magana

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Quyển 3 - Quyển 4: Phong khởi hải ngoại *

*

Chương 431: Hư Thiên điện

*Nội dung thu gọn tại http://4vn.eu :*

*

Trầm ngâm một chút, Hàn Lập trong ánh mắt chờ đợi của Văn Tường, chậm

rãi nói:

"Văn huynh cũng là người Diệu Âm Môn, hẳn là biết rõ ta chỉ là Trưởng

lão trên danh nghĩa mà thôi, chưa bao giờ nhúng tay vào bất cứ chuyện

gì. Bất quá, việc này nếu thật như Văn huynh nói, Tư Nguyệt đạo hữu bị

ủy khuất rất lớn, ta khi gặp Tử Linh đạo hữu thuận tiện sẽ đề cập qua.

Bất quá Tử Linh đạo hữu có thể nghe hay không thì cũng khó nói trước".

Văn Tường nghe thấy Hàn Lập không có quản việc này, trong lòng hơi có

chút thất vọng.

Nhưng là biết mình cùng đối phương giao tình không sâu, có thể ra tay

cứu mình cùng con gái như vậy đã tính là rất nhớ tình bạn cũ rồi, cũng

không chút oán hận nào trong lòng, cảm kích nói lời cảm tạ. Xong kêu Tư

Nguyệt tiến lên hành đại lễ với Hàn Lập, nhưng bị Hàn Lập cười cự tuyệt.

Bất quá, Hàn Lập phảng phất cũng có chút nghi hoặc lại hỏi một câu.

"Tư Nguyệt đạo hữu không phải đệ tử của Trác Hữu sứ sao, các người sao

không nói với Trác Hữu sứ?"

Nghe xong lời ấy của Hàn Lập, Văn Tư Nguyệt thần sắc càng thêm ảm đạm,

nhẹ giọng giải thích:

"Hàn tiền bối không biết, lần này phân phó ta tới đây làm việc là do một

vị chí thân của gia sư, gia sư cũng hy vọng ta có thể cùng người đó tiến

thành song tu, nhưng bị ta cự tuyệt. Điều này làm cho gia sư rất không vui!"

Nói xong lời này, vẻ mặt của nàng bất đắc dĩ, có vẻ thê lương diễm lệ

cực kỳ, làm cho Hàn Lập nhìn cũng không khỏi ngẩn ngơ. Nhưng lập tức

không dám nhìn lâu quay đầu nói với Văn Tường:

"Ta còn có chuyện quan trọng, chỉ sợ không thể đi cùng với hai người.

Tại hạ cáo từ đi trước một bước!"

Nói xong, Hàn Lập hướng tới hai người chắp tay chào.

Văn Tường tự nhiên cũng không có lời gì giữ lại, vội vàng nói vài câu

cảm kích, Hàn Lập cười một cái rồi hóa thành một đạo cầu vồng, phá không

mà đi.

Nhìn qua phía cầu vồng biến mất, cha con Văn Tường trong chốc lát cũng

không nói gì, hồi lâu sau Văn Tư Nguyệt mới bất mãn nói:

"Phụ thân, người cho tới bây giờ vẫn không nói cho con biết, ngươi cùng

Hàn trưởng lão của bổn môn là người quen biết cũ! Hơn nữa nghe hai người

nói, tựa hồ còn biết vị tiền bối này trước khi Kết Đan. Có thể nói cho

con nghe một chút được không? Phải biết rằng, Hàn trưởng lão đối những

đệ tử như chúng ta mà nói, hết sức là thần bí!"

Nàng vừa nói, ý giận hờn trước lại biến thành hiếu kỳ mà hỏi.

Văn Tường nghe xong lời con giá, thở dài một tiếng, có chút ít trìu mến nói:

"Cha cùng vị Hàn tiền bối này chỉ là có duyên gặp mặt mà thôi, cũng

không có thâm giao gì. Hơn nữa lúc trước khi ta quen biết, tu vi của hắn

cùng cha không chênh lệch nhau nhiều. Tại Cung phụng nội đường đột nhiên

nhìn thấy bức họa của người này, ta còn giật cả mình, sau đó mấy ngày

tâm tình cũng không thể an ổn xuống. Người này lại có thể vào Kết Đan

kỳ, còn thành Trưởng lão của bổn môn, thật sự là khó tin!"

