Chương 6: Toàn phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Nhân Gia gặp được Khiêu Khiêu, hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.

Đêm đó đúng là đêm trăng tròn, ánh trăng trong trẻo chồng chất như tuyết, rọi khắp vùng ngoại ô không chừa ngõ ngách nào. Lục Nhân Gia không quá thích khởi hành trong đêm, chỉ là dưới ánh trăng như vậy, trùng điểu tẩu thú* hay yêu ma quỷ quái đều sẽ không có nơi ẩn nấp, không có gì đáng sợ.

*Trùng điểu tẩu thú: Côn trùng, chim muông, thú hoang.

Cho đến khi bên tai bỗng truyền tới tiếng y phục phá không mà đến.

Cách đó không xa, mấy cái bóng đen động tác mau lẹ, tràn đầy sát ý hướng về phía bên này, hận ý xuyên tim xẻo cốt và sát khí như ngưng tụ thành thực thể, đè ép khiến cô không thể cử động, dù cho cô biết hận ý này không hướng về phía mình. Đương lúc cô đang hoảng hốt, một bóng người cao gầy nặng nề rơi xuống từ trên cây, vận đủ chân khí, giơ tay đẩy cô ra xa.

Nháy mắt đó, Lục Nhân Gia nhìn thấy một cặp mắt đào hoa quen thuộc, nhưng chứa đầy ánh trăng và huyết sắc.

Hôm sau, Lục Nhân Gia nán lại ở phụ cận tìm kiếm hồi lâu. Một con suối nhỏ chảy từ trấn trên, vòng qua cây ngô đồng mà cô bị đẩy ra vào đêm trước, từ hướng đông chảy qua trấn nhỏ phụ cận. Tua rua vàng kim theo gió đung đưa ngoài cửa tửu lâu xa hoa, trong quán trà nhỏ bên cạnh, tiểu nhị một mắt đang khom lưng cúi đầu, giẻ lau vắt trên vai, tiếng hô hào mua bán bên đường và tiếng của đội múa len lỏi mọi hang cùng ngõ hẻm, bà chủ cửa tiệm bánh bao mở lồng hấp, hơi nóng bốc lên hầm hập. Đêm hôm qua tựa như một giấc mộng hư ảo, đến rạng sáng đã không còn chút dấu vết, Lục Nhân Gia thậm chí hoài nghi bản thân đã nhận lầm người. Cho đến khi cô đi qua quán trà xiêu vẹo bên phố lần thứ bảy, giờ Ngọ cửa tiệm vắng vẻ, ông chủ ở sau quầy gật gù sắp ngủ, tiểu nhị một mắt cuối cùng cũng rảnh rỗi, nhấc miếng vải đen bịt mắt lên, một đôi mắt đào hoa cười như không cười mà nhìn lại.

"Lục cô nương, đã lâu không gặp."

Lục Nhân Gia chỉ cảm thấy bản thân còn đang mắc kẹt trong giấc mộng.

Cô hốt hoảng, hồi lâu vẫn không biết nói gì, thật nhiều nghi vấn trước sau dồn dập mà tới, khi mở miệng lại chỉ là một câu hỏi râu ria vụn vặt: "Huynh là tiểu nhị trong tiệm?"

Khiêu Khiêu một tay cầm ấm trà, tươi cười thân thiết mà khom người nhìn cô: "Cô nương, có muốn dùng trà?"

Vừa vào mùa hạ, sau giờ Ngọ thời tiết bắt đầu trở nên nóng bức khiến người ta đến mở mắt cũng lười, ông chủ ghé vào quầy giật mình một cái, ngẩng đầu nhìn về phía này, lại tiếp tục ngủ. Lục Nhân Gia nhấp nhấp miệng, gật đầu ngồi xuống: "Ta muốn."

"Được rồi." Khiêu Khiêu cao giọng đáp, giơ tay nâng chén châm trà, động tác ngựa quen đường cũ. Gần sát cẩn thận nhìn hắn, Lục Nhân Gia mới phát hiện hắn cũng không dịch dung phức tạp, chỉ che giấu đơn giản vài chỗ, lại dùng vải đen bịt lại một bên mắt đào hoa đẹp đẽ, công tử cẩm y hoa phục phong lưu, hông giắt quạt xếp đã trở thành một kẻ làm thuê lăn lê bò lết nơi phố phường ồn ã, giống như hắn sinh ra vốn nên khom lưng uốn gối mà cười như vậy, khó trách Lục Nhân Gia đi qua vài lần vẫn không nhận ra hắn.

