| 17 | 12A2 - Tiểu sử về cái lớp " thần thánh "

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công Phượng cay đắng cố rặn ra nụ cười tươi nhất có thể trước khi thang đo độ nhẫn nhịn của cậu bị tụt xuống thành số không tròn trĩnh. Cậu chàng cúi đầu chào giáo viên, nghe họ lèm bèm vài ba câu nữa xong bắt đầu lết xác về phía cửa mà trở về lớp học - một cụm từ hoa mĩ cho cái tên chiến trường. Công Phượng - với đôi giày thể thao hãng Nike đen đỏ kết hợp với bộ thể dục kéo khóa ngang cổ - đủng đỉnh đi với khuôn mặt ngang hàng với mấy ông giết người bặm trợ trên phim xã hội đen.

- Đủ lắm rồi, quá đủ rồi. . .

Công Phượng lầm bầm, lũ giặc cỏ hôm nay dám ngang nhiên làm cái chuyện có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng ra được - bỏ Mentos vào Diet Coka rồi khiến cái thứ nước đen xì đấy bắn đầy lên phòng hiệu trưởng - quá quắt lắm rồi đấy.

Công Phượng hiện giờ hận không thể trở về nhanh để thiêu đốt cái đám " ăn không ngồi rồi gây phá hoại cho sự bình yên của đất nước " kia. Lớp 12A2 là một cái lớp với số người chưa đến hai lăm nhưng cậu cam đoan rằng cái lớp này không được bình thường--- với tất cả từ trên xuống dưới toàn là đực rựa. Quậy phá, đánh nhau, vật nhau, mới đây một tháng trước, lũ quỷ lớp cậu chà cục xà phòng cho nhuyễn ơi là nhuyễn rồi rải đầy lên hành lang lớp học, kết quả là bất cứ ai đi ngang qua cũng bị ngã chổng vó đến xay xẩm mặt mày. Xác suất ba lần một tuần là đám chúng nó như tinh tinh được giải thoát khỏi chuồng lợn, độ tăng động phối hợp với cái ý tưởng quái dị trong cái sọ có bộ não chẳng làm ăn được trò trống kia-- bày ra biết bao nhiêu là trò quậy phá làm người khác phát điên người ( trong danh sách đấy không thể thiếu Công Phượng được ), và thế là bạn nào đó dành nguyên quãng đời học trò ngắn ngủi đi vác cái mặt trưng nụ cười sáng rạn như quảng cáo kem đánh răng P/s, nghe thầy giám thị Khỉ Đột thuyết giáo gần ba tiếng đồng hồ với câu nói quen thuộc.

- Chúng nó lỡ dại thôi ạ. . .

Cái tâm trạng nóng bức và sự cam chịu thần thánh làm cậu thật sự muốn bùng cháy ( phài ơ ơ ơ ơ ơ ơ ờ~~~ ).

Hít nhẹ một hơi dài, mấy bữa nay trong lũ óc bã đậu tuyển thêm một vài thành phần quậy ngầm nhét trong bộ não mấy mớ rau cần đi chung với cái bộ mặt ngáo đá như thể bố đời thiên hạ--- bày ra thêm một số rắc rối nho nhỏ khác, chưa dừng lại ở đó, một tuần đi học năm ngày mà không đâu ngày thứ năm Công Phượng nghe tin lớp 12A2 bị chuyển đến tầng ba của hành lang khuất sau phòng hiệu trưởng, địa điểm địa lý thuận lợi không có sự kiểm soát của giáo viên kết hợp với cái mớ rùm beng ngày nào cũng gặp của lũ chúng nó khiến cho mức độ muốn hủy diệt thế giới của cậu tăng thêm một bậc. Ở đâu có biến là ở đấy có Công Phượng, thậm chí còn được chúng nó ưu ái tặng cho cái danh hiệu mĩ miều là " lao công dọn rác " nữa kìa chứ chả đùa.

Tốt tính thế nào lại đi tổ chức lễ trao danh hiệu cho mình, rốt cuộc bản thân ngậm ngùi tiếc thương cho mấy dải ruy băng viết tên " Công Phượng " bị quẳng vào thùng rác. . .

Tao nói thật nhé, tao chẳng vui gì đâu--- thề đấy.

Mà tao ghim hết đám chúng mày, từng-đứa-một.

Đi đến cầu thang dẫn đến lớp học, Công Phượng bẻ khớp xương để chuẩn bị cho một cuộc đánh ghen bậc nhất lịch sử từ trước đến nay--- nhét đám tinh tinh vào chuồng lợn. Nhưng cái ý định mãnh liệt đó chưa được khai triển thì bạn trẻ nào đấy ngớ người ra trước cái bãi tan hoang trên hành lang lớp học. Coca Cola đổ từa lưa trên đường đi, bọt sủi lép bép còn đọng lại bên trong chai vứt vẩn vương ở một góc, bên trong nó còn có vài ba cục li ti minh chứng cho một số viên Mentos thần thánh được nhét vào. Hai ba đôi Adidas trôi lềnh bềnh trên vũng nước ngọt, đã vậy còn có thêm mấy cái quần dài mà tầm mắt cậu giờ đây đang được chiêm ngưỡng cái quần sịp có hình chó đốm--- nhìn thật chả khác cái bãi phân bò là bao khi có tố chất hiếp mắt người nhìn như thế.

Công Phượng thật sự muốn phá nội quy học sinh để sẵn sàng ngồi tù trước khi cậu đồ sát hết lũ óc bã đậu đó. . .

Thật sự--- và đừng có mà đùa !

- Ồ, mày đi gạ gẫm ban giám hiệu gì mà lâu thế hử ?

Bên tai loáng thoáng cái chất giọng nhừa nhựa đặc trưng của cái thằng tôn sùng Kpop như cái ông Hàn Quốc gì đó tôn sùng Hội Thánh Đức Chúa Trời--- Nguyễn Văn Toàn. Nó đứng dựa bên tường, cây lightstick vương miện sáng chói lóa trên tay như tô điểm thêm cái gương mặt cười phởn đời như thể xa nhà cái bệnh viện tâm thần. Công Phượng lừ mắt, Văn Toàn cười khằng khặc khoác tay qua vai cậu, chẹp lưỡi.

- Lũ chúng tao nhớ mày chết đi được khi tổ chức tiệc mà thiếu mất " lao công " !

Công Phượng nghe xỉa xói ức muốn nghẹn, hất tay thằng tâm thần kia ra khỏi vai mình.

- Thu hồi câu nói đó lại trước khi ngày này năm sau ba má làm ma chay cho mày, Toàn Lee !

- Được rồi, bớt nóng đê mày, đừng gắt như Mạnh gắt chứ

Toàn Lee cười sang sảng rồi khoác vai cậu đi về phía lớp học, Công Phượng biết mà, thằng này nó bị điếc.

Trong lòng đang nhủ thầm rằng Toàn Lee sẽ là đứa đầu tiên bị đánh ghen cho đến thâm tím mặt mũi, với kinh nghiệm ba năm cắm mặt vào hằng hà số tiểu thuyết trinh thám thì việc khiến thằng này ngậm mồm mà không cần tạo bất cứ hiện trường giả nào là quá dễ dàng---

Với khuôn mặt ngáo cần chình ình trong hai con ngươi của Công Phượng, Văn Toàn ngoắc mắt qua phía lớp học để bạn nào đó được chiêm ngưỡng cái " bữa tiệc " đậm mùi máu chó trong lúc Công Phượng thi hành nhiệm vụ giải cứu giải ngân hà vào mấy phút trước.

