8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Shao chị hong tin út? Shao zậy 😞

Thoi hong tám nữa, vào truyện lè

________

Ngọn nến trong phòng lung lay, tấm rèm phất phơ theo làn gió, hương thơm nghi ngút toả ra, Phất Dung bất động trong vòng tay hữu lực của Mặc Phương, tiếng chuông gió êm tai ding ding, bọn họ đã trở về. Phất Dung chủ động đan tay, Mặc Phương liền kinh hỉ, y nói với hắn.

" Chúng ta trở về Thiên giới đi "

" Được "

Ánh sáng chói loá thoát ra, hai người tay trong tay trở về. Ở phía xa, U Lan cùng phu thê Hành Chỉ luôn dõi theo chuyển động của hai người. Đột nhiên, có một bóng người vụt qua tấn công Mặc Phương, Phất Dung liền quất tay, lập tức người nọ bị đánh bật lui ra xa, may thay có Thẩm Ly kịp thời đỡ lấy. Người nọ rưng rưng nước mắt nhìn Phất Dung.

" Phất Dung Quân? Tại sao?! Huynh ra tay với ta?"

" Hành Tân, đừng hồ nháo "

Hành Chỉ lên tiếng, sắc mặt âm trầm. Hắn gật đầu với Phất Dung Quân, đồng thời vươn tay muốn kéo cổ thằng con mình đi, nhưng Hành Tân lại vô tình dứt ra, thậm chí còn khiến Hành Chỉ bị thương, đối với việc này, Thẩm Ly rất tức giận, nàng ngay lập tức muốn dạy dỗ Hành Tân một chuyến.

" Thôi bỏ đi "

Hành Chỉ với lấy tay Bích Thương Vương, phía bên này, Phất Dung Quân nhíu mày.

" Phất Dung Quân, hắn là ai? "

Mặc Phương lên tiếng, trông thấy quan hệ giữa đám người, hắn vô cùng nghi hoặc, bởi lẽ vì hành động vừa rồi của Hành Tân, hắn hoài nghi Hành Tân là một kẻ vô ơn, bất hiếu. Với hiểu biết của hắn, tính cách của vương gia cùng Hành Chỉ chắc chắn không thể sinh ra một thứ người tệ bạc như thế được.

" Ta là ai? Vậy thì ngươi là ai? "

Mặc Phương âm thầm ghi nợ, cái thằng nhóc không biết tốt xấu này!

" Ngu muội "

" Ngươi !"

" Đủ rồi ! "

Phất Dung chen ngang, y liếc ngang Mặc Phương, thầm suy nghĩ sao trên đời lại có một người càng ngày càng độc miệng thế này, gặp ai hắn cũng sẵn sàng đấu võ mồm, không ngán một ai, y lại quay về phía Hành Tân, nghiêm nghị phê bình hắn, nhưng nói cho cùng, Hành Tân cũng là đứa trẻ y nhìn lớn lên, y cũng không muốn nó sa đoạ.

" Hành Tân, trở về và tự kiểm điểm đi "

" Nhưng mà- "

Hành Tân còn muốn nói gì đó, Thẩm Ly liền không chịu nổi. Nàng nổi trận lôi đình, muốn kéo đứa con về mà tẩn một trận, Phất Dung liền ngăn lại.

" Ta là Thiên Đế "

Vừa dứt, không gian im như tờ. Hành Chỉ chắp tay lại, cung kính gọi y một câu thiên đế. Mặc Phương cảm thấy khá bình thường, dù sao hiện tại Hành Chỉ chính là một con người chân chính, sống thọ dựa vào linh lực của vương gia, nên gọi Phất Dung một tiếng bệ hạ cũng không sai. Bích Phương Vương nhận thấy bản thân thất thố, cúi đầu xin lỗi, nàng cơ hồ quên mất Phất Dung nay đã làm Thiên Đế, vốn Phất Dung cũng chẳng muốn thị oai, nhưng lâu lâu y phải sử dụng quyền uy của mình thật tốt, y vẩy tay, bảo họ giải tán. Mặc Phương nhân lúc y đang dựa vào người, liền hôn lên trán y, thì thầm vài câu, Phất Dung chỉ cười trừ.

" Em rất bảo vệ cho tên nhãi đó "

" Đó là đương nhiên, chính tả là người chăm nó từ bé "

" Bảo sao nó lại chẳng biết sợ là gì "

Hai người cước bộ thêm lúc, Mặc Phương hỏi y, vì sao y lại bao che cho Hành Tân như thế. Lúc Hành Tân hành thích, Mặc Phương đã điều sẵn linh lực nghênh đón, nhưng Phất Dung nhanh tay hơn, y lấy cớ đó để bảo vệ Hành Tân khỏi cú đánh của Mặc Phương, thành ra Hành Tân chỉ bị đẩy lùi ra xa, không phải chịu thương tích. Mặc Phương nhìn ra điều đó, nhưng cũng chẳng hơi đâu so đo, hắn chỉ muốn tìm cơ hội làm nũng mà thôi. Phất Dung dừng lại, y muốn có một chút chuyện cần giải quyết, và y từ chối mang Mặc Phương theo, hắn mè nheo, y lưỡng lự.

" Cũng được, nhưng hứa với ta, dù có bất cứ chuyện gì ngươi cũng không được động thủ "

" Ta hứa "

Mặc Phương hoá thân thành con mãng xà đen, rũ trên ngực Phất Dung, y ngắm nghía một lúc.

" Sao ngươi lại biến thành bộ dạng gớm ghiếc này "

" Xì xì "

" ... "

Không hiểu được tiếng rắn, Phất Dung đưa Mặc Phương đi đến rừng đào. Nơi đây linh khí dồi dào, một cảnh sắc tuyệt diễm đầy mê hoặc lòng người, sắc hoa trải dài muôn vật, có lúc Mặc Phương nghĩ, lấy nơi đây làm nơi tổ chức hôn lễ vẫn ổn. Phất Dung dừng lại đột ngột, Mặc Phương ló đầu lên, chỉ thấy Hồ Tiên đang quỳ sụp dưới đất, cả người đều là một dáng sơ xác, khác hẳn với cảnh vật đầy sinh khí bao vây, trông nàng ta cứ như một mụ điên vậy, Mặc Phương suy nghĩ trong lòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net