Chap 3: Excalibur

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời tác giả: Từ hôm nay tên kĩ năng của các nhân vật sẽ được đặt trong dấu [ ]. Ví dụ như [ Tornado Spear ].

Địa điểm dừng chân tiếp theo của bộ ba Lancelot, Gawain, Merlin là thị trấn Mochi, chỉ cách đồng cỏ Mochi khoảng một cây số. Đây là một thị trấn du lịch với những ngôi nhà nhỏ xinh xắn được sơn những màu sắc sặc sỡ, những người trong thị trấn ăn mặc rất thời trang và dễ thương. Trên phố còn những con Mochi nho nhỏ, tròn tròn cứ nhảy nhảy, lăn lăn khiến thị trấn thu hút được nhiều du khách, đặc biệt là các cô gái.

"Chỗ này tôi có đến rồi." Lancelot lên tiếng.

"Cậu mà cũng đến cái nơi siêu nữ tính dễ thương này á?" Merlin hỏi với giọng điệu có vẻ muốn trêu chọc Lancelot.

"A đến rồi." Lancelot rẽ vào một quán ăn nhỏ được trang trí bên ngoài bằng những sợi ruy băng vàng và bức tường gỗ được sơn màu xanh lá nhìn khá hài hoà. Tấm biển đề: "Mochi Mochi Moe Moe".

"Này Gawain, cậu đã bao giờ thấy Lancelot đến mấy chỗ này bao giờ chưa?" Merlin hỏi nhỏ Gawain.

"Chưa. Ai biết cậu ta đã đi đâu và làm gì trong khi đã đi bụi hơn cả trăm năm nay. Lúc đó tôi vẫn còn là quân nhân mà."

Lancelot vừa mở cửa quán, một cô hầu bàn, có vẻ là một Warbeast tộc thỏ, liền chạy ra.

"Chào Lancelot, lâu quá rồi cậu mới tới đây đó~!"

"Chào chị Hanna. Dạo này em đi phiêu lưu ấy mà." Lancelot cười.

"Mọi người ơi! Lancelot đến rồi này! Mau ra tiếp cậu ấy nồng nhiệt nào!"

Hanna gọi vọng vào trong, ngay lập tức rất nhiều cô hầu bàn khác ùa ra chào đón Lancelot một cách cực kì nồng nhiệt. Họ nhào tới ôm hôn Lancelot thắm thiết, cứ như vợ đón chồng về vậy.

"Này Gawain, chúng ta đã lọt vào cái chỗ hường hoè nào vậy?"

"Xin chào hai bạn. Hai bạn cũng là bạn của Lancelot à?" Hanna bước ra mỉm cười chào hai con người phải đứng sững sờ trước khung cảnh hường hoè trong quán.

"À vâng..." Gawain cười.

"Đã là bạn của Lancelot cũng sẽ được chào đón nồng nhiệt luôn! Các chị em mau ra tiếp đón hai bạn trẻ này nào!" Hanna hào hứng nói lớn. Ngay lập tức lại thêm một tốp khác đón tiếp hai người họ y hệt như cách đón tiếp Lancelot.

Vài phút sau...

"Haha! Ba người chúng ta mỗi người đều được hôn!" Lancelot cười lớn sau khi cả ba ổn định được chỗ ngồi và đã gọi được món ăn cho mình.

"Thích lắm hay sao m-m-mà cười! Tôi còn bị nhầm là con gái này!!" Merlin đỏ mặt, trên mặt cậu ta vẫn còn dính rất nhiều dấu son.

"Luôn là vậy!" Lancelot cười châm chọc.

"Cậu vừa vừa phải phải thôi nhaaaaaa!!"

"Ừm... Có hơi ngượng nhưng đây cũng là một trải nghiệm khá là...ừm thú vị chăng?..." Gawain cười ngượng.

"Aaaaaaa!! Cả Gawain cũng vậy saoooo?" Merlin hét lên đầy thống khổ.

"Hớ hớ! Trai tơ!"

"T-Tôi không phải trai tơ!"

"Mới được hôn má mà đã phản ứng dữ dội vậy rồi thì không phải trai tơ thì là gì?" Lancelot lại cười nguy hiểm.

"L-Là... Aaaa tôi chịu hết nổi rồi!!" Merlin đập bàn rầm rầm.

"Có người phá quán!" Gawain cũng chêm vào một câu nói.

"Gawain cũng hùa theo sao aaaa?!!!! Hai cậu... Hai cậu đúng là... Là đồ... Đồ..." Merlin mặt đỏ như trái gấc.

"Đồ gì?" Lancelot lại trưng ra điệu cười nguy hiểm.

Mặt của một bạn pháp sư tóc hường giống gái nào đó đỏ lên hơn cả trái gấc trước sự công kích liên tục của hai con người cùng thuyền.

Mùi thức ăn toả ra thơm ngát.

"Thức ăn đến rồi đây!!" Các cô hầu bàn nhanh chóng mang thức ăn lên.

"Salad cầu vồng cho bạn tóc lam, bánh kem socola cỡ đại cho bạn tóc hồng, phần ăn như thường ngày của Lancelot!" Mei, cô đầu bếp dễ thương của quán với đôi mắt màu vàng, mái tóc mượt màu tím được buộc hai bên đích thân ra phục vụ ba bạn trẻ.

"Này Lancelot, cậu... Có thật cậu là Elf không?" Lần này Gawain cũng phải bất ngờ trước phần ăn của Lancelot. Một phần ăn toàn thịt.

"Lần đầu tôi thấy cậu ta ăn uống thế này cũng bất ngờ lắm đó." Merlin lên tiếng. Có vẻ cậu tạm thời bình tĩnh được sau trận đấu mỏi mồm vừa rồi.

"Tôi đã bảo là ăn rau không là không đủ dinh dưỡng với cả năng lượng cho cơ thể hoạt động." Lancelot hơi cau mày. "Mà cậu cũng không phải dạng vừa đâu Merlin. Nguyên cái bánh sinh nhật to tổ chảng thế kia thì còn nói ai cho được!"

"To kệ nó chứ! Người ta cũng cần năng lượng để dùng ma pháp chứ bộ!" Mặt Merlin hơi đỏ lên.

"Thôi được rồi. Mời mọi người dùng bữa." Câu nói của Gawain lập tức kết thúc cuộc nói chuyện của hai con người gây sự không biết mệt kia.

Ăn được một lúc, Merlin hình như nhớ ra chuyện gì đó.

"Xém quên, đêm hôm qua thần Apollo lại báo mộng cho tôi là Authur đang sống ở thị trấn này."

"Thật à?"

"Thật mà! Thần Apollo chưa bao giờ nói sai điều gì cả!"

"Lỡ có thì tính sao?" Lancelot bắt bẻ.

"Ai biết!! Lên Sanctuary mà hỏi ngài ấy!"

Cửa quán lại mở ra lần nữa. Lần này là một nam nhân cỡ sinh viên mới ra trường nếu tính theo độ tuổi ở cái nơi mà người viết cái thứ này đang khổ sở với cái phím cách có vấn đề. Nam nhân kia từ đầu đến chân là một màu đen tuyền: tóc đen, quần áo, giày cũng đen nốt. Dĩ nhiên là da không được đen mà phải trắng, đen mất hình tượng lắm. Đôi mắt đỏ luôn cụp xuống như người bị thiếu ngủ trầm trọng. Trên mặt còn có một vệt đen dài bên mắt phải.

"A Arthur! Chào mừng anh!" Hanna tươi cười!

"Mei, hộp sương sâm của tôi đặt từ hôm qua đã có chưa?"

"Có đây có đây!" Mei chạy vào trong nhà bếp, mang lên một hộp chữ nhật, bên trong là một thứ gì đó trông như thạch có màu xanh rêu. Ngoài hộp được phủ một lớp tuyết được tạo ra từ pháp thuật để giữ lạnh cho thứ thạch bên trong.

"Có cả nước đường rồi chứ?"

"Dĩ nhiên rồi!" Mei giơ ngón cái.

Ở nột bàn ăn nào đó có ba bạn trẻ đang thì thầm điều gì mờ ám lắm.

"Này, đó là Arthur sao?" Lancelot khẽ lên tiếng trước.

"Ai biết." Gawain lắc nhẹ đầu.

"Chậc, thần Apollo đâu có đề cập đến vụ này." Merlin tặc lưỡi.

Nam nhân tóc đen kia ghé lại bàn của ba bạn trẻ kia hay nói chính xác hơn là ghé lại chỗ ngồi của cô ấy nhầm cậu pháp sư tóc hồng.

"Lát nữa mấy cậu đến gặp tôi..."

Giọng nói trầm đều đều cất lên cùng với hơi thở nhẹ thổi vào tai Merlin làm cậu đỏ mặt hơn cả trái gấc.

"Uwaaaaaaa..."

Nam nhân đi ra khỏi cửa cũng không quên vẫy tay chào.

"Ăn xong rồi hẵng đi."

Quay lại trong quán, nơi cái bàn có một cậu trai đang đỏ mặt bừng bừng.

"Này, anh ta nói gì với cậu thế?"

"Ăn-Ăn x-xong rồi đến g-gặp anh ta!" Merlin lắp bắp.

Ăn được một lúc nữa, Lancelot lại nhớ ra cái gì đó.

"A chị Mei, nhà của cái anh Arthur đó là ở đâu?"

"À anh ấy hả? Nhà ảnh ở cuối thị trấn Mochi này. Đấy là một phòng khám."

"Ủa, anh ta là bác sĩ à?" Gawain lên tiếng. Cậu đã hoàn thành bữa ăn của mình.

"Ừ. Anh ấy chữa bệnh mát tay lắm. Hôm nay ảnh nghỉ nên cậu đi đến cái nhà nào có biển 'Close' ở trước cửa là nhà ảnh. Ảnh là người duy nhất nghỉ làm hôm nay."

"Cảm ơn chị!"

Mọi người sau khi ăn xong và thanh toán đầy đủ thì bắt đầu đến nhà Arthur.

"Không ngờ anh ta lại là bác sĩ." Merlin lên tiếng mở màn cho cuộc nói chuyện.

"Ừm... Tôi nghĩ anh ta là một người khá là giờ giấc đấy! Dành hẳn một ngày nghỉ cho riêng mình." Gawain nhận định.

"Tôi thì không có ý kiến gì nên đừng hỏi." Lancelot nói thẳng luôn.

Đúng là cuối thị trấn Mochi có một ngôi nhà đóng cửa.

Cốc cốc. Lancelot gõ cửa.

"Vào đi, cửa không khóa." Một giọng nói trầm từ trong nhà nói vọng ra.

Lancelot mở cửa.

"Mấy cậu tới cũng nhanh đấy chứ."

Arthur đứng dậy khỏi ghế.

"Mời ngồi."

Mọi người ngồi vào ghế. Arthur đi pha trà.

Im lặng vài phút...

"Làm sao anh biết bọn này tìm anh?" Merlin lên tiếng phá tan sự im lặng.

"Hades nói." Arthur đáp gọn.

"Cái gì? Hades cũng biết chuyện này à?" Merlin ngạc nhiên.

"Ờ thì vào một ngày đẹp trời, Hades rủ tôi xuống chơi rồi ổng nói mấy cậu kiếm tôi."

"Hình như anh chẳng nể nang gì ai..." Gawain cười.

"Nể chi cho mệt xác." Lại là một câu trả lời gỏn lọn khác.

Im lặng một lúc nữa...

"Này, cây kiếm đó..." Gawain chỉ thanh trường kiếm ở góc phòng nơi bốn người đang ngồi.

"Hm... Cậu nhận ra à?"

"Này! Đó là thanh Excalibur trong truyền thuyết không vậy?" Lancelot phấn khích.

Arthur thoáng cười nhẹ. Đúng là tuổi trẻ.

"Nó là đồ giả phải không? Excalibur là một thanh thần kiếm nhưng tôi không hề cảm nhận được linh hồn nào trong thanh kiếm đó cả." Merlin hơi cau mày.

"Tinh đấy Merlin. Nó là đồ giả tôi nhờ người ta rèn cho giống thôi. Tôi cũng phục thợ rèn đó thật, rèn y đúc luôn." Arthur cười khẩy.

"Mà... Mà sao anh biết tên tôi?"

"Không chỉ tên cậu mà còn cả tên của hai cậu Elf đó nữa, phải không Lancelot và Gawain?"

Không khí bắt đầu căng thẳng.

"Hm... Mấy cậu không biết câu chuyện về một vị vua vĩ đại ở Standard sao? Câu chuyện về Chén Thánh cũng từ đó mà ra."

"A! Tôi có nghe qua, vị vua đó trị vì một đế quốc hùng mạnh đã từng chinh phục rất nhiều đế quốc khác và được thánh thần ban tặng một thanh thần kiếm. Người dân của đế quốc đó rất yêu quý ông ta. Đến khi chết, ông ta được các vị thần đưa tiễn phải không?" Lancelot kể.

"Ừm, và vị vua đó là Arthur, còn thanh thần kiếm chính là Excalibur. Từ câu chuyện đó nên mới có vụ bốn người chúng ta có những cái tên đó và màn đi tìm Chén Thánh. Và còn..."

Rầm!

Tiếng sét đánh. Tiếng la hét của người dân. Tiếng nhà đổ cửa sập. Thị trấn Mochi trở nên hỗn loạn.

Bốn người nơi cuối thị trấn chạy ra. Bầu trời bị bao phủ dày đặc những đám mây đen. Những tia sét cứ thế đánh xuống thị trấn Mochi. Phía xa xa có bóng của một cô gái tóc cột hai bím.

"Gawain, nước của cậu có thể đi xa tới đâu?" Arthur vừa nhìn cô gái phía xa vừa hỏi.

"Từ đây có thể đến chỗ cô ta."

"Tốt, vậy làm đi, tôi muốn xác nhận xem suy đoán của tôi có đúng hay không."

"[ Aqua Arrow ] !"

Những mũi tên nước liên tục phi đến chỗ cô gái đó. Một trong số những mũi tên đó sướt qua mặt cô.

"Kẻ nào đã làm khuôn mặt của ta bị thương?" Cô gái quay mặt lại.

"Vậy là mình đúng rồi..."

"Chị... Chị Mei?!" Lancelot sững sờ.

"Mấy ngày nay tôi đã nghi nghi rồi, ai ngờ lại đúng như thế. Tôi không nghĩ là một cô gái xinh xắn như cô lại là tay chân của tên Gabriel chết tiệt kia." Arthur cười khẩy.

"Hừm... Tên vô lại như ngươi lại bảo ngài Gabriel vĩ đại là 'tên chết tiệt'! Thật không thể tha thứ! [ Destruction Lighting ] !"

Những khối cầu sét khổng lồ đánh xuống vị trí mà bốn người đang đứng. May thay là họ đã nhanh chóng né kịp.

"[ Gigantic Bomb ] !" Merlin vung trượng phép. Vô số những quả cầu phép màu hồng khổng lồ bao vây lấy Mei rồi tấn công cô cùng lúc tạo thành một vụ nổ lớn.

"Haha! Yếu quá đấy!" Sau vụ nổ vừa rồi, Mei không những không hề hấn gì mà còn cười lớn chế nhạo Merlin.

"Một phút..."

"Anh nói sao?" Lancelot ngạc nhiên.

"Cho tôi một phút để xử đẹp cô ta..." Ánh mắt Arthur bỗng dưng sắc lại.

"Tôi nghĩ chưa cần giết vội, tra hỏi thông tin từ cô ta rồi giết cũng được." Gawain đề xuất.

"Được. Vậy một phút sau gặp lại..."

Arthur dứt lời, rút thanh Excalibur giả xông lên trước mặt Mei với một tốc độ không tưởng.

"Nhanh... Nhanh quá..." Mei bắt đầu bối rối khi Arthur bất ngờ xuất hiện trước mặt cô với một nụ cười tràn đầy sát khí.

Arthur lập tức tung một cú đá song phi thẳng mặt Mei khiến cô bay xa cả thước rồi lại tốc biến đến nơi Mei bay đến, vung kiếm chém vào lưng cô nhưng những luồng sét của cô đã cản đường kiếm lại.

"Ngon đấy... Còn gì tung hết ra luôn đi..." Lại là nụ cười đầy sát khí của Arthur.

"Tch... Ngươi dám đá vào khuôn mặt xinh đẹp của ta! Ngươi sẽ phải trả giá!!! [ Thunder Beast ] ! [ Lightning Chaser ] !"

Mei hét lên. Hai pháp trận màu vàng lớn xuất hiện sau lưng cô. Một cái bên phải xuất hiện một con sói điện khổng lồ, vừa được triệu gọi nó đã tấn công ngay kẻ thù của chủ nhân nó. Pháp trận còn lại liên tục bắn ra những luồng sét đuổi theo từng bước di chuyển của Arthur.

"Dùng một lần hai pháp trận lớn như vậy sao?! Cô ta quả là cao thủ!" Merlin ngạc nhiên. Ngay cả bản thân cậu cũng chưa bao giờ có thể sử dụng một lần hai pháp trận như vậy. Mei quả là khó xơi.

"Chậc... Hai ma pháp một lần à...? Vậy thì tôi cũng sẽ làm như vậy..."

Arthur cất kiếm, hít một hơi thật sâu. Hai pháp trận màu đỏ máu có bán kính còn lớn hơn pháp trận của Mei. Một trên trời, một dưới mặt đất.

"Tiếp chiêu... [ Infinity Blood ] ! [ Dread Chain ] !"

Pháp trận trên trời xuất hiện vô vàn những cây kiếm đỏ máu liên tục rơi xuống như mưa. Cùng lúc đó, những sợi xích rực lửa từ pháp trận dưới mặt đất cũng đua nhau bắt lấy đối phương.

"Cái..." Mei tránh né những thanh kiếm và dây xích một cách khổ sở.

"Arthur... Anh ta là quái vật à...?" Lancelot vừa thấy hơi sợ nhưng cũng vừa khâm phục.

"Giỏi quá!" Gawain cũng thán phục.

