Chương 2: Ba dặm thanh phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Nhân Gia lần đầu tiên nhìn thấy Lam Thố, khi đó mới bảy tám tuổi, một đứa trẻ không rành thế sự, chỉ cảm thấy người trước mắt tựa Cửu Thiên Huyền Nữ ôm ánh mặt trời mà đến, nói không hết có bao nhiêu phong hoa lưu chuyển. Từ đó trở đi thanh danh của thất kiếm như diều gặp gió, đứa nhỏ ngày đó cũng trưởng thành, tới độ tuổi rút kiếm xông pha giang hồ mênh mông cuồn cuộn, nhưng cuối cùng lại không có duyên được gặp Lam Thố một lần nữa.

Nhoáng lên đã trôi qua mười năm, Lục Nhân Gia chưa bao giờ nghĩ tới, khi cô tái kiến Lam Thố, câu nói được lưu truyền rộng rãi nhất trên giang hồ đã không còn là "Trường Hồng Băng Phách giai ngẫu thiên thành".

Ba dặm thanh phong ba dặm lộ, thế gian lại không còn Lam cung chủ.

Lục Nhân Gia ngơ ngác mà đứng trước căn nhà gỗ cũ nát, người trước mắt kinh thoa bố váy*, dung mạo kinh diễm tuyệt luân đã không còn vẻ sáng rọi, mà tái nhợt đến kinh người, chỉ mới tuổi nhi lập**, thế nhưng hai bên tóc mai đã hiện ra sương tuyết. Duy độc vẻ thoải mái kia, dù trải qua bao năm tháng mưa gió bôn ba vẫn luôn ôn hòa đoan trang, như cũ giống dòng suối nhỏ chậm rãi chảy xuôi trong khe núi, tựa như dù cho phải đối mặt với sóng to gió lớn, nàng cũng có thể tươi cười trường kiếm bình sóng dữ. Mấy đứa tiểu tử choai choai đang đứng trước phòng của nàng, nhìn xung quanh, thấy Lam Thố đi ra, lập tức ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi nhỏ giọng nói: "Này, quái nhân kia xuất hiện rồi, ngươi xem ngươi xem..."

*Kinh thoa bố váy: Chỉ sự ăn mặc đơn giản tiết kiệm.

**Nhi lập: 30 tuổi.

Bụi đất nổi lên tứ phía, Lam Thố bình tĩnh vươn tay về phía phòng trong: "Lục cô nương, thỉnh."

"Đúng vậy, phế rồi." Vẻ mặt của nàng quá mức bình tĩnh, thế cho nên Lục Nhân Gia sinh ra ảo giác, giống như nàng vẫn còn đứng dưới đào hoa lay động nơi Ngọc Thiềm, nở nụ cười tươi sáng với cô, mạn thiên hoa vũ* rào rạt rơi xuống, hai tròng mắt nàng chói lọi rực rỡ. Phảng phất như thanh kiếm kia cho dù không ở sau lưng nàng, cũng sẽ không có khả năng nằm trong tay kẻ khác.

*Mạn thiên hoa vũ: Có hai cách hiểu, một là hoa bay đầy trời, hai là chỉ kiếm chiêu của Lam Thố.

"Kỳ kinh bát mạch rơi rớt tan tác, dù cho còn niệm tưởng cái gì, hiện giờ cũng bị chặt đứt toàn bộ." Bút trong tay nàng lên lên xuống xuống, kéo ra một nét mực đen thật dài, nàng ngẩng đầu xin lỗi mà cười, "Lục cô nương, cho ta chút thời gian viết xong mấy chữ này."

Lục Nhân Gia vội vàng đứng dậy đáp lễ, lại cúi đầu không dám nhìn vào đôi mắt của Lam Thố.

Kinh mạch bị hủy toàn bộ, khí huyết tắc nghẽn không thông. Ngay cả một cây bút nàng cũng cầm không nổi.

"Trước đó vài ngày cô nương gửi tới tin tức của Sa Lệ, đa tạ cô đã lo lắng. Nàng còn sống, ta đã thực vui mừng. Được gả cho phu quân, lại sinh nhi dục nữ, chung quy cũng giống một đôi phu thê bình thường, đối với nàng mà nói, chưa chắc đã không phải phúc khí. Chỉ khổ..." Lam Thố thoáng ngây người, lại không nói thêm gì nữa, chỉ cúi người thổi khô nét mực.

Lục Nhân Gia rốt cuộc nhịn không được, thấp giọng hỏi: "Lam Thố cung chủ, vì sao cô không trở về Ngọc Thiềm Cung? Cô cũng biết Ngọc Thiềm, thất kiếm, còn có rất nhiều người đều đang tìm cô..."

Lam Thố đứng dậy, cười xua xua tay, chỉ là nụ cười kia như ẩn dưới lớp mây mù, vết máu bị năm tháng tẩy trôi, hiện tại sớm đã phân không rõ màu sắc ban đầu: "Thất kiếm không cần một Băng Phách kiếm chủ cầm không nổi kiếm, Ngọc Thiềm Cung cũng không cần một cung chủ bảo vệ không được Thiên Môn sơn."

Lục Nhân Gia nhất thời nghẹn lại, chỉ yên lặng nhìn Lam Thố. Lam Thố đứng trước bàn mộc thô sơ, tư thế cầm bút như đang cố hết sức, khuôn mặt trắng bệch lộ ra chút đà hồng khác thường. Không có thần công bàng thân, thời trẻ hối hả ngược xuôi chịu đựng bao thương tích, báo ứng nan kham rốt cuộc phản phệ, giống như con tằm, chậm rãi gặm nhấm chút tinh lực vốn chẳng còn sót lại bao nhiêu của nàng.

"Lam Thố cung chủ… Tại sao lại ở chỗ này?" Lục Nhân Gia ngập ngừng hồi lâu, thật cẩn thận mà mở miệng nói.

Lam Thố vén lên mấy sợi tóc mái đang lòa xòa rơi xuống, vẫn cúi đầu viết chữ. Ánh mặt trời tinh tế chiếu xuống từ phía sau, nhẹ nhàng bao bọc lấy nàng ở bên trong: "Ta cũng không biết. Khi tỉnh lại đã ở phụ cận, có lẽ là xuôi dòng mà đến."

"Cho nên cứ... Cứ như vậy mà ở lại chỗ này?" Lục Nhân Gia lại kinh lại nghi.

Lam Thố nghe ra được hàm ý trong câu hỏi của cô, cười nói: "Vậy cô nương cảm thấy ta nên làm cái gì bây giờ? Đi tìm chết sao?"

"Ta không phải..." Lục Nhân Gia cuống quít muốn giải thích, thật lâu sau, mới cúi đầu lẩm bẩm nói, "Chỉ là ta cảm thấy, không nên là như thế này."

Nhân quả luân hồi, báo ứng nan kham, không nên là như thế này.

Lam Thố chỉ ôn hòa cười, thấp thoáng có thể thấy được vẻ nghịch ngợm thời niên thiếu: "Ta nói giỡn thôi, Lục cô nương chớ hoảng sợ." Nàng quay đầu lại, dựa vào cửa sổ, ngược ánh mặt trời mà trông về phía xa, khiến cái bóng của nàng kéo thành vệt dài. Thanh âm nàng hỗn độn không rõ, phảng phất truyền tới từ nơi xa: "Người đời thường nói 'Bồ Tát sợ người, người phàm sợ quả'. Khi còn trẻ ta cũng tin vào 'Niệm niệm tương tục, nhân quả vô muội'*, hiện giờ tâm tính thuở thiếu niên đã bị vùi chôn, võ công tẫn hủy, quang cảnh nửa đời dường như chỉ là một giấc mộng, ta biết nhân quả trên thế gian luôn là rắc rối khó gỡ, chỉ cần một hành động nhỏ đã có thể tạo ra biến số bất ngờ, sợ rằng chỉ có Thần Phật trên cao mới biết chúng ta gieo nhân gì, lại gặt quả gì; mà chúng ta, cũng chỉ có thể chấp nhận nó."

*Niệm niệm tương tục, nhân quả vô muội: Thành tâm niệm Phật, không gián đoạn, niệm sau tiếp niệm trước, nhân quả ắt sẽ rõ ràng.

Nàng xoay người nhìn về phía Lục Nhân Gia. Đã từng nắm trong tay ba thước thanh phong, thiên hạ vạn người kính ngưỡng, hiện giờ đến cả đứa nhỏ nhà bên cũng có thể dễ dàng chọc ghẹo bắt nạt, nhưng ánh mắt của nàng lại vẫn trong trẻo, hiện ra vẻ trong suốt đi ngược lại với năm tháng.

"Chỉ cầu không thẹn với lương tâm mà thôi."

