Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chút, sẽ xong ngay."
Bách Thảo nhìn bàn tay anh đang cẩn thận gỡ nhẹ từng lớp băng ra. Cô đỏ mặt mỉm cười hạnh phúc. Mặc dù vết thương đau đến toát cả mồ hôi nhưng Bách Thảo không rên tiêng nào. Nhược Bạch vừa tháo bỏ lớp băng, vừa chú ý đến cảm nhận của cô. Tuy cô không bật ra tiếng rên, Nhược Bạch vẫn thấy cô len lén cau mày. Khi cô có phản ứng như vậy, anh liền lập tức ngừng lại một chút.
Sau khi khử trùng và băng bó vết thương xong cho Bách Thảo, anh nghiêm mặt nhìn cô:
"Đừng cho tôi nhìn thấy em như vậy một lần nữa. Có nghe rõ không?"
"Vâng, em biết." Cô lí nhí, không dám nói to. Đẩy Bách Thảo đến nơi tập luyện mà anh đã từng đêm luyện tập cùng cô, Nhược Bạch lạnh nhạt nói:
"Hiện tại sức khỏe của tôi đã dần bình phục, nhưng vẫn không như lúc trước. Tôi đã nói với huấn luyện viên Thẩm, tôi hoãn lại một năm mới làm trợ giảng cho cô ấy. Một năm này tôi sẽ xem xét vết thương cho em. Em đã từ bỏ Taekwondo nhưng tôi muốn chân em lành lặn như bao người khác."
"Nhược Bạch sư huynh, anh không cần... anh không cần vì em mà làm nhiều việc như vậy." Bách Thảo không muốn anh bỏ lỡ công việc huấn luyện chỉ bởi vì cô
"Không hoàn toàn là vì em. Tôi chỉ cảm thấy sức khỏe của mình chưa thích hợp thôi." Anh đẩy xe lăn của Bách Thảo ra khỏi võ đường.
"Trở về nghỉ ngơi cho thật tốt." Nói rồi, anh với tay tắt điện võ quán. Bách Thảo quay đầu, lưu luyến nhìn Võ đường quen thuộc dần xa rời cô. Nhược Bạch không nói gì cả, anh lặng lẽ đứng bên cạnh cô, cho đến khi cô lên tiếng:
"Nhược Bạch sư huynh, chúng ta đi thôi."  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net