"Được bao nhiêu thời gian rồi Merlin?"

"Hai mươi giây..."

"Vậy à? Cảm ơn."

Arthur lại rút kiếm ra lần nữa. Lần này thanh kiếm Excalibur giả được bao phủ bởi một luồng khí đen. Anh xông tới trước mặt cô với tốc độ ban đầu, lần này anh vung kiếm nhanh hơn, chém một nhát vào lưng Mei. Tấm lưng cô bị chém một đường dài, máu chảy ra nhiều. Thừa lúc đó, những sợi xích nhanh chóng tóm lấy và trói chặt Mei, không cho cô một con đường thoát. Còn về phần con sói, nó biến mất sau khi chủ nhân nó bị khống chế. Arthur sau khi bắt được Mei thì thu hồi lại [ Infinity Blood ].

"Cô phải trả lời toàn toàn bộ những câu hỏi mà bọn này đưa ra, nếu như cô không muốn khuôn mặt xinh đẹp này bị tàn phá..." Arthur nhẹ nâng cằm Mei, cười gian xảo. "À còn vết thương sau lưng cô nó cũng bắt đầu nhiễm độc rồi đấy... Sớm muộn gì cô cũng sẽ chết thôi..."

Quả đúng như Arthur nói, vết chém sau lưng Mei đang nhiễm độc, da tím tái.

"Còn lại mấy cậu muốn hỏi gì thì hỏi, tôi lui về điều khiển hậu trường."

Arthur lui về sau.

"Trong một tháng tiếp theo, Chén Thánh sẽ xuất hiện ở đâu?" Merlin là người hỏi đầu tiên.

"Khụ... Mắc gì ta phải nói cho lũ nhóc các ngươi..." Mei cười khinh bỉ.

Một sợi xích từ pháp trận trồi lên, đầu xích có một mũi nhọn bay sượt nhẹ qua má phải của Mei. Ngay sau đó lần lượt nhiều sợi xích như thế trồi lên, lăm le muốn tấn công khuôn mặt Mei.

"Aaaaaaaa! Mặt của ta!"

"Tôi đã bảo rồi, biết được gì phun hết ra..."

"Một tháng nữa, Chén Thánh khả năng cao sẽ xuất hiện ở khu vực phía Đông của Fairy Tales."

"Lực lượng hiện tại của Gabriel?" Gawain hỏi tiếp theo.

"Gồm nhóm cái đại thiên thần và mười ba vị pháp sư tối cao. Ngoài ra còn có một số nữ tu và giám mục và vua của một số nơi."

"Có vẻ nguy hiểm nha." Con người phía hậu trường lên tiếng.

"Vậy cảm ơn nha. Cô có thể nghỉ ngơi được rồi." Gawain mỉm cười.

Phập!

Một nhát thương của Lancelot đâm xuyên mặt Mei, máu bắn tung toé.

"Tự nhiên thấy tội lỗi ghê." Lancelot thở dài sau khi đâm người.

Pháp trận còn lại của Arthur cũng biến mất. Nó đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.

Một lỗ hổng không gian được mở ra. Arthur nhặt xác Mei quăng vào trong đó.

"Anh phi tang đấy à? Mà anh...quăng đi đâu thế?" Merlin nhìn lỗ hổng.

"Quăng đại. Tới đâu thì tới." Arthur trả lời tỉnh bơ.

"Ha ha..." Ba con người còn lại cũng phải bó tay trước sự tỉnh táo của Arthur.

Mây đen trên trời tan đi, bầu trời lại trong xanh, ánh nắng lại chan hoà.

"Nơi này đổ nát rồi, cũng chẳng được gì khi ở lại nữa cả." Arthur nhìn quanh.

"Này, hay ta dùng lỗ hổng không gian của Arthur để di chuyển cho nhanh đi." Lancelot đề nghị.

"Không, ta sẽ đi bộ." Arthur phản đối ngay lập tức.

"Quây sờ maaaaa?!"

"Tôi không sử dụng lỗ hổng khi không cần thiết."

"Đi bộ cũng tốt cho sức khoẻ lắm đó. Ta cứ đi bộ đi. Khi nào gấp thì dùng lỗ hổng của Arthur." Gawain cũng đồng tình với Arthur.

"Rồi rồi..." Lancelot lép vế.

"Lười." Merlin nhìn lên trời.

"Cậu nói cái gì?"

"Không gì hết." Merlin nín cười.

Vậy là nhóm Lancelot lại tiếp tục hành trình cuốc bộ tìm kiếm Chén Thánh. Địa điểm tiếp theo là khu phía đông Fairy Tales. Bầu trời bây giờ thật xanh và cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net