Belong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8 giờ tối.

Khi thành phố bắt đầu chìm vào giấc ngủ thì vẫn còn một quán bar nhỏ mở cửa đón từng lượt khách vào ra. Để nói cho đúng thì "Belong" không hẳn là một quán bar chuyên về rượu mà còn kết hợp với quán cà phê. Từ ngày cậu đi, Tankul thường xuyên lui tới nơi đây.

Belong. Thuộc về. Một cái tên đơn giản, người ta không cần quá giỏi tiếng Anh để hiểu được nghĩa của nó. Một mô hình kinh doanh F&B với không gian nhẹ nhàng và có cái gì đó trầm lặng. Trong số những người khách đến đây, Tankul không biết có bao nhiêu người vì luyến lưu cảm xúc ở nơi này mà quay lại thêm một vài lần nữa. Hoặc có thể họ sẽ không quay lại.

Dù vậy đối với Tankul, anh rất thích món cà phê nơi đây. Hương cà phê thơm nồng cứ quấn quanh người anh. Nó khiến anh nhớ về đôi mắt nâu thỉnh thoảng xuất hiện trong mơ rồi biến mất thật nhanh, để lại vị đắng trong miệng.

Con người thường tạo cho mình một chốn bình yên để có thể trở về sau những ngày hoang mang, mỏi mệt. Chốn bình yên của Tankul đã lên máy bay và đi đến phía bên kia trái đất từ bốn năm trước.

Lời chia tay của Macau cũng nhẹ nhàng như bản nhạc tối nay. Lúc đó Macau nói rằng cậu không thể nhìn thấy một tương lai anh và cậu bên nhau. Nên cậu lựa chọn buông tay. Giải thoát cho anh và bản thân.

Nghĩ lại thì Tankul không nhớ lúc đó anh đã nói gì với cậu, rồi trở về nhà như thế nào. Anh chỉ nhớ là ly cà phê Arabica anh uống sau khi cậu tạm biệt và bước khỏi quán thật chua chát.

Bốn năm đó, cậu bay sang Anh để tìm kiếm lối đi cho mình, anh ở lại đất Thái cùng với những kỷ niệm của họ.

Có những lúc anh hận cậu đến phát điên. Tankul liên tục nhắn tin trách móc vào số máy cậu rồi nhận ra cậu đã đổi số lẫn địa chỉ mail, xóa luôn cả các tài khoản xã hội. Anh giật mình, liền chạy đến Gia tộc phụ, tra hỏi Vegas về phương thức liên lạc với cậu thì biết được Macau muốn rời Gia tộc. Nghĩa là từ bỏ họ Theerapanyakhun.

Macau là người yêu đầy lý trí. Cậu không nhìn thấy tương lai của cả hai, thế là đến tận phút cuối cậu cũng tự tay cắt đứt sợi dây liên kết mạnh mẽ nhất giữa hai người. Macau luôn đẩy anh vào tình thế bị động như vậy.

Một tuần sau đó, cửa phòng Tankul luôn đóng 24/24 trừ những lúc Pete trực tiếp mở cửa bước vào thì cánh cửa cứ im lìm trong một quãng thời gian. Đến khi tin đồn được mọi người bàn tàn nhiều hơn, thì Tankul lại xuất hiện với tính cách điên điên khùng khùng của mình. Và những lời đồn cậu chủ đóng cửa giác ngộ cứ thế trôi vào quên lãng.

Anh và Macau khi quen nhau rất lặng lẽ, chẳng mấy ai để ý đến sự mập mờ của họ. Nên khi chia tay, cũng không ai liên tưởng được nguyên nhân của sự kiện kia xuất phát từ một cuộc tình đổ vỡ. Cuộc sống của anh vẫn tiếp tục diễn ra bình thường một cách nhàm chán.

Kinn và Porsche vẫn cứ chí choé vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi. Vegas nhanh tay, kết hôn với Pete tính đến giờ cũng được 2 năm hơn, nhưng họ vẫn quấn quýt với nhau như mấy cặp đôi mới cưới. Mỗi lần bắt gặp những cảnh đó anh không nhịn được lại châm chọc đôi câu cho bỏ ghét.