Văn Tường vừa nói, trong đầu không khỏi nhớ lại tình hình lúc cùng Hàn

Lập quen biết, ngừng lại một chút nhất thời có chút thất thần.

Văn Tư Nguyệt thấy vậy, tựa hồ biết rõ phụ thân mình suy nghĩ cái gì.

Cũng dứng ở một bên lẳng lặng chờ, nàng trong lúc đó nhất thời cũng

không nói gì, chỉ có bầu trời là nghe tiếng gió "Ào ào" rung động. Hải

vực ở phụ cận đột nhiên trở nên náo nhiệt.

Liên tục có tu sĩ cấp tốc bay về phía nơi này, sau đó cực kỳ mừng rỡ

hướng lên trên bầu trời cao mà bay đi.

Tại nơi đây, có một tòa cung điện hùng vĩ lơ lửng trên không trung,

không chút lay động.

Cung điện này cao chừng trăm trượng, toàn thân bao phủ bằng bạch ngọc

luyện chế thành, tinh sảo hoa mỹ cực kỳ, tản ra ánh sáng nhàn nhạt trong

suốt.

Chung quanh được một tầng ánh sáng kim sắc dày đặc bao bọc, ở trên bầu

trời cao ngàn trượng. Mà những tu sĩ kia cũng không chần chờ bay về phía

cung điện này. Bạch quang lóe lên thông qua màn hào quang mà đi thẳng

vào trong cung điện.

Hiện tại, một đạo cầu vồng đang bay nhanh bay tới. Khi tới vùng biển

phía dưới cũng điện thì bỗng nhiên ngừng lại.

Sau khi cầu vồng thu vào, hiện ra một vị thanh niên tướng mạo bình

thường xuất hiện, là Hàn Lập đúng theo bản đồ mà tìm kiếm đến.

Hắn có chút nghi hoặc quan sát địa đồ trong tay, rồi nhìn ra bốn phía

cái gì cũng không có.

Sau đó hướng về phía mặt biển ở phía dưới ngưng thần nhìn trong chốc

lát, vẫn không có thu hoạch gì.

Hàn Lập vẻ nghi ngờ trên mặt tăng thêm vài phần.

Đột nhiên hắn dường như nhớ tới cái gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.

"Ồ".

Vừa nhìn thấy tòa thành bằng ngọc trôi nổi trên không trung, Hàn Lập hít

vào một hơi, vẻ mặt kinh ngạc.

Hắn ngơ ngác đích nhìn cung điện này hồi lâu, rồi mới hồi phục tinh thần

lại.

Bất quá hắn cũng không có mạo muội tới gần cung điện này, mà ở tại chỗ

trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên hắn thần sắc vừa động, trên mình

thanh quang lóe lên, người đã biến mất vô tung vô ảnh.

Một lát sau, một đám mây đỏ cấp tốc bay tới, tại nơi Hàn Lập biến mất

cách đó không xa ngừng lại.

Sau đó mây đỏ tản ra, một vị lão giả đầu tóc đỏ hồng xuất hiện, cũng cầm

trên tay một tấm bản đồ bằng lụa tương tự như vậy.

Hắn cúi đầu liếc nhìn chiếc khăn, mắt lạnh lẽo dò xét bốn phía phía

dưới, cũng không chút chần chờ nhìn về phía bầu trời, lập tức trông thấy

tòa cung điện trên không trung, không khỏi sắc mặt tràn đầy vẻ vui mừng.

Sau đó, Hồng phát lão giả không chút nghĩ ngợi lại lần nữa hóa thành đám

mây đỏ hướng về phía bầu trời mà bay tới.

Khi bạch quang trên mình lão giả lóe lên, cả người chui vào màn hào

quang kim sắc xong , thân hình Hàn Lập lại hiện ra ở khu vực phụ cận.

Hắn chau mày, thần sắc âm trầm bất định!

Kế tiếp bảy tám ngày sau, Hàn Lập kiên nhẫn ẩn nấp ở một bên, lại gặp

được hai gã tu sĩ Kết Đan bay vào màn hào quang tiến vào trong cung

điện. Bọn họ cũng cầm tấm địa đồ bằng lụa.

Hàn Lập rốt cục nhịn không được , bản thân cũng bay đến trước màn hào

quang, lấy tấm địa đồ ra.

Sau khi đem linh lực chậm rãi rót vào trong địa đồ, lập tức trên địa đồ

phát ra linh quang bạch sắc, đem Hàn Lập bao bọc vào bên trong.