Diễn cái gì giống cái đó, không hổ là người từng nằm vùng mười năm.

Nghĩ đến nằm vùng, Lục Nhân Gia nhớ lại đêm qua, trong lòng đột nhiên căng thẳng: "Mấy người tối hôm qua... Huynh đã làm gì bọn họ rồi?"

Cô nhận ra người cầm đầu ngày hôm qua. Mười mấy năm trước Huyền Hoàng môn bị Ma giáo lật đổ, môn phái toàn diệt, chỉ có một đứa trẻ được vú già liều chết bảo vệ trốn ra ngoài. Khi đó hộ pháp Ma giáo lập được đại công, từ đây một bước lên mây.

Thù diệt môn, không đội trời chung.

Khiêu Khiêu đang châm trà bỗng khựng lại, nước trà tràn ra một chút, hắn kéo giẻ lau trên vai xuống, cúi đầu lau vết nước, mặt mày bình thản: "Lục cô nương cảm thấy, ta đã làm gì bọn họ?"

"Ta..." Trong lòng Lục Nhân Gia đột nhiên căng thẳng, lúc này cô mới bất giác ý thức được, câu hỏi vừa rồi mang theo quá nhiều sự chất vấn khiển trách. Thất kiếm đều là anh hào, chỉ duy Thanh Quang kiếm chủ là người có quá khứ thấm đẫm gió tanh mưa máu khó quên. Ngụp lặn nhiều năm trong giang hồ, nơi nào cũng có lời đồn thổi mỉa mai, cho dù Lục Nhân Gia một lòng ngưỡng mộ thất kiếm, hiện giờ đối mặt với Khiêu Khiêu, lại phảng phất như bị không khí âm u thâm trầm ở Hắc Hổ nhai đè ép, cô thế mà lại đề phòng theo bản năng.

"Không phải ta nghi ngờ huynh... Huynh đừng..." Cổ họng của Lục Nhân Gia nghẹn lại.

Khiêu Khiêu không tiếng động cười cười, gãi đúng chỗ ngứa mà chặn lại: "Ta không gây thương tổn tới tính mạng của bọn họ, chỉ là tìm đường thoát thân thôi." Khốn cục không chết không dừng, hắn lại nói đến nhẹ nhàng uyển chuyển, dù mùi của máu và kim sang dược trên người đang còn đấu đá lung tung.

Lục Nhân Gia áy náy trong lòng, như muốn tạ lỗi mà biện bạch: "Chuyện trôi qua nhiều năm như vậy, Ma giáo sớm đã bị hủy dưới tay thất kiếm, sao bọn họ vẫn muốn báo thù đến không chết không dừng, năm đó huynh cũng là bị buộc bất đắc dĩ..."

Khiêu Khiêu ngước mắt nhìn cô một cái, cả người Lục Nhân Gia run lên, cảm thấy cái liếc mắt này dường như đã nhìn thấu toàn bộ tâm tư của mình: "Phụ thân hắn là do ta tự tay chém chết, huyết hải thâm thù, nếu hắn không báo, sau này sao có thể làm người. Trước kia thanh danh của thất kiếm vang dội khắp nơi, bọn họ," Khiêu Khiêu dừng một chút, khóe miệng lộ ra ý cười như có như không, "Lại bênh vực huynh đệ, người khác sao có cơ hội. Hiện tại thất kiếm như thế, ta lại..."

"Tiểu nhị, châm trà!"

Bàn bên trong gọi tới, Khiêu Khiêu lập tức cao giọng đáp: "Tới!"  Âm cuối kéo đến thật dài, giọng điệu lại nhẹ nhàng, giống như chỉ là một tiểu nhị bình thường như bao tiểu nhị khác trong thiên hạ này, ân cần đến nịnh nọt. Hắn cầm ấm trà rồi xoay người, thuận tay lấy miếng vải đen che đi mắt trái, chậm rãi đi đến bàn bên kia.

Ánh mắt của Lục Nhân Gia hạ xuống, vẫn luôn trầm lặng. Đêm qua thời điểm Khiêu Khiêu rơi từ trên cây xuống, Lục Nhân Gia đã chú ý tới, khinh công của hắn giống như đã bị phế, hôm nay cẩn thận nhìn kĩ, mới phát hiện đùi phải của Khiêu Khiêu hình như là chân giả, đi đường khập khiễng, bước chân thong thả lại nặng nề.

Thiếu niên thanh y chân đạp lá bay, từ trời cao rơi xuống phàm trần.

