Chương 33 Bí mật của Dì Lan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc thức dậy, Hoàng Lâm phát hiện bản thân đã được lau mình sạch sẽ, còn thay cả bộ đồ ngủ thoải mái. Cậu cũng rất ngạc nhiên không hiểu sao mình có thể ngủ say đến mức không hay biết gì. Thường ít nhất cậu cũng sẽ lờ mờ cảm nhận được chẳng qua lười tỉnh mà thôi. Còn lần này triệt để không hay biết. Làm sao có thể ? 

Hứa Đình đã thức dậy từ trước, đang ngồi tại bàn học của cậu nghịch ngợm gì đó , quay lưng về phía cậu.

Hoàng Lâm ngồi dậy, bước đến sau lưng Hứa Đình, cậu phát hiện ra Hứa Đình đang chơi chiếc điện thoại mới , trong điện thoại có ảnh chụp cậu đang ngủ.

Sau khi nhìn vào điện thoại trên tay Hứa Đình , Hoàng Lâm ngạc nhiên, chạy đến nhìn mình trong gương , quay sang trái, quay sang phải. Bên dái tai bên phải xuất hiện một chiếc bông tai dính sát có mặt ngọc màu đỏ sẫm hình vuông.

Lỗ tai này được xỏ từ khi Hoàng Lâm mới sinh ra. Cậu vẫn đeo bông tai cho đến năm 16 tuổi. Dì không cho cậu tháo ra. Dì nói đây là lỗ tai bình an, dành cho những cậu trai sinh ra khó nuôi. Lúc vừa mới sinh ra, Dì đã xỏ cho cậu, sau đó vẫn luôn đeo 1 chiếc khuyên tròn nhỏ bằng bạc.

Cho đến năm Dì mất cậu mới tháo ra không đeo nữa, vì bạn bè trong lớp luôn lấy nó ra trêu chọc cậu giống con gái.

Cậu thậm chí đã quên mất trên dái tai mình có một lỗ nhỏ.

Thật ra thì da Hoàng Lâm rất trắng, nên khi đeo chiếc bông màu đỏ sẫm này, làm nổi bật chiếc tai nhỏ xinh cùng làn da trắng nõn, khiến gương mặt cậu , với chiếc cằm thanh tú càng thêm hút mắt nhìn.

Nhưng nhớ lại lời bạn bè chọc ghẹo trước kia, nhìn trái , nhìn phải, cậu vẫn thấy đeo bông tai khiến cậu rất giống con gái.

- Không được tháo !

Một giọng nói hết sức uy mãnh vang lên sau lưng ngay khi cậu đưa tay muốn tháo nó ra.

Hoàng Lâm giật nảy cả người. Hứa Đình đã đứng sau lưng cậu từ lúc nào.

- Là của Đình mua cho em , không được tháo. Nếu tháo xuống thì chúng ta nghĩ chơi.

Trong chỉ một tíc tắc, giọng nói kia đã thay đổi thành kiểu mè nheo trẻ con.

Hoàng Lâm " ...." Sao thay đổi nhanh quá vậy ?

- Em phải hứa với Đình, không bao giờ được tháo nó ra, em tháo ra Đình sẽ rất buồn, rất giận...

- Được, được, em sẽ không tháo nó , được chưa ....

Chưa nói dứt câu thì tiếng bụng cậu kêu rột rột, cậu nhớ ra trưa nay mình không hề ăn gì cho đến giờ...

Hứa Đình bật cười, xoa xoa hai má cậu ...

-  Em Lâm ngoan đã đói bụng, chúng ta xuống nhà ăn đi.

Tuy không có Dì Lâm ở nhà, nhưng các người làm khác vẫn theo đúng công việc nhiệm vụ của mình mỗi ngày không có gì khác biệt. Đầu bếp vẫn nấu cơm, làm vườn vẫn làm vườn. Cô bé giúp việc vẫn dọn đủ cơm lên sau đó như lệ thường lui xuống bếp.

Không hiểu sao, không có Dì Lam ở nhà Hoàng Lâm lại cảm thấy không khí trong nhà có vẻ dễ chịu hẳn, không biết có phải do cậu tưởng tượng hay không , nhưng dường như mọi người có vẻ vui vẻ hơn. Ánh mắt khi họ nhìn Hứa Đình dường như cũng có gì đó thay đổi, không biết là cái gì, chỉ là cảm giác rất lạ.

Sau khi cơm tối xong, nếu như lệ thường, Hứa Đình sẽ muốn đến phòng tranh ngồi vẽ một lúc, sau đó mới về phòng ngủ.

Nhưng hôm nay , Hứa Đình lại lôi Hoàng Lâm quay về phòng ngủ. Trước khi về anh còn dặn cô bé giúp việc, bảo mọi người xong việc thì quay về khu ở, đóng toàn bộ nhà chính không ai được bước vào.

Cô bé giúp việc cũng không thấy gì ngạc nhiên , vì đây vẫn là lệnh mỗi ngày của Dì Lam. Chỉ là trước đây, sau khi mọi người rời khu nhà chính, Dì Lam sẽ đích thân đi khóa cửa lại. Trong khu nhà chính này trước đây chỉ có Dì Lam và Hứa Đình, sau này có thêm Hoàng Lâm.

Toàn bộ những người giúp việc có vài người xong việc tối sẽ về nhà, có vài người sẽ ở lại trong một khu nhà riêng biệt ở cuối khu vườn. Thật ra họ rất thích như vậy, vì sau giờ làm , họ có thể tự do xem ti vi, làm bất cứ điều gì mà không sợ ồn ào tới những chủ nhân sống trong nhà chính.

Đứng trên lầu nhìn xuống thấy nhà dưới tắt hết đèn, toàn bộ người làm lục tục kéo nhau về khu ở thì Hứa Đình kéo tay Hoàng Lâm.

- Em Lâm, chúng ta đi xuống phòng Dì Lam chơi đi. Anh thích phòng Dì Lam lắm, trước giờ Dì không cho anh vào.

Hứa Đình lại giở giọng điệu mè nheo như cũ. Nhưng không hiểu sao trước đây, Hoàng Lâm cảm thấy giọng mè nheo của anh rất đáng yêu , giờ lại thấy có vẻ không hợp thế nào.

Cậu đưa mắt nhìn anh. Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu. Hứa Đình lại nũng nịu.

- Hôm kia Dì Lam với người xấu đánh anh. Anh sợ Dì Lam lại đánh nữa , nên giả bộ quên mất mọi người, chớ anh đâu có quên. Anh vẫn là Hứa Đình 10 tuổi nè....

Hứa Đình chớp chớp đôi mắt đáng yêu cầu thông cảm...

Hoàng Lâm cạn lời.

Tuy nhiên , nghĩ tới những điều đáng ngờ của Dì Lam, Hoàng Lâm cũng muốn xem thử trong phòng Dì có gì lạ hay đáng nghi không. Thế nên cậu đi theo Hứa Đình. 

Phòng Dì Lam bên dưới tầng trệt, phòng hướng cửa sổ ra cổng chính, vị trí phòng Dì có thể quan sát được gần như toàn bộ căn biệt thự này từ nhà bếp đến phòng khách.

Hai người họ không mở đèn mà dùng đèn pin lặng lẽ nhẹ nhàng đi xuống lầu. Hoàng Lâm đi trước , nắm tay Hứa Đình dắt đi, Hứa Đình cầm đèn pin đi sát ngay phía sau. Đến cửa phòng Dì Lam , Hoàng Lâm nương theo ánh sáng đèn pin, giơ tay lên vặn tay nắm cửa...

Cửa khóa.

Cậu quay lại thì thầm.

- Hứa Đình, " .ưm ưm...." ..

Câu "cửa khóa rồi, phải làm sao đây ?" chưa kịp ra khỏi miệng, một nụ hôn đã ập tới.

Trong bóng tối đen thẫm của căn biệt thự, ánh đèn pin rất yếu chiếu xuống sàn nhà, tâm trạng hồi hộp , phấn khích, toàn bộ các giác quan của cậu chỉ tập trung ở môi lưỡi và mùi hương dễ chịu của người đang đè cậu lên cánh cửa kia hôn...

- Hiện giờ căn nhà này chỉ có hai chúng ta, anh muốn hôn em chỗ nào thì hôn chỗ đó. - Hứa Đình thì thầm.

Chúng ta không cần phải che dấu , không cần phải lén lút , không sợ bị ai bắt gặp.

Phải , đó không chỉ là khát vọng của một mình Hứa Đình, đó cũng là khát vọng của cậu.

Rồi sẽ có một ngày, bọn họ sẽ có ngôi nhà của riêng mình, bọn họ có thể công khai hôn nhau ở bất kỳ đâu.

Họ sẽ hôn nhau ở cửa ra vào, hôn nhau trong phòng bếp, hôn nhau ở phòng khách , hôn nhau trong vườn. 

Không chỉ là hôn nhau , có lẽ họ còn có thể làm nhiều chuyện " người lớn" ở khắp nơi trong căn nhà của họ.

Đó sẽ là thế giới hai người của họ.

Hoàng Lâm nồng nhiệt ôm hôn lại Hứa Đình, môi lưỡi họ quấn quít. Hứa Đình đè Hoàng Lâm lên cánh cửa gỗ mà hôn. Hôn đến khi cả hai đều thở hổn hển. Hôn đến mức muốn quay lại phòng ngủ mà làm chút chuyện gì đó.

Đến khi Hứa Đình buông cậu ra,  Hoàng Lâm quay về một chút lí trí cậu thì thầm dỗ Hứa Đình.

- Mình vào xem phòng Dì Lam trước đi, chút về phòng lại hôn tiếp nhé. Hứa Đình ngoan.

Nhưng sau khi cậu nói xong câu đó thì bỗng nhớ ra chuyện quan trọng.

- À mà , cửa khóa rồi. - Cậu tiu nghỉu tiếp lời.

Nhưng Hứa Đình lại kéo cậu sang một bên, trong tay xòe ra một chiếc chìa khóa không biết từ đâu ra, thản nhiên tra vào ổ , vặn mở cửa trong đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên của Hoàng Lâm.

Phòng Dì Lam khá ngăn nắp. Mọi thứ đều được sắp xếp rất bình thường. Do căn phòng này hướng cửa sổ ra phía khu nhà cho người làm nên họ cũng không mở đèn mà dùng đèn pin để tìm kiếm.

Vì cố tình muốn tìm thuốc, họ lục toàn bộ các ngăn kéo, mở cả tủ gương trong nhà vệ sinh , lật cả nắp bồn xả nước bồn cầu nhưng không tìm thấy gì hết.

Trong tủ trang điểm chỉ có một vài loại thuốc vẫn còn trong bao vỏ là thuốc cảm , nhức đầu thông thường.

Sau hơn một giờ tìm kiếm, họ thất vọng muốn quay về phòng. Nhưng Hoàng Lâm dường như nghĩ ra một cái gì đó, cậu nhớ Dì của cậu vẫn luôn có thói quen dấu đồ bên dưới nệm.

Ra hiệu cho Hứa Đình, hai người bọn họ kéo chiếc nệm trên giường xuống. Dưới giường không phải là vạt giường thưa mà là một cái phản gỗ bằng phẳng, có một đoạn dây nhỏ lòi ra dưới tấm ván gỗ kia , Hoàng Lâm đưa tay kéo sợi dây.

Một phần vạt giường theo trục từ từ trượt xuống, để lộ ra một hộc tủ âm nhỏ gọn bên dưới.

Trong tủ là vài quyển sổ tiết kiệm ngân hàng. Một ít vàng , nhẫn , trang sức. Nhưng vẫn không có bất kỳ thuốc gì.

Hứa Đình và Hoàng Lâm có vẻ thất vọng.

Nhưng trong tủ còn có một thứ không đáng giá, đó là 1 tập hồ sơ dầy, Hoàng Lâm cầm lên ra hiệu cho Hứa Đình rọi đèn pin mở ra xem.

Sau đó, cậu và Hứa Đình đứng chết lặng.

Toàn bộ là hình ảnh sưu tập từ bé đến lớn của một người.

Những bài báo, những tấm hình của bằng khen, những hình ảnh người đó lãnh giải thưởng..v.v đều được cắt và đóng , dán rất tỉ mỉ , cẩn thận.

Thậm chí cuối tập hồ sơ còn có một bản di chúc của Dì Lam , ghi rõ toàn bộ gia sản bà nếu bà qua đời đều quyên tặng cho một người.

Người này cả hai đều không thể ngờ đến lại có bất kỳ mối liên hệ gì với Dì Lam.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net