học kì mới (phần cuối)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có quá nhiều thứ mà anh ấy cần phải tiêu hóa. Đầu tiên, gia sư của anh ta là một đứa trẻ sơ sinh, người hitman vĩ đại nhất trên thế giới. Sau khoảng hai năm sống cùng nhà với anh, tsuna đã có thể chấp nhận anh như một trong những gia đình quý giá của mình. Ngay khi tsuna nghĩ rằng anh ấy có thể xử lý tình huống kỳ lạ, thì Bamm! Số phận đã ném cho anh một con bạch tuộc quái đản! Và người nói rằng con bạch tuộc là giáo viên chủ nhiệm của nó! Có rất nhiều điều anh ấy muốn bắt bẻ ở đây! Tại sao?! Tại sao phải anh ta?

"Jyuudaime, ngài có sao không?" Gokudera quan tâm hỏi.

"Không sao đâu, chuyện này tôi vẫn có thể xử lý được." Tsuna cố gắng trấn an anh "Đúng vậy, tại sao anh không thử kết bạn? Vì chúng ta sẽ ở đây một năm."

"Không sao đâu judaime! Ba người chúng ta cùng nhau là đủ!"

"Tuy nhiên, chúng ta nên cố gắng giao tiếp với họ phải không?"

Gokudera nhìn anh ấy chằm chằm nặng nề trong một phút (nó khá khó chịu, tsuna có thể nghe thấy từ jiiii ... từ anh ấy!). Đột nhiên, một bóng đèn bật ra trên đầu và khuôn mặt của anh ta sáng lên. "Tôi hiểu những gì ngài cố gắng làm ở đây judaime! Ngài muốn sử dụng cơ hội này để rèn luyện khả năng kết nối và đàm phán của chúng ta, đúng không? Là cánh tay phải của bạn, tôi sẽ cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình!" Như vậy, anh ta chạy đi gặp những người bạn mới hay có thể nói là ... thuộc hạ?

Tsuna chỉ có thể nở một nụ cười nhạt dần với anh. "Còn cậu, Yamamoto?"

"Tớ nghĩ tôi sẽ nói chuyện với anh chàng  đó. Tớ có cảm giác rằng cả hai sẽ là bạn tốt của nhau" Anh chỉ ngón trỏ về phía Sugino. Tsuna gật đầu. "Cậu ấy trông giống như một chàng trai tốt"

"Tôi biết phải không? Tôi sẽ đi biết ... và tsuna, nếu bạn muốn về nhà, hãy nói với chúng tôi trước, được không?" Sau khi được anh ta xác nhận, Yamamoto rời đi.

Tsuna hừ hừ. "tôi nên làm gì hôm nay ..."

"Còn bánh pudding thì sao?" Kayano nói sau lưng Tsuna

"Ah! Ka-Kaede-san ... phải không?"

"Kayano, cứ gọi mình là Kayano. Và người đứng sau mình là Nagisa."

Một cậu bé tóc xanh tiến tới và đưa tay ra và tsuna nắm lấy nó. "Tên tôi là Shiota Nagisa, cậu có thể gọi mình là Nagisa. Rất vui được gặp!"

"Tôi cũng vậy. Tên tôi là Sawada tsunayoshi nhưng bạn có thể gọi tôi là tsuna vì tên tôi khá lạ."

Cả hai người họ đều mỉm cười. Mang đến một sự rung cảm hoa lá xung quanh họ.

"Vậy cậu định làm bánh pudding à?"

Kayano yêu cầu xác nhận.

"Chà ... Tớ nghĩ pudding ko phù hợp với bữa tối đây ..."

"Ồ! Cậu đang nói về bữa tối! Và ở đây tớ đã nghĩ rằng mình có thể nhận được một chiếc bánh pudding miễn phí!" Cô ấy nói, cảm thấy bị từ chối.

Tsuna cười khúc khích. 'Có lẽ cố gắng làm một chiếc bánh pudding sẽ không tệ ...'

"Sau này ... khi tôi có ... Học làm bánh pudding ...? Tôi có đến nhà cậu không?"

"Thật không? Yatta! Khi nào cậu sẽ học nó? Ngày mai?"

"Chà, nếu cậu không phiền..."

"Trong khi tôi sẽ? Vì tôi là người hỏi. Và tôi không nghĩ rằng mình có thể làm điều đó trong tháng này vì tôi khá bận ..."

"Ừm, vậy cũng được ~~ miễn là đừng quên là được ~~"

Tất cả họ đều mỉm cười. Một rung cảm yên bình đang tỏa ra từ họ.

Trong khi đó, Gokudera đang trốn sau bức tường gần cửa, khóc như một người cha đầy tự hào. 'Judaime, chúc mừng ngài đã có thêm một số người bạn mới!'

'Tớ hy vọng ... Đến với lớp học này là một lựa chọn đúng đắn ... Vì lợi ích của cậu ...'

Anh và Yamamoto đều suy nghĩ và nở một nụ cười nhẹ khi họ nhìn vào người sếp và người bạn yêu quý của mình đang trò chuyện với những người bạn mới của anh.

Sugino không biết phải nói gì về những học sinh mới. Sau khi cuộc nói chuyện của họ bị gián đoạn bởi con bạch tuộc, anh chắc chắn rằng họ sẽ không nói chuyện với anh. Trước sự ngạc nhiên của anh ta, cái đầu quạ đến chỗ anh ta và tự giới thiệu về bản thân. Chà, ít nhất nó là một trong những cái đẹp nhất trong đám. Nếu đó là người đầu bạc ... Anh ấy không biết phải làm gì ...

"Tôi đã nghĩ rằng hai chúng ta sẽ hợp nhau. Nhân tiện, tôi tên là Yamamoto Takeshi. Tên cậu là gì"

"Tomohito Sugino. Hân hạnh được làm quen. Chà, ý cậu là chúng ta sẽ hợp với nhau " Anh ấy hỏi.

Nhưng Yamamoto chỉ nhún vai. "Không biết. Tôi chỉ có cảm giác và tôi khá tự tin với nó"

Sugino trầm ngâm. Anh ấy là một người thú vị. "Nói, anh chơi bóng chày?"

Và đúng như Yamamoto đã nói, họ thực sự rất hợp nhau.

Tại một thời điểm, cuộc trò chuyện của họ bị gián đoạn bởi cậu bạn tóc nâu.

"Yamamoto, tớ sẽ về nhà ngay bây giờ. Cậu có thể ở lại đây nếu bạn muốn." Cô gái tóc nâu thông báo cho anh ta.

Yamamoto ngay lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình. "Ồ không. Tớ sẽ về với cậu."

"Không cần đâu. Cậu vẫn còn chuyện cần nói đúng không? Tớ với Gokudera là được rồi." Tsuna nói. Cố gắng trấn an Yamamoto.

Sugino, người đã thấy Yamamoto kích động, ngắt lời họ. "Không sao đâu. Chúng ta có thể tiếp tục nó vào ngày mai. Đúng không, Yamamoto?" Anh cười toe toét với anh.

"À, phải ..." Anh kết thúc nó bằng một nụ cười biết ơn.

Tsuna hơi cau mày. "Nếu cậu nói như vậy ... tớ sẽ đợi ở bên ngoài." Và vì vậy, Tsuna đã bỏ đi.

Ngay khi tsuna rời khỏi tầm mắt, Yamamoto thở dài. "Cảm ơn. Tôi biết thật thô lỗ khi kết thúc cuộc trò chuyện của chúng ta như vậy ... Chỉ là ... Tôi có thể rời khỏi tsuna ... Kể cả với Gokudera." Anh bẽn lẽn cười.

"Không sao đâu. Cô thực sự quan tâm đến anh ấy hả..."

"Ừ"

Và đôi mắt Sugino hơi mở to. Cái nhìn và nụ cười mà Yamamoto dành cho cậu (tất nhiên không phải ở cậu mà là về phía cậu bạn tóc nâu). Nó chứa đầy sự quản lý, lòng biết ơn và sự quan tâm. Anh đã bị bất ngờ.

"Xin lỗi, nhưng tôi cần đi ngay bây giờ. Hẹn gặp lại vào ngày mai!" Anh vẫy tay chào anh trước khi rời đi.

"Hẹn gặp lại ..." Anh vẫy tay chào lại. 'Hả ... tôi chưa bao giờ biết mọi người có thể làm ra vẻ mặt như vậy ...'

Tsuna đang chuẩn bị bữa tối. "Reborn!Cậu đã biết về điều này ... Điều này ... Vụ ám sát này, phải không ?!"

"Tất nhiên, thông tin của tôi luôn hoàn hảo" Reborn trầm ngâm.

" Không thể tin được ! Ít nhất cậu phải thông báo cho tôi về nó." Anh ta vừa nói vừa cắt một ít hành.

"Không muốn. Sự bất ngờ của cậu là thú vui của tôi. Cậu nên tập trung vào bữa tối." Reborn bước ra khỏi bếp sau khi nói với anh ta. "Đừng quên gọi maman và các cô gái."

"Tôi biết điều đó! Geez ..." Anh tiếp tục tập trung vào các món ăn cho bữa tối.

Vì Gokudera nấu ăn rất tệ. Sau khi anh ta châm lửa đốt chảo, tsuna vẫn cho anh ta cơ hội. Nhưng anh ấy đã thất bại với mọi cơ hội mà tsuna trao cho anh ấy. Chúng hoặc chưa nấu chín, than củi hoặc có thể trang trí nhưng mùi vị rất kinh khủng.

Vì vậy, anh ấy bị cấm nấu ăn, để anh ấy làm những công việc khác như dọn dẹp nhà cửa, v.v. với Yamamoto vì ngôi nhà khá lớn cho 3 người chăm sóc. (Rốt cuộc, không đời nào Reborn làm được.)



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC