Chương 19: Thân mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tobirama và Madara cứ vậy mà thảo luận về vấn đề kia hết cả một đêm. Cuối cùng cả hai quyết định tiếp tục kéo dài thời gian làm nhiệm vụ để điều tra thêm về tổ chức Sutaffu kia. Vấn đề là làm sao kéo dài thời gian?

"Ta thấy chúng ta cứ vậy mà ở lại thêm một thời gian cũng chẳng khiến họ nghi ngờ đâu"

Hai người ngồi khoanh chân đối diện nhau trên chiếc giường lớn, Madara bình thản vò vò mái tóc dài rồi lên tiếng. Hắn thật tình là muốn tận dụng việc này để cậu mở lòng với hắn. Thật ra Madara là có chút nôn nóng, từ lúc hắn ngỏ lời yêu với cậu cũng đã qua được một thời gian, nhưng mà Tobirama vẫn không có động thái muốn đề cập đến chuyện này. Madara khẽ đưa mắt nhìn người trước mặt, đôi mày xinh đẹp có chút nhíu lại, đôi mắt phượng đỏ thì nhìn chăm chú vào một góc chăn. Chắc chắn trong đầu Tobirama bây giờ đang có 7749 giả thuyết về tổ chức kia cùng cách giải quyết đống rắc rối trước mắt. Chỉ vậy thôi, trong đó không hề có hắn. Madara có chút tủi thân, buộc miệng mà thở dài một cái.

Nghe được tiếng thở dài của người kia, Tobirama dứt khỏi suy nghĩ rồi bất giác ngẩng mặt lên nhìn. Trông Madara bây giờ ủ rũ không thôi, trên đầu hắn hiện rõ một đám mây đen mù mịt. Tobirama trông thấy thì có chút buồn cười, tự nhiên cậu cảm thấy người trước mắt đôi lúc thật giống trẻ con.

"Khụ..khụ"

Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng ho, Madara liền khẩn trương mà nhích người gần ngay bên cạnh cậu. Hắn đưa tay vỗ vỗ một cách ân cần lên tấm lưng nhỏ gầy của cậu.

"Ta không sao"

"Cái gì mà không sao, em xem em ho đến thế này"

Tobirama cố gắng nhưng vẫn không ngừng được cơn ho, cậu nghĩ chắc mình nhiễm phong hàn mất rồi. Nhưng mà nhìn đến vẻ mặt lo lắng của hắn lại làm lòng cậu ấm lên một cơn.

"Để ta đi nhờ bà Anzu nấu cho em một ít thuốc, sẽ mau khỏi thôi"

Hắn chống tay định bước xuống giường, thì từ cổ tay áo truyền đến một lực đạo nhẹ. Tobirama dè chừng mà vươn tay nắm lấy tay áo người kia. Madara nhìn từ chỗ áo được ba ngón tay thon dài trắng nõn giữ lấy rồi nhìn đến khuôn mặt bẽn lẽn có vài vệt hồng của cậu. Đây là muốn bức chết hắn. Madara cảm thấy trong người nóng ran, con dã thú trong người có vài phần thức tỉnh rồi. Tobirama muốn dụ hoặc hắn sao? Lắc mạnh đầu cho tỉnh táo, hắn định bụng là phải nhịn, cứ dứt khoát mà đi ra thôi, không được làm cậu sợ. Nhưng mà, hình như có người không muốn như vậy.

"Ta nói không sao mà, giờ này đừng làm phiền bà Anzu"

Madara cắn chặt môi dưới, hắn xoay người dứt khoát một cái đem người kia nằm gọn dưới thân.

"Tobirama, em không ngoan. Đã bệnh thì phải uống thuốc. Mà đã không ngoan thì phải chịu phạt"

Vừa nói dứt câu hắn liền cúi người xuống ngậm lấy cánh môi mềm của cậu. Từ lần đầu ở hồ nước nóng, cái cảm giác được tận hưởng hương vị mềm dẻo ngọt ngào này làm hắn phát nghiện.

"Ưm...ha.."

Tobirama cắn vào môi Madara, tận dụng cơ hội này mà nghiêng đầu qua một bên né tránh hắn. Madara bị cắn có phần tỉnh táo lại đôi chút, nhưng khi tầm mắt rơi xuống cái cổ trắng muốt cùng xương quai xanh ẩn ẩn bên dưới lớp áo mỏng, Madara gần như không kìm lòng được nuốt khan một cái. Hắn như con hổ đói mà gục đầu vào hõm vai cậu mà cắn mút. Cái lưỡi tinh ranh cũng không ngần ngại mà liếm láp phần da thịt mềm mại ở cổ cậu. Tobirama khẽ rùng mình, đầu óc cậu bây giờ trống rỗng, cậu chỉ biết mím chặt môi mà nhẫn nhịn không cho bản thân phát ra âm thanh kì lạ nào. Lúc nãy cậu đã thử dùng phi lôi thần để thoát thân, ai ngờ cậu phát hiện Madara đã phong ấn chakra của cậu từ bao giờ.

