây giờ, chúng ta chưa từng tách ra, nếu bọn chúng không ở bên người ta thì ta sẽ lo lắng liệu chúng có sống tốt không, có nhớ chúng ta hay không."

"Mộng Nhi, ta tin phụ hoàng và mẫu hậu sẽ chăm sóc hai tiểu gia hỏa này rất tốt, chúng ta sẽ nhanh chóng giải quyết mọi chuyện xong xuôi, sau đó sẽ đi tìm bọn họ, được không?"

"Ừ..." Bạch Vũ Mộng chôn đầu trong lòng Lam Hạo Thần, rầu rĩ lên tiếng, Lam Hạo Thần nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, im lặng an ủi nàng.

Đúng là vẫn phải tách ra, dù Bạch Vũ Mộng không nỡ thì vẫn phải tách ra, ngày hôm qua hai người cứ nhìn hai đứa trẻ một đêm không ngủ, thời gian lại vẫn trôi qua rất nhanh.

Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần không nỡ nhìn Thiên Sơn Lão Nhân và Thiên Sơn Tuyết Nữ lén lút dẫn mọi người ra khỏi cung, đến khi không nhìn thấy nữa mới thu ánh mắt lại, cũng thu lại mọi cảm xúc trên mặt.

Lam Hạo Thần đau lòng ôm lấy nàng, nhìn bằng hữu xung quanh cố ý muốn ở lại thì cười, thì ra bọn họ không cô đơn, còn có rất nhiều bằng hữu kề vai chiến đấu.


Khi đám người Bạch Vũ Mộng khuyên can mãi thì đám người Duẫn Tuyết Nghiên, Đường Ức Ảnh, Hạ Tử Lăng, Lam Giác Phong mới đi theo Thiên Sơn Lão Nhân, dù sao võ công của bọn họ không được tốt lắm, ở lại cũng không giúp được bao nhiêu, ngược lại sẽ gây ra phiền phức.

Mấy người đều thu liễm lại cảm xúc trên mặt, không ai biết trong vì sao mọi người lại ra khỏi hoàng cung mà chỉ cho rằng bọn họ lại ra ngoài du ngoạn, mà hoàng thượng hoàng hậu thì Lam Hạo Thần đã sắp xếp người đóng giả.

Mọi người đều hít sâu một hơi, kế tiếp thì phải duy trì cảnh giác mọi lúc mọi nơi, cho dù yên tĩnh như không có chuyện gì xảy ra thì vẫn phải đề phòng.

Hôm nay mọi người đều tụ lại thương lượng kế sách với nhau, quả thật có thị vệ báo lại, nói bên ngoài có người cầu kiến, người tới cả người đều là máu, chỉ còn lại hơi thở cuối cùng.

Bạch Vũ Mộng cảnh giác nheo mắt lại, khi người kia bị dẫn vào thì Bạch Vũ Mộng nhìn kỹ mới phát hiện đó là một thị vệ ở Nam Cương.

Bạch Vũ Mộng dặn dò người nâng hắn dậy, tự mình tiến lên trị liệu, nhưng lại chỉ có thể lắc đầu, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn hại, sợ là không thể sống được, cho hắn uống một viên Tuyết Liên Hoàn, hi vọng còn có thể chống đỡ được một lúc.

Một lát sau, người nọ mới tỉnh lại, nhìn thấy nhiều người vây xung quanh thì lập tức cảnh giác, nhưng khi nhìn thấy Bạch Vũ Mộng thì lại kích động mở miệng: "Chiến... Chiến Vương, Chiến Vương phi, Hoàng... Hoàng tử kêu ta tới xin các ngươi giúp đỡ, Thánh nữ nàng, bị người ta bắt... Đi rồi." Nói xong liền nghiêng đầu, nhắm hai mắt lại.