Chia tay cũng không khinh khủng như những gì Tankul tưởng tượng. Đặc biệt khi anh luôn có những đứa em và dàn vệ sĩ vây xung quanh. Những buổi lên bar và các bữa tiệc chưa bao giờ vắng mặt anh.

Hôm đó, cả nhóm tổ chức tiệc sinh nhật cho Arm. Tankul mua một trường dạy bắn súng rồi sang tên cho cậu để còn có việc làm sau khi nghỉ hưu ở Gia tộc chính. Khỏi nói Arm vui ra mặt luôn.

Cái người gì đâu đã gần 30 rồi mà uống say vẫn ôm anh lầm bầm cảm ơn, hết cười rồi lại khóc, nói gì là dù nghỉ hưu vẫn sẽ theo cậu chủ.

Tankul cười hề hề. Cảm thấy sống đến tuổi này mà có người nói với anh như vậy thì tính ra cuộc đời mình cũng không thất bại.

Trong bầu không khí vui vẻ và ấp cúng từ những người thân quen, Tankul bốc cạn một ly rượu, quẹt miệng rồi vỗ đùi một cái bốp. Anh tuyên bố.

"Tao sẽ học chơi dương cầm."

Kinn và Vegas trố mắt ra nhìn như không thể hiểu nổi anh đang nghĩ gì. Nhóm vệ sĩ hơi bất ngờ nhưng chừng mấy giây sau lại bắt đầu ồn ào.

Pol nói dương cầm là một trong những nhạc cụ dễ chơi nhất. Học piano rồi anh có thể học các loại nhạc cụ khác dễ dàng hơn.

Pete khen nghệ sĩ dương cầm thường là những người có một tâm hồn tự do, trong sáng như những phím đàn của họ.

Tankul quyết định vậy chỉ vì nhớ Macau từng nói cậu có thể chơi dương cầm.

Lần đó anh và Macau chơi game với nhau, Macau chơi thắng Tankul với số điểm chênh lệch rất cao nên anh giận cậu một thời gian dài.

Nhưng Macau là ai. Bao nhiêu chiêu trò, lời ngon ngọt để dụ anh cậu nắm hết trong lòng bàn tay. Có việc chơi game thua mà cậu không dỗ được thì uổng công mang danh người yêu Tankul quá.

Vào buổi tối khi Tankul trở về phòng. Cửa vừa đóng một cái rầm, anh cũng rơi vào một vòng tay ấm áp. Lúc đó Tankul giãy giũa kêu Macau sao không về chơi game tiếp đi.

Macau gục xuống vai anh, rầu rĩ đáp là mình không cần game, cậu chỉ cần Tankul thôi. Nghe cậu nói vậy anh đã thấy mềm lòng rồi nhưng cơn giận từ bữa trước vẫn chưa trôi đi nên Tankul chỉ đứng yên không lên tiếng.

Macau biết anh bắt đầu nhượng bộ nên được đà tiến đến. Cậu hỏi anh có chơi dương cầm không. Câu hỏi lạc quẻ khiến Tankul nghi hoặc nhìn Macau.

Cậu càng ôm anh chặt hơn. Giọng đầy lên án.

Không có đúng không. Thì đó.

Anh không chơi dương cầm nên không biết. Hồi đó ba bắt em luyện đàn đến nhức ngón tay luôn. Nên giờ em bấm phím nhanh hơn là chuyện bình thường.

Anh muốn thắng em thì để em dạy anh nhé.

———

Tankul thở dài. Đúng là không ai có thể chắc chắn được điều gì trong tương lai. Kể cả khi không có cậu, anh vẫn có thể học dương cầm, mỗi ngày tập đi tập lại các bản nhạc suốt 4 năm. Chăm chỉ đến mức khiến Kinn, người hiểu rõ tính cách cả thèm chóng chán của anh nhất, phải cảm phán.

Âm nhạc đối với anh như một phần của ký ức. Anh dùng âm nhạc để phác họa lại nụ cười của Pete trong đám cưới của nó. Anh lưu trữ những buổi tối ngồi chơi đàn giữa những vị khách xa lạ trong ký ức. Và cả ngày hôm nay.

