Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước phòng cấp cứu chỉ còn lại một mình Bách Thảo. Cô cô đơn ngồi đấy, hai bàn tay cô đan chặt vào nhau:
" Con cầu xin ông trời, hãy để Nhược Bạch sư huynh bình yên trở lại. Con tình nguyện trả giá tất cả. Chỉ cần... chỉ cần Nhược Bạch sư huynh an toàn."
Bách Thảo nghĩ về Nhược Bạch, nghĩ về Đình Nghi, nghĩ về ngày tháng sau này. Có lẽ cô thật sự không xứng với sư phụ, không xứng với Nhược Bạch sư huynh, cũng không xứng với tinh thần của Taekwondo. Có lẽ cô nên từ bỏ Taekwondo. Cô thục sự muốn từ bỏ nó, nhưng khi cô từ bỏ nó rồi, Nhược Bạch sư huynh sẽ không trách cô chứ, sẽ không thất vọng vì cô chứ. Chắc chắn là có. Bách Thảo tự khẳng định với bản thân mình, nhưng cô không muốn tập nữa, không còn muốn thi đấu nữa.
Khi Sơ Nguyên bước đến, anh thấy cô gái anh thích đang ủ rũ buồn bã, đầu cô gục xuống. Thậm chí, anh còn thấy cô len lén lau nước mắt. Vừa nãy, anh đã đi hỏi thăm tình hình của Đình Nghi. Quả thật, cú ra chân không thể khống chế lực đạo của Bách Thảo đã làm chấn động bộ phận trung ương não của Đình Nghi, khiến Đình Nghi bây giờ vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh. Có khả năng Đình Nghi bị bất động cả đời. Anh không dám nghĩ khi chuyện đó xảy ra, cô bé này có thể chịu đựng được không.
Anh từ từ ngồi xuống bên cạnh Bách Thảo, đưa tay gạt nước mắt cho cô:
" Ngoan nào, em đừng khóc, Nhược Bạch sẽ không xảy ra việc gì. Cho nên bây giờ, điều quan trọng là xem xét lại vết thương cho em"
Anh giơ tay định nâng chân phải của cô lên xem xét thì cánh tay cô đột nhiên siết chặt cổ tay anh:
" Sơ Nguyên sư huynh.... Không cần, em rất khỏe.... Lúc nãy em đi khám rồi, bác sĩ bảo em không sao... nên huynh đừng lo." Ngừng lại một chút, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt kiên cường nhìn anh. Trên mi còn một vài giọt nước mắt vương lại.
" Đình Nghi tiền bối sao rồi.... chị ấy có sao không... chị ấy tỉnh lại chưa?"
Sơ Nguyên nghiêng đầu nhìn Bách Thảo. Anh sợ anh nói ra, Bách Thảo sẽ không thể chịu nổi đả kích này:
" Đình Nghi không sao, em đừng lo lắng. Người em nên lo lắng hiện tại là Nhược Bạch và bản thân mình. Bách Thảo, chăm sóc tốt cho bản thân."
" Vâng, em biết. Sơ Nguyên sư huynh... em sẽ chăm sóc tốt cho Nhược Bạch sư huynh và bản thân mình."
Anh nhìn cô gật đầu kiên định, không nhịn được nở ra nụ cười ấm áp. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô, vuốt nhẹ lên chiếc kẹp tóc dâu tây đỏ ối. Anh thầm nghĩ: Chờ Nhược Bạch khỏe lại, anh có thể yên tâm giao cô cho anh ta chăm sóc, nhiệm vụ của anh có lẽ cũng đã nên kết thúc rồi. Anh buông tay, nhìn cô gục đầu xuống chìm vào giấc ngủ. Anh để đầu cô dựa vào vai mình, Cô bé ngốc này đã mệt đến như thế rồi, mà vẫn không chịu về nghỉ, một mực chờ Nhược Bạch trở ra. Lần này anh đã hiểu tình cảm của Bách Thảo đối với Nhược Bạch có bao nhiêu sâu nặng, có bao nhiêu cố chấp. Chẳng qua là có một khoảng thời gian, cô không hề nhận ra, anh cũng không hề biết. Đến khi anh nhận ra thì đã quá muộn. Trái tim ngốc nghếch của Bách Thảo đã trao cho Nhược Bạch từ bao giờ. Anh cúi đầu nhìn xuống, nhẹ nhàng khẽ nói:
"Bách Thảo, yên tâm, Nhược Bạch sẽ bình an trở lại gặp em. Vì cậu ta cũng giống anh, mong em được vui vẻ, bình an."