Bạch Vũ Mộng kinh sợ, muốn hỏi thêm vài chuyện nhưng lại không thể hỏi được, bỗng nhiên nhìn thấy một phong thơ thị vệ nắm chặt trong tay, Bạch Vũ Mộng dùng lực rất lớn mới lấy ra được, mở ra thì thấy là chữ của Trúc Dạ Hiên.

"Vũ tỷ tỷ, tỷ tỷ bị một hắc y nhân bắt đi, các trưởng lão đã đuổi theo nhưng đến bây giờ vẫn không có tin tức, lúc trước tỷ tỷ có dặn dò ta, nếu như có chuyện gì thì có thể tìm tỷ xin giúp đỡ, hiện tại Nam Cương đã chết rất nhiều người, lòng dân hoảng sợ, ta không thể áp chế được..."

Chỉ mấy câu ngắn ngủn nhưng cũng thấy được sự hoảng loạn của Trúc Dạ Hiên, bàn tay nắm tờ giấy của Bạch Vũ Mộng trở nên trắng bệch, Đạp Vũ bị ai bắt đi, mà hiện tại Nam Cương...

Dù sao Trúc Dạ Hiên vẫn là tiểu hài tử, cho dù bình thường Trúc Đạp Vũ có dạy hắn xử lý chính sự nhưng khi gặp đại sự thì cũng sẽ luống cuống tay chân, hiện tại không xảy ra chuyện thì xem như đã rất may mắn rồi.

Mọi người đứng phía sau nhìn thấy phong thư này cũng nhăn mày lại, đặc biệt là Mạc Hàn Trần, hắn ngây người đứng tại chỗ, sau khi hồi thần lại thì điên rồi chạy ra ngoài.

Lam Hạo Thần vội vàng kéo hắn đang giãy dụa lại, Lam Hạo Thần lạnh giọng mở miệng: "Bây giờ ngươi đi thì có ích gì, ngươi có biết nàng ở đâu không, thay vì ra ngoài tìm nàng thì không bằng an tĩnh suy ngẫm đối sách đi."

Mạc Hàn Trần dần bình tĩnh lại, hai tay ôm đầu, đau khổ ngồi trên mặt đất, dienxdafnlleequysdoon lúc trước hắn nên đi theo nàng, sao hắn có thể để cho nàng lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy?

"Chúng ta khởi hành đến Nam Cương trước, áp chế nơi đó trước rồi tính, bây giờ Đạp Vũ bị bắt, các vị trưởng lão lại không ở đó, còn có rất nhiều người đã chết, một mình Hiên nhi nhất định không thể ứng phó được, chúng ta phải đến giúp đỡ." Bạch Vũ Mộng mở miệng.

"Ừ, chúng ta vẫn nên nhanh chóng chuẩn bị rồi lập tức xuất phát, không thể chờ đợi được nữa." Lam Hạo Thần mở miệng, lập tức nghĩ đến chuyện gì đó: "Tất cả mọi người cùng đi, nơi này không có gì quan trọng, bây giờ chuyện chúng ta phải làm là mọi người phải ở cùng nhau, không thể phân tán sức mạnh được."

"Ừ!" Mọi người gật đầu rồi vội vàng trở về thu dọn một chút hành lý rồi chuẩn bị xuất phát.


  Chương 202: Bất lực  

  Tốc độ đi đường cực kỳ nhanh, không ngủ không nghỉ mất vài ngày đã đến được Nam Cương, Bạch Vũ Mộng nhớ lại đường đi lúc trước rồi dẫn mọi người cùng đi vào.

Sau khi bọn họ đi vào thì sau một gốc cây thoáng xuất hiện một bóng người ẩn nấp, hắn mặc y phục đen làm cho người khác không nhìn thấy rõ cảm xúc.

Sau khi đi vào không bao lâu thì liền tới được chỗ lúc trước lần đầu nhìn thấy Trúc Đạp Vũ, Bạch Vũ Mộng dựa theo trí nhớ đi đến thủ đô của Nam Cương.

Đến cửa hoàng cung, Bạch Vũ Mộng thở dài, trên đường đi đều không có dân chúng, mọi người nhìn thấy người lạ tới thì rất sợ hãi trốn vào nhà.

Thị vệ giữ cửa hoàng cung nhìn thấy bọn họ thì rất nghi hoặc, cảnh giác nhìn đến khi nhìn thấy một người trong số đó thì mới híp mắt, không chắc chắn mở miệng: "Các ngươi là Chiến Vương và Chiến Vương phi?" Lần trước hắn đứng nhìn từ xa, dù sao người có diện mạo như vậy rất khó có được người thứ hai.

"Ừ, các ngươi nhanh đi thông báo một tiếng đi." Bạch Vũ Mộng gật đầu, thị vệ kia nhanh chân đi thông báo, chỉ chốc lát sau Trúc Dạ Hiên chạy ra ngoài, bỗng chốc nhào vào trong lòng Bạch Vũ Mộng.

Bạch Vũ Mộng bị hắn nhào tới thì hơi lui về sau một chút rồi cũng liền lọt vào một cái ôm ấm áp, dienxdafnlleequysdoonchặt.

"Vũ tỷ tỷ, ta rất sợ, tỷ tỷ bị bắt đi rồi, hiện tại ngày nào những người kia cũng nói tỷ tỷ sẽ không về nữa, ta thật sự rất sợ." Trúc Dạ Hiên khóc òa lên.

Bạch Vũ Mộng trấn an hắn, thở dài mở miệng: "Hiên nhi thật dũng cảm, Hiên nhi tuyệt nhất, hiện tại Vũ tỷ tỷ còn có Hạo Thần ca ca đã tới rồi, không sao đâu, tỷ tỷ đệ sẽ không xảy ra chuyện gì cả."

"Ừ." Trúc Dạ Hiên rầu rĩ lên tiếng, nhưng vẫn không chịu rời khỏi người Bạch Vũ Mộng, cơ thể hắn run nhẹ, chuyện này thật sự khiến hắn sợ hãi.
Khó khăn lắm hắn mới có thể chịu đựng đau khổ lâu như vậy nên hiện tại mới khóc thế này, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, còn chưa trưởng thành, nên cũng cần phải bảo vệ.

Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần vừa vào hoàng cung, người trong hoàng cung cũng biết bọn họ, bọn họ cũng biết nhất định lần này đã xảy ra chuyện, nếu không thì hai vị này sẽ không xuất hiện.

Đi đến nơi Trúc Đạp Vũ bị bắt đi, dựa theo lời của Trúc Dạ Hiên, ngày đó Trúc Đạp Vũ đang dạy hắn xem tấu chương, Trúc Dạ Hiên ra ngoài đi vệ sinh, lúc trở về thì thấy tỷ tỷ bị một người bắt đi, Trúc Dạ Hiên trốn sau bụi cỏ nên không bị phát hiện, biết người nọ đã đi xa thì Trúc Dạ Hiên mới chạy đi tìm các trưởng lão giúp đỡ.

Không thể không nói Trúc Dạ Hiên rất thông minh, nếu lúc đó hắn ra mặt thì nhất định cũng sẽ bị bắt đi, đến lúc đó chỉ gây thêm phiền phức.

"Hiên nhi, đến bây giờ các vị trưởng lão còn chưa trở về sao?" Bạch Vũ Mộng nhíu mày nhìn chỗ này, cũng không có gì đặc biệt.

"Là Tam trưởng lão đuổi theo trước, nhưng qua một ngày vẫn không trở về, sau đó Nhị trưởng lão cũng đi, cho tới bây giờ đều không ai trở về, ta nói Đại trưởng lão không nên đi cho nên hiện tại Đại trưởng lão vẫn còn ở lại."

"Được, ta đã biết, đệ đi nghỉ ngơi trước, sẽ không có chuyện gì đâu." Bạch Vũ Mộng đau lòng xoa đầu Trúc Dạ Hiên, an ủi vài câu rồi đi tìm Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão cũng nghe được tin tức nên tự chạy đến, nhìn thấy đám người Bạch Vũ Mộng thì cũng hiểu rõ, đi lên cung kính hỏi: "Chiến Vương, Chiến Vương phi, tình thế bây giờ nên làm thế nào cho phải đây?"


Bạch Vũ Mộng mím môi, nhìn Lam Hạo Thần một cái, Lam Hạo Thần mở miệng: "Tạm thời án binh bất động, trấn an lòng dân trước, những việc khác chúng ta cần phải nghiên cứu một chút."

Khi Đại trưởng lão rời đi thì Mạc Hàn Trần mới mở miệng: "Ta muốn đi tìm nàng."

Lam Hạo Thần kéo hắn lại kịp thời: "Ngươi đi có tác dụng sao, không phải sẽ tăng thêm phiền phức cho chúng ta ư, ngươi vẫn nên ngồi im ở đây giúp Hiên nhi trấn an dân chúng đi, chuyện này chúng ta sẽ xử lý."

Nói xong Lam Hạo Thần liền buông lỏng tay ra, bản thân sẽ không ép buộc hắn, điều nên nói cũng đã nói, còn quyết định thì thuộc về hắn.

Mạc Hàn Trần suy sụp buông tay, loại cảm giác bất lực này đã tra tấn hắn đến mức sắp nổi điên, nhưng cuối cùng vẫn không thể làm gì.

Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần đến phòng Trúc Dạ Hiên chuẩn bị cho bọn họ, Bạch Vũ Mộng cau mày mở miệng: "Lâu như vậy mà vẫn không quay lại, ta thấy hai vị trưởng lão lành ít dữ nhiều."

"Mộng Nhi, không biết nàng có cảm nhận được hay không, ta thấy có người nhìn chằm chằm chúng ta, cho dù không chắc chắn lắm nhưng thật sự là có." Lam Hạo Thần bỗng nhiên mở miệng.

"Phải không?" Bạch Vũ Mộng nhíu mày, vừa rồi nàng một lòng một dạ chú ý Trúc Dạ Hiên nên tất nhiên là không chú ý tới, nhưng Lam Hạo Thần luôn đứng sau lưng nàng thì lại nhận ra.

"Ý của chàng là gì?" Bạch Vũ Mộng bỗng nhiên mở miệng, hình như cũng nghĩ tới điều gì đó, trong mắt có chút tàn nhẫn.

"Nhất định là có người đã giám sát hành động của chúng ta, còn nữa, vừa rồi..." Lam Hạo Thần nói một nửa, đột nhiên ngừng lại, ném thẳng chén trà trong tay lên trên đỉnh đầu.

Hình như có người bị đánh trúng, Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần thả người nhảy lên, nhưng bên ngoài lại không có một bóng người, trở lại khóa chặt cửa phòng, Bạch Vũ Mộng mở miệng: "Xem ra là đã đi theo chúng ta rất lâu rồi."

"Không đúng." Lam Hạo Thần nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ rồi mới mở miệng: "Cảm giác không đúng, người này và người theo dõi chúng ta lúc đến Nam Cương là cùng một người, nhưng người theo dõi chúng ta trước khi tiến vào Nam Cương thì ta không thể chắc chắn được phương hướng của hắn."

"Xem ra chuyến đi lần này nguy hiểm tứ phía, đã nhiều người muốn theo dõi chúng ta như vậy thì chúng ta liền để cho bọn họ nhìn đi, xem thử coi đó là ai!" Bạch Vũ Mộng nguy hiểm nheo mắt lại.

"Được rồi, vất vả lâu như vậy rồi, nàng nghỉ ngơi một chút đi." Lam Hạo Thần nhẹ nhàng dỗ nàng, dien;dàn*lle&quysdo0n Bạch Vũ Mộng mỏi mệt nhắm hai mắt lại, tùy ý để Lam Hạo Thần ôm nàng lên giường.

Cảm giác được Lam Hạo Thần muốn rời khỏi, Bạch Vũ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net