Khi Tankul kết thúc bản nhạc với những nốt cuối, anh ngẩng đầu lên, và chờ đợi anh là một ánh nhìn lặng lẽ của người đàn ông ngồi trong góc phải của quán.

Bây giờ là thời điểm cuối năm, trời bắt đầu trở gió và mưa nhiều hơn. Macau mặc một chiếc áo hoodie nỉ màu vàng ngồi ở đó trông có vẻ lạc quẻ giữa không gian nổi bật hai màu trắng đen của quán, nhưng nhìn cậu thật ấm áp.

Tankul gật đầu nhẹ với cậu, anh đóng lại nắp đàn lại trước khi bước đến chỗ cậu ngồi. Không biết có phải do anh nghe lầm không nhưng tiếng đóng nắp vang lên lớn hơn so với ngày thường.

"River flows in you à?"

Macau hỏi khi người phục vụ đặt một ly nước lọc với miếng chanh vắt trên miệng ly thật xinh xắn xuống. Đã muộn rồi, anh không nên uống quá nhiều caffeine.

"Ừ. Luyện mãi cũng chỉ chơi được vài bài."

"Mày về đây làm gì? Bên nhà mày biết chưa?"

Cảm thấy khó chịu với cái nhìn chằm chằm của Macau, Tankul không còn cách nào khác hỏi thêm vài câu cho có lệ.

"Em về đây để tránh rét. Thời tiết bên đấy khắc nghiệt lắm. Cảm giác như mùa đông cứ kéo dài mãi thôi."

Macau giả bộ nhe răng và cau mày lại, xoa xoa hai tay như đang rùng mình với những gì mình vừa kể. Trong một khoảng khắc, hình ảnh của chàng trai bốn năm trước và người đàn ông ngồi trước mặt anh bất chợt đan xen lẫn nhau. Bây giờ anh thật sự muốn gọi một ly cafe.

"Rồi mày sẽ quen thôi. Con người thích nghi mà."

Tankul nhìn ra ngoài cửa sổ. Giờ này chẳng có mấy ai lang thang trên đường kể cả khi nó là một con đường tấp ngập nhất trung tâm. Người ta vội vàng bước qua màn đêm, để lại những chiếc lá trơi trọi trên phố để về với gia đình mình.

"Quen thì quen đấy nhưng sống ở đấy một thời gian thì em lại thấy buồn. Mỗi khi bông tuyết rơi xuống, xung quanh em càng trở nên im lặng đến đáng sợ."

"Cho nên mày về Thái để chạy trốn khỏi cảm giác cô đơn?"

"Haha, nếu không thể chịu nỗi cảm giác sống một mình ở nơi xa lạ thì em đã trốn khỏi nơi xứ người từ mùa đông đầu tiên rồi."

Vậy tại sao vẫn ở lại đó suốt bốn năm?

Một câu hỏi anh luôn canh cánh trong lòng. Dù hiện tại cậu đang ngồi trước mặt anh, trò chuyện như chẳng có chuyện gì xảy ra. Kể cả bốn năm kia cũng không làm thay đổi đường nét trên khuôn mặt cậu nhiều.

Nhưng giờ phút này, anh cảm thấy mình không còn lý do gì để hỏi. Những gì thuộc về quá khứ nó chỉ đẹp tại thời điểm đó. Cậu chẳng còn là chàng trai chỉ biết dành tất cả tình yêu và những quan tâm vụng về cho anh. Anh cũng không còn người tin rằng chỉ cần yêu nhau thì hai người sẽ vượt qua được mọi bất biến của thời gian.

"Đúng là trưởng thành rồi nhỉ,"

Tankul khẽ cảm thán rồi chẳng biết nói gì thêm. Anh để tâm trí mình trôi theo giai điệu của bản nhạc Jazz mặc cho Macau im lặng quan sát anh.

"Còn anh thì dường như chẳng thay đổi gì mấy. Em khá ngạc nhiên khi nghe anh chơi bài River flows in you tối nay. Cảm giác như anh chỉ ngồi đó và thời gian cứ thế trôi qua, em cho rằng dòng chảy đó sẽ cuốn anh đi. Nhưng đến cuối cùng có vẻ nó chỉ mài giũ những góc cạnh vốn có của anh, và khiến em nhìn thấy 'anh' rõ hơn."

