Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Chúng ta nghỉ chân tại đây đi" - Madara nhẹ nhàng nói với nam nhân đang đi cùng mình. "Được" - Nam nhân tóc bạc gật đầu. Tobirama và Madara đang trên đường trở về làng sau khi hoàn thành một nhiệm vụ ở Chiêu Quốc, bọn họ lựa chọn nghỉ chân tại một ngôi làng nhỏ nằm giữa biên giới Hỏa quốc và Chiêu quốc để lấy sức và nghỉ ngơi dù gì nhiệm vụ cũng hoàn thành sớm hơn dự kiến 

Ngôi làng bọn họ nghỉ chân lại khá sầm uất, Madara sau khi đặt phòng nghỉ xong liền hỏi chủ quán trọ: " chủ quán, hôm nay trong làng có lễ hội gì sao ?" - Chủ quán trọ liền gật đầu, sau đó liền kể cho hắn về lễ hội truyền thống của ngôi làng.Sau khi nghe chủ quán nói chuyện hắn liền cảm thấy rất hứng thú với lễ hội này, sau đó trong đầu liền nghĩ, không biết tên mặt lạnh Tobirama liệu có muốn đi không nhỉ. Sau đó nghĩ là làm, Madara liền lên phòng Tobirama rủ cậu tham gia lễ hội. Nhưng đáp lại hắn hiện tại chính là một căn phòng trống rỗng.

Ngôi làng này vốn dĩ đã có từ rất lâu và lễ hội truyền thống của nơi này cũng rất nổi tiếng và được tổ chức rất náo nhiệt. Từ bé qua những câu chuyện của mẫu thân, Tobirama đã rất muốn đến ngôi làng và tham gia lễ hội ở nơi này. Mẫu thân cậu từng nói, ở ngôi làng này có một cái hồ lớn, nước trong hồ luôn trong vắt vào những ngày tổ chức lễ hội, nghe nói khi cầu nguyện và thả ước nguyện của mình vào mặt hồ và một ước nguyện treo trên cây nhân duyên giữa lòng hồ  thì ước nguyện đó sẽ thành hiện thực. Tobirama vừa rảo bước trên con phố sầm uất, vừa nhớ lại những câu chuyện mà mẫu thân đã từng kể với cậu. 

" Bụp"  một cô bé mặc một  bộ kimono màu đỏ, trên tay là một mặt nạ hồ ly đâm sầm vào Tobirama, cô bé ánh mắt có chút sợ hãi nhìn cậu: " Cháu...cháu...cháu xin lỗi" - sau đó cô bé luống cuống xin lỗi cậu, Tobirama nhìn biểu cảm của cô bé liền có chút mềm mại trong lòng nở một nụ cười vô cùng đẹp và chói mắt. Cậu lại gần đỡ cô bé đứng dậy, nhẹ nhàng giúp cô bé phủi bụi trên người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đó vẫn còn đang vô cùng sợ hãi khi đâm vào người lạ, cậu liền nhẹ nhàng hỏi: " Nhóc bị lạc sao? Nhóc đang muốn đi đâu vậy?". Nghe giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp của cậu , cô bé liền ngẩng đầu, đôi mắt đen láy của mình chớp chớp nhìn cậu vài cái. " Cháu đang chạy đi mua kẹo đường, nhưng sau đó chẳng may đã đâm vào ngài" - cô bé hơi run run trả lời.  Tobirama bật cười, nhẹ nhàng bế cô bé lên sau đó tiến về phía cửa hàng kẹo, mua hai cây kẹo hình con thỏ vô cùng dễ thương cho cô bé, sau đó liền nhẹ nhàng thả cô bé xuống đất. Cô bé khi nãy còn đang rất sợ hãi, bây giờ liền trở lên vô cùng đáng yêu mà nhìn vào đôi mắt đỏ nâu của Tobirama nhoẻn miệng cười. Đưa hai chiếc kẹo cho Tobirama, cô bé liền lấy chiếc mặt nạ hồ ly đeo cho cậu và cầm hai chiếc kẹo từ tay cậu cười thật tươi: " Cảm ơn ngài rất nhiều" - cô bé nói, sau đó chân sáo chạy đi để lại Tobirama vẫn còn ngây ngốc đứng đó. 

Mà hành động này cùng một loạt sự kiện trước đó của cậu đã hoàn toàn được thu vào cặp mắt đen láy ở ngay phía sau cậu, từ nụ cười, ánh mắt, đến cử chỉ và biểu cảm trên khuôn mặt trắng nõn cùng với 3 vệt đỏ của Tobirama đều được Madara thu trọn vào trong mắt. Đúng vậy, Madara chỉ là đi dạo phố nhưng vô tình lại bắt gặp Tobirama, cũng từ khi đó đôi mắt đen láy của hắn cứ vậy mà dõi theo cậu, nhìn người con trai tóc bạc đang mặc trên mình bộ đồ  thường phục màu xanh lam cùng với một chiếc mặt nạ hồ ly đeo trên mặt cậu làm Madara vừa có cảm giác vừa lạ vừa quen, hắn đã rung động rồi, thật sự đã rung động rồi. 

Cảm thấy có ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm vào sau lưng mình, Tobirama liền quay lưng lại, đập vào mắt cậu là Uchiha Madara đang nhìn chằm chằm vào cậu. Tobirama có chút bối rối không biết nói gì, vì sau một thời gian tiếp xúc với tên  đầu nhím nhà Uchiha này, Tobirama liền cảm thấy tên này cũng không quá tệ, cậu còn cảm thấy tên này còn là một người anh trai tốt hơn tên ngốc đang ở nhà kia. “ Chúng ta đi dạo chứ?” Tobirama  nói, Madara liền sực tỉnh vì suốt từ nãy giờ hắn vẫn đang tự chìm đắm  bản thân vào trong vẻ đẹp của Tobirama, Madara máy móc gật đầu sau đó liền sánh bước bên cạnh người con trai tóc bạc.  Một tóc bạc, một tóc đen cứ vậy mà cùng nhau đi dạo hết dãy phố, đôi khi hai người cũng chỉ là nói với nhau một vài lời, đôi khi cũng là Tobirama kể cho tên đầu nhím bên cạnh về câu chuyện xoay quanh lễ hội của ngôi làng này và đôi khi là những câu hỏi ngu ngốc của Madara. 

“ Chúng ta có thể hẹn hò không? Senju” - Madara có chút đỏ mặt xuyên qua chiếc mặt nạ hồ ly mà nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ nâu của người trước mặt, hỏi. Sau khi dạo hết lễ hội cũng đã là nửa đêm hai người đang đứng ngay cạnh cái hồ nổi tiếng của ngôi làng, mặt nước trong veo gợn sóng cùng những tia sáng lấp lánh từ hồ tỏa ra vô cùng đẹp đẽ. Tobirama không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoay người qua chỗ khác, cúi xuống thả  tờ giấy ước nguyện của mình vào mặt hồ, sau đó cúi đầu nhẹ giọng nói: “ Được”. Lời nói của cậu rất nhỏ nhưng cũng đủ để cho tên đầu nhím Madara nghe thấy, nghe thấy câu trả lời của Tobirama, hắn như một tên ngốc mà cười đến sáng  lạn,  Madara liền cúi người xuống, nhẹ nhàng  tháo chiếc mặt nạ trên người Tobirama ra mà trao cho cậu một nụ hôn ấm áp nên trán. 

Tobirama có chút sứng sờ, cậu không nghĩ rằng cậu và Madara đời trước có thể nói là hận nhau cả một đời, vậy mà bây  giờ đây cậu lại đang được  tên đầu nhím trao cho mình một nụ hôn ấm áp đến vậy, nụ hôn này thật ấm áp, đây cũng là sự ấm áp mà từ đời trước đến tận bây giờ cậu chưa từng nhận được. Sau đó, Madara liền mỉm cười, cầm lấy đôi  tay trắng nõn của cậu mà nhẹ nhàng nắm chặt nó. 

Thực ra Madara cũng không rõ cảm xúc của bản thân mình, mà hắn chỉ cảm thấy  hắn muốn nắm chặt lấy bàn tay của người này. Từ giây phút dõi theo bóng lưng của Tobirama khi đeo  chiếc mặt  nạ hồ ly mà đứa trẻ kia tặng cậu,  Madara như nhìn thấy hình bóng cậu bé năm đó đã cứu hắn, hai hình bóng ấy cứ thế mà chồng lên nhau. Nhưng làm sao có thể chứ, Madara ngẫm nghĩ một người chính là một lần gặp gỡ nhưng liền lưu lại trong hắn một đời tưởng niệm nhớ mong, còn một người chính là kẻ mà Madara hận nhất tại đời trước vậy mà đời này lại muốn cùng cậu dây dưa. Nhìn chằm chằm vào sợi ước nguyện mà Tobirama vừa buộc trên gốc cây, Madara cứ vậy mà suy nghĩ.

Hắn ngẩng đầu lên, giây phút này vạn vật xung quanh hắn như ngừng chuyển động, hắn nắm chặt sợi ước nguyện của Tobirama, sau đó liền kéo cậu lại gần “ Tôi yêu em” Madara nói , ôn nhu hôn lấy cậu. Tobirama  bất ngờ bị hôn có chút không  biết phải làm sao cả người liền cứng đờ nhưng để ý kỹ chính là phía mang tai của cậu đã có một vệt hồng nhạt. Mà cùng lúc đó, sợi dây truyền trên cổ Madara cũng phát ra ánh sáng lạ mà không ai phát hiện kể cả chủ nhân nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net