Hiểu Huỳnh và Diệc Phong trở về chứng khiến tất cả. Diệc Phong liên tục cau mày, còn Hiểu Huỳnh lại thở dài, nhìn Diệc Phong:
" Anh nói thử xem, Sơ Nguyên sư huynh rất tốt với Bách Thảo, điều này em biết và đã chấp nhận, nhưng đến bây giờ anh ấy còn chưa thể buông tay sao. Rõ ràng là Bách Thảo có tình cảm với Nhược Bạch sư huynh mà. Cô ấy chưa nói cho Sơ Nguyên sư huynh biết sao."
Diệc Phong hừ lạnh. Anh nghĩ nếu Bách Thảo mà không nói cho Sơ Nguyên, anh chắc chắn Sơ Nguyên cũng nhận ra. Vả lại, anh đã nghe thấy Bách Thảo tỏ tình với Nhược Bạch rồi nên dù nói hay không nói Sơ Nguyên cũng đều bỏ cuộc. Anh cau mày. Thực sự Sơ Nguyên có thể buông tay dễ dàng như vậy. Anh không cần biết Sơ Nguyên có hay không, điều quan trọng bây giờ là vết thương của Bách Thảo và bệnh tình của Nhược Bach. Anh nói với Hiểu Huỳnh:
" Nào đi thôi. Bách Thảo chắc cũng đã đói rồi."
Hai người từ từ bước đến. Bách Thảo còn gục lên vai của Sơ Nguyên. Xem ra cô đã mệt đến không còn sức nữa. So nguyên nhìn thấy Hiểu Huỳnh và Diệc Phong thì gật đầu chào. Hiểu Huỳnh bước đến lay nhẹ Bách Thảo:
" Bách Thảo, dậy nào, ăn chút đồ đi."
Bách Thảo như từ trong mộng ảo tỉnh dậy, cô nắm lấy tay Hiểu Huỳnh vẻ mặt lo sợ nói:
" Nhược Bạch sư huynh sao rồi? Mình.... Mình mới vừa nhìn thấy.... Nhìn thấy Nhược Bạch sư huynh... anh ấy bỏ mình ở lại. Hiểu Huỳnh, Nhược Bạch sư huynh đâu? Anh ấy đâu rồi?"
Hiểu Huỳnh nhìn Bách Thảo hoảng hốt như vậy, cô càng đau lòng. Cô ôm chầm lấy cả người Bách Thảo đang run lên vì sợ hãi:
" Không sao, Nhược Bạch sư huynh không sao hết. Anh ấy sẽ không bỏ lại cậu đâu"
Diệc Phong thấy tình hình không tốt, anh liếc mắt nhìn sang Sơ Nguyên đang thừ người ở bên cạnh. Anh nhíu mày và hừ lạnh:
" Thích Bách Thảo, dường như cô rất muốn Nhược Bạch có chuyện phải không? Hiện tại cậu ấy đang còn nằm trong phòng cấp cứu mà cô còn ngồi đây nói linh tinh"
" Diệc Phong sư huynh, em... em"
Bách Thảo chợt tỉnh, thì ra cô đang nằm mơ. Cô nằm mơ Nhược Bạch sư huynh bỏ cô lại một mình trên phố. Cô chạy khắp hết các con hẻm nhỏ, xông vào hết các dòng người mà chẳng tìm thấy anh. Anh rời bỏ cô, cái cảm giác này, cô vĩnh viễn cũng không thể nào chấp nhận được. Anh ở trong lòng cô đã chiếm hết toàn bộ tâm trí. Thậm chí, nếu thế giới này mà không có anh, cô không biết cuộc sống sau này của mình ra sao nữa.