Tankul rùng mình trước lời nói của Macau. Họ chỉ mới gặp lại nhau 30 phút trước, mà Macau lại liên tục khơi gợi những cảm xúc từ lâu đã nằm im trong ngăn tủ ký ức của anh.

"Nó cũng khiến em nhận ra mình không thể nào dời mắt khỏi anh."

Bùm. Một cú nổ vang lên trong đầu Tankul. Anh choáng váng trước lời thổ lộ đột ngột của cậu. Đôi mắt cậu nhìn anh thật trong, khiến anh tưởng rằng mình đang bị nhấn chìm. Tankul cố hít thở sâu, để không khí lạnh lẽo ngập tràn phổi giữ anh tỉnh tảo hơn.

"Chúng ta đã chia tay bốn năm trước. Giờ này nói câu đó hình như không còn thích hợp cho lắm?"

Macau ngồi đối diện Tankul chợt lặng đi một chút và nhìn anh không rời. Lúc đầu trông cậu có vẻ bất ngờ khi anh đột ngột đề cập đến vấn đề này và giờ cậu đang ngẫm nghĩ về câu trả lời của mình.

"Thú thật là khi đó em thật sự không biết mình phải làm gì cả. Em phát hiện ra mình còn chẳng phải là con ruột của ba em, dù điều đó phần nào khiến em thấy nhẹ nhõm về mối quan hệ của cả hai, cùng lúc em lại thấy xa lạ với cuộc sống của mình.

Đôi khi em tự hỏi, nếu em không là Macau Theerapanyakhun thì em sẽ là ai. Mỗi buổi sáng khi nhìn vào gương em chỉ thấy những vệt mờ trong hình ảnh phản chiếu. Em dành cả ngày để nghĩ về những gì mình đã làm trước đây là do bản thân em muốn thế, hay em chỉ làm vì muốn được sự công nhận từ mọi người, bố, anh hai và cả anh.

Dĩ nhiên em luôn muốn nhận được sự yêu thương từ anh và sẵn sàng đáp lại tình yêu của anh. Nhưng những hoài nghi bắt đầu lan rộng, chậm rãi và đầy đau đớn. Nó như một căn bệnh mà em phải tự mình đi tìm thuốc giải."

Tankul cẩn thận nhớ lại những chi tiết mình bỏ lỡ. Số lần Tankul trở về phòng và thấy Macau im lặng ngồi một chỗ đợi anh tăng bất thường. Khi đó gương mặt cậu lạnh tanh khiến Tankul phải hốt hoảng gọi cậu. Sau đó Macau giật mình rồi nhanh chóng nở một nụ cười ngốc nghếch, làm nũng để đòi ngủ cùng anh.

Hai người họ ôm nhau ngủ trên chiếc giường rộng lớn của Tankul. Macau rất sợ lạnh nên lúc nào cậu cũng mặc đồ rất dày. Điều đó khiến thân nhiệt của cậu rất dễ chịu. Tankul thích cảm giác được ngủ cùng Macau nên dù có lấy làm lạ với thái độ của cậu nhưng anh không thắc mắc hay nói gì về vấn đề này.

Việc Macau gặp anh tối nay và kể về những vấn đề và sự tan vỡ của cậu vào bốn năm trước khiến anh thấy nghẹn ngào.

Tankul nhìn chằm chằm vào cậu và yêu mến những gì nhìn vào thấy trong đôi mắt đó.

Ngày hôm sau, họ đến siêu thị nội thất để chọn chiếc ghế Sofa có cùng màu với đàn dương cầm của Tankul. Rồi họ rời khỏi sảnh chính rộng lớn của trung tâm thương mại để hòa mình vào giữa những du khách đang dạo quanh các khu chợ đêm nổi tiếng ở Bangkok.

Ba tháng sau, Tankul chuyển vào ở cùng Macau.

Nhiều năm sau đó, khi đến quán Belong, người ta vẫn thấy một người có đôi mắt màu cà phê ngồi trong góc phải của quán lặng lẽ nhìn người ngồi chơi bên chiếc dương cầm.

Ánh mắt người ấy nhìn đang nhìn suốt cả cuộc đời mình.

-The end-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net