Chương 1: Tên anh ấy là Len

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Parthevia, sáng sớm
Sâu trong khu ổ chuột tối tăm, ánh nắng đã len lỏi vào từng ngóc ngách, chảy dài trên các mái nhà lụp xụp, rong rêu.Tiếng nhộn nhịp của những người bán hàng, tiếng các xe cộ đang chở vô số chuyến hàng mới phát ra ồn ào đến nỗi dù có muốn nằm ngủ tiếp cũng không được.Ấy thế mà, một cậu con trai vẫn còn đang quấn chăn mơ mộng đẹp.Vâng, chính là anh Len nhà ta! Cậu đang mơ về một vài thứ tuyệt đẹp bỗng nhiên
Bố ốp!!!

Một cái lõi táo bay chính xác không sai một li vào mặt Len. Chính xác và không thương tiếc. Giật mình một giây rồi Len gào to một cách đau đớn . Cậu lẩm bẩm:
-Cái cùi táo đáng nguyền rủa. À, nguyền cả đứa ném nó vào mặt mình! Đứa nào chơi dạ..
Cái tiếp theo hạ cánh ngay bên cạnh chân Len.
Bay ra từ sọt thực phẩm.
Nhà có mèo chuột gì ư? Không, làm sao mà tụi nó biết ném đến cỡ đó! Phải chăng là có trộm, nhưng trộm đi ăn cắp mà cứ ném bộp bộp vậy thì bị gia chủ thộp cổ từ ba đời tám hoánh rồi. Đâu có ai dại mà làm thế chứ!

Linh tính mách bảo cậu phải tới kiểm tra thứ gì trong đó. Trong tình cảnh này, nếu có trộm, cậu sẽ bảo vệ gia tài thân yêu bằng mọi giá, cho dù tên cướp có vũ trang tới tận răng đi chăng nữa. Vừa lăm lăm cây kiếm gia bảo trên tay, Len tự cười thầm. Là kẻ nào đi chăng nữa vẫn sẽ không thể nào ôm của vừa chỉa được mà chạy!hahaha
Bỗng có tiếng thì thào.
-Mira, cuốn sách này hay thật đấy.Hơ hơ hơ...
Một giây

Hai giây

-Áaaaaaa!!! Đứa nhóc nào vậy nè?!!!

Dưới đáy sọt, một cô bé trạc sáu bảy tuổi đang nhai ngon lành trái táo cuối cùng trong đó. Mái tóc xanh mượt, dài như vô tận xoã xung quanh thành sọt. Đôi mắt xanh thẳm nhìn Len vui vẻ . Cô nở nụ cười thật tươi.
-Chào onii-san! Em là Menelik, khách du lịch! Anh vừa ngủ dậy à? Ở đây là ở đâu thế ?
O.0
-onii-san cái đầu ngươi.

-Eh?

-ONII-SAN CÁI ĐẦU NGƯƠI Á!!! ĐÙA TA HẢ?! NGƯƠI ĐÁNG LẼ PHẢI PHÂN BIỆT ĐƯỢC CÁI GÌ ĐƯỢC ĂN, CÁI GÌ KHÔNG ĐƯỢC CHỨ!!!

-Táo ăn được mà? Có thuốc độc đâu?

-Ta không nói là táo không ăn được. Mà là ngươi đột nhập vô đây rồi còn ngồi ăn táo ngon lành!

-Ơ nghĩa là em đột nhập vào nhà anh à?!

-Chứ còn cái gì nữa=_=

-E...Etou...Em phải làm gì đây?

Len thở dài ngán ngẩm. Hôm qua đã bị lão chủ tẩn cho một trận, hôm nay lại gặp loli ngây thơ (một cách quá đáng).Lạy thánh Allah. Sao ngài không giúp con vượt qua cái kiếp khổ ải này mau mau đi. Nhìn nó ngồi đó nhìn mình mà nhắng mắt quá chừng.

Len quay lại vừa thở dài thườn thượt vừa nói:
-Nhóc, ta đành phải dẫn nhóc theo ra ngoài vậy. Cấm nghịch đấy. Không ta dẫn ra cho gặp ông kẹ.
Mắt Menelik sáng long lanh.
- Vậy anh coi em là bạn đúng không?

- Hả?

- Chúng ta là bạn đúng không?

- Ờ, ừ...

- Tốt quá! Anh tên gì?

- Len...

- Ra là Len! Một cái tên thật đẹp!

Nói rồi Menelik nắm tay cậu kéo ra ngoài. Len bỗng cảm thấy thật nhẹ nhõm. Cậu không bao giờ biết đây sẽ là bước ngoặt lớn trong đời cậu.

Một cuộc gặp gỡ kì lạ. Một câu chuyện bắt đầu. Chương mới của cuộc phiêu lưu mở ra từ đây.
----------------------------------------------
Mình sẽ cho ra chương mới sớm thôi, mong các bạn đón xem!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net