" Hồ Diệc Phong, anh.. anh đừng ác mồm ác miệng như vậy. Bách Thảo không có ý đó"
Hiểu Huỳnh giận dữ, Diệc Phong tuy là có khúc mắt với Bách Thảo, nhưng không cần phải quá đáng, nghĩ xấu về Bách Thảo như vậy.
" Vậy theo em, cô ta nói như vậy là có ý gì." Nở nụ cười khinh thường, Diệc Phong không nhìn đến Bách Thảo và Hiểu Huỳnh nữa, anh ngáp dài và ngồi sang bên phía đối diện.
Hiểu Huỳnh lo lắng nhìn Bách Thảo, cô sợ lời nói của Diệc Phong làm tổn thương Bách Thảo. Bách Thảo đang ngây người, cô muốn lên tiếng phản bác lại lời của Diệc Phong sư huynh, nhưng mãi cô vẫn không nói được. Cô cắn chặt môi và vo tròn hai bàn tay lại thành nắm đấm, đặt lên bên đùi. Mãi một lúc sau, cô mới lên tiếng, giọng cô khản đặc:
" Diệc Phong sư huynh, em không có. Em.... Chỉ là ... em đang lo lắng cho Nhược Bạch sư huynh. Đến tận bây giờ.... Em ...em mới biết trong lòng em, Nhược Bạch sư huynh quan trọng đến mức nào..."
Ngắt lời cô, Diệc Phong hừ lạnh:
" Cô không cần phải nói lời này với tôi, người cô cần nói là Nhược Bạch." Nhíu mày nhìn chân của Bách Thảo, anh nói. " Tôi khuyên cô nên nói thật về cái chân mình cho cậu ấy biết. Nếu cậu ấy mà biết cô giấu cậu ấy chuyện này nữa, cô xem cậu ấy có còn muốn nhìn mặt cô nữa hay không."
Sơ Nguyên vừa nghe Diệc Phong nói xong, anh liền biết chuyện gì đang xảy ra. Mới vừa nãy, cô không cho anh xem xét chân cô, thì ra là vậy. Anh cau mày nhìn Bách Thảo:
" Bách Thảo, vết thương ở chân em nặng hơn rồi, phải vậy không?"
" Không có" Bách Thảo nhìn anh lắc đầu. Hiện tại, anh phải lo cho Nhược Bạch sư huynh và Đình Nghi tiền bối, cô không muốn anh phân tâm vì cô nữa. Huống hồ, một khi anh biết, anh chắc chắn sẽ nói cho Nhược Bạch sư huynh biết. Cô không muốn Nhược Bạch sư huynh vừa mới tỉnh lại đã phải lo lắng cho cô. " Thực sự không có, Sơ Nguyên sư huynh.... Anh đừng lo cho em... Bác sĩ nói em một tuần sau có thể đi lại bình thường... anh không cần phải lo lắng cho em. Diệc Phong sư huynh đang nói bậy thôi. Nếu anh... nếu anh không tin, anh... anh có thể hỏi Hiểu Huỳnh"
Bách Thảo đưa mắt cầu xin Hiểu Huỳnh. Hiểu Huỳnh nhận được ánh mắt cầu cứu của Bách Thảo đành phải gật đầu:
" Sơ Nguyên sư huynh, anh yên tâm. Bách Thảo cô ấy đã có em và Diệc Phong coi chừng, cô ấy không chạy nhảy lung tung được."
Diệc Phong cau mày nhìn Hiểu Huỳnh, cô nàng này lại dám nói dối giùm Bách Thảo. Cô có biết đây là vấn đề quan trọng không. Hiểu Huỳnh thấy Diệc Phong đang lườm mình, cô bất lực lắc đầu. Cô biết đây là vấn đề quan trọng nhưng ai bảo, Bách Thảo lại là bạn thân của cô.