Trong khoảnh khắc đó, Lục Nhân Gia dường như thấy được trong đêm mưa to tầm tã kia, có người đề Băng Phách tắm máu mà đến, sau lưng là hư ảnh của Phượng Hoàng theo thiên địa biến sắc mà mở rộng đôi cánh, tiếng kêu như mang theo chấp niệm cả đời, trùy tâm khấp huyết*. Băng thiên tuyết địa, phách tán hồn phi, thiên địa dần bị băng tuyết bao phủ, từ đây Đoạn Trường cốc ba năm không thấy cỏ cây.

*Truỳ tâm khấp huyết: Xuyên tim, khóc ra máu.

Mà nàng thì ngã xuống, như cánh hoa lìa khỏi đầu cành.

Một khắc cuối cùng trước khi khép mắt lại, nàng nghe thấy có người gọi nàng: "Lam Thố ——"

"Nếu huynh ấy hiểu ta, thì sẽ không tới tìm ta." Lam Thố cuối cùng cũng buông bút, cẩn thận thổi khô nét mực, lại chậm rãi kiểm tra một lượt những câu chữ trước đó.

Lần cầm kiếm cuối cùng của cả đời này, Băng Phách nơi tay, Trường Hồng ở bên, nàng cùng hắn kề vai sát cánh, ngẩng đầu cười nói xinh đẹp.

"Ta không có gì tiếc nuối."

Lục Nhân Gia vẫn cúi đầu im lặng không nói. Lam Thố chậm rãi đi về phía cô, ôn tồn hỏi: "Hiện giờ thế đạo ngoài kia có tốt không?"

Lục Nhân Gia phấn chấn tinh thần, ngẩng đầu nói: "Hết thảy đều ổn. Chỉ là," Lục Nhân Gia thoáng do dự, "Mấy năm nay, những người nhắc tới Đoạn Trường cốc ngày càng ít, ngay cả thanh danh của thất kiếm cũng không còn vang dội như trước kia..."

"Như vậy thực tốt," Lam Thố dường như vui mừng mà cười, "Chỉ cần lòng dạ giang hồ chưa lạnh, nếu lại có chuyện ác, tất sẽ có người ra mặt ngăn cản. Thanh danh của thất kiếm có còn hay không, cũng không quan trọng." Nàng duỗi tay, đưa tờ giấy vẫn luôn lật xem từ nãy cho Lục Nhân Gia, "Từ khi sống tại đây, ta bắt đầu viết lách vài thứ, trước đây vẫn luôn lo lắng dù viết xong cũng không có chỗ để gửi, hiện giờ Lục cô nương tới vừa lúc, thỉnh mang theo đi thôi."

Lục Nhân Gia tiện tay lật xem hai trang, hai tròng mắt nghi hoặc lập tức vì khiếp sợ mà trừng lớn, không thể tin tưởng mà nhìn về phía Lam Thố: "Đây là..."

Lam Thố gật đầu cười: “Cả đời này của ta không cống hiến được bao nhiêu cho thế gian này, duy độc võ học là có vài giác ngộ, khi rảnh rỗi luôn ký lục một chút. Băng Phách tâm pháp không tiện truyền ra ngoài, những cái khác đều ở trong này. Một đường võ học vốn chỉ là để cường thân kiện thể, bảo vệ cái mà mình yêu thương, chút tâm đắc này nếu có thể giúp ích cho hậu nhân, vậy cũng coi như không phụ kiếp này.”

Lam Thố cúi đầu nhìn Lục Nhân Gia, ráng chiều tà ngả về tây trở thành ánh sáng tươi đẹp cuối cùng còn sót lại trong mắt nàng, đáy mắt dù cho là sương tuyết quanh năm, cũng không thể bao phủ vạn khoảnh đào hoa.

Lục Nhân Gia quay đầu nhìn lại lần cuối, ánh nắng nhợt nhạt bao trùm khắp tiểu viện, Lam Thố đứng trong một mảnh ảm đạm, không thấy rõ mặt mày.

Lũ tiểu tử choai choai vẫn còn nán lại ở phụ cận, ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi: "Các ngươi xem, quái nhân lại xuất hiện rồi!"

Có cơn gió nghiêng qua ngọn núi, lướt qua biển rộng mà tới, khiến cỏ cây xôn xao không ngừng. Lam Thố khom người cúi chào Lục Nhân Gia từ phía xa, rồi xoay người đi vào phòng, chiều hôm buông xuống bóng hình nàng cô đơn trơ trọi, tựa như đang đi về phía chân trời xa xôi.

Lục Nhân Gia không đành lòng nhìn tiếp, chậm rãi rũ mắt.

Ba dặm thanh phong này, chung quy vẫn không biết chốn về.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net