Chương 26 : Tái Khám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26 : Tái Khám .
Hoàng Lâm từ bé lớn lên với Dì, và viện mồ côi. Sau đó thì tập trung toàn bộ tinh thần sức lực để học và vẽ. Nên kinh nghiệm , hiểu biết của cậu về giới tính chỉ dừng lại ở bộ môn sinh học lớp 8.
Cậu nghĩ rằng quan hệ Nam , nữ thì sẽ như chương trình học, còn Nam vs Nam chắc là giống như việc cậu và Hứa Đình vừa làm.
Trời đất, Cậu vừa mới làm chuyện thân mật nhất với Hứa Đình. Cậu nảy sinh quan hệ thể xác với bệnh nhân mà mình chịu trách nhiệm chăm sóc. Có phải cậu đang lạm dụng một cậu bé 9 tuổi hay không ? 
Chỉ nghĩ đến đây thôi cậu đã không dám nhìn Hứa Đình lấy một lần, nhanh chân chạy vào đóng cửa nhà vệ sinh tự mình lau rửa.
Cửa nhà vệ sinh đóng lại, cậu nhìn thấy mình trong gương, một gương mặt đầy sắc xuân , với làn da đỏ hồng, đôi mắt còn mang nước mắt ở khóe đuôi. Cơ thể ngập tràn vết cắn gặm tình sắc. Chạm đến từng vết cắn, nhớ đến thái độ, ánh mắt Hứa Đình khi nãy, cậu lại vô cùng hoang mang. Anh khi đó mang đầy cảm giác xâm lược, lạnh lẽo và tàn nhẫn. Nó khiến cậu sợ hãi , nhưng cũng làm cậu mê đắm. Đó đâu phải là ánh mắt của một cậu bé con.
Đâu mới là Hứa Đình thật sự ? 
Bên ngoài,  Hứa Đình một mình nằm ngửa trên giường , rơi vào trầm tư với đôi mắt đầy phức tạp.
Khi Hoàng Lâm rời khỏi nhà vệ sinh, đã nhìn thấy Hứa Đình ngổi xổm trên giường vẫn chưa mặc gì, toàn thân trần trụi. Anh nhìn cậu cười toe toét
- Em Lâm, chơi vui quá, mình chơi nữa đi, anh muốn chơi nữa.
Vừa nói, Hứa Đình vừa cầm nơi nào đó của mình vẫy vẫy một cách nhiệt tình. Hoàng Lâm nhìn anh như vậy thì ngơ ngác. Đây mới là Hứa Đình thật nè. Cậu ngồi xuống bên cạnh anh dặn dò.
- Hứa Đình, nghe em nói nè, chuyện chúng ta vừa làm không phải là chơi. Đó là một chuyện rất thân mật và bí mật, chỉ có 2 chúng ta được biết. Nếu anh nói với ngưòi khác , dù là mẹ anh hay Dì Lam, họ đều sẽ đánh đòn em. Và họ sẽ không cho em gặp anh nữa. Nếu anh không muốn em bị đòn, không muốn không gặp em nữa, anh đừng nói với ai được không ? Chỉ có 2 chúng ta biết thôi.
- Vậy hả , Đình thấy vui quá còn định mai rủ thêm bạn chơi chung nè. Là không được nói với ai hả ?
Hoàng Lâm nghe thế thì sợ hãi.
- Hứa Đình, chuyện chúng ta vừa làm không phải là chơi. Đó là yêu thương, và chúng ta chỉ có thể làm với người mà chúng ta yêu nhất. Anh không được làm với ai khác ngoài em , nhớ không ?

- Vậy em có làm với người khác không ?
- Cũng không, em chỉ làm với mình anh.
- Vậy là em yêu thương anh nhất hả ?
- Phải. Em yêu thương Hứa Đình nhất. - Hoàng Lâm sau khi thốt ra cũng tự giật mình. Điều này có nghĩa là trong tim cậu, Hứa Đình hiện chính là người yêu cậu đúng không ?
- Vậy mai mốt chúng ta có thể làm nữa không ?
Nghe Hứa Đình hỏi câu này, Hoàng Lâm ngơ ra mấy giây, sau đó mặt đỏ , tim đập ngại ngùng khẽ gật đầu.
- Vậy bây giờ chúng ta làm một lần nữa được không ?
Hoàng Lâm hoảng hốt lắc đầu.
- Ngày mai em phải dậy sớm đi học, giờ chúng ta phải đi ngủ, không thì ngày mai em sẽ ngủ gục trong lớp. 
Hứa Đình nghiêng đầu , ngẫm nghĩ, sau đó cũng đồng ý không tiếp tục " chơi " tiếp hôm nay. Trong khi anh vào phòng vệ sinh để tắm , Hoàng Lâm dùng khăn giấy ướt lau sạch ra trải giường, cố gắng hủy đi toàn bộ chứng cứ phạm tội, sau đó dùng 1 cái khăn lông lớn trải đè lên để ngủ. Vì ra trải giường được giặc phơi, giữ trong phòng kho của biệt thự, chỉ 2 , 3 ngày người giúp việc lên thay cho họ , trong phòng Hứa Đình không có bất kỳ cái dự phòng nào để thay.
Hoàng Lâm cố gắng động não nghĩ ra cách để tìm lý do giữ 1 bộ chăn ra dự phòng trong phòng, phòng khi lại xảy ra trường hợp như hôm nay.
Ủa, gì...chưa gì hết sao mình lại đã nghĩ đến việc tiếp tục như hôm nay vậy trời ?
Hoàng Lâm tự đánh vào đầu mình vì ý nghĩ kia. Hứa Đình vừa bước ra khỏi nhà tắm, nhìn thấy cảnh Hoàng Lâm mắt nhìn đăm đăm trên giường , tay tự đánh vào đầu mình, đôi mày anh khẽ nhăn lại.
Nhưng sau đó, chỉ 1 khắc nó lại giãn ra, anh nhào lên giường lăn lộn đòi ôm Hoàng Lâm ngủ. Thấy anh đã hết giận, Hoàng Lâm cũng yên tĩnh nằm trong lòng anh.
Giấc ngủ đến rất mau với cả hai, sau một ngày thật dài với quá nhiều sự kiện.
Sáng hôm sau, sau khi đến trường nộp bản vẽ thiết kế bộ sưu tập thời trang chủ đề " Mai Chiếu Thủy " của cậu và Hoàng Lâm đồng thiết kế. Xin phép được off môn "tin học thiết kế". Vì cậu khá giỏi trong môn này nên giáo viên cũng không có ý kiến gì cho phép cậu được nộp báo cáo thay thế.
Hoàng Lâm về nhà đưa Hứa Đình đi tái khám.
Hôm nay không phải lịch tái khám định kỳ , chỉ là bà Thường không yên tâm, nên muốn Hứa Đình đến gặp vị bác sĩ kia sớm hơn thời hạn.      
Cũng như tất cả những lần khám trước. Hoàng Lâm ngồi bên ngoài, Hứa Đình bên trong ngồi vẽ tranh.
Chỉ 15 phút sau khi Hứa Đình hoàn thành bức vẽ, vị bác sĩ già há hốc miệng khi nhìn bức tranh. Ông nhìn chăm chú vào Hứa Đình hỏi 1 câu ?
- Con đã nhớ lại ?
Như cũ, Hứa Đình không trả lời gì cả.
- Con đã nhớ được gì ?
Không có câu trả lời...
Mẹ con có gửi cho ta 1 video , con giận dữ đập phá cửa hàng quần áo , là ai làm con giận ?
- Người xấu.
- Người xấu đó là ai con có nhớ không ?
- Người xấu.
- Hứa Đình, năm nay con bao nhiêu tuổi ?
- 10 tuổi.
- Sinh nhật 10 tuổi của con khi nào con nhớ không ?
- Hôm qua.
Sau đó, Hoàng Lâm được mời vào văn phòng bác sĩ nói chuyện riêng , trong khi Hứa Đình vẫn yên tĩnh ngồi vẽ tranh bên trong khu vực khám bệnh.
Bác sĩ già đưa bức tranh cho Hoàng Lâm xem. Đó là 1 chiếc bánh kem hình siêu nhân đứng cạnh 1 chiếc xe hơi. Trên bánh kem có gắn đèn cầy số 10. Điều đặc biệt là chiếc bánh kem bị vẽ nham nhở 1 góc có ghi chữ,  chỗ nham nhở đó không phải vẽ xấu, là nhìn như bị ai đập nát.
Vị bác sĩ còn đưa cậu 1 xấp hồ sơ, vị trí đã mở sẵn có 1 tấm ảnh , trong tấm hình đó có 1 chiếc bánh kem y hệt bức tranh, cũng bị đập nát 1 góc. Ngoài ra , trong bức ảnh còn có bà Thường đang ôm chặt Hứa Đình, nhìn như có vẻ họ chuẩn bị đứng chụp ảnh thì bất chợt cậu bé Hứa Đình nổi điên, đập chiếc bánh kem, và khoảnh khắc kia vô tình bị chụp lại.
- Hứa Đình hiện đã có khởi sắc, trước kia, trí nhớ cậu ấy dừng lại ở trước sinh nhật 9 tuổi. Hiện tại cậu ấy bắt đầu nhớ được đến sinh nhật 10 tuổi của mình. Trong khoảng thời gian vừa rồi có sự kiện gì đặc biệt xảy ra hay không ? Tôi muốn cậu nói rõ, để tôi có thể xem hoàn cảnh thế nào có thể kích thích Hứa Đình nhớ lại ? Điều này rất quan trọng, cậu phải cố gắng nghĩ cho kỹ , nói cho tôi nghe. Nếu chúng ta đi đúng hướng, việc Hứa Đình có thể khôi phục là chuyện bắt đầu có hy vọng.
Trong lòng Hoàng Lâm nhớ đến Hứa Đình bắt đầu cư xử lạ lùng là sau ngày xem triễn lãm tranh của giáo sư Nguyễn Hoàng Nam, sau khi nhìn thấy bức tranh Diên Vỹ. Cậu muốn kể cho ông bác sĩ nghe, cũng muốn hỏi về người trong bức tranh kia. Nhưng khi lời ra tới miệng, trong tích tắc lại được sửa lại là :
- Không có sự kiện gì đặc biệt, con thấy Hứa Đình mỗi ngày đều rất bình thường. Anh ấy chỉ kích động nhất là hôm qua sau khi gặp ông Cậu Tần. Hay có khi nào gặp lại những người cũ trong quá khứ, anh ấy sẽ nhớ lại một số việc. Bác sĩ có thể nói bà Thường cho con các mối quan hệ cũ của anh ấy để con liên lạc hẹn gặp xem sao ạ !
Vị bác sĩ già trầm ngâm trong giây lát, sau đó ông hứa sẽ liên lạc bà Thường nói với bà đề nghị của Cậu.
Cậu cũng nói cho ông nghe về việc ông cậu Tần có ý định đem một bác sĩ khác đến chữa bệnh của Hứa Đình. Ông chỉ trầm ngâm một lúc sau đó dặn dò, có thể cho khám, nhưng nếu vị bác sĩ kia cho bất kỳ loại thuốc nào, cố gắng không cho Hứa Đình uống, mang thuốc đó đến gặp ông.
Sau đó, như bỗng nhớ ra chuyện gì đó. Ông hỏi cậu một câu
- Hứa Đình có hành động tì.n.h d.ục nào lạ kỳ trước mặt cậu hay không ?
Bùm một cái , mặt Hoàng Lâm đỏ rực lên. Vị bác sĩ già nhìn mặt cậu như hiểu được, không chờ câu trả lời ông tiếp tục.
- Cậu đừng dùng suy nghĩ người bình thường để suy diễn hành động của cậu ấy. Tâm hồn cậu ấy chỉ 9 tuổi. Nhưng thể xác đã 24 tuổi, do đó bản năng thể xác có ham muốn là chuyện rất bình thường.
- Nhưng con là con trai , cậu ấy làm sao có ham muốn với con được ạ. - Để che dấu, Hoàng Lâm cố tình chống chế.
- Cậu có suy nghĩ gì về người thích người đồng giới ? -  Vị bác sĩ già đặt câu hỏi.
- Con thấy họ cũng bình thường thôi ạ, ai cũng có quyền yêu nhau, đâu nhất thiết phải khác giới tính. - Cậu nghĩ đến bản thân mình, thật ra nếu cậu thích Hứa Đình, cậu chính là một trong số họ còn gì, do đó cậu lên tiếng bênh vực một chút.
Nhìn sâu vào mắt cậu khi nghe câu trả lời, vị bác sĩ tâm lý giàu kinh nghiệm có thể cảm nhận được suy nghĩ thật của cậu. Ông khá hài lòng và an tâm.  
- Trước khi mất trí nhớ, Hứa Đình là một người thích người đồng giới. Nhưng vì bà Thường vô cùng căm ghét người đồng tính, từ nhỏ cậu ấy đã được giáo dục phải căm ghét họ giống bà. Nhưng khi cậu ấy lớn lên, phát hiện bản thân mình lại là đồng tính. Vì thể cậu ấy cố gắng kềm nén bản tính, che dấu kỹ càng, mâu thuẫn quá độ dẫn đến trầm cảm nặng. Chắc cậu có nghe nói tôi là bác sĩ tâm lý của cậu ấy từ nhỏ. Đó là lý do cậu ấy cần đến tôi mỗi tháng một lần ngay cả trước khi mất trí nhớ.   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net