Bốn người nhìn nhau, im lặng không nói chuyện cho đến khi đèn đỏ ở phòng cấp cứu chợp tắt. Bách Thảo vì nóng lòng nên quên mất mình đang bị thương nặng, liền đứng bật dậy. Đến khi cô kịp phản ứng thì cả người cô đã ngã quỵ xuống sàn. Vết thương cô đau đến nức ra, nhưng cô vẫn không để ý. Nhược Bạch sư huynh, huynh ấy ra rồi, thực sự đã ra ngoài rồi.
Hiểu Huỳnh nhìn thấy Bách Thảo ngã xuống liền hốt hoảng la lên, chạy đến đỡ Bách Thảo, nước mắt cô chảy xuống thành dòng:
"Bách Thảo ngu ngốc, Bách Thảo đáng ghét, sao cậu lại đứng dậy làm gì? Cậu làm mình hoảng sợ đấy có biết không hả?"
Hiểu Huỳnh đau lòng trách mắng Bách Thảo nhưng một câu, Bách Thảo cũng không hề nghe. Cô hiện tại chỉ quan tâm đến Nhược Bạch sư huynh có an toàn không, anh có xảy ra chuyện gì không mà thôi. Cắn chặt đôi môi tái nhợt, nhịn xuống cảm giác đau đớn đang dâng trào, cô nắm lấy tay Hiểu Huỳnh:
" Cậu mau đưa mình đến xem, mình.... Mình muốn hỏi bác sĩ.... Tình hình của Nhược Bạch sư huynh."
Cùng Sơ Nguyên đỡ Bách Thảo về xe lăn, Hiểu Huỳnh nắm chặt lấy hai tay đang run rẩy của Bách Thảo:
"Cậu yên tâm, Nhược Bạch sư huynh sẽ không sao. Mình đưa cậu đến, nhưng mà cậu hứa với mình lần sau đừng như vậy nữa. Được không? Cậu cần gì, muốn gì cứ nói với mình hay Diệc Phong sư huynh. Đừng dọa mình như vậy, có được không?"
Bách Thảo nhẹ nhàng gật đầu, nhưng cô vẫn không ngồi yên được. Mắt cô hướng về phía cánh cửa phòng phẫu thuật chưa mở ra kia. Hiểu Huỳnh đẩy cô đến bên cạnh Diệc Phong và Sơ Nguyên. Cả bốn người đều lo lắng nhìn vị bác sĩ mới bước ra từ phòng phẫu thuật. Sơ Nguyên lên tiếng:
" Bác Ngô, Nhược Bạch, cậu ấy sao rồi?"
Vị Bác sĩ già nhìn vào bệnh án, khẽ thỡ dài:
" Tôi nói, cái cậu thanh niên này muốn đem tính mạng của mình ra để đùa giỡn đây mà. Nếu như bình thường thì đã phẫu thuật xong từ sớm. Mà cậu ta, cậu ta..."
" Anh ấy... anh ấy làm sao? Nhược Bạch sư huynh... anh ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Toàn thân Bách Thảo run lên. Sẽ không chứ, Nhược Bạch sư huynh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ. Cắn chặt môi cho đến khi mùi máu tanh tràn vào khoang miêng, Bách Thảo lắc đầu. Nhược Bạch sư huynh sẽ không như giấc mơ kia bỏ lại cô một mình, sẽ không đâu, sẽ không đâu.
Hiện tại, chỉ mỗi mình Hiểu Huỳnh chú ý đến trạng thái của Bách Thảo. Hiểu Huỳnh đau lòng thay cho bạn. Cô cố nén nước mắt, nhìn vào bác sĩ Ngô:
" Bác sĩ, tình hình của Nhược Bạch sư huynh sao rồi ạ? Bác sĩ làm ơn nói cho chúng cháu biết đi."
