Chương 52: Trò chơi trốn tìm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả nhiên Nhật Hạ đoán không sai. Từ sau khi tỉnh dậy, Nhật Hạ chưa có giây nào yên ổn. Mẹ cô, bà Huệ ngày ngày nặng nhẹ việc hiến gan, còn nói hai bên gia đình đang lên kế hoạch đính hôn cho cô và Khôi Nguyên. Nhưng cô bây giờ lại chẳng muốn kết hôn với anh ta nữa, trong lòng cảm thấy chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, huống hồ cô đã sớm quyết định không qua lại với Khôi Nguyên nữa sau khi phẫu thuật kết thúc.

Buổi trưa, Nhật Hạ ngồi trên sofa đối diện giường bệnh đã được dọn sạch sẽ vừa uống nước hoa quả vừa xem tin nhắn của ngân hàng gửi đến. Tiền lương tháng này của cô bị cắt hết nửa, đúng là xúi quẩy quá đi, đành ngậm ngùi thở dài quẳng di động sang một bên ngắm cảnh ngoài cửa sổ vơi sầu. Đằng sau lưng bỗng dưng có tiếng người bất chợt vang lên, là một giọng nam ấm vô cùng quen thuộc.

- Chào buổi sáng!

Nhật Hạ không quay đầu, tay nâng ly nước ép không thèm đoái hoài người đó, nhếch môi lạnh lùng:

- Mặt trời đã ở tận đỉnh đầu rồi. Khách sáo quá làm gì...thưa giám đốc!

Khôi Nguyên ở sau yên lặng một chốc, chẳng lên tiếng trả lời, anh đặt hộp thức ăn mới mua lên bàn kế bên giường bệnh, tác phong bối rối, khó xử vô cùng. Anh đưa mắt rà soát người phụ nữ kia từ đầu đến chân, nhận thấy trạng thái hồi phục có vẻ không tệ, tâm can nhẹ tâng, con ngươi bỗng chốc ánh lên tia vui mừng giấu diếm.

- Giám đốc tìm tôi có chuyện gì?

Hai tiếng "giám đốc" đặc biệt được cô dùng tông giọng hết sức trịnh trọng gằn mạnh khiến bọn họ xa cách càng thêm xa cách. Anh thở dài khẽ lắc đầu:

- Không có, sẵn tiện đi ngang ghé thăm cô.

Anh đùa cô chắc. Hôm nay là đầu tuần, bây giờ hẳn là thời gian nghỉ trưa ở công ty, Khôi Nguyên anh ta không phải là đang múa riều qua mắt thợ, nghĩ cô là trẻ con ư.

- Cảm ơn...không việc gì thì mời sếp Nguyên về cho. Công việc của anh ở tập đoàn chắc chắn rất bận rộn, không thể vì tôi mà làm dỡ lỡ.

Cô đặt ly thuỷ tinh lên mặt bàn kêu thành tiếng lanh lảnh rồi một mặt quay mũi chân về phía cửa ra vào bước đi. Khoảnh khắc vai bọn họ lướt qua nhau khiến người ta trong chốc lát có thể nhận ra ý vị vô tình của Nhật Hạ thật ghê gớm. Khi tay cô vừa chạm đến cầm cửa thì cũng ngay khi người ở sau lưng không kìm lòng mà níu kéo lại.

- Tôi có chuyện muốn nói với em. Chúng ta hãy làm vợ chồng hợp pháp đi. Tôi muốn cầu hôn em.

Cánh cửa bị kéo ra hơn nửa, tiếng người đi lại ở hành lang bệnh viện vô tình lắp đầy vào khoảng cách giữa bọn họ. Hai tấm lưng đối nhau, Nhật Hạ thầm thở dài, mang sự tiếc nuối trong lòng trầm giọng đáp lại.

- Cảm ơn thành ý của giám đốc nhưng tôi nghĩ mình sẽ từ chối.

Hơi thở anh nặng nề, trĩu nặng tâm can đầy thất vọng, anh cũng không biết tại sao bản thân lại cảm thấy có chút không đúng, càng không cam tâm nỗi lời tuyệt tình của cô dành cho mình. Ánh mắt anh vô tình va phải những đoá cẩm chướng héo khô ở cạnh đầu giường, đôi vai rũ xuống rầu rĩ. Lẽ nào trái tim cô cũng giống như những đoá hoa ấy, đã thực sự từ bỏ thì sẽ không cứu vãn được nữa.