Một vài thằng lên cơn high quá đà nhảy xổm lên trên bàn giáo viên lắc lư điên loạn với cái thứ âm thanh xập xình đang được phát qua máy bluetooth y như mấy cái quán bar lề đường [ Ohh Hava o nana~~~/ Chạyyyy ngayyyy đi trướcccc khiiii mọi chuyện tồiii tệ hơnnnnn!!!!! / Bang Banggggg Banggggggg!!!!! ( Công Phượng tin chắc đây chính là nhạc của thằng Toàn Lee ! ) ], trên bục giảng là mấy thằng đực rựa đè nhau ra mà three, four mà thậm chí là fivesome rên ứ ứ á á bằng giọng chua lè chua lét nghe mà phát tởm--- dù hơi hại mắt tí nhưng chúng nó không gây thiệt hại gì xấc nên cậu sẽ đành lòng bỏ qua cho. À, đây--- thành phần phần tử khốn nạn gây nguy hại cho Tổ quốc là đây. Với sự chỉ huy của Chinh đen và Dũng súp lơ, đám chúng nó bỏ Mentos vào Coca Cola rồi cầm " vũ khí " đi lăm le xem nạn nhân có số mèo đen nếu mà đi ngang qua hành lang sẽ tiện đường bắn cho một phát ( nghe thoang thoáng bình luận của Chinh đen là tiếng bắn bùm bùm của Coca Cola nghe sướng tai hơn khi phải ngồi mòn đít chờ đợi đến mồng Một tết tiếp theo ).

- Mày có tham gia phi vụ nào không đấy Toàn Lee ?

Giật lấy cây lightstick từ tay thằng bạn, Công Phượng nheo mắt tra hỏi cái thằng đang cười hơ hớ trước mặt.

- Ồ, không, đừng nghĩ tao như một tên xấu xa như thế chứ

Văn Toàn dài dọng ăn vạ, khuỷu tay không có một chút dây thần kinh nào đá lông nheo vào Công Phượng. Ô kay, và giờ mình muốn đấm thằng khốn này !

- Mày cũng biết điều đấy

Công Phượng rít qua kẽ răng. Nguyễn Văn Toàn--- ngoài việc cuồng nhóm nhạc Big Bang quá mức và có tiểu sử về thần kinh cấp độ một--- thì Công Phượng luôn xếp nó vào một giai cấp khác : thứ ngáo đá. Không phải là trùm trong đám quậy phá hay là đứa đi dẹp loạn quân Minh, Toàn Lee chỉ đơn giản là một thằng tưng tửng với thái độ tôn sùng Kpop như một vị thần thì đối với cậu nó vẫn còn tầm thường chán. Nhưng mà đừng nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá con người, Toàn Lee rất có tố chất đi cầm đầu lũ giặc Nguyên phiên bản nhỏ hơn vào mấy cái vụ quậy phá có quy mô lớn, hoặc có lẽ, là xóa đi dấu vết cho mấy cái vụ động trời này---.

Công Phượng đặt tay lên đầu, lắc qua lắc lại đầy chán nản. Đảo quanh " bữa tiệc " bằng nửa con ngươi, đột nhiên tầm mắt cậu bắt gặp cái dáng người nằm phè phỡn trên băng ghế dài với cái gương mặt đểu chưa từng đểu, tay vung vẩy miếng xoài Thái chấm mắm đường.

Á à---

- Thằng Ỉn kia!!!

" Thằng Ỉn kia " nghe thấy tên, cười sáng lạn quay đầu lại rồi trả lời một cách rõ-ngây-thơ.

- Dạ~~~

- Dạ cái đầu cha nhà mày chứ dạ

Công Phượng nổi quạu với thằng nhóc, chân tiến tới dí sát cây lightstick vương miện lên trán thằng nhỏ, hằm hè.

- Mày là người tạo nên bữa tiệc này phải không ?

Đình Trọng dùng biểu cảm hai vòng tròn trên mắt và cái chữ V trên miệng, chớp chớp rồi giọng ngọt xơ ngọt xớt.

- Ối cha, anh Phượng quá siêu nha~~~

À vâng, và lần này tao sẽ giết mày, sau Toàn Lee.

- Xách cái mông mày ra mà dọn cái đống tàn tiệc này mau lên

- Từ từ đã anh

Thằng nhỏ chấm miếng xoài vào cái bát mắm trước mặt, biểu cảm thích thú nhìn " bữa tiệc " do chính mình tạo nên.

- Tận hưởng đi đã nào, vội gì

Tiên sư nhà chúng mày có khi nào chúng bây quậy mà không banh nóc không hả ?

Và thế là Toàn Lee phải cố can ngăn cái con người đang tính lấy cây lightstick của cậu chọc đui hai con mắt của thằng nhỏ nào đó, trong cái biểu cảm có thể giết người trong bán kính năm mét trở lên.

Thật đáng sợ--- thằng này mà nổi khùng thì cả người quyền lực như giáo viên cũng không cản được.