Sau đó Hàn Lập nhẹ nhàng nhất cất bước, rồi nhẹ nhàng xuyên qua màn hào

quang kim sắc mà đi vào.

Quay đầu lại quan sát màn hào quang, lần nữa quan sát cung điện cực kỳ

hoa lệ, Hàn Lập không chần chờ bay vào.

Bây gần tới cũng điện Hàn Lập mới phát giác, lối vào ở phía trên cung

điện hơn mười trượng, còn có ba chữ lớn cổ văn ngân sắc "Hư thiên điện".

Ba chữ này chẳng những khí thế kinh người, nét bút phác thảo trong đó

càng bén nhọn kinh người, hắn chỉ hơi chút nhìn qua trong chốc lát, hai

mắt đã sinh ra cảm giác ngâm ngẩm đau.

Điều này làm cho hắn giật nảy cả mình, vội vàng cúi đầu không dám nhìn

nữa, trong lòng cực kỳ kinh hãi!

Liếc nhìn cửa vào thâm thúy của cung điện lần nữa, Hàn Lập cắn răng một

cái, cẩn thận đi vào.

Sau khi tiến vào cửa điện, Hàn Lập ngạc nhiên.

Bởi vì trước mắt xuất hiện một thông đạo hẹp không thấy điểm cuối. Thông

đạo cũng là dùng ngọc mà xây thành.

Nếu chỉ vậy thì cũng không có gì để nói, nhưng thông đạo này rộng chỉ

hai ba trượng, mà lại cao tới ba bốn mươi trượng, làm cho người ta sau

khi đi vào, tâm thần cực kỳ bị áp bức, phi thường không thoải mái.

Hàn Lập nhíu nhíu mày, muốn đem thần thức phóng ra ngoài, nhưng lập tức

sắc mặt thay đổi.

Thần thức đụng vào vách tường bốn phía, lập tức không chút khách khí bị

bắn ngược trở về, căn bản không cánh nào xuyên qua nửa phần, đừng nói

chi là thăm dò tình hình cung điện.

Hàn Lập trong mắt tinh quang lóe lên, hướng một mặt ngọc bích định thần

nhìn lại, mới phát hiện trên bề mặt có luồng sáng như có như không chớp

động, nếu không nhìn kỹ căn bản không cánh nào phát hiện. Xem ra thông

đạo đã bị cao nhân hạ cấm chế

Hàn Lập vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt tường ngọc trong chốc lát.

Tuy không cách nào nhận biết được là dạng cấm chế nào, nhưng trong đó ẩn

chứa linh lực thâm bất khả trắc, làm Hàn Lập trong lòng khẽ chấn động.

Hắn im lặng thu hồi ngón tay, tay sờ sờ cằm ở trong thông đạo lẳng lặng

trầm ngâm một lát, rồi mới đi bộ tiến về phía trước.

Hàn Lập nheo mắt, ở bên trong thông đạo không chút hoang mang nhìn chung

quanh.

Đã biết nơi đây có cấm chế, hắn cũng không sợ hãi có người ẩn núp tại

phụ cận đánh lén, mới có thể lớn mật đi về phía trước đi.

Bất quá, coi như thông đạo này thật sự là dài. Hàn Lập qua thời gian một

bữa cơm mới đi hết được.

Nhất thời một lối ra có hào quang màu thủy lam xuất hiện ở trước mắt.

Hàn Lập tinh thần thoáng rung lên, nhanh bước vội vàng đi tới.

Kết quả sau khi lọt vào trong tầm mắt, làm cho ánh mắt của hắn co rút

lại, trong lòng bỗng nhiên cả kinh.

Trước mắt trong màn lam mang, đúng là một gian phòng cực kỳ rộng lớn.

Căn phòng này diện tích chừng ba bốn trăm trượng, hùng vĩ cực kỳ to lớn,

đúng là đồng thời đi vào mấy ngàn người cũng không có tạo ra sự chen chúc.

Càng kỳ lạ chính là, trong phòng đều đứng sừng sừng mười cây ngọc trụ.

Những cây ngọc trụ này chẳng những có chu vi mười mấy người ôm, hơn nữa

được điêu khắc tinh tế, trên mặt mỗi cây đều khắc các loại chim thú kỳ

lạ mà Hàn Lập đã từng hoặc chưa từng gặp qua. Cả một đám trông rất sống

động, mười phần linh khí, không có loài nào giống nhau.

Mà trên đỉnh các cây cột này, có mười mấy tên tu sĩ quần áo khác nhau

hoặc đứng, hoặc ngồi.

Những này tu sĩ ngoại trừ cá biệt mấy người, tất cả đều một người độc

chiếm một cây cột, hơn nữa không có ai lớn tiếng nói chuyện.

Mà khi Hàn Lập đến, cũng chỉ một phần nhỏ tu sĩ lười biếng chú ý, nhưng

trong đó có mấy người thì lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Hàn Lập lại cười khổ một cái, bởi vì những ngừơi kia hắn cũng nhận ra.

*Phàm Nhân Tu Tiên Truyện - Tác giả: Vong Ngữ*

* Quyển 3 - Quyển 4: Phong khởi hải ngoại *

*

Chương 432: Cực Âm tổ sư

*

*

Dịch: kennabis

Biên tập: huntercd

Nguồn: Ngạo Thiên Môn - 4vn.eu

*

*Nội dung thu gọn tại http://4vn.eu :*

*

Đối với người khác không nói, đối với Huyền Cốt thượng nhân thì hắn chỉ

liếc qua là trông thấy

Hắn ta đang ngồi xếp bằng một mình tại một góc, đang lạnh như băng nhìn

hắn trong mắt không giấu được vẻ ngoài ý muốn.

Tại đỉnh một cây cột ngọc khác đang đứng hai người một nam một nữ, trong

đó nữ tu sĩ mi thanh mục tú cũng đang ngạc nhiên nhìn về phía Hàn Lạp,

trên mặt tràn đầy vẻ giật mình.

Đó đúng là Tử Linh Tiên Tử của Diệu Âm môn, mà bên cạnh nàng là một vị

nam tử trẻ tuổi mặc áo xanh thần thái ung dung, phóng khoáng.

Nam tử này thấy Tử Linh Tiên Tử thần sắc có chút cổ quái, liền theo ánh

mắt nàng trên dưới dò xét Hàn Lập vài lần, thấy hắn chỉ là một người trẻ

tuổi không khỏi trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, rồi hướng tới Tử

Linh Tiên Tử hỏi nhỏ câu gì đó.

Kết quả Tử Linh Tiên Tử cười nhẹ một cái, cùng nam tử nói nhỏ vài câu,

giống như đang giải thích thân phận của Hàn Lập

Hàn Lập nhíu nhíu mày, đối với hành vi hai người họ làm như không thấy,

chuyển mắt lạnh lùng hướng qua chỗ khác.

Bởi vì theo ánh mắt đang truyền đến này rõ ràng mang theo địch ý, điều

này làm cho Hàn Lập có chút kỳ quái.

Kết quả lọt vào trong mắt là một lão giả, đang mang sắc mặt giận dữ nhìn

về phía hắn.

Hàn Lập khẽ giật mình, sau đó liền nhận ra đối phương, thầm cảm thấy

phiền toái đã đến.

Đối phương đúng là Miêu Trưởng lão của Lục đạo liên minh.

Lúc trước bởi vì chuyện Anh Lý Thú, đối phương cùng Cổ Trưởng lão muốn

giết người diệt khẩu. Lại không ngờ bị Hàn Lập nhân đối phương nguyên

khí đại thương cùng trận pháp cấm chế, ngược lại đem đối phương tiêu

diệt. Việc này qua nhiều năm như vậy vị Miêu Trưởng lão này vẫn còn nhớ

tới hắn, xem ra lão cùng Cổ Trưởng lão giao tình cũng không tệ.

Hàn Lập tuy trong lòng lẩm bẩm, nhưng hôm nay cũng không để ở trong lòng .

Tiếp theo là chuyển hướng thoáng dò xét những tu sĩ khác, nhưng hắn

không có nhận đựơc vị nào quen mắt cả.

Vì vậy hắn do dự sau khi một lát, rồi cũng xuyên qua lam mang đi vào bên

trong đại sảnh , tùy ý tìm một cây cột ngọc không người bay lên đỉnh,

học theo người khác khoanh chân ngồi xuống.

Sau đó mới chính thức dò xét những vị tu sĩ không quen biết kia.

Bởi vì thần thức ở trong phòng đã bị cấm chế, cho nên Hàn Lập cũng nhìn

không ra những tu sĩ kia tu vi như thế nào. Chỉ biết là, nơi này chỉ sợ

đại bộ phận đều là tu sĩ Kết đan kỳ trở lên, tu sĩ Trúc cơ kỳ rất ít.

Thậm chí nói không chừng ngay cả lão quái Nguyên Anh kỳ cũng đến đây.

Ôm loại suy nghĩ này, Hàn Lập tuy ngồi xếp bằng bất động. nhưng lại chú

ý xem kỹ tất cả các tu sĩ khác.

Một lát sau sau, rốt cục hắn cũng nhìn ra một ít kỳ quặc, phát hiện hai

gã tám chín phần mười là tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Một vị áo vàng lông mi trắng, là một lão nho sinh khuôn mặt gầy gò.

Người này một tay thảnh thơi để phía sau, tay kia cầm một quyển sách

bằng thẻ tre cũ nát hứng thú không ngừng xem, lại còn rung đùi đắc ý, lộ

ra vài phần là một tên mọt sách.

Người còn lại thì là một vị trung niên mỹ phụ áo trắng. Mỹ phụ này dung

nhan xinh đẹp nhưng toàn thân tản ra hàn khí thấu xương, làm người khác

không dám lại gần.

Lúc này mỹ phụ mặt không biểu tình đang lau chùi một bao trường kiếm màu

đen. Từ lúc Hàn Lập ở phía ngoài tiến vào trong phòng, nàng căn bản

không có liếc nhìn qua, mang bộ dáng phi thường cao ngạo.

Những tu sĩ khác tuy cũng lạnh lùng nhưng so với hai người này lại giống

như có chút giả tạo.

Hơn nữa phần lớn những tu sĩ ở đây nhìn về phía hai người này trong mắt

chứa đựng một phần kính sợ. Đó chính là điểm mà các tu sĩ khác không có.

Chỉ cần điểm này thôi Hàn Lập đã khẳng định hai người này nhất định là

cao thủ Nguyên Anh kỳ.

Đương nhiên Hàn Lập cũng nhận thức đựơc ngoại trừ hai người này ra,

những tu sĩ khác cũng có một chút đặc thù, cũng không thể xem nhẹ.

Một ví dụ rất rõ ràng đó chính là Huyền Cốt thượng nhân.

Luận tu vi lão ma này dường như chỉ là Kết đan hậu kỳ. Nhưng chính thức

chém giết, thì tu sĩ Kết đan hậu kỳ không phải là đối thủ hắn. Cơ hồ có

thể nói là gần với Nguyên Anh kỳ.

Ai biết trong những người khác, còn có mấy lão giả heo để ăn thịt hổ.

Hàn Lập trong lòng không ngừng cân nhắc, lại giống như đã quên mất chính

bản thân hắn diệt một vị tu sĩ đồng cấp cũng không phải tốn nhiều sức lực.

Không quản như thế nào, Hàn Lập trong lòng tính toán cẩn thận một phen.

Đây cũng không phải là âm thầm hợp kế, vậy thì những người này tụ đến

nơi đây mục đích thực sự là gì.

Không phải là đại hội những tu sĩ rảnh rỗi nhàm chán chứ?

Dù sao vô luận là mảnh bản đồ rách nát, hay là tòa Hư thiên điện trôi

nổi giữa không trung, đều biểu hiện hết sức thần bí, thậm chí ngay cả tu

sĩ Nguyên Anh kỳ đều bị hấp dẫn đến đây.

Nói rõ nơi đây khẳng định sẽ có sự việc khó lường phát sinh.

Nhưng đáng tiếc chính là, hắn đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả.

Nếu không cũng có thể âm thầm vạch ra kế hoạch hành động, tránh được đến

lúc đó có nguy hiểm phát sinh ngoài ý muốn mà thân lại đang ở trong hoàn

cảnh bất lợi.

Trước mắt, hắn chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh mà thôi.

Hàn Lập đang trầm tư suy nghĩ, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm của

Huyền Cốt thượng nhân.

"Tiểu tử, không nghĩ tới ngươi cũng có Hư thiên tàn đồ. Lần này đoạt

bảo, chúng ta cũng hợp tác thế nào?"

"Đoạt bảo?"

Vừa nghe hai chữ này nhãn, Hàn Lập trong lòng chợt vui vẻ. Biết rõ đáp

án cuối cùng của mình cũng đến rồi.

Nhưng trên mặt vẫn bảo trì thần sắc như thường, bình tĩnh truyền trở lại

một câu.

"Không biết tiền bối ý định hợp tác như thế nào, trước tiên có thể nói

một chút được không!"

Người thiếu niên do Huyền Cốt thượng nhân hóa thành, vừa nghe Hàn Lập

không có ý cự tuyệt, không khỏi tinh thần chấn động. Đang muốn truyền âm

lại để trao đổi, thì lối vào phòng lại truyền đến tiếng bước chân, rồi

từ bên ngoài lại nghênh ngang đi vào thêm hai người .

Hàn Lập cùng Huyền Cốt thượng nhân nhìn rõ hai người này, đồng thời thần

sắc đại biến.

Hàn Lập chỉ là sắc mặt có chút trắng bệch, mà Huyền Cốt thượng nhân thì

khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo, lộ ra trong mắt một tia huyết sát điên cuồng.

Nhưng may mắn hắn còn đủ tâm cơ thâm trầm!

Loại thần sắc này chỉ nhất thời lóe lên, sau liền khôi phục lại bình thường.

Hai người vừa tiến vào đại sảnh cũng không có phát hiện dị trạng của

Huyền Cốt thượng nhân.

Bất quá, Hàn Lập nhìn qua hai người này trong lòng âm thầm kêu khổ không

thôi.

Bởi vì một trong hai người đúng là Thiếu đảo chủ Cực Âm đảo Ô Sửu.

Vị khác tuy Hàn Lập không quen, là một vị trung niên tu sĩ khuôn mặt tái

nhợt, hai mắt dài nhỏ. Nhưng hắn trong lòng lại ngầm đoán được thân phận

của đối phương, không khỏi lại có chút hối hận khi đã tới đây.

Lúc này, trung niên tu sĩ dẫn theo Ô Sửu tiến nhập đại sảnh, đưa mắt

nhìn qua tất cả!

Sau đó ánh mắt dừng lại tại một vị tu sĩ sắc mặt khô vàng, rồi cười lạnh

vài tiếng.

Tu sĩ mặt vàng như màu đất, thân hình có chút khẽ run lên. Nhưng sau đó

hắn lại nghĩ tới cái gì, thân thể lập tức trấn định lại, đứng thẳng lên.

"Tốt, rất tốt!" Trung niên nhân cười lạnh nói vài tiếng, trong mắt hàn

quang lóe lên, xong cũng không nhìn thêm nữa mà đảo mắt hướng qua Hàn Lập.

Ánh mắt vừa hướng tới tren người Hàn Lập, Hàn Lập lập tức giống như bị

độc xà nhìn chằm chằm vào, không khỏi lông tóc dựng đứng lên.

Tuy thoạt nhìn thần sắc vẫn không thay đổi, nhưng trên thực tế trong

lòng thật là bất an không yên!

Nhưng lập tức, Hàn Lập chợt ngạc nhiên.

Bởi vì trung niên nhân sau khi xem xét khuôn mặt của hắn, trên mặt lại

không dấu được một vẻ vui mừng. Tuy hắn rất nhanh khôi phục bình thường,

nhưng Hàn Lập lại sớm nhìn ra được.

Điều này Hàn Lập có nghĩ không ra, liền có một chút nghi kỵ.

Tất cả đều bị Huyền Cốt thượng nhân nhìn rõ, cũng sững sờ. Sau đó, mắt

hắn chuyển động vài cái, cúi đầu trầm tư.

Lúc này, người trung niên đã trông thấy lão nhân nho sinh cùng trung

niên mỹ phụ, có chút khẽ giật mình rồi đem hàn quang trong mắt thu lại,

trên mặt vui vẻ hướng hai người này ôm quyền nói:

"Không nghĩ tới Nam Hạc đảo Thanh huynh cùng Bạch Bích sơn Ôn phu nhân

cũng đến . Ô mỗ thật sự là thất kính!"

"Có cái gì thất kính? Ta nào có thể so với gia nghiệp Cực Âm đảo của Ô

huynh, cũng chỉ có thể tới nơi này tìm chút vận khí mà thôi. Dù sao đây

là ba trăm năm, mới có một lần cơ hội. Hơn nữa ta nghe nói, Man hồ tử

lần này cũng được người khác cho

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#magana