Đêm, Khôi Nguyên nằm trằn trọc trên giường không yên. Anh cầm điều khiển tivi bấm loạn, chốc chốc lại mở điện thoại xem tới xem lui tin nhắn của từ chiều. Cô ấy thật sự muốn nhân cơ hội này rõ ràng với anh!

" Sếp Nguyên, hi vọng anh vẫn còn nhớ lời tôi đã nói. Chuyện điều kiện trước kia là tôi sai trước, thật lòng xin lỗi anh. Chỉ mong anh có thể thực hiện đúng nghĩa vụ đáp ứng yêu cầu của tôi sau phẫu thuật. Viết đơn chuyển công tác của tôi sang văn phòng của Phó Tổng. Xin cảm ơn anh!"

Khôi Nguyên mãi vẫn không thể nghĩ thông. Anh bèn bấm số quay nhanh trên di động gọi cho bên "tư vấn" lý tưởng. Mười một giờ rưỡi đêm, tiếng chuông nào đó rên lên âm ĩ kéo cậu trợ lý khỏi giấc ngủ yên lành. Đầu dây bắt đầu bằng một tiếng thì thào vô cùng đáng ngờ:

- alo.

- Xin hỏi ai vậy ạ?

- Sếp của cậu.

Hoài An bị làm cho giật mình, ngồi bật dậy, lấy tay dụi dụi mắt, chưa kịp nịnh nọt mấy câu thì đã bị người bên đầu dây chặn họng. Thái độ hình như chiếm hết mấy phần phẫn nộ.

- Cậu nói xem, một người phụ nữ và một người đàn ông quen biết chưa lâu. Người nam cho rằng mối quan hệ của bọn họ đang phát triển theo hướng tích cực, từ từ chậm rãi. Nhưng người nữ ngược lại không nghĩ vậy mà muốn đẩy nhanh tốc độ, cảm thấy căn bản hai người có khả năng phát triển tình cảm thì liền kết hôn ngay. Ban đầu người nam không đồng thuận nhưng sau một thời gian thì không từ chối nữa. Nhưng đến lúc này cô gái lại trở quẻ thờ ơ, tỏ vẻ không hứng thú. Cậu nghĩ rốt cuộc là vì sao?

Con người Hoài An thật thà, trẻ người non dạ chẳng tinh tế nhận ra hàm ý sâu xa trong lời vừa rồi liền thẳng thắn giải đáp, một bên thì lim dim hai mắt ngáp lên xuống không thôi.

- Em nghĩ vấn đề này thực ra cũng đơn giản thôi. Bất kể nam hay nữ bình thường đối với chuyện kết hôn đều vô cùng thận trọng. Họ chỉ trở nên dễ dàng trong chuyện tình cảm trừ phi đang thất tình mà thôi. Cô gái đó đột nhiên muốn kết hôn với chàng trai mới quen thì maybe rơi vào hai lý do chính: một là muốn dùng người nam này làm bức bình phong quên đi người cũ, nên sau đó khi tỉnh táo trở lại thì đương nhiên không muốn kết hôn nữa; hoặc, cô ấy đã tìm thấy người tốt hơn chàng trai rồi.

Ban đầu Khôi Nguyên còn cho rằng lời này của Hoài An vô chứng cứ, không có lý lẽ. Trong lòng đinh ninh rằng Nhật Hạ chắc chỉ là đang giận hờn vu vơ, sẽ làm lành sớm thôi. Cho đến ngày hôm sau lúc Anh Tú ghé sang văn phòng của anh uống trà. Lúc cúi xuống thắt lại dây giày thì bỗng dưng từ túi áo trong của áo khoác rơi ra một hộp trang sức nhỏ. Ngay lập tức vội vã nhặt lên mở ra xem xét. Bên trong là một chiếc nhẫn hồn soàn lấp lánh, thiết kế tinh tế. Vừa ngắm nghía, biểu cảm người đằng này đã toả ra ý cười dày đặc không xuể. Ruột gan Khôi Nguyên bấy giờ cứ như trên dưới đảo lộn, loạn không tả nổi.

Ở bệnh viện mấy ngày nay mọi chuyện không có gì mới mẻ. Nhật Hạ vẫn đang hồi phục tốt, nghe bác sĩ bảo hai ba bữa nữa là có thể về nhà. Buổi chiều, mẹ cô và bà Lan đặc biệt tự tay đem cơm nhà đến viện cho cô. Ba người nói chuyện vui vẻ, không có chỗ nào bất thường. Chỉ có điều bọn họ cứ được vài câu thì lại bàn tính chuyện cưới hỏi giữa hai nhà.

Chả biết rốt cục sự tình thế nào. Rõ ràng vài hôm trước cô đã nhất kiến với bà Huệ rằng không muốn gieo rắc hi vọng cho hai gia đình, còn doạ nếu còn tiếp tục gượng ép tình cảm hai bên thì không những lớn chuyện mà quan hệ đôi bên quen biết cũng rạn nứt theo. Nhật Hạ một lòng đã kiên quyết dứt lòng rồi, nhưng nào ngờ chẳng biết là anh ta đã giở trò gì mua chuột lòng tin của hai ông bà già khiến bố mẹ cô hai hôm liền mừng mừng rỡ rỡ bắt tay vào bàn tính chuyện cưới hỏi.

Cứ thế mà hai bà sui suốt buổi miệng cười không ngớt khoát tay nhau ra về, chẳng kịp để cô ý kiến gì thêm. Nhật Hạ lúc này chính là không yên lòng, dứt khoát muốn giải quyết chuyện của anh và cô nhanh chóng gọn ghẽ nhất có thể nên lập tức tự mình chủ động liên lạc hẹn Khôi Nguyên đến bệnh viện.

Rất nhanh, Khôi Nguyên đã có mặt. Nhìn qua hình như là anh tan làm sớm xong về nhà nên bây giờ không còn mặc quần áo công sở mà là sơ mi rộng tối màu. Anh đi tới, đặt lên giường bệnh một hộp macaron đặc biệt được gói ghém vô cùng đẹp mắt. Hộp trong suốt đựng những chiếc bánh sặc sỡ màu sắc, bên trên được điểm thêm một chiếc nơ màu kem tinh tế. Người đứng cạnh khẽ nhấc khoé môi mỉm cười.

- Mua cho em!

Cô vừa nhìn thấy thái độ này của Khôi Nguyên không kìm được cắn răng nghiến lợi, vung chăn sang một bên, hai chân xuống khỏi giường đi lại chỗ sofa rót cốc nước hạ hoả. Hai mẳt lườm anh vô cùng nóng nảy.

- Giám đốc thời gian này phiền anh nhọc công vào mấy việc này. Nhưng tôi thực sự rất mệt mỏi, tôi không muốn kết hôn với anh nữa. Bất luận là vì lý do gì, chúng ta hãy kết thúc tất cả tại đây đi.

Anh nắm chặt nắm tay ở sau lưng, giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh đối diện với Nhật Hạ.

- Tại sao? Em đã tìm được người thích hợp hơn rồi, nên mới gấp rút rõ ràng với tôi?

- Tôi không có trách nhiệm giải đáp vấn đề này với anh.

Đúng lúc này, điện thoại của Nhật Hạ ngay cạnh đầu giường kêu chuông báo tin nhắn đến. Tên người gửi trên màn hình vô tình thâu hết vào tầm mắt Khôi Nguyên.

" Anh Cọng Tăm"

Khoảnh khắc đó, trong đầu Khôi Nguyên lại bất giác hiện lên hình ảnh hộp trang sức anh thấy lúc sáng ở văn phòng. Cả người như bị lửa đốt, không cách nào giữ được bình tĩnh liền chộp lấy di động gần đó đem đến trước mặt Nhật Hạ. Hai má đỏ hừng hực, ánh mắt tối sầm, hai mi run rẩy, nói:

- Vậy thì tôi nói cho em biết. Tôi không đồng ý với lời đề nghị của em. Còn nữa, bất kể sau này em có quyết định ra sao thì việc hỏi cưới em hiện tại vẫn là quyền hợp pháp của tôi. Tôi không chấp nhận để em đi lấy người đàn ông khác.l ô

- Anh thích tôi không? Trả lời đi.

Anh sau đó lẳng lặng xoay người rời đi bỏ lại người ở sau nhếch môi cười lạnh. Cô biết, không phải anh không có dũng khí nói ra câu đó mà là căn bản Khôi Nguyên anh ấy không hề thích cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net