Bác sĩ Ngô biết mọi người hiểu lầm ý ông, ông liền mỉm cười:
" Cậu ấy không sao, ca phẫu thuật thành công rồi, chỉ có điều...." - Ông nhìn vào Sơ Nguyên - "Cậu phải nhắc nhở bạn cậu, sau này đừng tùy tiện đem mạng sống của mình ra đánh cược nữa. Cậu ta hại chúng tôi môt phen hú vía. Biết vậy, tôi đã không cho cậu ta đem radio vào phòng phẫu thuật."
Hiểu Huỳnh và Bách Thảo ngây người. Tại sao Nhược Bạch sư huynh lại muốn đem radio vào phòng phẫu thuật? Có việc gì sao? Hay là... Hiểu Huỳnh quay sang nhìn Bách Thảo. Không phải chứ. Đừng nói với cô là Nhược Bạch sư huynh ... Ngay lúc đấy, bác sĩ Ngô đã trả lời nghi vấn của cô
" Cậu ta muốn nghe trận đấu chung kết Taekwondo toàn quốc. Tôi đã bảo là không được, nhưng cậu ta vẫn một mực đòi nghe. Lúc cái cô Thích Bách Thảo gì đấy bị thương, cậu ta đã lên cơn trụy tim, may mà cứu chữa kịp thời, không thì hậu quả thật sự khó mà lường trước được"
Bách Thảo nghe xong, liền ngơ ngác, có cái gì đó vỡ ra trong đầu cô. Thì ra là vì cô. Trời ạ, tất cả là vì cô. Bách Thảo không chịu nổi đã kích, cô ngất lịm trong tiếng la hét của mọi người. Nhược Bạch sư huynh, hãy tha thứ cho em.
Khi Bách Thảo tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm ở trên giường bệnh. Đối diện với trần nhà trắng toát của bệnh viện, cô lặng lẽ rơi nước mắt. Nhược Bạch sư huynh nếu không vì cô cũng không gặp nguy hiểm. Bách Thảo nhắm mắt lại để nước mắt của mình thấm vào gối.
Một tiếng ho trầm nhẹ vang lên, kèm theo tiếng nói mà Bách Thảo đã lâu rồi chưa nghe được:
" Bách Thảo, em nằm ở đấy ngây ngốc làm gì?"
Bách Thảo nghe thấy tiếng nói của anh liền bật dậy. Trước mắt cô là người con trai mà cô đã mong nhớ bấy lâu, anh lặng lẽ đứng ở đấy. Trong ánh nắng của buổi hoàng hôn, bóng anh cao lớn như cây tùng, dù cho có phong ba bão táp, anh vẫn kiên định đứng đấy. Đúng là anh rồi. Nhược Bạch sư huynh.... Cô muốn cất tiếng gọi, nhưng không nói nên lời. Nước mắt vui sướng chảy dài trên gương mặt bé nhỏ.
Nhược Bạch cau mày, nhìn Bách Thảo đang ngơ ngác ngồi trên giường bệnh rơi nước mắt. Trong ánh nắng của buổi chiều tà, anh lặng lẽ bước đến bên cạnh cô. Đưa tay lau nước mắt đang chảy xuống, anh không thể kiềm chế được:
"Tôi đã nói với em sẽ bình yên trở về, lời hứa tôi đã thực hiện được. Nhưng em...."

Bách Thảo nghe vậy liền cúi đầu thật thấp, cô không dám nhìn anh. Giọng cô lí nhí:
" Em đã.... Em đã.... giành được quán quân rồi. Em đã... đã đánh thắng Đình Nghi Tiền bối, em thực sự đã làm được. Sau này em sẽ...."
Ngắt lời Bách Thảo, anh không để cô nói thêm lời nào nữa. Anh nghiêm giọng:
"Đúng vậy, em đã thắng. Nhưng em lại xem thường lời nói của tôi. Có phải lời tôi dặn em, em đã quên. Hoặc là em không hề để ý"
" Nhược Bạch sư huynh, em không có. Em.. em không... em không có xem thường lời nói của anh." Bách Thảo vừa khóc vừa lắc đầu. Cô thực sự không hề không để ý đến lời nói của Nhược Bạch sư huynh. Mỗi lời nói của Nhược Bạch sư huynh cô đều ghi nhớ và khắc sâu trong lòng.