Madara phát hiện cơ thể Tobirama cứng nhắc, cậu đang gồng mình bởi sự đụng chạm của hắn. Hắn cau mày, Madara không thích sự ép buộc như vậy, Tobirama đang không thoải mái. Trước khi rời khỏi cổ người nọ, hắn còn cắn một cái vào nơi đó như muốn đánh dấu chủ quyền. Madara thích thú nhìn dấu tích mình để lại, vết cắn, vết hôn đỏ đỏ tím tím trông thật sắc tình. Hắn lại khom người phả vào tai nhỏ một làn hơi nóng, cơ thể Tobirama kịch liệt run rẩy, cảm giác này quá sức chịu đựng của cậu. Madara cười khẽ 'mèo nhỏ thật đáng yêu', hắn dùng lưỡi liếm dọc vành tai đỏ đỏ, lâu lâu lại cắn vài cái.

"Dừng..dừng lại đi"

"Hửm..em nói xem, đến đây rồi lại kêu ta ngừng sao?"

"Ngươi...ah.. "

Không để cậu nói hết câu, bàn tay không an phận của hắn đã luồn vào trong áo mà vuốt ve da thịt mềm như lụa của cậu. Cơ thể Tobirama không cường tráng như tộc nhân Senju khác, các thớ cơ vẫn có nhưng qui chung lại vẫn rất mảnh khảnh. Tay hắn ôm ngang eo nhỏ, ép cơ thể cậu gần sát người hắn đến không còn một kẻ hở.

"Tobirama, ta yêu em"

Madara gần như bị ham muốn mà mất đi một phần lí trí, suy nghĩ bây giờ của hắn chỉ có một. Đó là có được Tobirama, làm cậu trở thành người của hắn, mãi không thay đổi. Tobirama thì sợ đến phát khóc rồi, khóe mắt không kìm được mà chảy ra hai hàng lệ. Cậu cắn chặt môi để không phát ra tiếng nấc, đời này cậu chỉ khóc khi hai đệ đệ rời bỏ cậu mà đi. Mà bây giờ cậu lại khóc vì một tên biến thái chết tiệt này, cậu thề là sau khi có lại chakra cậu sẽ đánh chết cái tên này.

Madara đang vừa cởi lớp áo vướng víu vừa gặm nhắm phần da thịt lộ ra ngoài của cậu. Hắn khẽ giật mình khi nghe thấy bên tai tiếng thút thít rất nhỏ, ngẩng đầu lên thì phát hiện người dưới thân đang khóc. Lòng hắn khẽ quặn đau, Madara chưa bao giờ muốn cậu khóc, điều hắn muốn là nụ cười sáng như ánh mặt trời của cậu. Hắn đưa tay quẹt đi giọt nước mắt còn đọng trên gò má cao, nhưng nơi khóe mắt vẫn không ngừng chảy ra giọt lệ mới. Hắn khó chịu cau đôi mày, trực tiếp hôn lên nơi tiết ra nước mắt chết tiệt đó.

"Hức...ngươi mau mở khóa chakra cho ta"

Madara hôn dọc từ khóe mắt chóp mũi cao rồi đến đôi môi sưng đỏ, hắn thì thào một tiếng.

"Em hứa với ta không được làm loạn, em biết em không thắng nổi ta mà"

Madara nhìn khuôn mặt nhẫn nhịn đến uất ức của cậu thì có chút xiêu lòng. Như lời hứa hắn đưa tay mở khóa phong ấn, vừa kết thúc kết ấn cả người Madara bị một sức mạnh đánh bật ra.

"Ha, tên Madara chết tiệt nhà ngươi, ta thề hôm nay ta không giết chết ngươi ta không phải Tobirama"

Tobirama đùng đùng sát khí ấn chặt Madara xuống giường. Bây giờ cả hai đã đổi vị trí cho nhau, Tobirama nhìn với ánh mắt như hận hắn cả ngàn kiếp. Bỗng một cái tát như trời giáng xuống mặt Madara, hắn giơ ngón tay cái quẹt đi vết máu nơi khóe miệng. Ừm, lực đạo đúng là không nhẹ, làm hắn có chút choáng rồi. Nhưng Madara lại mỉm cười, người hắn yêu có khác rất mạnh mẽ không hề tầm thường. Tobirama thấy hắn cười lửa giận không ngừng tăng lên, cậu không nương tay mà đấm thẳng vào ngực Madara. Một đấm, hai đấm, ba đấm, bốn đấm, rồi đến cái thứ năm bàn tay Tobirama bị hắn bắt lấy.

"Em thật sự tính mưu sát phu quân sau?"

"..."

"Chỗ này đau lắm đấy"

Madara làm vẻ mặt đau đớn, nhăn nhó đến khó coi. Tobirama nhìn hắn pha trò
mà quên đi bản thân tính giết người này. Lúc lấy lại được nhận thức, cậu mới phát hiện Madara đang hôn lên từng đốt ngón tay của cậu.

"Yah...tên điên kia"

Tobirama giờ mới phát hiên tên Madara rất giỏi chọc tức cậu. Bàn tay rút ra tính tẩn hắn thêm vài phát nữa cho đỡ tức.

Cạch..

Cách cửa phòng mở toang, bà Anzu đứng trơ mắt nhìn cảnh tượng bên trong.

Ba con người:.....

Trước mắt bà Anzu là một người nằm trên giường bị một người nữa ngồi lên thân. Đặc biệt quần áo Tobirama xộc xệch hết chỗ nói, áo một bên vai bị kéo xuống để lộ ra nửa tấm lưng trắng nõn không tì vết. Bàn tay hư hỏng của Madara thì đặt lên eo nhỏ của người kia.

Bà Anzu ho khan, đưa mắt qua chỗ khác. Madara vừa mới hoàn hồn ngay lập tức lấy chăn bọc cả người Tobirama lại. Madara đương nhiên không cho phép ai nhìn thấy cơ thể phu nhân tương lai của hắn. Tobirama lúng ta lúng túng, lấp bắp muốn giải tích tình huống khó xử này.

"Bà Anzu...chuyện..chuyện...này không như bà nghĩ đâu"

Nói xong cậu liếc Madara một cái, ngầm kêu hắn cũng mau đứng ra giải thích gì đó đi chứ. Hắn nhìn cậu, chỉ đơn giản nhúng vai tỏ ra mình bất lực rồi.

"Khụ, ta định kêu hai ngươi xuống ăn sáng. Nãy giờ ta gõ cửa mà không thấy phản ứng nên mới tự ý mở cửa ra xem. Xin thứ lỗi lão đây làm phiền chuyện tốt của hai ngươi rồi".

Nói xong bà Anzu nhanh chóng đóng cửa đi ra ngoài. Thật hết nói nổi mấy đứa trẻ ngày nay, cũng thật to gan mà. Bà Anzu lắc đầu cười khổ rồi đi xuống lầu, hôm nay chắc lão đây phải ăn một mình rồi.

Tobirama cứng đờ người, rồi quay phắt sang đánh Madara vài cái.

"Tại ngươi, tại ngươi, xem chuyện tốt của ngươi xem"

"Thôi nào, là lỗi của ta, lỗi của ta"

Madara ôm cục bông này vào lòng mà dỗ dành, hắn biết lỗi rồi, cậu muốn đánh muốn mắng gì thì Madara đây đều chịu hết.

Tobirama vừa giận vừa xấu hổ không biết chui vô đâu mà trốn, cậu dùng hết sức bình sinh mà đạp Madara xuống nền đất.

"CÚT, cút ra cho ta"

Thế là tộc trưởng Uchiha bị đuổi ra khỏi phòng, đứng bên ngoài không biết làm thế nào, hắn giơ tay lên muốn gõ cửa nói chuyện với cậu. Thì đột nhiên cửa mở ra, Madara mừng muốn nhảy dựng lên nhưng một giây sau là toàn bộ đồ đạc của hắn bị ném ra ngoài không thương tiếc. Madara đứng hình mấy giây, mới nhận thức được mình thật sự bị đuổi rồi.

Bà Anzu nghe tiếng động lớn trên lầu cũng tò mò đi lên xem. Ai ngờ phát hiện
chuyện dở khóc dở cười này, đúng là tình yêu thì rất khó hiểu, lão đây không nhúng tay vào.

Madara đành phải chuyển nơi sinh hoạt của mình đến cái ghế sofa cỡ lớn ở phòng khách. Hắn ủ rủ vò nát mái tóc trước giờ đã rối giờ còn bị hắn làm cho rối tung lên thêm.

Tobirama cả ngày không hề bước ra khỏi phòng, đắm mình trên chiếc gường lớn vùi cả người vào trong chăn. Cậu hết rủa hắn đến rủa cả dòng họ nhà hắn. Đến hết cả hơi mới dừng lại để thở, cậu vùi mặt vào trong cái gối, muốn ném hết mấy hình ảnh hắn làm nhục cậu ra khỏi đầu mà càng cố gắng những hình ảnh đó càng hiện ra rõ nét hơn. Tức chết cậu rồi, nắm tay nhỏ ra sức đấm đấm vào gối vài cái. Nếu để ý trên đôi gò má trắng nõn của cậu sớm đã nhuộm một màu hồng hồng.

Đến gần nửa đêm Tobirama mới mở cửa đi ra ngoài. Cố gắng đi thật nhẹ bỏ qua tên đang nằm trên sofa kia, cậu tiến đến cầm tay nắm cửa.

"Em muốn đi đâu giờ này?"

Madara đứng ngay sau lưng cậu, hắn di chuyển không hề gây ra tiếng động làm cho ninja cảm nhận xuất sắc như Tobirama cũng không hề nhận ra. Cậu quay người sang đối diện với hắn.

"Không phải chuyện của ngươi"

Nói rồi Tobirama dứt khoát mở cửa đi ra ngoài, Madara giơ tay muốn nắm lấy tay người kia nhưng lại chậm hơn cậu một bước. Hắn tức giận hét lên tên cậu.

"Tobirama"

Tobirama không quay đầu lại chỉ lạnh lùng nói ra một câu.

"Đừng có đi theo ta"







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net