Chương 46 : Xem mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi 2 người vui vẻ hạnh phúc hưởng tuần trăng mật, thì tại một nơi khác , mọi người nháo nhào lên vì sự mất tích của Hứa Đình.

Diệp Thường đã đến tòa nhà của tập đoàn Ansen lần thứ 6 trong 3 ngày. Bà giận dữ chỉ vào mặt người trợ lý tội nghiệp mắng.

- Vì sao cho đến bây giờ vẫn không thể liên lạc với Hứa Vĩ Bình. Ông có chắc là ông đã báo với ông ấy việc con trai ông ấy mất tích hay không ?

- Thưa bà , tôi đã gửi mail cho ông Bình, nhưng ông ấy chưa hồi âm. Tôi hiểu sự mất tích của cậu Đình vô cùng quan trọng. Bà đã báo công an chưa ạ ?

- Dĩ nhiên là tôi đã báo , nhưng họ bảo không có chứng cứ. Hình ảnh trong camera là Hứa Đình tự ý bỏ đi còn mang theo anh trợ lý, nên không thể lập án bị bắt cóc , nếu lập sẽ là Hứa Đình bắt cóc thằng nhãi kia. Chỉ có Hứa Vĩ Bình mới đủ sức bắt họ lập án. Họ không nghe lời tôi.

- Nếu là cậu Hứa Đình tự ý bỏ đi chơi, hay bà chờ vài hôm , cậu ấy chơi chán sẽ quay về ạ ?

- Anh nói nghe thật hay , nếu đầu óc con tôi bình thường thì còn nói gì. Nó có bệnh, nên tôi phải gặp Hứa Vĩ Bình. Vì sao tôi không gọi được cho ông ấy ?

- Dạ thưa bà, Ông Bình đã đi ra đảo , ngoài đó không có sóng điện thoại, chỉ có 1 cách là liên lạc bằng email. Nên mong bà kiên nhẫn chờ.

- Lại ra đảo, cái đảo chết tiệt không có sóng điện thoại đó ông ấy làm gì cứ ra hoài vậy ?

- Xin lỗi Bà, tôi không biết.

Diệp Thường vô cùng bực mình. Nhưng bà biết , đôi co với những người này chỉ tổ tốn sức. Vì vậy tức giận quay người đi không quên dặn lại.

- Nếu ông ấy trả lời mail, kêu ông ấy gọi cho tôi. Tôi vẫn dùng số cũ.

Tiếng giày cao gót giận dữ đạp trên sàn đá đi xa. Người trợ lý lấy tay lau mồ hôi trán.

Haiza đối phó với bà vợ cũ của Chủ Tịch thật mệt mỏi. Nhưng không biết cậu chủ tâm thần kia có gặp nguy hiểm gì thật hay không. Nên ông lại 1 lần nữa gửi mail KHẨN cho 2 vị kia.

Sau khi Diệp Thường rời khỏi tòa nhà Ansen , bà đến một quán cà phê, ở đây bà có hẹn với vài người.

Vừa bước vào , Ông Tần đã ngồi sẵn đó  nhìn thấy Diệp Thường liền đứng lên.

- Sao , Hứa Vĩ Bình có gặp em không ?

- Không , lão già chết tiệt đó lại đi ra đảo không liên lạc được.

- Thôi đừng nóng ruột , Hứa Đình sẽ không sao đâu , chắc nó nghe lời thằng nhóc kia , sẵn đang lễ, nghĩ học trốn đi chơi vài ngày thôi. Nó đã tỉnh lại tới 10 tuổi rồi, nên ham chơi là chuyện bình thường. Sau khi nó về , em cứ nghe theo lời anh là ổn.

Sau đó ông Tần kéo ghế, Bà Thường ngồi xuống. Ngồi đối diện bà là 1 cô gái vô cùng xinh đẹp.

- Đây là Tú Uyên mà anh kể , con bé thích Hứa Đình. Hứa Đình cũng thích nó lắm. Anh đâu biết 2 đứa nó lại có duyên phận như vậy. Hôm vừa rồi đi họp mặt lớp cũ , thằng bạn anh dẫn theo con gái. Anh còn khen nó có con gái đẹp quá , nó khoe con bé là người mẫu. Nó cho anh xem album ảnh trình diễn trong điện thoại con bé. Ai ngờ anh lại thấy hình con bé chụp với Hứa Đình.

Diệp Thường nhìn cô gái đang giả dạng ngoan hiền ngồi khép nép trước mặt bà. Khi còn trẻ bà cũng không phải loại ngoan ngoãn gì nên chỉ nhìn lướt qua là biết đồng loại của mình. Bà chỉ khẽ mỉm cười.

- Hứa Đình nó bị khờ , mà con thích nó thật sao ?

Tú Uyên khẽ chớp chớp mắt , nhẹ nhàng bẽn lẽn...gật đầu.

- Anh ấy rất đáng yêu , còn rất ...đẹp trai nữa ạ.

Trong lòng Diệp Thường tự thêm vào " Còn vô cùng nhiều tiền nữa chớ gì ".

Nhưng bà không nói ra. Bà cần đứa cháu nội , cô gái này cần tiền. Hiện chỉ cần hợp tác với nhau , quan trọng gì việc nó có thích con bà thật hay không. Không thích thì lại càng tốt , dễ xử lý. Miễn là hy vọng con nhỏ này đừng quá tham lam mà thôi.

- Nhưng ta có hợp đồng trước hôn nhân. Nếu con đồng ý thì ta sẽ cho nó lấy con, nếu không thì thôi.

Tú Uyên chớp chớp đôi mắt gương mặt buồn bã nhưng vô cùng kiên định.

- Bác muốn sao cũng được ạ. Con là con thương anh Hứa Đình. Con muốn được ở bên cạnh chăm sóc cho anh ấy , chớ con không hề tham lam gì đến tài sản đâu ạ. Xin Bác đừng hiểu lầm con.

Con đâu có ngu mà li dị mà hợp đồng hợp điếc gì. Hứa Đình bị khờ mà, chỉ cần con dụ ảnh ký tên chuyển tiền cho con từ từ chớ li dị làm gì.

Dĩ nhiên những lời sau chỉ là suy nghĩ trong lòng , Tú Uyên không ngu dại mà nói ra.

Nhưng Tú Uyên có thể cảm nhận được sự đề phòng của Diệp Thường dành cho mình , cô bẽn lẽn nói thêm.

- Con nói thật với bác , dĩ nhiên với nhan sắc của con, con muốn tìm đại gia có tiền không khó.Nhưng đa số họ đều đã có vợ con. Con không muốn làm kẻ thứ ba. Nhưng gia đình con thì khó khăn , con không muốn bây giờ con trẻ bán rẻ mình rồi người đó không thương con, không thể lâu dài. Nên con  muốn lấy anh Hứa Đình, ảnh tuy hơi khờ, nhưng là một cậu bé rất ngây thơ. Có thể cùng con sống đến già , ảnh sẽ không chê con xấu. Con với ảnh sẽ có 1 gia đình , con sinh vài đứa con, sống cuộc sống bình đạm qua ngày. Miễn là không cần phải như bây giờ , chạy ăn từng bữa , phải vừa làm vừa học đến kiệt sức.

Tú Uyên nói mà rơm rớm nước mắt. Ông Tần chen vào.

- Thằng bạn thời trung học này của anh số cũng khổ lắm. Rất chí thú làm ăn , mà 3 năm trước bị tai nạn lao động. Giờ toàn bộ chi tiêu trong nhà đều 1 tay con bé này. Nó còn phải đi học rồi làm thêm, nói chung rất tội. Mà nhà nó gia đình cũng gia giáo hiền lành, em đừng có lo.

Diệp Thường nghe xong thì cũng bớt cảnh giác với cô bé Tú Uyên này. Bà thích những kẻ nghèo, rất dễ dùng tiền để mua.

- Được, sau tuần lễ nghĩ đông này , ta sẽ cho con qua ở nhà với Hứa Đình. Chỉ cần nó đồng ý ngủ với con, con mang thai con nó là ta sẽ tổ chức hôn lễ linh đình cho 2 đứa.

Tú Uyên khẽ nhăn mặt, con mụ già này xem cô là gì , chó cái lai giống hả ? Thụ thai rồi mới trả tiền ?

Tú Uyên khẽ chớp mắt cắn chặt môi, tỏ vẻ cô gái đầy cương nghị.

- Con xin lỗi bác , con yêu anh Hứa Đình , nhưng con không phải con nhà lang chạ mà qua ở có thai rồi mới cưới hỏi. Như vậy cha con đánh chết con, vì làm nhục gia đình. Sắp xếp này của bác con không thể đồng ý.

Nói xong cô giả vờ cầm túi xách lên, gương mặt như thể bị sỉ nhục cực kỳ , đôi mắt long lanh đẫm lệ, cúi chào rồi muốn rời đi.

Ông Tần lúc này kéo cô lại la Diệp Thường.

- Diệp Thường , em từ nhỏ tới lớn đều như vậy , muốn nói gì không nể mặt ai. Con bé này gia đình gia giáo , con người ta còn trong trắng, sinh viên tài năng lại xinh đẹp. Mà em kêu qua cho con em ngủ có bầu mới chịu cưới. Dù nó chịu , ba nó với anh cũng không chịu. Em vừa vừa phải phải thôi.

Bà Thường lúc này nghĩ lại cũng thấy mình cũng hơi làm quá liền dịu giọng.

- Nhưng làm cách nào tôi biết con thật sự thích Hứa Đình nhà tôi , nếu cưới xong về mấy ngày , con không chịu nổi bỏ đi hay li dị. Gia đình tôi sẽ thành trò cười của mọi người à.

Tú Uyên lúc này cũng xuống 1 bước.

- Vậy , con sẽ qua nhà ở chung với anh Hứa Đình 3 tháng, sau ba tháng xin bác cho phép chúng con cưới nhau.

Bà Diệp cũng không nhường bước.

- 1 năm. Nếu có thai thì cưới ngay khi bác sĩ khẳng định có thai. Nếu không thì 1 năm sau.

Ông Tần thấy hai bên vô cùng căng thẳng bèn ở giữa làm hòa.

- Được rồi , được rồi , Tú Uyên , con cũng muốn ở bên cạnh Hứa Đình mà. Bác Thường cũng là lo lắng cho Hứa Đình, con cũng thương Hứa Đình , 2 người đều có cùng mục đích , không nên căng thẳng như vậy.

Cuối cùng hợp đồng cũng được thành giao.

Tú Uyên dọn vào ở với Hứa Đình 6 tháng , nếu có thai trước hạn sẽ cưới ngay , Sau khi sinh con sẽ được tặng 1 biệt thự, 1 xe hơi và một số tiền. Nếu li dị con cái sẽ do Hứa Đình và Diệp Thường nuôi dưỡng , tiền và nhà không lấy lại. Nếu là con trai sẽ được thêm 1 số tiền.

Mọi thứ được đưa vào vô cùng chi tiết kỹ lưỡng.

Sau khi bàn bạc xong Diệp Thường hẹn Tú Uyên đến văn phòng bà sau 1 tuần để ký hợp đồng tiền hôn nhân chính thức có mặt của luật sư.

Việc Hứa Đình mất tích bà không muốn cô gái này biết.

Thật ra bà cũng không có cảm tình gì với cô gái này. Nhưng bà tin tưởng Ông Tần. Trước kia , cũng nhờ ônh Tần lên kế hoạch mà bà có được Hứa Đình cũng như đường đường chính chính trở thành bà Hứa. Tuy vẫn không có được tình yêu của Hứa Vĩ Bình. Nhưng bà đã chính thức được gọi là vợ của Hứa Vĩ Bình một thời gian. Vì vậy bà rất tin vào những kế hoạch mà ông Tần đưa ra.

- Anh nói em nghe , chỉ cần em cưới vợ cho Hứa Đình, nó có con rồi thì gia sản Hứa Vĩ Bình không lọt đi đâu được. Ít nhất nó cũng có được phân nửa. Thật ra gia sản đó đúng ra phải là của em. Không hiểu cha em nghĩ gì mà xưa kia lại giao toàn bộ Ansen cho nó. Trong khi em mới là con ruột.

Bà Thường thở dài.

- Vấn đề này anh đã nói hai mươi mấy năm rồi , em nghe cũng chán rồi. Nói chuyện khác đi. Người của anh điều tra được Hứa Đình đi đâu không ?

Ông Tần dừng lại 1 chút.

- Vẫn chưa, nó không sử dụng thẻ ngân hàng tên nó và tên em, nên không điều tra được. Không biết nó lấy tiền đâu ra mà xài.

Ở một nơi rất xa , một người đàn ông ngồi trước màn hình máy tính , kiểm tra email. Sau đó trán nhăn lại thành 1 cục. Chàng trai trẻ hơn rất nhiều lại gần ngồi lên đùi ông hôn lên môi ông khẽ hỏi.

- Chuyện gì vậy anh ?

- Hứa Đình tỉnh lại rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net