"Em biết, em đã sai rồi, Nhược Bạch sư huynh. Em... em không nên... không nên làm trái lời của anh. Nhưng... nếu lúc ấy... em không sử dụng cái chân phải này của em..... thì em đã thất bại dưới tay Đình Nghi tiền bối. Anh đã nói... thi đấu là thi đấu...."
Nhược Bạch nghe xong những lời này liền bật cười mỉa mai. Những lời này, cô thực sự dám nói ra.
"Thích Bách Thảo, thì ra trong lòng em việc thi đấu và giành chiến thắng lại quan trọng đến như vậy. Quan trọng đến mức em đem thân thể của chính mình ra đùa giỡn, đem lời nói của tôi ném sang một bên."
" Em không có.... Nhược Bạch sư huynh.... Em không có.... Anh hãy tha thứ cho em" Bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm lấy bàn tay to của Nhược Bạch. Cô rất sợ, sợ anh nói ra những lời này, sợ anh bỏ rơi cô.
"Em không cần nói nữa. Từ nay về sau, em muốn làm gì tôi cũng sẽ không quản nữa. Mọi việc của em, do em quyết định, không cần hỏi qua ý kiến của tôi." Anh giãy tay của mình ra khỏi tay của Bách Thảo. Anh không hề nhìn cô mà quay đầu bước đi.
Bách Thảo thừ người nhìn bàn tay trống không của mình, hơi ấm trên tay cô vẫn còn đó. Cô không muốn, cô không muốn thế này.
Bất chấp vết thương ở chân mình có trở nên nặng hơn hay không, Bách Thảo bước xuống giường và chạy như bay về phía anh. Cô không cho anh rời cô mà đi nữa.
"Nhược Bạch sư huynh, anh đừng đi." Nước mắt của cô thấm ướt áo anh. " Em biết ... em biết mình sai rồi... Nhược Bạch sư huynh.... Anh tha thứ cho em... Mỗi lời anh nói em đều ghi nhớ. Em thật sự biết sai rồi.... anh không cần không để ý đến em như vậy, cũng không cần nói ra những lời đó.... Nhược Bạch sư huynh..."
"Thích Bách Thảo, trả lời tôi. Nếu cho em lựa chọn lại, em có làm như thế không?" Nhược Bạch gỡ tay Bách Thảo, anh xoay người nhìn thẳng vào cô.
"Em.... Em...." Bách Thảo rối bời, cô không thể trả lời câu hỏi như vậy. Cô cúi đầu xuống, nước mắt cô rơi xuống mặt sàn.
Nhược Bạch không nói gì, anh im lặng chờ đợi câu trả lời của cô. Mãi một lúc sau, cô mới mở miệng nói chuyện
" Sẽ... Nhược Bạch sư huynh... em sẽ.... em vẫn làm như vậy"
Khi anh nghe được lời này của cô, anh tự chế giễu mình. Anh còn chưa hiểu tính cách của cô sao, anh hi vọng cô nói không à. Tính cô cố chấp, đã nhận định việc gì sẽ làm đến cùng, anh còn không hiểu rõ sao. Anh nhìn cô rồi bật cười chua xót:
"Thích Bách Thảo, từ nay về sau, em không cần nói với tôi nữa. Tất cả mọi việc, tùy em quyết định."
Anh quyết tâm xoay người rời đi. Bách Thảo nhìn thấy như thế, liền bất chấp tất cả, chạy đuổi theo anh. Gần sắp chạm được vào anh, Bách Thảo liền ngã xuống, chân cô không còn trụ được nữa. Nhưng dù vậy, có bò cô cũng phải đuổi theo Nhược Bạch sư huynh.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC