Chương 35 : Bác sĩ mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35 : Bác sĩ mới
Hoàng Lâm bực bội, cậu biết đó không phải là lỗi của Hứa Đình nhưng vẫn cứ bực bội.
Lên xe , cậu lấy một cái khăn giấy ướt , lau tay cho Hứa Đình, cứ lau mãi lau mãi. Hứa Đình dường như hiểu cậu nghĩ gì, mặc dù tay đã đỏ lên nhưng anh vẫn cứ nuông chiều im lặng để cậu lau. Được một hồi, Hoàng Lâm cũng nhận ra có gì đó sai sai, cậu dừng lại la lên.
- Trời ơi, đỏ hết rồi, có đau không Hứa Đình ?
Hứa Đình lắc đầu.
- Không đau, em hết bực mình là được.
Hoàng Lâm nhìn làn da đỏ lên của Hứa Đình, đưa lên miệng thổi thổi. Cậu vô thức liếc lên kiếng chiếu hậu của xe hơi, thấy tài xế và anh vệ sĩ không ai để ý, bèn đưa sát vào miệng hôn hôn. Do tập trung để ý hai người phía trước, cậu đã không nhìn thấy ánh mắt vô cùng ngọt ngào lẫn cưng chiều của Hứa Đình dành cho cậu.
Về đến nhà, trong nhà có vẻ nhộn nhịp , cậu còn tưởng Dì Lam xuất viện về nhà. Nhưng không phải, bước vào nhà, ngoại trừ Bà Thường cùng ông cậu Tần cậu còn thấy có 3,  4 người lạ mặt.
Thấy người lạ, Hứa Đình liền núp sau lưng Hoàng Lâm. Bà Thường gọi anh cũng không đến gần, anh nói mình không biết bọn họ.
- Đây là bác sĩ mới của con, Hứa Đình, tới chào bác sĩ đi con. - Bà Thường vẫn giọng dịu dàng cưng chiều với Hứa Đình.
Tận hết chức trách của mình, Hoàng Lâm dẫn Hứa Đình đến trước mặt họ. Hứa Đình vẫn níu lấy cánh tay và núp sau lưng Hoàng Lâm.
Vị được giới thiệu là bác sĩ mới nhìn có vẻ rất sang trọng uyên bác. Ông đeo cặp mắt kính gọng vàng, ánh mắt xăm xoi nhìn Hứa Đình. Hai vị còn lại đứng sau lưng ông là trợ lý ghi chép , hỗ trợ. Còn một người còn trẻ nhất đứng xa nhất là học trò đi theo ông về từ Mỹ để có thêm kinh nghiệm về các ca bệnh.
Theo những lời họ xã giao qua lại, Hoàng Lâm có thể hiểu nhờ mối quan hệ bạn bè của Ông Cậu Tần mới có thể mời được vị Tiến sĩ - bác sĩ này đến tận nhà thăm khám cho Hứa Đình.

Sau đó , vị bác sĩ muốn gặp riêng Hứa Đình tại một căn phòng , nhưng Hứa Đình nhất quyết không rời khỏi Hoàng Lâm. Sau một hồi giằng co, cuối cùng, họ đành nhượng bộ anh bằng cách cậu sẽ ngồi ở một góc xa trong căn phòng.
Buổi thăm khám diễn ra khá lạ lùng không như vị bác sĩ tâm lý già mà Hứa Đình hay đi khám. Vị bác sĩ này yêu cầu Hứa Đình làm rất nhiều thao tác quái dị , ví dụ như nhảy cóc trong phòng, hay cố gắng thè lưỡi liếm mũi của chính mình.v.v  Có cái Hứa Đình vui vẻ làm theo, có cái anh phản đối.
Sau hơn 2 tiếng làm những trò điên khùng thì cuối cùng Hứa Đình thật sự nổi điên. Anh bắt đầu muốn đánh vị bác sĩ cũng 3 gã đồng sự. Do đó họ đành dừng buổi kiểm tra lại.
Vị bác sĩ mới bước ra , thông báo với Bà Thường bệnh Hứa Đình có thể chữa. Ông nói rất nhiều biện chứng khoa học về phản ứng não bộ, phản ứng hành vi ..v.v. Tóm lại , ông cam đoan chỉ cần theo liệu trình thuốc uống và liệu trình hòa nhập cuộc sống của ông bảo đảm sau 1 năm Hứa Đình sẽ lại thông minh, trở thành anh tài của đất nước.
Tuy nhiên ông nói, ông vẫn phải quay lại kiểm tra thêm vài lần nữa mới có thể đưa ra liệu trình chính xác.
Bà Thường mừng đến rơi nước mắt. Bà ôm mặt khóc nói dù tốn bao nhiêu tiền cũng được, miễn là con trai bà có thể trở lại như cũ là được. Nhìn phản ứng của Bà Thường, Hoàng Lâm bỗng có suy nghĩ muốn nói với bà về việc của Dì Lam. Bà Thường thương Hứa Đình như vậy, chắc là sẽ bảo vệ anh ấy.
Nhưng khi quay lại thấy ánh mắt tham lam của ông cậu Tần, cậu lập tức thay đổi ý định.
Vị Bác sĩ mới cho Hứa Đình một đống thuốc , chia ra nhiều cử để uống trong ngày. Ông giải thích rất tỉ mỉ với Hoàng Lâm nào là thuốc ức chế hưng cảm , thuốc trầm cảm v.v. Còn đưa ra yêu cầu nghiêm ngặc phải quay phim cảnh Hứa Đình uống thuốc gửi vào email cho ông. Để đảm bảo liệu trình của ông được thực hiện nghiêm túc.
Hứa Đình sau 2 tiếng kiểm tra thì mệt rũ, anh ngồi im trong một góc, lặng lẽ không phát ra một âm thanh nào. Hoàng Lâm nhìn anh vô cùng đau lòng, nhưng vì có rất đông người ở đây, cậu không dám làm gì để gây sự chú ý.
Sau một lát thì những vị bác sĩ rời đi, chỉ còn lại Bà Thường và Ông cậu Tần.
Như thường lệ, Bà Thường hỏi thăm việc nhà, dặn Hoàng Lâm chăm sóc Hứa Đình. Bà còn đi một vòng kiểm tra các công việc trong nhà có được thực hiện tốt khi không có Dì Lam hay không.
Trong lúc đó, ông cậu Tần kéo Hoàng Lâm ra một góc xa.
- Tôi nghĩ cậu đã biết tôi có vị trí gì trong căn nhà này nhỉ. Tôi nghe nói cậu rất cần tiền để đóng học phí, thấy cậu nghèo, nên tôi cho cậu một cơ hội. Cậu phải cố gắng chăm sóc cháu Hứa Đình của tôi thật tốt. Cậu phải cho Hứa Đình uống thuốc đúng giờ. Nếu nó không chịu uống thuốc , cậu có thể lén cho loại thuốc này vào nước và đưa nó uống, nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời cậu. Khi đó tôi sẽ thưởng thêm cho cậu ngoại trừ tiền lương. Loại thuốc này cậu phải giữ kín, không được cho ai biết, tôi không muốn mọi người hiểu lầm. Tôi chỉ muốn tốt cho cháu tôi, nhưng mẹ nó xót con không dám cho nó uống, nên cậu cũng không cho bà Thường biết luôn. Nhớ không ?
Ngay lúc đó, bà Thường cũng quay lại. Hứa Đình vẫn ngồi ủ rũ ở một góc nhà. Anh dường như rất mệt mỏi. Ông cậu Tần nhét vào túi Hoàng Lâm 1 gói thuốc viên và một xấp tiền, sau đó giả vờ như hỏi việc nhà, cuối cùng kêu Hoàng Lâm quay lại chăm sóc Hứa Đình.
Chỉ sau vài tiếng hỏi thăm, Bà Thường lại rời đi. Ngôi nhà này với bà hiện chỉ là nơi ở của Hứa Đình, bà chỉ cố gắng thực hiện hết chức trách của một người mẹ, bà cũng rất mệt mỏi. Qua nhiều năm trôi qua, tất cả những tình yêu,  tham vọng, những giấc mơ, những kỳ vọng của bà với đứa con trai này cũng đã từ từ tàn lụi.
Khi Bà Thường cùng ông cậu Tần leo lên xe chuẩn bị rời đi thì điện thoại Ông Tần reo lên, ông nhận được một tin nhắn, nội dung chỉ vỏn vẹn 3 chữ. 
- Không có bệnh.
Ông nhìn điện thoại, đọc dòng tin nhắn kia hai lần, sau đó bỏ điện thoại vào túi lên xe rời đi.
Trong nhà, Hứa Đình lặng lẽ lên lầu, vào phòng , anh úp mặt vào gối nằm lặng yên. Hoàng Lâm không biết phải làm thế nào để xoa dịu những buồn bực trong lòng anh.
Cậu chỉ biết đến gần , nằm sát cạnh Hứa Đình, ôm anh vào lòng. Hôn lên tóc anh, hôn lên trán anh thì thầm.
- Hứa Đình , cố gắng lên, anh còn có em. Em sẽ luôn ở bên cạnh anh, cho dù anh mãi mãi không lớn lên , em cũng sẽ yêu một Hứa Đình 9 tuổi. Hay khi anh già đi, em sẽ yêu một Hứa Đình 19 tuổi, 29 tuổi, 49 tuổi hay 99 tuổi , em đều sẽ yêu anh.
Môi họ lại kề nhau quấn quýt, chỉ có những vuốt ve nhau thế này mới có thể xoa dịu cảm giác cô đơn , mong manh trong họ.
Hứa Đình cô đơn , lạc lõng, bơ vơ.
Còn Hoàng Lâm thì mông lung sợ hãi, cậu vẫn luôn lo sợ có một ngày người ta sẽ mang Hứa Đình rời khỏi cậu. Cậu không biết cách làm thế nào để có thể giữ anh mãi mãi bên mình. Cậu không có khả năng, cũng không có quyền lực, mà Hứa Đình lại phụ thuộc vào những con ngưòi không hề yêu thương anh ấy.
Đau khổ , buồn bực, cậu gặm cắn Hứa Đình trong vô thức.
- Hứa Đình, Hứa Đình, em phải làm sao để giữ được anh đây ? Làm sao để họ không mang anh rời xa em ?
Hứa Đình hôn lại cậu, một nụ hôn không hề dịu dàng, dường như với hai người họ, chỉ có thêm một chút đau đớn mới có thể làm cho họ cảm thấy họ đang thực sự có nhau.
Đây không phải là một giấc mơ hay trong những cơn ảo giác. Hứa Đình thật sự có một người yêu thương anh, cần anh, một người muốn vì anh làm tất cả, dẫu anh không có gì, không là gì trên cuộc đời này.
Hứa Đình lại hôn lên đôi mắt mà anh yêu nhất, đôi mắt trong thế giới này chỉ có mình anh. Anh lại hôn lên cần cổ thon dài gợi cảm. Sau đó anh dùng răng cắn mút hai hạt đậu đỏ phía trước của người trong lòng , dường như người ấy cũng thích một chút sự đớn đau , nên ưỡn ngực lên mời gọi.
Tay anh ve vuốt khắp làn da mịn màng , lại vòng ra phía sau , xoa nắn nơi yêu thích. Hoàng Lâm có cặp mông rất cong, eo lại rất nhỏ. Tay anh không chỉ dừng lại ở bờ mông trắng, anh bỗng muốn nhiều hơn một chút. Bàn tay anh xê dịch đến nơi anh đã nhiều lần chạm vào trong những giấc mơ.
Nhưng dường như lý trí vẫn giữ anh lại, anh không muốn làm những việc quan trọng trong những cơn hồ đồ. Hoàng Lâm yêu anh nhiều như thế, em ấy cần phải có được thứ xứng đáng. Lần đầu của họ phải là trong lúc cả hai đã hiểu rõ về nhau. Không phải trong lúc mơ mơ màng màng thế này.
Trong khi Hứa Đình mãi mông lung thì Hoàng Lâm biết rất rõ thứ mình muốn.
Cậu muốn Anh.
Muốn cho Hứa Đình tất cả những gì mình có, muốn Hứa Đình phải là người hạnh phúc nhất trên thế gian này, muốn anh phải vui vẻ hạnh phúc.
Vì thế, Hoàng Lâm xoay lưng, lật ngửa Hứa Đình lại, cậu cúi xuống, ngậm của anh vào miệng. Đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện này, rất trúc trắc, thứ đó của anh rất to, nó dường như làm cậu không thở được, còn muốn nôn ra. Phun ra, nuốt vào, khóe mắt cậu đẫm lệ nhưng nó dường như chỉ làm cho Hứa Đình khó chịu hơn.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu, nâng đầu cậu lên, hôn vào đôi môi đỏ rực ướt nước bọt vì cố gắng làm cho anh sung sướng. Có được một người nguyện vì anh làm mọi thứ anh đã rất thỏa mãn, không cần em phải học những điều này.
Hứa Đình lại như cũ, ôm Hoàng Lâm vào, dùng tay của mình để vuốt ve thân dưới cho cả hai. Nhưng Hoàng Lâm không muốn, cậu muốn nhiều hơn, nhưng không biết phải làm gì. Cậu lại bực bội điên cuồng gặm cắn Hứa Đình, gặm đến khi khắp cả người anh đều là dấu vết của mình để lại.
Sau rất nhiều gian nan thì cuối cùng cả hai cũng tạm thời giải tỏa.
Hứa Đình ôm Hoàng Lâm vào lòng suy tính những bước đi tiếp theo.
Mà Hoàng Lâm nằm trong lòng Hứa Đình nhắm mắt lại suy nghĩ cậu sẽ phải lên mạng học cách làm giữa hai người nam, cậu muốn Hứa Đình, muốn anh đến phát điên rồi.  
          


     


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net