Khiêu Khiêu chưa nói xong, nhưng Lục Nhân Gia cũng đã hiểu toàn bộ. Hắn dùng đôi chân của chính mình để trao đổi với Tác Sinh môn, cũng đồng nghĩa với việc hắn đã bán đứng chút thanh tịnh* và tôn nghiêm cuối cùng còn sót lại của mình. Khinh công bị phế, hắn chạy không thoát. Chuyện cũ như bóng ma cùng kẻ thù sẽ mãi đuổi theo hắn.

*Thanh tịnh: Giữ cho tâm trong sạch không bị ngoại cảnh quấy nhiễu.

Khiêu Khiêu vội một vòng trở về, Lục Nhân Gia vẫn nhíu mi: "Vì sao huynh...." Cô không dám hỏi.

Khiêu Khiêu biết cô muốn nói cái gì, cong môi nhẹ nhàng cười, cho dù chỉ có một con mắt có thể tắm trong ánh mặt trời, cái cười nhạt này cũng tràn đầy ánh sáng, chói mắt đến mức khiến Lục Nhân Gia đầu óc choáng váng: “Cô nương có từng nghe qua một câu, đừng sống quá lâu, nếu không sẽ đau khổ?”

"Sau khi chạy thoát khỏi Đoạn Trường cốc, suốt một đường ta bị đuổi giết ám toán, cho đến khi chạy trốn tới nơi này.”

"Ta đã phó thác thoả đáng Thanh Quang kiếm cho người thích hợp, đã không còn là Thanh Quang kiếm chủ nữa rồi, cũng thật lâu không có người nhắc ta nghe về thất kiếm.”

"Đêm qua sau khi gặp được cô, ta mơ một giấc mộng thật dài, trong mộng Hoan Hoan nhổ sạch toàn bộ vườn dược của Đậu Đậu, Lam Thố ngăn lại không cho Đậu Đậu đánh nó.”

Lục Nhân Gia há miệng thở dốc, muốn nói Hoan Hoan hiện tại đã hiểu chuyện nhiều, sẽ không nghịch ngợm như vậy. Nhưng cô nói không nên lời. 

"Sau khi Thất kiếm hợp bích thành công, bọn họ luôn sợ ta bị sa vào quá khứ u tối, làm chuyện gì cũng muốn kéo ta theo."

"Khi đó ở cùng với bọn họ, lại vui đùa ầm ĩ, ngẫu nhiên nhớ về chuyện cũ, chỉ cảm thấy mười năm lẻ loi một mình ở Ma giáo như một cơn ác mộng, may mà cuối cùng cũng tỉnh lại."

"Hiện giờ mới hiểu được, những năm tháng trường kiếm thiên nhai, đồng hành cùng bọn họ, mới thật sự là một giấc mộng dài."

Hắn nói đến thực bình tĩnh, ngay cả ánh sáng trong mắt cũng thanh lãnh đến rõ ràng, giống như thật sự chỉ là đang kể về một khung cảnh xa xăm trong mơ.

Không khí trong con hẻm nhỏ chợt ngưng lại, Lục Nhân Gia và Khiêu Khiêu đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, vừa thấy rõ ràng, Khiêu Khiêu đã giống như bị tia lửa bắn vào, nhanh chóng dời tầm mắt.

Tiểu công tử của Huyền Hoàng môn mang theo một đám người có võ công, đang tìm kiếm khắp phố, mắt thấy đã sắp đi về phía này.

Trong tiệm lại có người gọi tiểu nhị, Khiêu Khiêu vội đáp lời, một bên kéo dài giọng nói một bên nịnh nọt mà cười, lại trở thành một kẻ lăn lê bò lết bình thường ngoài phố.

Để lại vài đồng tiền trên bàn, Lục Nhân Gia đứng dậy gọi tiểu công tử Huyền Hoàng môn lại. Cô vốn quen biết người nọ, đêm qua lại ngoài ý muốn mà gặp nhau, vì vậy đối phương cũng dễ dàng đáp ứng. Hai người vừa trò chuyện vừa đi về phía trước, bất tri bất giác, tiểu công tử đã bị Lục Nhân Gia dụ rời khỏi quán trà.

Một lần cuối cùng liếc mắt nhìn về phía quán trà, Khiêu Khiêu đang khom người châm trà, đầu vùi xuống thật thấp.

Lục Nhân Gia bỗng nhiên nhớ tới linh cáp* của Khiêu Khiêu, cũng tên là "Tiểu Nhị".

*Linh cáp: Hay còn gọi là linh câu.

Đây cũng là mối liên hệ cuối cùng của hắn với thất kiếm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net