- Cây chổi đâu mày ?

Sau khi tĩnh tâm lại tâm trí, Công Phượng nhìn quanh lớp học để kiếm cái vật bất li thân mà bắt đầu dọn dẹp chiến trường.

- Ông Trường cầm rồi !

Văn Toàn trả lời bình thản đến kỳ lạ, nhưng nhìn kỹ thì giống như nó đang cố nhịn cười thì đúng hơn. Biểu cảm hoang mang trên mặt Công Phượng liền biến thành thái độ kinh hãi khi tia qua mắt cậu là màn hành động phi thiên thực địa đến độ hai cặp mắt phải vận hết công sức để có thể bắt kịp.

Lương Xuân Trường--- với cây chổi cầm trên tay và đôi dép bên tay còn lại, combo vũ khí có mức sát thương không thể cao hơn, xắn quần lên đến tận bắp đùi cùng cái áo khoác cột quanh hông--- chạy đi với vẻ mặt hừng hực khí thế cố rượt đuổi mục tiêu là Xuân Mạnh và Hồng Duy đang băng băng phía trước. Cậu múa cây chổi loạn xạ như múa roi, ném dép vào hai chúng nó như ném mìn, và kết hợp với phong cảnh hành lang ngập nước bị đạp văng tung tóe và cái mặt muốn tàn sát tất cả thì chẳng khác nào giặc Pháp đi tra tấn người Việt vào mấy thời phong kiến ngày xưa cả.

- Hai thằng chó, chúng mày làm ướt bàn ông nhớp chèm nhẹp rồi

La rống như King Kong bật mode chiến đấu, Xuân Trường gào thét mà chửi bất chấp tất cả, kể cả hình tượng, mà chả hiểu sao hai thằng kia còn có thể vừa sinh tồn vừa cười hờ hờ được.

Mà khoan--- bàn thằng Trường cũng là bàn của mình !

Tiếng bì bõm với bước chân như voi trăm tạ, tiếng quát tháo loạn xì ngầu quyện vào thứ tạp âm hệt như vũ trường trong lớp kia, từng chút một chút một chậm rãi bóp nát lấy trái tim chưa đến năm lạng của Công Phượng. Văn Toàn đứng kế bên tỏ vẻ đồng cảm, vỗ vỗ vai cậu mà khuôn mặt chẳng có vẻ tiếc thương thay cậu gì sất, vốn dĩ nó làm vậy chỉ để chứng minh nó là một thằng bạn tốt cỡ nào mà thôi.

À, xin nói luôn lớp trưởng không phải là Nguyễn Công Phượng đâu, mà là cái thằng có tiếng-chửi-oanh-liệt-như-hát-hay của ai kia kìa.

Nhìn ngắm cục diện với tâm thế như cây non điêu đứng trong cơn bão, Công Phương nuốt đắng nuốt cay dặn lòng bản thân không được rơi lệ.

Đây chính là một câu chuyện thuộc thể loại học đường mà mình chính là nhân vật chính tội nghiệp bị lẫn vào lũ " bông hoa nhài cắm bãi phân trâu " này.

Và thế là cuộc sống học đường đầy cam go của Công Phượng diễn ra như thế đấy !

...

Xin chào tất cả mọi người ('。• ᵕ •。')

Trong một vài phút chán đời tớ đã cho ra một câu chuyện cũng " chán đời " y như chủ nó vậy, và thế là bạn này ra mặt :D

Có cảm tưởng rằng cái câu chuyện này nó diễn ra loằng ngoằng giống như cái vụ " kẹt thang máy " vậy ý, chẳng khác gì cuộc chiến giữa mẹ chồng nàng dâu cả :))))

À, nói thế thôi chứ khi nào có ý tưởng tớ mới triển tiếp, vì thế nên ra chương này trước, còn những chương sau, hãy phụ thuộc vào độ lười biếng của bà tác giả hâm đơ này (─‿‿─)

Vì thể loại học đường nên tớ cho U23 chung một lớp nhé, nhưng vẫn xưng hô giống ngoài đời ( khác biệt là vậy ý * nháy mắt * ).

Rất mong mọi người hài lòng với tác phẩm này <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net