Chap 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yuanna và Diego đã tỉnh táo lại.

Nhưng vấn đề là khả năng sinh sản đáng sợ của loài hoa màu đỏ.

Những bông hoa đỏ theo sau họ, ngày càng nhiều như dấu chân trên tuyết.

"Nó hơi đáng sợ."

Yuanna quay lại nhìn bông hoa đỏ với vẻ mặt sợ hãi.

"Đừng nói chuyện và bịt mũi lại."

Nghe Kayden nói, cô gật đầu và lập tức bịt chặt mũi lại.

Nhưng sau đó một điều kỳ lạ đã xảy ra.

Cả nhóm đang di chuyển với Kayden ở phía trước, Yuanna và Diego ở phía sau, nhưng đột nhiên, những bông hoa nở với tốc độ kinh hoàng lướt qua Diego và theo sát đến mắt cá chân của Yuanna.

Rễ quấn quanh mắt cá chân của Yuanna, chẳng bao lâu nó lớn lên thành một thân cây cứng cáp và nở một bông hoa màu đỏ.

"Này! Cái gì thế này! Ối!"

"Đ-đứng yên một lát!"

Diego cố gắng gỡ bông hoa quấn quanh mắt cá chân của Yuanna ra, vô tình ngửi thấy và lại chuyển sang màu đỏ.

Kayden nắm lấy mắt cá chân của Yuanna, miễn cưỡng kéo bông hoa ra, nhưng Yuanna đã đỏ mặt như Diego.

"XX, cái quái gì thế này!"

Điều đáng ngạc nhiên là những bông hoa màu đỏ đã ngừng phát triển ngay khi Yuanna và Diego tiếp xúc với chất độc.

Như thể có ai đó đang theo dõi họ và thao túng tình hình.

Ngoài ra, lần này hơi khác so với tối qua.

Diego ánh mắt không tập trung còn Yuanna thì rơi vào trạng thái hoảng sợ.

Trước hết, Kayden cõng Diego và Yuanna lên mỗi vai rồi rời khỏi vườn hoa. Một lần nữa, những bông hoa đỏ lại không theo sau như thể đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.

"Haa. Aaahhh."

Yuanna, người đang treo ngược trên vai phải của Kayden, túm tóc cô một cách thô bạo và phát ra một tiếng rên rỉ kỳ lạ.

"Cái gì, tại sao? Hãy kiên nhẫn."

Kayden vội vàng chạy đi. Anh hơi lo lắng vì không có phản ứng gì từ Diego. Và cuối cùng, một dòng sông lớn hiện ra trước mắt anh.

Kayden nghĩ rằng dù hoa đỏ có lớn nhanh đến mấy cũng không thể theo chúng đến tận cánh đồng sỏi này.

Kayden đặt cả hai xuống bãi sỏi trước.

Diego khá hơn mong đợi, có lẽ vì anh ấy ngửi thấy tương đối ít phấn hoa. Ý thức chung của anh vẫn còn. Ngay khi vừa bước xuống bãi sỏi, anh ta đã tóm lấy cổ tay Kayden.

"Tôi nghĩ mình phải chạm vào người khác để dễ thở hơn."

Kayden hiểu Diego muốn nói gì, nhưng không muốn chạm vào anh nên rút tay lại.

Nhưng Diego lại nắm lấy cổ tay anh và lắc đầu với ánh mắt thảm hại.

"Làm ơn......Tháp chủ. Xin hãy giúp tôi."

"Tôi đang phát điên."

Kayden nhìn xuống Diego với vẻ mặt không hài lòng và quay lại nhìn Yuanna. Tình trạng của cô ấy có vẻ khá nghiêm trọng.

"Này, Thánh Nữ. Cô ổn chứ?"

Cuối cùng Kayden đưa cho Diego một cánh tay và cúi xuống trước mặt Yuanna, người đang ngồi sụp xuống nền sỏi.

Sau đó, như thể đã chờ đợi, cô sốt ruột đưa tay chạm vào má Kayden.

Chẳng mấy chốc, cô nhẹ nhàng vuốt ve má anh như thể đang đối xử với người tình đã lâu không gặp của mình. Cô ấy trông thật thảm hại.

"......đừng......"

Cô ấy lẩm bẩm điều gì đó. Kayden nhanh chóng gạt tay cô ra khỏi mặt anh, nhíu mày.

"Cái gì?"

"......đừng......đừng. Đừng!!"

"Cái quái gì vậy! Cô làm tôi giật mình!"

"Thánh nữ."

Diego cũng bị giật mình, buông tay Kayden ra, tiến lại gần Yuanna, nắm lấy vai cô.

"Thánh nữ! Bình tĩnh!"

"Aaaah!!"

Yuanna bịt tai lại và hét lên. Sau đó Diego lùi lại với vẻ mặt ngơ ngác.

"Đừng. Đừng chết. Tôi không muốn sống một mình......"

Cô bật khóc và hét lên. Ngay cả Kayden cũng ngơ ngác nhìn cô.

Yuanna dường như đang bị ảo giác. Có lẽ bông hoa đã chạm đến nỗi đau sâu sắc của cô.

"Ồ, có lẽ bông hoa đó là...... Tentathionem?"

Trước lời thì thầm của Kayden, Diego quay sang hỏi anh.

"Tentathionem là gì? Ngài có biết loài hoa đó không? Hãy làm gì đó cho Thánh Nữ đi!"

"Đó là loài hoa do nhà Rohade phát triển. Bây giờ khó có thể nói rằng tất cả hoa đều ở đó, nhưng nhìn vào triệu chứng thì có vẻ đúng, nhưng đó là loài hoa không thể nở tự nhiên..."

"Có cách chữa trị không?!"

Trước câu hỏi của Diego, Kayden lắc đầu.

"Muốn chế tạo thuốc giải độc, cần có thiết bị. Ở đây không thể làm được. Nếu tiếp xúc thân thể, một thời gian sẽ hết triệu chứng."

Kayden vừa giải thích xong, Diego đã nắm lấy tay Yuanna, nhưng anh ấy nhanh chóng ngước lên nhìn Kayden với khuôn mặt đầy nước mắt.

"Cái gì, tại sao?"

Khi Kayden khoanh tay hỏi, Diego thở dài và đứng dậy.

"Nó dường như không có tác dụng vì tôi cũng bị trúng độc. Khi tôi nắm tay ngài, đầu tôi cảm thấy rõ ràng, nhưng tôi lại không có cảm giác đó khi chạm vào Thánh Nữ."

Đúng như Diego đã nói, Yuanna vẫn đang khóc và đau khổ.

Kayden cắn môi dưới một lúc và nghiến. Anh biết đó là việc phải từ bỏ thể xác nhưng trái tim anh không đồng ý.

"Tháp chủ."

Diego thở dài, quỳ xuống trước mặt anh, cúi đầu.

"Làm ơn, làm ơn, hãy nắm tay chúng tôi."

Nếu ngươi nhắm mắt lại và cống hiến hết mình cho họ, tương lai sẽ dễ dàng hơn. Vậy là ngươi có điều gì đó để kể với Margaret.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Kayden cuối cùng quyết định giúp họ một tay.

***

Tôi nhúng hòn đá mài vào nước và nhìn ra ngoài cabin qua cánh cửa mở.

"Đã lâu rồi họ không quay lại phải không? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chúng ta không nên đi à?"

Tôi hỏi Enoch, người đang ngồi lặng lẽ bên cạnh tôi.

Yuanna và những người khác nói rằng họ sẽ trở lại muộn nhất sau năm ngày, nhưng sau một tuần vẫn chưa trở lại.

"Họ đã trở lại rất muộn."

"Đừng lo lắng. Chưa kể kỹ năng của Ngài Diego, Tháp chủ Kayden cũng có sức mạnh đáng gờm." Enoch đáp lại bằng giọng giả dối và xoa đầu tôi.

Chà, Yuanna cũng không bình thường. Tôi đồng ý với lời khuyên của Enoch và lấy ra một viên đá mài nhúng vào nước rồi đặt nó xuống sàn.

Tôi trải một tấm vải xuống sàn, cố định viên đá mài để nó không xê dịch rồi đưa tay về phía Enoch.

"Đưa thanh kiếm của ngài cho tôi," tôi nói khi nhìn vào thanh kiếm treo trên thắt lưng Enoch. Trong khi anh nghiêng đầu anh ấy với vẻ mặt bối rối, anh ấy ngoan ngoãn đưa thanh kiếm cho tôi.

Sau khi phun nước một lần nữa vào đá mài, tôi mài lưỡi dao trong khi ấn nó bằng tay trái và giữ góc của lưỡi dao không đổi bằng tay phải.

Vào lúc đó, Ruzef và Arthdal, những người quay trở lại sau khi trinh sát bên ngoài túp lều, vây quanh tôi trong sự kinh ngạc.

"Ôi Chúa ơi, tiểu thư Floné có thể làm việc ở xưởng thợ rèn sau khi rời khỏi đảo."

Chúng ta lại bắt đầu đây.

Arthdal ngồi chống cằm nhìn tôi làm gì và trêu chọc tôi.

"Ngài thật thô lỗ khi bảo một tiểu thư quý tộc làm việc ở xưởng thợ rèn."

Ruzef khiển trách anh ta. Sau đó Arthdal chỉ vào tôi với vẻ mặt khó hiểu.

"Ngài thậm chí không thể nói đùa? Nghề rèn cũng là một việc cao quý đối với đất nước."

Đó là một lời ngụy biện, nhưng như thể không còn gì để nói nữa, Ruzef im lặng và chỉ nhìn chằm chằm vào tôi. Arthdal lắc đầu.

"Dù sao thì tên này kẻ kia đều bị tiểu thư Floné che mắt."

"Cẩn thận mồm miệng."

Giọng Enoch trầm trầm đến đáng sợ. Nghĩa là anh ấy đang rất tức giận.

"Đúng vậy, hiện tại ta đang cầm kiếm, ngài không nên chọc tức người khác. Cẩn thận mồm miệng nhé, Thái tử."

Tôi mài lưỡi kiếm và giơ kiếm về phía Arthdal.

Arthdal, người chắp tay sau lưng lùi lại, mỉm cười nói: "Tiểu thư Floné, đừng hiểu lầm tôi. Đó chắc chắn là một lời khen."

"Tôi biết đó không phải là một lời khen."

"Đúng như dự đoán, cô không đứng về phía tôi."

Khi tôi nói một cách bình tĩnh, Arthdal giả vờ lau đi những giọt nước mắt không hề chảy ra. Đánh nhau rồi cụp đuôi [1] hoài không thấy mệt sao?

[1] Giả vờ buồn.

Dù sao thì sau khi mài lưỡi kiếm cùn của Enoch, tôi cũng mài con dao gỗ và con dao đá rồi đặt chúng sang một bên.

***

Vào khoảng thời gian mặt trời mọc trên đầu họ, Yuanna và Diego thức dậy.

Vào một buổi trưa nóng nực, Diego, người thức dậy đầu tiên, hất tay Kayden ra và nhảy khỏi chỗ ngồi.

"Ngươi quỳ xuống cầu xin ta, hiện tại ngươi đã quên ta ban cho ngươi ân tình sao?"

Khi Kayden đưa ra nhận xét mỉa mai với vẻ mặt chế nhạo, Diego bình tĩnh trả lời, chỉnh lại quần áo.

"Cảm ơn vì đã nắm tay tôi."

Đó là một lời cảm ơn khô khan, cứng ngắc với vẻ mặt hoàn toàn vô ơn.

Và vào lúc đó, Yuanna vừa mới tỉnh táo lại vội vàng buông tay Kayden ra và bị sốc.

"Những kẻ này......"

Kayden xoa dịu cơn giận sôi sục, lần này nhìn về phía Yuanna.

Cô nhìn quanh với vẻ mặt bối rối, không biết chuyện này đã xảy ra như thế nào.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Cô không nhớ à?"

Diego bước tới gần cô và nhìn vào sắc mặt của cô. Kayden xoa trán với vẻ mặt mệt mỏi.

Nghe Diego giải thích tình huống sau, Yuanna sắc mặt trắng bệch.

"Tôi, tôi vừa nói điều gì kỳ lạ à?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net